Lục Thịnh đã thu thập thỏa đáng phủ đệ cho bọn họ, diện tích phủ đệ không nhỏ, lớn hơn tòa nhà ở Kinh Châu phủ không ít, nhưng vẫn không có cách nào so với những nhà phú quý ở Thịnh Kinh, chỉ là một tòa nhà ba sân viện.
Trong nhà thực tố nhã sạch sẽ, không có rường cột chạm trổ, không có núi giả nguy nga đan xen, nhưng lại có một hồ sen, lúc này hoa sen nửa nở, thêm một đoạn thời gian có thể thưởng cảnh.
“Đệ muội cảm thấy tòa nhà này như thế nào?” Lục Thịnh lười phản ứng Bùi Cẩm Triều, “Hiện tại ngoài của phủ còn chưa có tấm biển, chờ Cẩm Triều viết chữ, huynh sai người đi đánh biển, sau đó cho người treo lên.
”
Đường Mẫn gật gật đầu với đối phương, cười nói: “Đa tạ Lục công tử.
”
Đường Mẫn thực thích tòa nhà này, đối với nàng diện tích đã thực không nhỏ, dù sao dân cư nhà bọn họ cũng không nhiều, nếu đã yên ổn, vậy chờ thu thập xong, lại viết phong thư nhà về quê, miễn cho cha mẹ chồng lo lắng.
Nhưng Bùi Cẩm Triều thi đậu đồng sinh, tú tài, có lẽ cha mẹ chồng cũng đã nhận được tin tức, qua chút thời gian chính là phủ thí, nếu có thể từng bước cẩm tú, thi đình cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Trong phủ, vì trước đó Lục Thịnh đã sai người thu thập xong, tất cả đồ vật trong nhà đều đầy đủ, chỉ cần xách giỏ vào ở.
Bởi vì liên tiếp ngồi thuyền hai mươi ngày, hiện giờ vừa xuống thuyền, nàng cảm thấy đặc biệt mỏi mệt, lúc này bức thiết nghỉ ngơi một chút.
“Thiếu phu nhân, gia nhắn ngài đi thư phòng một chuyến.
” Thẩm Khang đi đến, liễm mi cúi đầu không tùy ý nhìn loạn.
Đường Mẫn khó hiểu, lúc này Bùi Cẩm Triều hẳn là nói chuyện với Lục công tử và Tôn lão ở thư phòng mới đúng chứ?
Lúc này kêu chính mình đi qua là vì chuyện gì?
Nghĩ thì nghĩ, nhưng nàng vẫn kêu Thẩm Khang đi trước, chính mình thay một bộ quần áo khéo léo thoải mái, mang theo hai nha hoàn đi thư phòng.
Đi vào thư phòng, nhìn thấy Bùi Cẩm Triều đang cầm hai trang giấy, một trang viết “Bùi phủ”, một trang viết “Phương Hoa Các”.
Bùi Cẩm Triều nhìn thấy Đường Mẫn tiến vào, vẫy tay với nàng, cười nói: “Mẫn Mẫn, ta đặt tên cửa hàng trang phục thế này nàng có vừa lòng không?”
Nàng nhìn tên trên giấy Tuyên Thành, cười nói: “Ngay cả cửa hàng ta còn chưa nhìn thấy đã lấy tên như vậy?”
Lục Thịnh cười nói: “Đệ muội đừng lo lắng, huynh đã tìm được cửa hàng cho muội, ngay cả tú nương cũng chuẩn bị mười hai người, toàn bộ là ta chọn tay nghề tốt từ hơn ba mươi tú trang trong kinh thành, Quảng Lăng Vương Chu gia ở kinh thành có mấy cửa hàng tơ lụa, trong đó vải dệt đều là cao cấp, hơn nữa quan hệ giữa Chu Thế tử và huynh không tệ, có thể tính chiết khấu cho muội, tiện nghi một ít.
”
Đường Mẫn nhìn ba chữ kia thiết họa ngân câu, giống như chỉ cần dựa vào ba chữ này là đủ để xác minh, thư pháp của hắn thật sự là phong hoa tuyệt đại.
“Khá tốt, nhưng chuyện vải dệt, ta còn cần chính mình nhìn xem, có chút đồ vật cũng không phải càng tốt càng thích hợp.
”
Sau đó, Tôn lão mang theo hai tiểu dược đồng ở tại sân thứ hai, mà nàng và Bùi Cẩm Triều ở sân thứ ba, đẩy ra cửa sổ liền có thể nhìn thấy hồ sen xa xa trong hậu hoa viên, gió hồ thổi vào nhà, mang theo hương sen nhàn nhạt, rất thoải mái.
Bên ngoài, Thúy Hồng đi vào tới, cười nói: “Phu nhân, nước ấm đã chuẩn bị xong.
”
“Ừ!” Nàng đi vào phòng tắm, chính mình cởi ra quần áo trên người, ngâm mình vào nước, “Nhà của chúng ta cũng lớn, trong phủ chỉ có hai người, trong phòng ngoài phòng cũng lo liệu không hết quá nhiều việc, mấy ngày tới trong phủ chúng ta sẽ thêm người, tính tình Thúy Hồng an phận ổn trọng, về sau tiểu nha đầu vào phủ giao cho ngươi quản, chỉ cần lúc nên cần mẫn thì cần mẫn, đừng khua môi múa mép là được.
”
Thúy Hồng theo tiếng cười nói: “Phu nhân yên tâm, khoảng thời gian này đi theo bên cạnh phu nhân, nô tỳ cũng hiểu rõ một chút, sẽ không làm phu nhân thất vọng.
”
“Ngươi có tâm.
”
Tắm gội xong, nàng chờ Thúy Hồng vắt khô tóc cho nàng, sau đó mới thấy Bùi Cẩm Triều về phòng.
Vừa vào cửa, hắn nhìn thấy Đường Mẫn một thân tuyết trắng tôn lên nàng duyên dáng yêu kiều, kiều diễm ướt át, cười nói: “Lục Thịnh đã mang theo hai bộ chữ đi tìm thợ thủ công, qua hai ngày sẽ đưa lại đây, đêm nay dùng cơm chiều xong chúng ta nghỉ ngơi sớm chút, sáng mai ta sẽ làm các quản sự đến đây bái kiến nàng, về sau trong phủ nội trợ sẽ giao cho nàng quản.
Buổi chiều đưa nàng đi nhìn xem cửa hàng, có yêu cầu gì cần cải biến, nàng cứ việc phân phó xuống, sáng mai quản gia cũng sẽ lại đây.
”
“Những người đó đều là tâm phúc của biểu ca sao?” Nàng nhẹ giọng hỏi.
Bùi Cẩm Triều nhìn nàng, cười gật gật đầu: “Ừ, ta có thể tin tưởng.
”
“Ta đã biết.
”
Vốn dĩ Đường Mẫn cảm thấy chính mình còn có thể kiên trì, nhưng vừa nằm đến trên giường, cơn buồn ngủ nháy mắt thổi quét nàng, không đợi Bùi Cẩm Triều nói một câu, liền nhìn thấy tiểu tức phụ bên người đã lâm vào giấc ngủ sâu.
Đầu hạ ban đêm cũng không nóng, Bùi Cẩm Triều lại như cũ kéo chăn mỏng đắp cho nàng, ôm nàng cùng ngủ.
Ngày hôm sau, nàng mở mắt ra, nhìn thấy bên cạnh đã không ai.
Mà bên ngoài Thúy Hồng nghe tiếng, cùng Hương Thảo bưng thau đồng tiến vào, mấy ngày nay Hương Thảo hầu hạ nàng rửa mặt, Thúy Hồng giúp đỡ Đường Mẫn trang điểm.
Cái khác nàng đều có thể tự làm, duy độc trang điểm, Đường Mẫn thực sự không biết, dốt đặc cán mai đối với những kiểu tóc cổ đại phức tạp đó.
“Gia đâu?” Nàng tắm gội xong, ngồi trước gương đồng, nhìn nữ tử bên trong từ từ có ý nhị hỏi.
“Buổi sáng gia thức dậy, liền mang theo Thẩm tổng quản đi ra ngoài, đến giờ còn chưa trở về, nhưng trước khi đi gia nói, trước giờ cơm sáng sẽ trở về dùng bữa với phu nhân.
”
“Đã biết.
” Nàng gật gật đầu, sau đó nhìn Thúy Hồng, cười nói: “Thúy Hồng có muốn học nấu ăn với ta không?”
Thúy Hồng nhìn mỹ nhân trong gương đồng, khóe môi kia tươi cười ôn hòa tuyệt diễm, “Nếu phu nhân không chê nô tỳ ngốc, nô tỳ tự nhiên nguyện ý học.
”
“Phòng bếp vẫn luôn là nơi quan trọng nhất trong phủ, nếu ta an bài, tự nhiên phải an bài một người tin được.
Hương Thảo tuổi còn nhỏ, cứ tiếp tục lưu lại bên cạnh ta.
”
“Dạ!”
Cho nên sáng nay, Đường Mẫn liền mang theo Thúy Hồng ở phòng bếp, vừa làm cơm vừa giảng giải cho Thúy Hồng.
Vốn dĩ lúc ở nhà Thúy Hồng đã biết nấu cơm, khá quen với nguyên liệu nấu ăn và khống chế độ lửa, hơn nữa nàng tâm tư linh hoạt, tuy một hai lần có lẽ có khác biệt, nhưng làm nhiều vài lần, chậm rãi liền sẽ tốt.
Trước giờ cơm sáng, Bùi Cẩm Triều đã mang theo Thẩm Khang trở lại, phía sau còn đi theo bảy tám nam tử tuổi hoặc lớn hoặc nhỏ, lớn có bốn năm chục tuổi, nhỏ cũng trên dưới ba mươi tuổi.
“Mấy người đi thư phòng chờ trước, ta và phu nhân dùng cơm sáng xong liền qua.
”
“Dạ!”
Nhìn Đường Mẫn bưng một chung canh từ phòng bếp ra tới, hắn nói: “Dùng cơm sáng xong, chúng ta đi thư phòng gặp vài vị quản sự.
”
“Được, biểu ca dậy sớm như vậy, tìm Tôn lão khám mạch chưa?”
“Mẫn Mẫn, ta thật sự không có việc gì, hơn nữa Tôn lão nói cách ba ngày mới bắt mạch một lần.
”
Đường Mẫn lại hờn dỗi trừng mắt nhìn hắn, sau đó nhét một đôi đũa vào tay hắn.
.