Nhất Phiến U Tình Nan Tận Hoại

Chương 56

Tháng tư, tiết trời ấm áp, nắng dịu dàng chiếu ngang Cấm Thành đỏ tươi rực rỡ. 

Chập chiều.

Cấm Vệ Ti được bao phủ giữa hàng trăm gốc liễu xanh mướt mát.

Trong một gian phòng trống, Mộ Dung Tường Vân nửa nằm trên giường gỗ thấp, tựa lưng vào tường đá mát lạnh, chăm chú đọc qua một cuốn truyện quái dị dân gian lưu hành.

Dương Quân Nguyệt thoải mái cởi bỏ giáp phục, ngả người gối đầu lên phần đùi nam tử bên cạnh:

- Cửu Thiên Tuế hồi kinh rồi, đêm nay liền có yến tiệc tẩy trần!

Mộ Dung Tường Vân trong lòng dâng lên tư vị chua xót:

- Là đệ liên lụy huynh, huynh đáng được ban thưởng!

Dương Quân Nguyệt thở dài không đáp, chuyến này đi bảy năm xem ra đến cùng lại hao phí:

- Mệnh y lớn, chẳng dễ dàng lấy được!

Mộ Dung Tường Vân cau đôi mắt hẹp, khóe môi mỏng ẩn ẩn chua chát:

- Đại ca! Huynh thật sự bao nhiêu năm vẫn không thể từ bỏ sao?

Dương Quân Nguyệt lam mâu đã nhắm, hương hoa lan phảng phất theo y phục hắn vương vấn không khí, tuy rằng giọng nói rất nhẹ, lại mơ hồ, nhưng hàm ý cực hạn cương quyết:

- Đệ không sinh ra ở Can Mã Uy, sao có thể hiểu được thống khổ người Can Mã Uy từng phải chịu đựng!

Mộ Dung Tường Vân trông ra khoảng sân rộng, hoa liễu đỏ thắm trên nhành xanh rũ rượi chấm đất tàn tạ giữa hoàng hôn:

- Khi đó huynh cũng chỉ là một tiểu hài tử!

Dương Quân Nguyệt luồn tay vào chăn ấm, nắm lấy tả thủ xương xẩu chỉ còn ba ngón kia, tâm can lan tràn đau nhức.

- Vân nhi này...đệ có nhớ nương không?

Mộ Dung Tường Vân lưu chuyển đồng tử, đột ngột như vậy liền không thể hồi tưởng ngay được, hắn trầm lặng một lúc lâu, cuối cùng nhịn không nổi mà rơi nước mắt:

- Đại ca!

Dương Quân Nguyệt trở người ôm lấy hắn vào lòng, thủ túc tình thâm, đến cuối cùng vẫn là huynh đệ, không thể mãi che giấu, càng không thể chối bỏ.

- Còn khinh miệt ta?

Mộ Dung Tường Vân lắc đầu, chậm rãi ve vuốt mái tóc kim quan cập trâm rơi trên vai mình:

- Ngày trước là đệ nông nổi, huynh đừng chấp nhất!

Dương Quân Nguyệt cười cười, vỗ vỗ lưng áo Mộ Dung Tường Vân:

- Nếu không xảy ra loại chuyện đó, liền không có Dương Quân Nguyệt hôm nay đi!

Mặc dù lời hắn nói nửa đùa nửa thật, nhưng không hề khiến Mộ Dung Tường Vân cảm thấy dễ chịu, ngược lại nảy sinh thêm nhiều phần áy náy khó nhọc.

Dương Quân Nguyệt lười biếng tiếp tục chiếm cứ giường rộng, nhàn nhạt:

- Hơn ba mươi năm về trước, khi ta còn là một tiểu hài tử thảo nguyên, ngày ngày vui vẻ hạnh phúc cùng phụ mẫu chăn ngựa thả dê thì Can Mã Uy gặp tai họa. Người Can Mã Uy bao gồm ba, bốn lạc tộc nhỏ lẻ, không mấy giao thiệp bên ngoài, không mấy quan tâm chính sự. Họ chỉ biết triều đình trong một đêm cử người đến phá hủy nhà cửa, giết sạch, đốt sạch tất cả...

Dương Quân Nguyệt cay cay sống mũi, đến hồi tưởng thôi cũng đã khiến hắn yếu đuối nhường này. Mộ Dung Tường Vân nhẹ giọng:

- Đại ca! Chuyện vốn dĩ do Lịnh Hồ Vương gây ra, mà hắn ta cũng đã chết rất nhiều năm rồi!

Dương Quân Nguyệt hừ nhẹ, ngọc bội nơi chuôi kiếm va vào thành giường leng keng rung động:

- Nếu Triệu Tử Đoạn không tìm đến Can Mã Uy, người Can Mã Uy đã chẳng gặp thảm cảnh! Đệ theo hắn mấy năm, liền cứ thế coi hắn là chân chính chủ nhân!

Mộ Dung Tường Vân cúi mặt không đáp, mi mắt rũ xuống u ám đượm buồn. Dương Quân Nguyệt hắng giọng:

- Ta không ép đệ trả thù, cũng không muốn đệ hủy hoại tiền đồ bản thân! Là ta không buông bỏ được, nên mới cố chấp như vậy!

Dương Quân Nguyệt đương nhiên không chấp nhất Mộ Dung Tường Vân, dẫu sao năm đó khi hắn bị Dương gia vứt đi như giẻ rách, Mộ Dung Tường Vân còn chưa sinh ra, thua thiệt nhau nhiều tuổi như vậy, những cay đắng mà hắn trải, Mộ Dung Tường Vân có nghe cũng chẳng thể hiểu nổi.

- Đệ làm sao tiếp cận được Hoàng đế?

Sắc trời cũng đã tối, dạ đăng theo gió hạ đung đưa mơ hồ. Mộ Dung Tường Vân loáng thoáng trĩu nặng tâm can:

- Trong đám người...bức nhục...huynh khi đó có một Mật Sát Thị Vệ...

Dương Quân Nguyệt ngạc nhiên ngồi dậy, lam mâu phát sáng tựa tinh tú:

- Loại người đó cũng có thể là Mật Sát Thị Vệ sao?

Nương của Dương Quân Nguyệt sau khi trốn thoát khỏi thảm sát Can Mã Uy đã gặp phải một thương nhân nọ. Người này đưa mẫu tử hắn đến kinh thành, sau lại bán cho Dương gia. Vì nương hắn thanh tú xinh đẹp, liền bị đem vào giường Dương lão gia tử. Về sau, nương của hắn phải chịu cảnh trở thành nàng hầu khách cho Dương gia giao dịch làm ăn. Mộ Dung Tường Vân ra đời cũng trong thời điểm đó.

- Ta thực không ưa họ tên của đệ!

Tường Vân cau mày, Mộ Dung là họ của người khiến nương hoài thai rồi sinh hạ hắn:

- Đệ nghĩ huynh ghét nhất chính là họ Dương đi!

Kết cục, nương hắn lao lực mà mất mạng, Mộ Dung Tường Vân cũng bị bán đi. Cả hai cứ thế vô tình gặp lại nhau ở Lan Nhân Phường.

Dương Quân Nguyệt châm nến, chậm rãi pha nước ấm cùng thảo dược, lại cẩn thận dìu đệ đệ vào. Mộ Dung Tường Vân không lê nổi đôi chân tàn phế, cắn răng bám lấy vai áo nam tử cường tráng bên cạnh. Hắn thật không hiểu nổi, bản thân là tạp chủng bị người khác ép buộc nương sinh ra, ấy thế mà lại khiến vị đại ca này hết lòng săn sóc.

Dương Quân Nguyệt để Mộ Dung Tường Vân tự do ngâm thảo dược, tự mình bước ra đoạn hành lang vắng, phía bên kia Thái Hòa Điện đang nhộn nhịp đàn ca sáo thổi, hoa lệ ánh nến chói sáng đêm trường.

Năm Mộ Dung Tường Vân mười ba tuổi, đã bị Lan Nhân Phường ép buộc phải tiếp khách. Dương Quân Nguyệt nghe được tin này, vất vả tìm mọi cách cứu nguy cho đệ đệ, để cuối cùng bản thân phải chịu một đám nam nhân cưỡng bức, lại bị chính đệ đệ khinh thị.

Nghĩ lại cũng thật tệ hại, thật thê thảm, nhưng hắn đối với chuyện này tuyệt không hối hận. Mộ Dung Tường Vân đến cuối cùng vẫn an toàn nhờ vào cái danh đệ nhất nam kỹ của hắn, vẫn có thể thoát khỏi Lan Nhân Phường. Ngày sau cửu tuyền có gặp lại nương, hắn không thẹn với lòng.

Dương Quân Nguyệt không đến Thái Hòa Điện, hiện tại nếu hắn đi, chẳng phải liền khắc sâu cảm giác bất lực của Mộ Dung Tường Vân. Dù gì cũng không tính lần này được nhận thưởng, Dương Quân Nguyệt quyết định dạo một vòng dưới nguyệt quang mờ ảo.

Bất ngờ nhận ra hoàng y nữ tử tay đong đưa đèn lồng đối diện đi lại. Hắn có chút khó chịu:

- Tham kiến Công chúa điện hạ!

Thuyên Chương phất tay áo rộng chấm đất, châu thoa trên tóc rung rinh theo từng cơn gió thổi:

- Dương Tướng quân! Bản Công chúa muốn tìm Tường Vân!

Dương Quân Nguyệt khẽ nhếch môi trong bóng tối, kín đáo nét cười xảo trá:

- Công chúa...người thực khiến mạc tướng khó xử! Chẳng phải Hoàng thượng cùng Hoàng hậu nương nương đã hạ lệnh cấm người tìm đến Mộ Dung hắn ta sao?

Thuyên Chương hơi cắn đôi môi mọng, phượng mâu rũ xuống che lấp thất vọng lan tràn:

- Ta...cũng không định để mẫu hậu biết được...

Dương Quân Nguyệt hơi siết tay, vị Đại Công chúa này hại Tường Vân như thế vẫn chưa đủ hay sao. Nếu thêm một tội kháng chỉ, liền chết không có đất vùi thây.

- Người nên tìm Lang Vương điện hạ, điện hạ cùng Hoàng thượng thân cận vô cùng, chuyện này có thể giúp người thành toàn!

Dương Quân Nguyệt híp mắt nhìn theo bóng áo Công chúa trân quý lẩn khuất sau màn đêm, đẩy được khối lửa nóng bỏng tay này đến gây rắc rối cho Triệu Tử Đoạn liền khiến hắn thoải mái hơn nhiều. Dương Quân Nguyệt tựa người vào tường đá, trên nền trời xa xăm, pháo hoa tưng bừng tỏa sáng, Lang Vương hồi kinh cũng quá mức xa hoa đi.

Dương Quân Nguyệt còn đang vẩn vơ suy nghĩ thì đột ngột bị Phan Phượng Thuật chế trụ thân mình, áp vào góc tường, khắp người tỏa ra hương rượu nồng đậm:

- Nguyệt, ngươi trốn bản Tướng hơi lâu rồi đấy!

Dương Quân Nguyệt cố thoát vòng tay hắn ta, mẹ nó, đây chính là tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa.

- Phan huynh...

Phan Phượng Thuật đương nhiên không để tâm. Cấm Thành so với gia phủ hắn không khác là mấy. Tuyên Thái hậu một ngày trường thọ, hắn liền một ngày thoải mái.

Dương Quân Nguyệt lạnh lùng rút chủy thủ kề vào cổ nam tử đối diện:

- Dừng lại!

Phan Phượng Thuật cười nhạt, gằng mũi dao trượt thẳng xuống vai, máu loang ướt cẩm bào. Dương Quân Nguyệt bàng hoàng rút tay:

- Huynh điên sao?

Phan Phượng Thuật chân đạp cửa phòng trống, kéo Dương Quân Nguyệt vào:

- Đừng đối xử với ta như vậy! Ta chưa từng từ chối bất cứ chuyện gì ngươi đề ra...đúng không?

Dương Quân Nguyệt lạnh lùng xoay người đi:

- Tướng quân cảm phiền, Tường Vân còn đợi ta quay về!

Phan Phượng Thuật hiển nhiên không đồng ý, chắn ngang cửa lớn:

- Bản Tướng đã phân phó hạ nhân, ngươi cứ yên tâm!

Dương Quân Nguyệt khựng bước chân hồi lâu, cuối cùng bình thản trút bỏ ngoại trang:

- Ta muốn gặp Tam Hoàng tử!

Phan Phượng Thuật ngỡ ngàng một khắc, trong đầu cũng dần dâng lên toan tính:

- Nguyệt...

Lam mâu phát sáng giữa bóng tối mờ ảo, Dương Quân Nguyệt lãnh đạm cười:

- Dẫu sao Tam Hoàng tử cũng là hài tử của đường muội người, so với ấu tử Dung Quý phi...trở thành Thái tử liền tốt hơn rất nhiều!

Phan Phượng Thuật cau mày, Dương Quân Nguyệt nói không sai, chỉ là Tuyên Thái hậu cũng đã cho hắn biết Dung Quý phi và Ngũ Hoàng tử chỉ là con cờ mà Hoàng hậu nương nương bày ra. Phan Phượng Thuật nghe hơi thở quen thuộc mang theo hương hoa lan phảng phất bên vành tai, mọi loại lý trí phút chốc tiêu tán sạch.

Dương Quân Nguyệt đoán chừng Phan Phượng Thuật tâm đã động, mới tiếp tục:

- Ta cũng chẳng có ý gì với đại cục, đây là mâu thuẫn giữa ta cùng Lang Vương! Giang sơn này hiển nhiên không vì chút chuyện cỏn con của ta mà đổi chủ!

Phan Phượng Thuật gục đầu trên vai hắn, u sầu:

- Ta chính là lo lắng cho ngươi! Đối với ta...đối với ta...ngươi quan trọng hơn tất thảy!

Dương Quân Nguyệt liếm qua vết thương ứa máu trên vai Phan Phượng Thuật, quỷ dị cười, hắn không khuấy loạn vương triều sợ rằng không có khả năng ra tay với Triệu Tử Đoạn.
Bình Luận (0)
Comment