Cuộc sống vẫn trôi qua như thế, Tiết Niệm Chung ngồi trong nha môn chờ phu nhân đưa cơm tới, Phó Tiểu Chu lại nhắc tới chuyện kia, khiến y vô cùng khổ não. Chuyện này nào phải chuyện đùa, cần phải trao đổi với phu nhân mới được, chẳng qua y sợ phu nhân chấp nhận.
“Khách quen” Hoắc Truy Ân và Quế Viên cần truyền lời, thông đường thuộc lối xông thẳng vào trong, vừa lúc bắt gặp khung cảnh “quan kẻ dưới” châu đầu ghé tai, rì rầm to . Phó Tiểu Chu cũng lờ mờ phát giác ra Tiết phu nhân có mối ác cảm khó hiểu đối với mình, tuy gã tài nào hiểu được, nhưng xuất phát từ tôn trọng đối với Tiết đại nhân, cũng như tránh cảnh khó xử, gã tự chọn phương án tránh mặt, có điều tránh tới tránh lui cũng có lúc đụng mặt nhau, ví như hôm nay nạy. Ánh mắt tốt lành gì của Tiết phu nhân lại lần nữa chứng minh phỏng đoán của Phó Tiểu Chu, gã liền hấp tấp xin lui.
Hoắc Truy Ân thấy đối phương vội vội vàng vàng chạy mất, ngược lại hoài nghi phải chẳng Phó Tiểu Chu có tật giật mình? Trước đây Hoắc Truy Ân thừa nhận, còn bây giờ có thể mà e dè gì cả: Đúng, ta đây ghen đấy! tin chắc cẩu quan nhất định có cái gan trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy chỉ có thể là Phó Tiểu Chu có lòng dạ bất chính mà thôi, thế nên nhìn kiểu gì cũng thấy đối phương vừa mắt.
Phải rằng thân là phu nhân chính thất, ghen tuông thế này quả thực quá vô lý, nhưng chẳng thấy có gì ổn cả, cẩu quan sống là người của , chết rồi... Phủi phui cái mồm, dù sao có chính thất là đây đừng mơ tìm nữ nhân khác lấy làm tiểu thiếp, còn nếu muốn tìm nam nhân... Mẹ nó, chính là nam nhân đây, tìm người khác làm gì!
“ lại gì với ngươi thế?” Hoắc Truy Ân nhấn mạnh vào chữ
“lại”.
ra Tiết Niệm Chung sớm muốn bàn chuyện ấy với phu nhân, có điều y lại thấy quan hệ phu thê hòa hợp thế này, chuyện ấy ra phá hỏng bầu khí tốt đẹp mất, bèn đáp: “Phu nhân đừng nghĩ nhiều, chỉ là mấy việc công thôi”.
Hoắc Truy Ân bị qua quýt lấy lệ bằng cái cớ “việc công” đến mấy lần rồi, trong lòng rất thoải mái, chẳng qua nghĩ cẩu quan thích mình như thế, nhiều nhất cũng chỉ là Phó Tiểu Chu giở mánh khóe gì thôi, thành được chuyện gì to tát, cứ để yên như thế.
Sau khi dùng cơm trưa xong, Quế Viên thu dọn bát đũa, thức thời lui ra ngoại đường chờ đợi, lưu lại nội đường cho đôi vợ chồng trẻ “tâm tình”. Thỉnh thoảng Hoắc Truy Ân chờ để cùng về nhà với Tiết Niệm Chung, chẳng qua cũng chỉ là thi thoảng, đa số thời gian vẫn phải trở về nhà hầu hạ mẹ chồng. Chia cách hai, ba canh giờ coi là nhiều nhặn, có điều đối với hai ngườitrong giai đoạn nồng nàn như lửa vẫn dằn vặt vô cùng. Hơn nữa đại thiếu gia cực kỳ thích thân mật với Tiết Niệm Chung khi y mặc quan phục, cảm giác vo cùng thỏa mãn, thế nên phút giây thân mật này lại càng trọng yếu hơn. Tiết Niệm Chung lúc mặc quan phục tùy tiện cười, gương mặt đứng đắn nghiêm trang, bất quá đối mặt với chủ động của phu nhân y lại sao chối từ cho được, bộ dạng muốn tiến tới rồi lại chần chừ ấy quả rất đáng , khiến phu nhân thử lần nào thích lần ấy, càng chơi càng nghiện.
ra Tiết Niệm Chung cũng thấy tội lỗi lắm, cho rằng mình phải với bộ y phục này, nhất là lúc phu nhân ngồi đùi y, đúng là chẳng ra thể thống gì cả. Có điều nếu bảo y muốn cũng phải, từ trước đến nay phu nhân vẫn cởi mở phóng khoáng, câu nệ tiểu tiết, dù sao đám thuộc hạ tránh hết rồi, bản thân cần gì cố làm ra vẻ đường hoàng đứng đắn.
Hôn xong, sờ xong những chỗ có thể sờ, những chỗ khác đương nhiên vẫn cấm, bấy giờ Hoắc Truy Ân mới dẫn Quế Viên rời , tới Tế Nhân Đường. Người ta đều bảo có lo việc nhà mới biết ưu phiền trong đó, đại thiếu gia sau khi cai quản việc gia đình bỏ hẳn thói tiêu xài như nước với tật xấu thích động vào của hồi môn. Có bao nhiêu tiền dành ra được đều muốn dùng tẩm bổ thân thể cho mẹ chồng và cẩu quan, cũng coi như là khách quen của Tề Nhân Đường. Hơn nữa trải qua việc lần trước, ông chủ Chung cung phụng lấy lòng Tiết phu nhân hết mực, có thuốc bổ thượng hạng gì đều đưa cho xem qua trước, còn dám mở miệng hét giá lung tung. Từ trước tới nay Hoắc Truy Ân chưa bao giờ là đối thủ của đám gian thương, giờ cần phải đấu thi so dũng khí với bọn họ nữa, khỏi cảm thán có tướng công làm quan là tốt quá!
Chủ tớ hai người hài lòng ra khỏi Tế Nhân Đường, đúng lúc bước lối trở về nhà lại nghe thấy phen huyên náo, liền dừng chân xem thử, chỉ thấy người khập khiễng chạy vụt qua trước mặt mình. Hoắc Truy Ân nhất thời sững lại, ngay sau đó là tiếng hô kinh hãi của Quế Viên, khiến quay đầu lại đằng sau nhìn, Vương bổ khoái của Đinh bổ khoái vội vã đuổi tới bên này.
“Lý què!” Hoắc Truy Ân và Quế Viên hai miệng lời. Người ban nãy phải chính là kẻ giả danh lừa đảo, là đầu sỏ hại đại thiếu gia đánh nhầm người đó sao?
Đừng trông bên chân của Lý què được linh hoạt, gã chạy nhanh như ăn cướp vậy. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái đuổi riết tha thế mà vẫn bị bỏ xa quãng. Hoắc Truy Ân hai lời liền bắt đầu bám theo, Quế Viên ôm chồng thuốc đuổi sát phía sau. Gã Lý què kia quả nhiên hổ là tay lão làng, trốn chạy cực tinh ranh, chuyên môn chen vào những chỗ đông người và nhiều ngã rẽ. Có điều Hoắc Truy Ân đâu còn là đại thiếu gia hồ đồ mấy tháng trước, cũng thuộc khu này như lòng bàn tay, thêm chút khinh công bổ trợ, chẳng mấy chốc chặn đứng được Lý què.
Đứng trước mặt biết bao bà con chòm xóm thế này, Hoắc Truy Ân tất nhiên thể xuất thủ đánh người, hơn nữa mặc nữ trang, cũng tiện dùng bạo lực, hy vọng Lý què có thể ngoan ngoãn giơ tay chịu trói. Chẳng qua Lý què đời nào chịu thế? Quay đầu cái gã chạy biến vào trong con hẻm. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái cũng đuổi tới, thấy Tiết phu nhân ra tay giúp đỡ, nhất thời kinh ngạc vạn phần. Hoắc Truy Ân lập tức bảo bọn họ tiếp tục theo sát Lý què, bản thân lại theo con đường khác đón đầu.
Lý què chạy đến độ đầu tóc nhễ nhại mồ hôi, theo lý mà tội gã phạm phải cũng lớn, đâu đáng truy đuổi thế này? Khổ nỗi vụ án xảy ra ở vùng đất này lại vô cùng ít, thế là loại tôi phạm “có thâm niên” như gã liền có vẻ thể tha thứ được. Gã vội vã lao lên cầu, định lẩn vào khu chợ phía đối diện, có điều mới chạy đến giữa cầu thấy Hoắc Truy Ân đứng ở đầu cầu đối diện, gã căm tức trong lòng. Con mụ đàn bà hung hãn này chui từ đâu ra biết? Gã định quay đầu, lại thấy Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái đuổi tới nơi, nhất thời Lý què lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Hoắc Truy Ân đoán chắc rằng gã lợi dụng khu chợ đông đúc hỗn tạp để chạy trốn, liền qua sông theo con đường khác, đón lối chặn đối phương ở cầu. Mà hai bổ khoái Vương, Đinh chặn ở đầu cầu bên này, quát lớn: “Xem ngươi chạy đâu!”
Lý què thấy còn đường trốn nữa, trong phút cấp bách liền định nhảy sông, nửa thân người lao qua thành cầu. Ba người đứng ở đầu cầu vội vàng ngăn cản, Hoắc Truy Ân nhún chân cái, phu thân tới giữa cầu, túm lấy Lý què. Lý què ôm tư tưởng thà chết chứ chịu đầu hàng phản kháng mãnh liệt, chưa kể hơn nửa thân người của gã bay qua cầu rồi, trong lúc kéo kéo đẩy đẩy bỗng dưng thấy mất trọng tâm, lao thẳng xuống lòng sông.
Hoắc Truy Ân muốn kéo gã lại nhưng trọng lượng của nam tử trưởng thành đâu phải chuyện chơi, còn chưa kịp phản ứng, thấy dưới chân bị hẫng. Quế Viên vội vàng đuổi tới, vừa lúc nhìn thấy đại thiếu gia với Lý què rớt xuống sông đánh “ùm” tiếng. Sau khi cơn bàng hoàng qua, nàng vội vàng lao tới bên bờ sông. Đại thiếu gia sặc mấy ngụm nước sông, đợi đến khi bơi tới bên bờ, Lý què bơi lên bờ bên kia mà chạy mất rồi. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái phải muốn đuổi theo, mà là bị kiện Tiết phu nhân rơi xuống nước dọa cho chết sững.
“Phu nhân, phu nhân, người sao chứ?” Quế Viên đỡ Hoắc Truy Ân ướt sũng người đứng dậy, sau khi xác nhận đại thiếu gia bị thương gì nặng mới yên tâm.
Thân thể có việc gì nhưng hình tượng lại vô cùng thê thảm, kể đến y phục ướt đẫm, đến cả đầu tóc cũng tung hết cả ra. Toàn bộ tâm tình của Hoắc đại thiếu gia diễn ra theo lộ trình như sau: “Gì? Hả?! Mẹ kiếp!!!” May mà có đại nương bán vải tốt bụng trong chợ xé mảnh vải rồi bao lại ngay tức khắc. Vương bổ khoái và Đinh bổ khoái quả thực biết nên xử lý thế nào, may mà Quế Viên đứng ra chủ trì đại cục, dẫn phu nhân trở về nhà thay xiêm y.
Đại thiếu gia ướt như chuột lột và Quế Viên lén lén lút lút mò về nhà, trốn vào trong phòng. Hoắc Truy Ân cởi quần áo ướt ra, ném đầy đất, sau đó trần trụi cuộn người trong chăn đợi Quế Viên múc nước vào lau người cho . Chợt nghe thấy ngoài cửa bước chân ai dồn dập, Hoắc Truy Ân đoán là Quế Viên múc nước trở về liền ngồi dậy, lại trông thấy Tiết Niệm Chung phá cửa mà vào.
“Phu nhân, nàng sao rồi?” Tiết Niệm Chung xông tới trước giường, y vừa nghe phu nhân rơi xuống nước liền lao ngay về nhà, đến cả quan phục cũng thay.
Hoắc Truy Ân còn chưa kịp phản ứng lại trước xuất của y, nghi hoặc hỏi: “Ngươi... Sao ngươi về rồi?”
Tiết Niệm Chung chạy hộc tốc suốt cả quãng đường, chạy đến độ mặt đỏ tai hồng, lúc này thấy người bình yên vô mới thở phào được hơi, : “Nàng dọa chết ta rồi.”
“Đúng là, có cái gì đáng lo đâu chứ.” Hoắc Truy Ân khỏi phì cười, chỉ rơi xuống nước thôi mà, dù vậy vẫn thấy cao hứng lắm.
vậy, có điều sao y lo cho được? Tiết Niệm Chung ngồi ở bên giường, muốn ôm lấy phu nhân, tỉ mỉ an ủi phen, nhưng mà... sao y cứ cảm thấy hình như có gì đó đúng, y bỏ qua cái gì sao? Hoắc Truy Ân cũng cảm thấy chuyện thích hợp lắm, lại được chỗ nào có vấn đề. Sau đó... đường nhìn của hai người tập trung vào đống y phục rơi đầy đất.
“A a a!!!” Hoắc Truy Ân chui ngay vào trong chăn, hét ầm lên: “Ra ngoài, cút ra ngoài! Mau cút ra ngoài!” Nguồn :
Gương mặt Tiết Niệm Chung lại càng đỏ hơn, có phần kinh hoảng, thất thố. Ban nãy y cứ thế mà xông vào, căn bản nghĩ nhiều như vậy: “Phu nhân, ta...”
“Cút ra ngoài!” Hoắc Truy Ân tiếp tục hét ầm hét ĩ. Xong rồi, xong rồi, ban nãy ngồi dậy, chăn tụt hết cả xuống, cứ cho là phải cả người cũng phải nửa người rồi.
Tiết Niệm Chung còn muốn giải thích, thế nhưng rất hiển nhiên tình huống cho phép vì tiếng thét gào thê thiết của đại thiếu gia gọi toàn bộ người trong nhà tới. Vú Trần xông pha trước, thấy cả căn phòng rối tung hết cả lên, vỗ đùi thốt lên: “Ối chao, chuyện gì thế này!” Quế Viên bưng chậu nước chết trân ở cửa dám tiến vào, Thanh Bình tò mò đưa mắt liếc cái, cũng xấu hổdám nhìn lâu. Tiết mẫu nghe thấy tiếng la hét của con dâu, nóng ruột đứng ở cửa, hướng về phía này lớn tiếng hỏi: “Con dâu, con sao thế?”
Quần áo vương vãi tứ tung dưới đất, phu nhân trốn trong chăn vừa khóc vừa la, Tiết Niệm Chung cảm thấy lần này chắc chắn bản thân bị người ta gán cho cái danh “mặt người dạ thú”, đấy mới gọi là có chuyện gì!