Nhất Phẩm Ngỗ Tác (Nữ Ngỗ Tác)

Chương 42

Mộ Thanh không trực tiếp bắt tay vào việc thẩm án, mà hỏi phòng bếp ở nơi nào, rồi đi thẳng đến phòng bếp ở sau phủ Thứ Sử.

Bộ Tích Hoan nghĩ ban đêm ở trong cung nàng chưa ăn no, cười cười, trong con ngươi mang theo chút lưu luyến, “Lát nữa gọi người đưa điểm tâm vào trong phòng, ngươi có thể vừa ăn vừa hỏi.”

Mộ Thanh dừng lại, quay người nhìn hắn một cái, “Ở trong phủ Thứ sử từng giờ sẽ có người đưa trà bánh đến, trong phòng bếp chắc chắn có người trực đêm, ngươi không tiện gặp người thì ở chỗ này chờ ta chốc lát, ta đi rồi sẽ quay lại.”

Thấy nàng kiên trì như thế, Bộ Tích Hoan nhíu mày, cũng nhìn ra nàng không phải muốn đi lấy đồ ăn, nhưng cũng không hỏi nhiều, chỉ phẩy nhẹ tay áo hoa, một đóa hoa xanh đen giống như từ trong tay áo rơi ra, hoa kia hữu hình lại giống như vô hình, gặp gió thì im lặng tản ra, mấy bóng đen phía sau cũng không tiếng động rời đi.

“Đi thôi.” Hắn cười nói.

Mộ Thanh cũng dứt khoát xoay người rời đi.

Bộ Tích Hoan nhìn bóng dáng của nàng, lắc đầu bật cười, nhấc chân đuổi theo.

Trong ánh trăng, thiếu niên bước đi phía trước nam tử, bóng dáng thanh trác, ống tay áo tung nhẹ, sương lạnh theo gió đưa lại. Nam tử ở phía sau bước từng bước, chậm rãi ung dung, tay áo hoa tản ra, khoan thai kỳ lạ. Hai người một trước một sau, bóng dáng đổ xuống đường đá, giống như tiên nhân trên trời, lại đi về nơi khói lửa nhất nhân gian —— phòng bếp.

Đến phòng bếp, ánh đèn bên trong sáng ngời, trong nồi đun nước, bên trên bếp lò chưng điểm tâm, nhưng không có một người. Mộ Thanh bước vào trong phòng đi thẳng đến nơi đặt bếp lửa, từ bên trong rút ra một thanh củi còn đang cháy, huơ huơ về phía sau, khói đặc tỏa ra, nàng ghé miệng đến hít vào một hơi, cúi đầu ho khụ vài tiếng.

Ngay khi Mộ Thanh đang cúi đầu ho mạnh, bên cạnh đột nhiên có một bàn tay đến gần, đoạt lấy thanh củi trong tay nàng, trong giọng nói hàm chứa sự tức giận, “Làm cái gì vậy!”

Mộ Thanh dừng ho mới nâng lên mắt lên, giọng nói vốn trong trẻo đã trở nên khàn đặc, “Lát nữa thẩm án, nếu để người khác nghe ra ta là nữ tử, Trần Hữu Lương cũng không biết giải thích như thế nào. Nếu phủ Thứ Sử có biến, sẽ không tốt với ngươi.”

Dứt lời, nàng xoay người tìm ở trong phòng bếp một cái chậu nhỏ, đổ nước vào, dùng nước làm gương, lấy tro bụi bôi lên mặt và tóc. Đợi sau khi chuẩn bị xong xuôi, xoay người, thấy Bộ Tích Hoan đang đứng ở cửa yên lặng nhìn nàng.

Trong phòng bếp ánh đèn ấm vàng, kệ bếp tỏa ra khói trắng mênh mông, nàng nhìn không rõ thần sắc của hắn, chỉ thấy hắn nhìn nàng hồi lâu, sau đó xoay người đi ra ngoài, khoanh tay bước đi, thật lâu không nói lời nào. Mộ Thanh đi ra, thấy trong bóng đêm, tay áo hoa của nam tử tản mạn chìm nổi, trong ánh trăng tỏa ra cảm giác mát mẻ.

“Đi thôi.” Nàng bước qua người hắn, bước chân không ngừng.

Khi Mộ Thanh đi ngang qua, ánh trăng dừng ở trên mặt nàng, làn da trắng sạch sẽ đã trở nên xám trầm, bóng dáng lại thêm vài phần kiên nghị, rơi vào trong mắt nam tử, cảm thấy vài phần nặng nề, vài phần đau khổ, vài phần chấn động khó nói. Đợi nàng đi xa, hắn mới cất bước, đi theo.

*

Hai người ở sau viện dây dưa một lúc như thế, Ngụy Trác Chi cùng Trần Hữu Lương đã tới trước.

Khi Bộ Tích Hoan cùng Mộ Thanh đến, gian phòng cùng đồ vật nàng muốn đã được chuẩn bị đầy đủ.

Trước khi vào trong phòng, Mộ Thanh nói: “Nha dịch trong phủ không cần hỏi, truyền quan văn vào.”

Ngụy Trác Chi nhíu mày, cổ họng của cô nương này…

Trần Hữu Lương nghe Mộ Thanh nói muốn thẩm vấn quan văn trước, sắc mặt mặc dù có ẩn nhẫn, nhưng hiển nhiên nội tâm vẫn còn giãy dụa, không tình nguyện để cho một nữ tử thẩm vấn mệnh quan triều đình. Đúng lúc này lại có một ánh mắt liếc đến! Ánh mắt so với hàn sương còn lạnh lẽo hơn, vừa liếc mắt nhìn một cái, đã làm cho người ta cảm thấy cả người rơi xuống hố băng, lạnh thấu tâm. Trần Hữu Lương kinh sợ, thấy Bộ Tích Hoan đang nhìn hắn, đáy mắt lạnh lùng chiếu thẳng.

Trần Hữu Lương nhìn Bộ Tích Hoan cảm thấy có chút xa lạ, ngày thường bệ hạ luôn không để ý, dù vui dù giận, vẫn chỉ có một thái độ bàng quan lười nhác, khiến người ta đoán không ra thánh ý, hắn luôn cảm thấy bệ hạ là người thâm trầm khó lường. Hắn đã theo bệ hạ năm năm, nhưng chưa bao giờ gặp qua ánh mắt trực tiếp như vậy, lạnh lẽo.

“Đi làm.” Chỉ hai chữ, nghe không ra vui giận, nhưng hắn biết, bệ hạ thực sự tức giận.

“Thần… tuân chỉ!” Trần Hữu Lương khom người trở ra, phía sau lưng ướt thẫm một mảnh.

Giọng nói của Mộ Thanh từ sau lưng hắn truyền đến, “Trên thi thể người chết trúng ba đao, đao thứ nhất ở bụng, xác suất chí mạng của đao ở bụng so với đao ở ngực cùng gáy nhỏ hơn rất nhiều, có thể thấy được hung thủ không phải là sát thủ chuyên nghiệp. Nếu như là một sát thủ chuyên nghiệp giết người, xuống tay chắc chắn sẽ dứt khoát, không cần đến ba đao. Người chết là quan văn, không có võ nghệ, hiện trường có dấu vết giãy dụa đánh nhau, cho thấy hung thủ có khả năng cũng là người không biết võ nghệ. Công sai trong phủ Thứ Sử, mặc dù không phải cao thủ, nhưng thân pháp cũng không kém. Cho nên, đừng lãng phí thời gian, tra quan văn trước!”

Nàng có thể không cần giải thích, nhưng nàng vẫn giải thích, không phải vì Trần Hữu Lương, mà vì Bộ Tích Hoan. Vì những lời giải thích nghi hoặc trong lòng nàng của hắn khi ở trong điện sáng nay, hắn đã dùng thành tâm để đối xử với nàng, nàng cũng sẽ dùng thành tâm đáp trả hắn. Tuy rằng Trần Hữu Lương làm người cổ hủ cứng nhắc, nhưng văn nhân cổ hủ như thế này cũng có ưu điểm, đó là trung quân. Bộ Tích Hoan đăng cơ khi còn nhỏ tuổi, hành xử trước thế nhân như một hôn quân ngu ngốc, nàng tin tưởng hắn có nỗi khổ. Nàng có thể nhìn ra được, Giang Nam là nơi hắn bỏ ra nhiều tâm huyết, Trần Hữu Lương ở Biện Châu được ca ngợi là thanh thiên, có ảnh hưởng lớn đến lòng người, đối với Bộ Tích Hoan mà nói, có người phò trợ chính là, nắm chắc thêm một phần thành công! Nàng không muốn vì nàng mà khiến quân thần bọn họ nổi lên hiềm khích, dù sao Trần Hữu Lương mới là người đứng bên cạnh phù tá ước vọng của hắn, mà nàng làm xong những chuyện này cũng là lúc phải đi xa…

Mộ Thanh cúi mắt, che đạy thần sắc nơi đáy mắt. Bộ Tích Hoan cúi đầu nhìn nàng, thần sắc con ngươi cũng bị mặt nạ che đi, chỉ còn lại ống tay áo khẽ lay động trong gió đêm, giống như thể hiện chấn động trong nỗi lòng.

Tâm tư của nàng, sao hắn có thể không nhìn ra…

Trần Hữu Lương cũng không ngờ Mộ Thanh sẽ giải thích, mặc dù hắn rất không đồng ý để một nữ tử thẩm án, nhưng hắn mặc trên người là quan bào tứ phẩm của Thứ Sử Biện Châu, tất nhiên không phải người ngu xuẩn, con ngươi phức tạp nhìn Mộ Thanh trong chốc lát, rồi xoay người đi làm việc.

Một lát sau, hắn trở về, Mộ Thanh đã ở trong phòng.

Phòng ở phía đông viện, cách mành, Bộ Tích Hoan cùng Ngụy Trác Chi ngồi sau rèm, Mộ Thanh ngồi yên lặng trên một ghế dựa trong phòng, mặt hướng ra cửa.

Thấy Trần Hữu Lương đi tới, nàng hỏi: “Vụ án này Thứ Sử đại nhân tra xét hai ngày, hung thủ dùng hung khí, người trong phủ có biết?”

Sắc mặt Trần Hữu Lương có chút phức tạp, nhưng cũng không làm khó xử nàng, theo lời thành thực đáp, “Hai ngày này, nha sai trong phủ cầm hung khí và quần áo dính máu đi điều tra các cửa hàng tơ lụa cùng tiệm rèn ở trong thành, cho nên không giấu giếm được người trong phủ.”

“Sau khi giết người hung thủ rời đi, chuyện chà lau vết máu trên đường mòn ở phía sau cửa sổ cùng với lưu lại dấu chân, người trong phủ cũng biết?”

“Việc này đêm đó đã tra rõ, không cần điều tra lại, bởi vậy việc này chỉ có người tra án đêm đó biết.”

Mộ Thanh nghe vậy, gật gật đầu, tỏ vẻ đã biết.

Trần Hữu Lương không biết nàng hỏi những chuyện này để làm gì, nhưng cũng không hỏi lại, thấy nàng không hỏi nữa, liền tiến vào phòng, ngồi xuống phía sau nàng. Phía sau Mộ Thanh đặt một chiếc bàn vuông, một chiếc ghế bành, Trần Hữu Lương mặc quan bào ngồi ở phía sau nàng, rõ ràng là muốn xem nàng thẩm vấn. Mộ Thanh không phản đối, một người không rõ lai lịch như nàng, nửa đêm lại muốn thẩm vấn lại dịch trong phủ Thứ Sử, nếu như không cóTrần Hữu Lương ra mặt, nào có người ngoan ngoãn ngồi để nàng thẩm vấn?

“Có thể bắt đầu, gọi người vào đi. Nhưng trước khi bắt đầu ta có chuyện phải nói, một khi đã quyết định để ta thẩm tra án này, thì hỏi như thế nào quyết định ra sao, đều do ta! Thứ Sử đại nhân chỉ cần nhớ kỹ hai chữ.” Mộ Thanh quay đầu, nhìn về phía Trần Hữu Lương.

“Hai chữ gì?”

“Câm miệng.”

“…” Trần Hữu Lương nghẹn họng không thở nổi, sắc mặt đỏ lên, trong mắt ẩn nhẫn giận dữ. Cô nương này… Mới vừa rồi hắn còn tưởng rằng nàng là người mềm lòng, náo loạn nửa ngày, là hắn nhìn nhầm sao?

Mộ Thanh không để ý đến hắn nữa, quay đầu lại. Một gian phòng, hai chiếc ghế dựa, đây là nàng muốn. Tuy rằng Thứ Sử Biện Châu ngồi phía sau, đế vương Đại Hưng ngồi sau rèm bên cạnh, nhưng án này do nàng thẩm, thì mọi chuyện do nàng định đoạt!

“Gọi người!” Mắt nàng trông về phía cửa phòng, hô to một tiếng, giọng nói kia có chút khàn khàn, khí thế lại chấn động, truyền đi thật xa.

Đằng trước, cửa phòng kẽo kẹt mở ra, hai gã nha dịch coi ở bên ngoài cửa, một người bước vào.
Bình Luận (0)
Comment