Nhất Phẩm Quý Thê

Chương 116


Trong Hàm Phúc cung, Vu Uyển Ninh mời Tiêu Lâm ngồi xuống, khiển lui tỳ nữ trong cung.

“Quận chúa muốn hợp tác như thế nào.


“Ít nhất hôm nay, không thể làm nàng phong cảnh.

” Tiêu Lâm làm sao không rõ, tiền triều cung yến có phụ vương và Tiền tướng, nếu Bùi Cẩm Triều thật sự cự tuyệt nàng, như vậy có lẽ chức quan của hắn cũng đến cùng, đến lúc đó cơ hội nàng thu thập Đường Mẫn nhiều hơn nữa, nhưng nếu đáp ứng, như vậy tất cả đều dễ nói.

Chỉ là tiền triều không có việc gì, hậu cung nên làm như thế nào, nàng thật đúng là không có manh mối, rốt cuộc kia chính là ở Dực Khôn Cung, hơn nữa Hoàng Hậu thực thích Đường Mẫn, thành công hay thất bại, khẳng định sẽ có người chịu ủy khuất.

Nhưng chỉ cần không phải Tiêu Lâm nàng bị bắt được nhược điểm, làm sao nàng sẽ để ý người khác.

“Nương nương muốn Đường Mẫn chết, mà ta muốn chỉ là Bùi Cẩm Triều, mục đích của chúng ta cũng coi như giống nhau, theo như nhu cầu, hôm nay cho dù thiết kế Đường Mẫn không được, ít nhất tiền triều ta còn có vài phần cơ hội, như thế chúng ta cố gắng hết sức đi, rốt cuộc về sau cơ hội nhiều lắm.


“Được!” Vu Uyển Ninh mỉm cười gật đầu, nhưng trong lòng lập tức chán ghét Tiêu Lâm.

Nàng đồng dạng ái mộ Bùi Cẩm Triều, chỉ là đời này kiếp này đều không có cơ hội, nhưng Tiêu Lâm lại có, bối cảnh tôn quý, phụ thân là Vương gia, cũng là quận chúa Vân Nam phủ cao cao tại thượng, nếu nàng đứng ở lập trường của Bùi Cẩm Triều, có lẽ cũng sẽ không chút do dự lựa chọn Tiêu Lâm, cũng vì vậy, nàng mới không thích Tiêu Lâm chuyện gì cũng cao hơn nàng mấy đẳng.

Nhưng hiện tại nàng lại có thể lợi dụng Tiêu Lâm đạt tới mục đích của chính mình.

Sau đó, hai người thấp giọng thương lượng, Tiêu Lâm mới rời đi Hàm Phúc cung.

Còn về Vu Uyển Ninh, mắt thấy thời gian không còn sớm, cũng đứng dậy thay đổi quần áo, mang theo cung tì đi Dực Khôn Cung.

Trong Tường Vũ điện Dực Khôn Cung, Hoàng Hậu ngồi chủ vị, hai bên lưu trữ sáu vị trí, đây là trong cung chỉ có sáu vị phi tử tham gia.

Hôm nay mệnh phụ tiến cung ngồi dựa theo phẩm cấp của trượng phu và cáo mệnh của chính mình, ngày này chính là không thể xằng bậy, Đường Mẫn vì chức quan hiện giờ của Bùi Cẩm Triều và Hoàng Hậu nương nương yêu thích, chiếm một vị trí tương đối dựa trước, ít nhất phía trước nàng chỉ có hai vị lão thái thái đức cao vọng trọng, phía dưới là thiếu tướng quân phu nhân Lưu Phương Hoa và ngự sử phu nhân Minh An Ninh, cũng là có người có thể trò chuyện.

Cung yến không ngoài chính là ca vũ hí khúc, trong phủ khác có việc hiếu hỉ cũng đều mời gánh hát, tính ra ở Thịnh Kinh, lui tới với các phủ, bình quân mỗi năm đều phải nghe không dưới mười mấy tràng hí khúc, kể từ đó thật cũng không phải chuyện gì mới mẻ, chỉ là vì nơi này cũng không có gì khác để tiêu khiển, không nghe diễn cũng không có gì chơi, như Đường Mẫn, ngày thường hoặc là ở trong phủ, ra cửa cũng gần như đều là được mời đi Vạn Phật tự ở mấy ngày, không còn địa phương khác để đi.

Ngẫu nhiên nàng cũng muốn về quê, nhưng nhớ bên kia sốt ruột, cũng chỉ ngẫm lại liền từ bỏ.

Đường Mẫn nhận thấy được vài lần ánh mắt Tiêu Lâm và Vu Uyển Ninh tiếp xúc, hai người hình như cũng không quen trước, mà hiện tại thường thường tầm mắt tương giao, có lẽ là đạt thành giao dịch gì.

Nhưng không sao, rốt cuộc Đường Mẫn cũng không tính toán làm chính mình lạc đơn, biết rõ người ta không có ý tốt, sao nàng có thể chế tạo cơ hội cho người ta, hiện tại nàng lo lắng chính là phía trước.

Bên này Tiêu Khắc nhìn thấy Bùi Cẩm Triều, cũng ở trong lòng tán thưởng, không chỉ bộ dáng khí độ đều thực xuất chúng, ngay cả lúc đối mặt chính mình cũng là trấn tĩnh tự nhiên.

“Ngươi chính là Bùi đại học sĩ?” trong Lân Đức điện, Tiêu Khắc ngồi đằng trước võ tướng, vì tuổi lớn hơn Minh Dương, nên chiếm cứ vị trí đầu, Minh tướng quân vốn định cuối năm nay hồi triều lại vì phương bắc hạ tuyết lớn, trên đường trì hoãn, kế hoạch sớm định ra là tháng chạp gấp trở về, ai ngờ tháng giêng mùng một đến nay chưa về, cũng may ven đường không ngừng có khoái mã truyền tin, nói qua hai ngày sẽ về, nếu không nói không chừng trong lòng đế vương nghĩ như thế nào đâu.

Bên hàng quan văn Bùi Cẩm Triều đứng sau Vương Thái sư ôm quyền cười nói: “Đúng là hạ quan.


“Thật sự là anh tuấn bất phàm, tuổi như vậy liền nhập chủ triều đình quan lớn, có thể thấy được bệ hạ hậu ái ngươi.

” Tiêu Khắc nghĩ tới Bùi phu nhân sương mù mênh mông, trong lòng một mặt nghĩ là trai tài gái sắc duyên trời tác hợp, một mặt đáy lòng nơi nào đó lại ngứa, không biết là tư vị gì, có lẽ là ghen ghét?
“Hạ quan xấu hổ.

” Bùi Cẩm Triều tiếp tục mỉm cười.

“Bổn vương nghe nói trong phủ Bùi đại nhân thật sạch sẽ, ngay cả một thiếp thất cũng không có, chẳng lẽ là Bùi phu nhân không thích?” Mở miệng nói chuyện chính là Lạc Vương Lưu Du, mấy phiên vương đều có đất phong của chính mình, chỉ có Tề Vương, vì là một trong hai huynh đệ còn sót lại của bệ hạ, hơn nữa nhiều năm trước Giang Bắc bị chặt đứt chân, cho nên mới có thể vẫn luôn ở lại kinh thành.

Sắc mặt Bùi Cẩm Triều như thường, cười nói: “Hạ quan thực kính trọng nội tử, bởi vậy mới không muốn nhìn thấy nàng khổ sở, còn về thiếp thất, hạ quan cảm thấy có nội tử là đủ rồi, trong phủ sạch sẽ chút, chuyện dơ bẩn cũng ít chút, như thế hạ quan mới có thể tập trung tâm tư tới trên triều đình.


“Bùi đại nhân nói lời này sai rồi, nam tử tam thê tứ thiếp là tầm thường, hậu trạch nữ tử nhiều mới có thể nhiều con nhiều phúc, đây là hiếu đạo lớn nhất, hiện giờ Bùi đại nhân thành thân mấy năm, lại chỉ có một con trai, thực sự có chút đơn bạc.

” Tiêu Khắc híp mắt, rất cường thế bá đạo.

“Chuyện này cũng chẳng trách nội tử, kỳ thật là thân mình hạ quan suy nhược, hiện giờ được thái y và đại phu trong phủ chẩn trị nhiều mặt, mới không còn hư suyễn, hậu trạch nữ tử nhiều, hạ quan cũng lực bất tòng tâm, hơn nữa nội tử nhu thuận hiền lành, hạ quan cũng sợ nàng bị nữ tử khác khi dễ.


“Tiêu Vương gia vẫn đừng nên trêu ghẹo Bùi đại nhân, toàn bộ Thịnh Kinh ai không biết hai người thanh mai trúc mã, hơn nữa Bùi phu nhân gả cho Bùi đại nhân lúc hắn bị đại phu phán sống không quá hai mươi tuổi, có thể thấy được tình nghĩa hai người, đừng nói là thiếp thất, chỉ sợ cho dù bệ hạ bức hôn, Bùi đại nhân đều có thể một đầu đâm chết tỏ rõ cõi lòng.

” Chu Vô Cực tâm tư thông thấu, biết hôm nay Tiêu Khắc nhằm vào Bùi Cẩm Triều là có ý gì, quận chúa con hắn năm nay đều mười tám tuổi, như cũ là tiểu cô, nay vào kinh còn không phải là vì tìm một việc hôn nhân?
Nếu cạnh cửa quá cao quý, Tiêu Khắc xa ở Vân Nam sẽ ngoài tầm tay với, con gái bị ủy khuất cũng không giúp đỡ được, mà quan gia bình thường chỉ sợ cũng không xứng với Võ Dương quận chúa.

Có câu ‘gả con gái vào nhà cao cửa rộng, cưới vợ cưới thấp’, Võ Dương quận chúa thân phận và tuổi như vậy, bản thân đã cao không thành thấp không phải, hiện giờ chỉ sợ là coi trọng vị này tân quý trong triều, rốt cuộc dáng vẻ đường đường, thanh tuyển lịch sự tao nhã, hơn nữa trẻ tuổi như thế cũng đã vị cư nhị phẩm.

Hiện giờ Tiền tướng và Tiêu Vương gia cột vào cùng nhau, Bùi Cẩm Triều thăng chức nhanh, bên ngoài đều là Tiền tướng dìu dắt, nếu sau này Tiền tướng thành công, Bùi Cẩm Triều tương lai cũng là không thể hạn lượng, cho nên Tiêu Vương gia nghĩ đến, việc hôn nhân này tóm lại là so trên tạm thời không đủ, so dưới lại cao hơn rất nhiều, vô cùng thích hợp.

“Sau khi Võ Dương trở về từng khen Bùi phu nhân, nữ tử vẫn nên suy xét nhiều hơn vì nhà chồng mới phải.

” Ý chính là nói Đường Mẫn ghen tị, khó làm chính thê điển phạm.

Bùi Cẩm Triều không kiêu ngạo không siểm nịnh, “Hạ quan kính yêu nội tử, không phải nội tử không chịu thêm người, mà là ngoại trừ nội tử, hạ quan rốt cuộc chướng mắt nữ tử khác, nếu nói ghen ghét, kỳ thật là vấn đề chỗ hạ quan mới phải.



“Nói như thế, Bùi đại nhân thật sự là ái thê như mạng.

” Tiêu Khắc nheo mắt, đúng rồi, hắn cũng ghen ghét, chưa bao giờ có một nữ tử nào có thể làm hắn như đặt mình trong sương mù, mê mê không thể an thần.

“Làm Vương gia chê cười.


Tiêu Khắc có chút tức giận, con gái là bảo bối trong tay hắn, mấy năm nay vì một Bùi Cẩm Triều nhất quyết không chịu gả chồng, thế nên trì hoãn đến hiện tại, nếu bỏ qua như vậy, ba năm thanh xuân của con hắn chẳng phải là đạp hư? Ai tới đau lòng con hắn.

Ái thê như mạng? Vậy thê tử của ngươi cũng phải đồng dạng đối với ngươi mới được.

Hắn biết Đường Mẫn chẳng qua chính là một nữ tử nông thôn, phần lớn nữ tử như vậy đều hướng tới xa hoa phú quý, chẳng lẽ hắn đường đường Bình Nam Vương còn kém hơn tiểu bạch kiểm này?
Nếu Bùi Cẩm Triều không cần con gái bảo bối của hắn, vậy dứt khoát đừng có thê tử.

Từ đó về sau, Tiêu Khắc không lại làm khó Bùi Cẩm Triều, ngược lại uống rất nhẹ nhàng vui vẻ với võ tướng bên cạnh, thế nên trước khi đi ánh mắt hơi mê ly, lung lay, vẫn là được Tiêu Chấn Đình nâng đi.

Đứng ở bậc thang cẩm thạch trắng trước Lân Đức điện, Chu Vô Cực nhìn Tiêu Khắc nơi xa, nhẹ giọng nói: “Tiêu Khắc không phải người dễ đối phó, kế tiếp đệ cần phải có kế sách vạn toàn, nếu không không biết khi nào sẽ rơi vào bẫy rập của hắn.


“Đệ không ngại, chỉ là Mẫn Mẫn, chỉ sợ phải phái nhân thủ bảo hộ nhiều chút.


Trong Tường Vũ điện, ca vũ thăng bình, rất náo nhiệt.

Trong bữa tiệc Vu Uyển Ninh vài lần đáp lời với Đường Mẫn, nhưng đều bị Hoàng Hậu và Thần phi đánh gãy.

Nàng biết Hoàng Hậu thích Đường Mẫn, hơn nữa Hoàng Hậu cũng biết mâu thuẫn và ân oán giữa nàng và Đường Mẫn, nhưng Thần phi là có ý gì?
Chẳng lẽ Thần phi cũng muốn nịnh bợ Đường Mẫn? Nhưng Thần phi rất được lòng vua, nịnh bợ Đường Mẫn có thể có chỗ tốt gì?
Thân mình Thái Hậu rất suy yếu, hiện giờ chẳng qua là ngao tuổi thọ thôi, bao lâu chết đều là chết, thái y ý là kéo lâu nhất không được một hai năm, chậm thì hai ba tháng, đến lúc đó bên cạnh Đường Mẫn cũng chỉ còn lại một Hoàng Hậu, ai không biết địa vị của Hoàng Hậu tại hậu cung, căn bản là không có địa vị.

Nghĩ như thế, Vu Uyển Ninh không rõ nguyên do.

Lời nói không được, Đường Mẫn cũng rời đi hai lần, nhưng bên cạnh luôn có Lưu Phương Hoa vài người cùng rời đi, cho dù muốn xuống tay, cũng phải đủ cớ mới được, hơn nữa vài vị phu nhân kia tẩm dâm hậu trạch nhiều năm, cũng thấy được không ít thủ đoạn dơ bẩn, há là người vụng về có thể bị tùy ý dẫn dụ đi.

Mãi cho đến cơm trưa kết thúc, bên ngoài lần lượt có chúng thị nữ của các phu nhân tiến vào hầu hạ các nàng thay quần áo rời đi, Vu Uyển Ninh cũng chỉ có thể bóp cổ tay từ bỏ.

Nhưng nàng cũng không bỏ cuộc, trong cung không dễ xuống tay, ngoài cung lại không cố kỵ nhiều như vậy, Tiêu Lâm vì được đến Bùi Cẩm Triều, chắc chắn sẽ không bao dung Đường Mẫn, nàng cũng chỉ cần ở trong cung chờ tin tức tốt là được.

“Phu nhân, gia ở trước cửa cung chờ ngài.

” Hương Lan tiến lên phủ thêm áo choàng cho nàng.

“Biết, chờ lát nữa chúng ta đi chào từ biệt Thái Hậu sau đó lại ra cung.

” Nàng tiến lên nói với Hoàng Hậu đang nói chuyện cùng Tiền phu nhân: “Nương nương, muội đi chào Thái Hậu rồi xuất cung, ngài có gì cần muội hỗ trợ không?”
“Trong cung nhiều người như vậy, cần gì muội bận trước bận sau, bên ngoài lạnh lẽo, đừng trì hoãn lâu lắm, trở về sớm chút đi.

” Hoàng Hậu nhìn Đường Mẫn cười dặn dò nàng rời đi, trước khi đi Đường Mẫn chào hỏi Tiền phu nhân, liền bọc áo lông chồn rời đi.

“Hoàng Hậu có vẻ thực thích Đoan Tuệ công chúa.

” Tiền phu nhân cười nói.

Hoàng Hậu nắm tay Tiền phu nhân, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, trong cung đã không còn ai chịu nói lời nói thiệt tình với bổn cung, cũng chỉ có Tiểu Mẫn, ngẫu nhiên tiến cung trò chuyện với bổn cung, nếu không cuộc sống này thật là khổ sở.


Trong lòng Tiền phu nhân sao có thể dễ chịu, đứa con gái này từ nhỏ đã hiểu chuyện, lại cùng bệ hạ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, lúc ấy tiền Thái Tử cũng từng cầu cưới, chỉ là trưởng nữ lại một lòng muốn ở bên bệ hạ, hiện giờ thì sao?
Kỳ thật cũng không thể hoàn toàn trách bệ hạ, là phụ thân nàng, vì tiền đồ của chính mình ngay cả con gái sống chết cũng không để ý, đương kim Thái Tử chính là cháu ngoại ruột của ông ta đó.

Nhưng lại như thế nào, cho dù là cháu ngoại ruột, chung quy cũng không phải họ Tiền!
Đường Mẫn đi Thọ Khang Cung thăm Thái Hậu, nói trong chốc lát, mới rời đi hoàng cung.

“Hôm nay có ổn không?” Nhìn thấy Đường Mẫn, Bùi Cẩm Triều đỡ nàng lên xe ngựa, sau đó chính hắn cũng chui vào.

Đường Mẫn gật đầu, trầm ngâm nói: “Ta hoài nghi Tiêu Lâm và Ninh quý nhân có liên lụy, chỉ là hôm nay ta chưa từng đơn độc đi lại, cũng không có chuyện gì xảy ra, biểu ca, Tiêu Khắc có làm khó chàng?”
“Không cần lo lắng cho ta, hôn sự chỉ có cưới không được, không có đẩy không xong, hiện tại còn chưa tới lúc bọn họ không kiêng nể gì, chỉ cần chúng ta trước tiên phá hỏng lời nói, Tiêu Khắc còn không đến mức quá cường ngạnh, chỉ là……” Hắn không nói xong, này chỉ là trực giác nam nhân, chưa được chứng thực, hắn không muốn phỏng đoán thêm, “Về sau nàng ra cửa, phải phái thêm người che chở.


“Ừ, ta cũng sợ ra ngoài ý muốn, cẩn thận dùng thuyền được vạn năm, tổng không thể làm cho bọn họ chui chỗ trống.


Trở lại trong phủ, hai người liền đi Đàn Hương viện.

Tổ tôn ba người đã sớm dùng cơm trưa, nhìn thấy bọn họ trở về, vội vàng tiếp đón bọn họ tiến vào sưởi ấm.

“Như thế nào, không xảy ra việc gì chứ?” Trâu thị bận rộn lo lắng hỏi.

Đường Mẫn cởi áo choàng gác lên kệ, cười nói: “Nương lo lắng gì nha, hôm nay trong cung đều là phu nhân có uy tín danh dự, trước mặt Hoàng Hậu, các nàng còn có thể làm chuyện chính mình mất mặt hay sao, ngài đừng lo lắng, không phải con đã bình an trở lại sao?”
“Trở về thì tốt, có thể không lo lắng sao.


” Trâu thị chỉ chỉ Đoàn Tử ở bên kia buồn ngủ đánh ngáp cười nói: “Các con không trở về, Đoàn Tử chính là không chịu ngủ, được rồi, hiện tại mệt nhọc đi? Mau đi ngủ đi.


Dứt lời, tiến lên lãnh Đoàn Tử đi phòng trong, dỗ dành hắn ngủ.

Một khắc sau ra tới, nàng lôi kéo Đường Mẫn vào noãn các, nói: “Mùng sáu chính là sinh nhật đứa nhỏ này, năm nay như thế nào?”
“Tiểu hài tử sinh nhật không cần quá nặng, người một nhà chúng ta ăn mừng là được, dặn phòng bếp làm cho hắn một chén mì trường thọ, nương cũng không cần quá bận rộn.


“Nương cũng nghĩ như vậy.

” Trâu thị gật đầu, “Năm nay nương và cha con trở về sớm chút, sáng mùng bảy liền đi, năm nay muốn dưỡng gà vịt nhiều một ít, có lẽ trong thị trấn cũng có không ít góa phụ nuôi con, cũng coi như thêm thu nhập.


“Dạ được, chờ trời ấm áp, con sẽ đưa Đoàn Tử qua bên kia, năm nay liền ba tuổi, sang năm cũng nên vỡ lòng.

” Đường Mẫn nghĩ nói.

Đối với chuyện lớn cho cháu trai đọc sách, Trâu thị chính là xem thực trọng, còn gì quan trọng hơn tiền đồ của cháu trai sao?
Cho nên Đường Mẫn vừa nói, Trâu thị liền vội không ngừng gật đầu đáp ứng.

“Cái này xác thật không được chậm trễ, hiện tại điều kiện nhà chúng ta tốt, không thể ủy khuất Đoàn Tử, lúc trước Triều nhi đều là chính mình xem sách, nương cũng không nghĩ hắn có thể tiền đồ như vậy, chỉ nghĩ có thể bình bình an an sống sót là tốt rồi, hiện tại đến phiên Đoàn Tử, chính là phải mời tiên sinh dạy dỗ mới được.


Kỳ thật ở Thịnh Kinh nói lên bác học đa tài, lựa chọn đầu tiên chính là Bùi Cẩm Triều, đây là Đường Mẫn nghĩ.

Nhưng Bùi Cẩm Triều cũng từng nói, học vấn của Tiền Cẩn Chi cũng không nhường một tấc, nếu thật sự tham gia khoa cử, còn chưa biết Trạng Nguyên có thể đến phiên hắn hay không.

Vốn cho rằng, tháng giêng này chỉ cần tham gia cung yến lần đó, còn lại cũng chỉ chờ tết Thượng Nguyên, cùng biểu ca hai người đi xem hoa đăng như vậy đủ rồi, nhưng lại nhận được mấy thiệp mời.

Phân biệt là trưởng công chúa phủ, Tả Tướng phủ và Tướng Quân phủ.

Trưởng công chúa phủ là khẳng định muốn đi, năm nay trưởng công chúa cũng chỉ lộ mặt ở cung yến, thời gian còn lại đều ở Thọ Khang Cung với Thái Hậu, Minh gia cũng tất nhiên phải đi, dù sao cũng là Lưu Phương Hoa tự mình mời thiệp, còn về Tả Tướng phủ Tiền phu nhân……
Nói thật, Đường Mẫn không muốn đi, đơn giản là nàng cảm thấy lần này mở tiệc chiêu đãi không có chuyện tốt, trong bữa tiệc khẳng định sẽ xảy ra một chút gì, đi thì trong lòng nàng cách ứng, nhưng không đi, ba thiệp mời nàng đi hai nhà, lại cô đơn bỏ qua Tiền phu nhân, chớ nói Tiền phu nhân nghĩ như thế nào, chính là trong lòng Hoàng Hậu cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

Hiện giờ thật đúng là lưỡng nan.

Ba thiệp mời phân biệt là mùng tám, mùng mười và mười hai, đều không trùng, đây là nhà cao cửa rộng tai mắt thông minh.

Buổi tối, nàng tắm rửa xong, đang ngồi trước gương trang điểm lau tóc.

“Tả Tướng phủ mời, không đi chỉ sợ nương nương sẽ có ý tưởng, đi thì ta lo lắng sẽ xảy ra ngoài ý muốn.


Bùi Cẩm Triều gác xuống sách trong tay, ỷ trên giường, nhìn lọng che trên đỉnh đầu, “Là ngày mấy?”
“Mười hai!”
Bùi Cẩm Triều thầm nghĩ, lần này Đường Mẫn đi tất nhiên không có khả năng là ý của Tiền phu nhân, đơn giản là vì Tiền phu nhân hẳn hiểu biết tính tình Đường Mẫn, bình thường nàng sẽ không tham dự yến hội không quá quen thuộc, đương nhiên đáp lễ cũng sẽ chuẩn bị thực trịnh trọng, cũng làm những phu nhân đó chọn không ra sai lầm, lần này lại ở tháng giêng đưa thiệp mời, đây cũng là có chút không hợp với hành vi dĩ vãng của Tiền phu nhân, tháng giêng luôn luôn đều rất bận, đặc biệt là Tả Tướng phủ, Tiền Hoài An môn sinh đông đảo, đều là thừa dịp tháng giêng nhàn rỗi đi lại, bình thường trước tết Thượng Nguyên, trong phủ bọn họ sẽ không mở mở tiệc rượu chiêu đãi nữ tử, lần này mở tiệc chiêu đãi chỉ sợ thoát ly không được can hệ với Bình Nam Vương.

Bùi Cẩm Triều tự nhiên không muốn tức phụ đi, nhưng nàng nói cũng có đạo lý, đi tỷ lệ xảy ra ngoài ý muốn sẽ rất lớn.

Đặc biệt là bốn nha hoàn bên cạnh Đường Mẫn võ công không tầm thường, bại lộ chỉ sợ sẽ bị Bình Nam Vương bắt được nhược điểm, cũng làm Tiền Hoài An sinh lòng kiêng kị.

“Đi đừng đơn độc hành động, làm bất luận chuyện gì đều phải ở bên vài người các nàng, ngày ấy Minh phu nhân Tô phu nhân hẳn cũng sẽ đi.

” Hắn an ủi: “Đừng lo lắng, ta sẽ đi cùng nàng.


“Biểu ca đi cũng phải cẩn thận, lỡ như bị người ăn vạ, ta sẽ không tức giận.

” Nàng nhìn chính mình trong gương, giữa mày lại nhíu tới cùng nhau, ngay sau đó thả lỏng tâm tình, cười nói: “Cũng không cần rối rắm, giặc tới thì đánh, nước lên nâng nền, ít nhất ta cảm thấy nếu Bình Nam Vương thật sự phải ra mặt vì con gái, Tiền tướng hẳn sẽ không nhúng tay.


Cho dù thật sự xảy ra chuyện, nàng cũng không sợ mất mặt, ai có thể đấu lại ai còn không hiểu được đâu.

“Nàng rốt cuộc là tức giận hay không tức giận!” Bùi Cẩm Triều ném sách, đi chân trần xuống giường bế tức phụ lên trở về giường.

Giường màn theo thứ tự buông, ngay sau đó cả phòng cảnh xuân.

Trưởng công chúa mùng chín phải rời đi Thịnh Kinh, cho nên mở tiệc chiêu đãi mùng tám, mà Lưu Phương Hoa có lẽ vì Minh tướng quân từ biên quan trở về, trong phủ có nam khách mở tiệc chiêu đãi, cho nên cũng muốn mở tiệc chiêu đãi nữ khách, định ở mùng mười, phiên vương cần thiết sau tết Thượng Nguyên rời đi kinh thành, không được trễ, bởi vậy Tướng phủ định ở mười hai?
Ba nhà ở Thịnh Kinh đều rất có phân lượng, nhà khác tự nhiên cũng không thể phô trương mở tiệc, tuy những Vương gia Vương phi khác ở Thịnh Kinh cũng có phủ đệ riêng, nhưng cũng cho trưởng công chúa đủ tôn trọng, tiệc rượu xem như chỉ có trưởng công chúa phủ làm.

Này đó lung tung rối loạn loanh quanh lòng vòng đều là Đường Mẫn sau này mới học, ở Thịnh Kinh cho dù là mở tiệc chiêu đãi cũng phải trước tiên chọn lựa thời gian, không hẹn trước, khả năng người ta sẽ không rảnh.

Trưởng công chúa phủ mở tiệc chiêu đãi, cũng không khác nhiều lắm với lần trước, chỉ là lần này người tới thực sự không ít, năm nay phiên vương và Vương phi đều mang con cái cùng về, làm trưởng công chúa phủ to như vậy cực kỳ náo nhiệt.

Mọi người đều biết tính tình trưởng công chúa ngay thẳng, nếu nhìn không thuận mắt cho dù là bệ hạ nàng cũng có thể cao giọng quát lớn hai câu, những người khác càng đừng nói nữa, bởi vậy tuy Tiêu Lâm theo mẫu thân đến, cũng không gây phiền toái cho Đường Mẫn, tiệc rượu cũng thực náo nhiệt vững vàng kết thúc.


Trở lại trong phủ, nghĩ đến kế tiếp còn có hai yến hội yêu cầu tham dự, nàng liền cảm thấy toàn thân xương cốt đều đau, lúc này nàng liền nghĩ nếu biểu ca đăng cơ, nàng chính là Hoàng Hậu, lúc ấy nếu không thích, chỉ cần mỗi năm mùng một tổ chức cung yến một lần là được, đêm ba mươi gia yến đến lúc đó có lẽ chỉ có phu thê bọn họ và hài tử, như vậy thực nhẹ nhàng.

Nhưng đến lúc đó, rốt cuộc cha mẹ chồng sẽ được phong hào gì? Thái Hậu và Thái Thượng Hoàng là không có khả năng, suy nghĩ một chút sẽ biết, nếu thân phận Bùi Cẩm Triều bại lộ, lúc ấy cho dù trong mắt triều thần hay là người trong thiên hạ, bọn họ đều không phải là cha mẹ ruột của đương kim bệ hạ, hơn nữa dựa theo ý tưởng của nàng, cha mẹ chồng hẳn là chết sống cũng sẽ không sống ở trong cung.

Vẫy vẫy đầu, cả người trầm trong thau tắm, nước ấm áp không qua đỉnh đầu, cần gì nghĩ chuyện về sau, hiện tại cửa ải khó khăn còn chưa qua đâu.

Hôm nay Tướng Quân phủ còn náo nhiệt hơn ngày xưa, đơn giản là vì Minh tướng quân Minh Chiến từ Bắc Cảnh trở về, tuy tới tháng ba sẽ cùng quân lương về Bắc Cảnh, nhưng ít nhất còn có thể ở Thịnh Kinh ba tháng.

Nhưng cũng làm cho cả Tướng Quân phủ đều nháy mắt tìm được người tâm phúc, đôi mắt bóng lưỡng, khí sắc hồng nhuận, đi đường bước chân đều trở nên uyển chuyển nhẹ nhàng hơn nhiều.

Tuy Bình Nam Vương cũng nắm trong tay mười vạn đại quân, nhưng so sánh với Minh gia quân liền có chút không bằng, hơn nữa Minh gia có thiết khoán đan thư Thái Tổ truyền, càng có mấy thánh chỉ che chở con cháu đời sau Minh gia, trong đó “tội danh bất đắc dĩ, có lẽ có” cùng với “chứng cứ không đủ không được vọng đoạn” chi tiết thuyết minh, có thể nhìn ra được trong mắt Thái Tổ Minh gia quân trung trinh và quan trọng cỡ nào.

Đường Mẫn thực tôn trọng người Minh gia, đơn giản là vì bọn họ dùng nhiệt huyết và gan dạ sáng suốt giữ gìn vinh quang Đại Vinh triều trăm năm, hiện giờ bá tánh Đại Vinh an cư lạc nghiệp, Minh gia quân là một anh hùng.

Mà trăm năm qua, Minh gia không hề có một nghịch thần tặc tử nào, đủ để thuyết minh gia phong nghiêm cẩn, nói là gia phong, kỳ thật càng như là dùng quân pháp trị gia.

Đường Mẫn ở trước cửa phủ đã được Lưu Phương Hoa đưa tới hậu viện, không có cơ hội nhìn thấy Minh tướng quân, tuy trong lòng nàng rất tò mò, nhưng cũng không vội vàng, sớm muộn gì đều có thể nhìn thấy, cần gì gấp nhất thời.

Bùi phủ rất ít mở tiệc, cũng chỉ là lúc Đoàn Tử tắm ba ngày và một tuổi làm, nàng vẫn thích thanh tĩnh, tuy trong phủ có hạ nhân, nhưng các nơi trang điểm bố trí làm sao có thể thiếu nàng?
Liền nhìn xem ngày thường tham gia yến hội, nhỏ đến ly bát trà, lớn đến tiệc rượu điểm tâm và khẩu vị, điểm tâm là mặn hay ngọt đều cần suy xét, có người thật đúng là thích bận việc, không chê mệt hoảng.

Kỳ thật những danh môn thái thái ở Thịnh Kinh, nếu mỗi năm các nàng không tham gia mười lần tám lần tiệc chiêu đãi, đều ngượng ngùng ra cửa.

Vừa đi vào noãn các, Đường Mẫn đã bị Dung Thu Thiền hô qua.

“Sao vài vị tỷ tỷ tới sớm như vậy.

” Đường Mẫn nhìn Phùng Minh Ngọc cười nói: “Minh Ngọc tỷ, nói tỷ đó, mỗi lần mở tiệc chiêu đãi tỷ bảo đảm đến sớm hơn muội.


“Dù sao ở trong phủ cũng không thú vị, còn không bằng sớm một chút lại đây, rốt cuộc đều quen biết, nhìn xem có thể hỗ trợ hay không.

” Phùng Minh Ngọc nhìn nhìn phía sau nàng, nói: “Sao không mang Đoàn Tử lại đây?”
“Bị biểu ca mang đi, biểu ca cũng biết muội ra cửa luôn ở cạnh các tỷ, mang theo Đoàn Tử không có phương tiện.

” cha mẹ chồng Đường Mẫn đều đã về thôn trang, hài tử tự nhiên ra cửa phải mang theo, tuy trong phủ có Tôn lão, nhưng mấy ngày nay Tôn lão có vẻ rất bận.

Dung Thu Thiền cười nói: “Sao lại không có phương tiện, mang lại đây là được.


“Chính là vì có các tỷ mới không có phương tiện, đừng chơi hỏng con trai muội.

” Đường Mẫn giận cười trừng mắt nhìn Dung Thu Thiền, sau đó nhìn thấy cách đó không xa, Tiêu Lâm ngồi cạnh Bình Nam Vương phi, nghe mẫu thân nàng nói chuyện với Minh phu nhân.

Tiêu Lâm cũng đã nhận ra tầm mắt Đường Mẫn, ngẩng đầu nhìn nàng, khóe môi tràn ra tươi cười cao ngạo, sau đó thực mau thu hồi tầm mắt.

Đường Mẫn cạn lời, có phải cô nương này có tật xấu hay không? Có gì đáng cao ngạo? Thật tưởng vương gia khác họ thì bay lên trời cao hay sao? Ai không biết vương gia khác họ là kim thượng kiêng kị, bọn họ khen ngược, không an phận ở Vân Nam, còn liên hôn với Tiền gia, sau khi vào kinh thành rất tùy tiện, nói dễ nghe là tính cách hào phóng, nói khó nghe là không coi ai ra gì.

Hiện giờ xem ra, tính tình vị quận chúa này không giống Bình Nam Vương phi, ngược lại cực kỳ giống Bình Nam Vương, nghĩ đến tầm mắt Bình Nam Vương ngày cung yến, nàng liền cảm thấy trên người nổi da gà, ghê tởm muốn phun.

“Muội đi đưa trưởng công chúa?” Phùng Minh Ngọc hỏi.

“Dạ, chỉ là đưa đến cửa thành mà thôi, trưởng công chúa đi Vạn Phật tự.


“Mỗi lần trưởng công chúa rời kinh đô sẽ đi Vạn Phật tự tế bái, này cũng đã là lệ thường.


“Vì sao?” Đường Mẫn khó hiểu.

Minh An Ninh hạ giọng nói: “Tiền Thái Tử Phi chính là thắt cổ tự vẫn ở Vạn Phật tự.


Nói đến tiền Thái Tử Phi, Đường Mẫn liền nghĩ tới con gái của tiền Thái Tử mấy năm trước từng gặp mặt một lần, tên gì nàng cũng quên mất, chỉ là mỗi năm trong cung đều không gặp được nàng, nghe nói nàng cả ngày ở công chúa phủ lễ Phật, ngày thường gần như không ra ngoài.

“Nghe nói sau khi chết ba ngày mới bị chùa chiền tăng chúng phát hiện, trường hợp ngay lúc đó chính là thực thê thảm, đầu lưỡi vươn thật dài, tuy chưa thấy qua, nhưng nghe liền phá lệ thấm người.


Kỳ thật hiện giờ ngẫm lại vị công chúa kia cũng đủ xui xẻo, lúc còn rất nhỏ đã không còn cha mẹ, sau đó ngay cả phò mã gia cũng chết, toàn bộ công chúa phủ không có bao nhiêu hạ nhân, bên người cũng chỉ có một nhũ mẫu hầu hạ.

Nàng không biết vì sao Thái Hậu không đề cập vị công chúa này trước mặt nàng, chuyện năm đó hẳn không đơn giản chỉ là đoạt đích, khẳng định còn có chuyện khác, nếu không Thái Hậu sẽ không mặc kệ con gái của con trai trưởng, tùy ý cháu gái ở công chúa phủ tự sinh tự diệt.

Tính tình nữ nhân như vậy khẳng định thực cực đoan, khó trách ngày đó nàng kiêu ngạo ương ngạnh.

Dứt lời, Minh An Ninh nuốt xuống một khối điểm tâm cuối cùng, vỗ vỗ tay đứng lên nói: “Mọi người ngồi, muội giúp đỡ tẩu tử đãi khách.


“Muội hẳn nên đi sớm, rõ ràng chính là cô nãi nãi gả ở kinh thành, về nhà mẹ đẻ một chuyến thật đúng là xem chính mình như khách nhân.

” Phùng Minh Ngọc trêu ghẹo, sau đó phất tay làm nàng rời đi.

Bàn tay trắng thuần của Ôn Ngọc Kiều đưa cho Đường Mẫn một khối điểm tâm, nói: “Đây là nhân quả hạnh, nếm thử đi, thực thanh khẩu không chán ngấy, thấy muội có hứng thú với chuyện nội trạch, sao không mở tiệc chiêu đãi chúng ta ở trong phủ chính mình, chờ những phu nhân đó tan, không chừng hạ nhân trong phủ nghe được bao nhiêu nhàn thoại.


“Muội chính là ngại phiền toái, chiêu đãi tốt thì không có gì, nếu có điểm sai lầm muội mới buồn bực, không có việc gì muội có thể vẽ tranh kiểu dáng quần áo, hoặc là nghe khúc, còn không thì là chơi chơi với con trai, cần gì phải cười cương mặt với những phu nhân đó, bọn họ không chê lăn lộn, muội còn ngại mệt.

Ngày sau còn phải đi Tướng phủ, các tỷ đi sao?”
Ba người đều gật đầu, tỏ vẻ thu được thiệp mời của Tướng phủ, chỉ là Dung Thu Thiền cười nói: “Tỷ và Lãng ca rất nhiều năm không có về nhà ngoại, lần này Lãng ca xin phép bệ hạ nghỉ một đoạn thời gian, ngày mai đi, tỷ không đi Tướng phủ được.


“Như thế có thể lý giải, nhưng nhà ngoại tỷ còn không phải là tới gần phủ thành?” Phùng Minh Ngọc nói.


“Đại thọ của ngoại tổ mẫu muội là mười ba tháng giêng, chín mươi đại thọ, trở về chậm sợ trì hoãn, đi một chuyến cần khoảng hai ngày, nếu tham gia tiệc rượu Tướng phủ, nhất định không quay về kịp.


“Như vậy cũng đừng trì hoãn, nhưng cũng là lần đầu nghe nói, chờ tỷ chuẩn bị chút lễ vật muội mang đi, cũng coi như tình cảm chúng ta tương giao.


“Vậy được!”
Đường Mẫn thở dài tán thưởng nói: “Thọ chín mươi, ở Đại Vinh triều cũng thực sự hiếm thấy.


“Đúng vậy, hàm răng đều rớt hết, tóc cũng không dư lại bao nhiêu, duy nhất còn tốt chính là có thể nghe được người khác nói chuyện, nhưng chính mình nói chuyện lại không quá nhanh nhẹn.


Thực mau khách khứa đến đủ, các trưởng bối đều đi phía đông noãn các, Đường Mẫn các nàng lại ở Tây Noãn Các.

Minh tướng quân là giữa trưa mùng hai ra roi thúc ngựa trở lại Thịnh Kinh, trở về ngay cả khôi giáp đều không tá rớt, trực tiếp tiến cung diện thánh, mãi cho đến hoàng hôn mới trở lại trong phủ.

Tính tình Minh tướng quân có chút giống Đường Mẫn, không thích náo nhiệt, ngày thường lúc ở nhà cũng không có khác biệt quá lớn với ở quân doanh, đơn giản chính là luyện công và xem binh thư.

Sở dĩ đồng ý cũng là vì ý của phu nhân, hơn nữa Minh Dương nói cho ông, Bùi phu nhân có thể đọc hiểu lá thư năm đó Thái Tổ để lại cho tổ tiên Minh gia, còn nói đó là một phong di thư.

Minh tướng quân chỉ cho rằng con trai bịa chuyện, rốt cuộc nếu là di thư, sao lại là quỷ vẽ bùa làm người nhìn váng đầu hoa mắt, cũng xem không hiểu, có di thư làm người xem không hiểu như vậy sao?
Nhưng mặc kệ như thế nào, đã có người có thể xem hiểu, ông liền muốn biết rõ, nhưng vào kinh liền đơn độc mời Bùi Cẩm Triều không khỏi có chút đột ngột, tuy ông là võ tướng thô hán, nhưng đầu óc lại rất linh hoạt, nếu không cũng sẽ không có Đại Vinh triều hiển hách uy danh “chiến thần bất bại”.

Kể từ đó, mở tiệc chiêu đãi sẽ không quá mức cố tình, hơn nữa ông ở biên quan mấy năm, lần này trở về mở tiệc chiêu đãi cũng không phải chuyện lớn khó lường gì, nguyện ý tới thì tới, không tới thì thôi, làm như ông thèm lắm.

“Ngươi chính là Bùi Cẩm Triều?” Minh Chiến một đôi mắt hổ sáng ngời nhìn Bùi Cẩm Triều, “Ngươi thân thể này, sao nhược như vậy?”
Bùi Cẩm Triều cười khổ, mặt toát mồ hôi nói: “Vãn bối từ nhỏ đã thể nhược, hiện giờ còn xem như tốt.


“Ừ, không có việc gì cũng phải luyện luyện, xem cánh tay nhỏ chân nhỏ, cháu trai ta đều có thể hạ gục ngươi.


“Cha, Bùi đại nhân là thư sinh, ngài không thể dùng ánh mắt xem tướng sĩ trong quân xem hắn nha.

” Minh Dương bị lão cha nói cũng quẫn bách.

Bùi Cẩm Triều lại không có bất luận cái gì không kiên nhẫn, trong ánh mắt ngược lại là tán đồng và khiêm tốn, làm cho Minh Chiến âm thầm quan sát hắn rất vừa lòng.

Ông ra vẻ tức giận trừng mắt nhìn Minh Dương, “Vi phụ cho con lưu lại kinh thành, cũng không phải làm con cả ngày ngoại trừ thượng triều chính là chơi bời lêu lổng, kế tiếp cha sẽ mỗi ngày khảo giáo võ công của con.


Dứt lời, liền nghe được tiếng Minh Dương kêu rên, “Cha a, con đều đã làm cha, tốt xấu gì ở trước mặt cháu trai, cha cũng chừa cho con chút mặt mũi.


“Mặt mũi là chính mình tranh, không phải người khác cho, mất mặt cũng không oán được cha.


Mọi người nhìn Minh tướng quân hơn năm mươi tuổi vẫn tinh thần, tự nhiên trong lòng thiệt tình cao hứng.

Trong triều lão thần nói chuyện, tự nhiên không có phần tuổi trẻ bọn họ, Bùi Cẩm Triều lại ôm con trai ngoan ngoãn quá mức trong lòng, cùng đám người Minh Dương rời đi chính đường, tự tìm địa phương nói chuyện phiếm.

“Bùi phu nhân, sao không thấy con của ngài?” Tiêu Lâm và Tiền Cẩm Tú đi tới, cũng không dò hỏi liền ngồi xuống bên cạnh các nàng.

“Tất nhiên là theo phụ thân hắn.

” Đường Mẫn nhìn Tiền Cẩm Tú có chút thật cẩn thận, cười nói: “Nghe nói Thế Tử phu nhân lại có thai, chúc mừng.


Tiền Cẩm Tú hơi gật đầu, “Đa tạ Bùi phu nhân.


Phùng Minh Ngọc và Ôn Ngọc Kiều hai mặt nhìn nhau, không rõ hai nàng chạy tới nơi này làm gì, rốt cuộc bên này tuổi tác đều lớn hơn các nàng, cũng không thân quen?
“Năm nay lệnh công tử hình như mới hai ba tuổi, lại muốn Bùi đại nhân mang theo, cũng thực sự vất vả, Bùi đại nhân quả nhiên rất thương yêu phu nhân.


“Bọn họ là cha con.

” Này có cái gì? Như vậy đã kêu yêu thương nàng? Cô nương này nghĩ thật đúng là thú vị.

“Đứng đắn gia đình giàu có, trước khi hài tử chưa lớn lên, làm gì có ai theo phụ thân.


“A, hay là quận chúa không biết, Bùi gia chúng ta nội tình đạm bạc, cũng không phải là đứng đắn gia đình giàu có gì.

” Giáp mặt bẩn thỉu nàng? Thật đúng là mặt lớn như cái mâm.

Tiêu Lâm câu môi cười nhạo, “Điểm này ta tự nhiên sẽ hiểu, hiện giờ Bùi đại nhân chính là tân quý trong triều, Bùi phu nhân thân là chính thê của Bùi đại nhân, nên vì hắn phân ưu, mà không phải trường hợp trang trọng như hôm nay, làm lệnh công tử còn ăn vạ phụ thân, không đâu làm người cảm thấy Bùi phu nhân không đủ hiền huệ, cũng làm người cảm thấy Bùi đại nhân sợ vợ! Ở trường hợp như vậy, còn muốn cho phụ thân mang theo hài tử.


“Ánh mắt quận chúa thật không tệ, hắn xác thật sợ vợ, nếu không quận chúa cho rằng chỉ cần dựa vào cảm tình phu thê chúng ta, hậu trạch sẽ không có cả một thông phòng hoặc thiếp thất? Hơn nữa hiền huệ hay không, người khác đánh giá có quan hệ gì với ta, ta hiền huệ cũng chẳng qua là bác một mỹ danh bị người mồm mép trên dưới nói nói thôi, không hiền huệ cũng như thế, nếu không có can hệ quá lớn, hiền huệ lại như thế nào, đanh đá lại như thế nào, chuyện cảm tình như người uống nước, ấm lạnh tự biết, làm sao người khác có thể dùng dăm ba câu có thể quy kết? Lại không phải người khác giúp đỡ mình sống, quận chúa còn chưa gả chồng, chuyện này cũng nên nghĩ thoáng chút, chỉ sợ quận chúa muốn là thanh danh tốt? Mà ta muốn chỉ là đóng cửa lại chính mình sống vui vẻ thôi, chúng ta chung quy không phải người một đường.


“Bùi phu nhân thật sự là khéo mồm khéo miệng!” Tiêu Lâm hơi nheo con ngươi, bất thiện nhìn nàng.

“Quận chúa quá khen, khéo mồm khéo miệng đều không ngăn cản được những nữ nhân mơ ước trượng phu người khác, người trước ngã xuống, người sau tiến lên, trong tối ngoài sáng chơi ám chiêu, nếu ta lại mềm yếu một chút, vị trí chính thê của ta chẳng phải nên chủ động thoái vị nhường hiền?”
“Ngươi……” Tiêu Lâm kiềm chế lửa giận đáy lòng nảy lên, hôm nay nàng không tranh ưu khuyết điểm với nữ nhân này, đợi ngày sau, ngày sau nhất định muốn cho Đường Mẫn đẹp mặt.

Không chỉnh chết nữ nhân này, nàng liền không họ Tiêu.

.

Bình Luận (0)
Comment