Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 111

“Các ngươi là ai!? Chẳng lẽ tới cứu tiện nhân (người hèn hạ) này, ha hả, các ngươi cứu không được hắn đâu!” Nữ nhân nói.

“Không phải, chúng ta đến lấy mạng ngươi.” Một nam tử có thanh âm hơi mềm mại nói.

“Lão Tứ, nhiều lời với nàng làm gì, nhanh giải quyết đi.” Một thanh âm nữ nhân có chút thô nói.

“Ha ha, muốn giết ta ư? Cũng không dễ dàng như vậy đâu.” Nữ nhân này chính là người đầu phục Thái tử – Tâm Liên, sau vài tiếng cười khẽ, mấy cao thủ bên cạnh đã vây lấy nàng ở giữa, thoạt nhìn lại là một hồi đại chiến.

Lúc này không phải là thời cơ để ra tay, ta cũng không có bản lĩnh để ra tay, còn không bằng ẩn nấp ở bên cạnh xem tình hình, bất quá ta không ra tay không có nghĩa là không bảo người khác ra tay.

“Xuyên Sơn Giáp, ngoại trừ nam nhân có chút ẻo lả kia, tất cả đều giết cho ta.” Con Xuyên Sơn Giáp trước đó đánh xe đưa Vãn Thu ra khỏi thành cũng đang ở bên cạnh trộm nhìn.

“Thu lão đại, ngay cả hoa khôi kia cũng giết?” Vừa nghe đến giết người, Xuyên Sơn Giáp liền ra mặt.

“Tạm thời lưu hắn lại.” Thiếu chút nữa đã quên mất Vãn Thu.

“Hắc hắc hắc… đã biết!” Nói xong, con Xuyên Sơn Giáp lập tức biến mất.

Trong rừng cây, ánh trăng loang lỗ, máu đổ từng đợt, vài tiếng kêu thê lương thảm thiết, sau đó hết thảy liền trở nên im lặng.

“Hắc hắc hắc… Lão Đại, đã xong!” Xuyên Sơn Giáp ở trong rừng hô to.

Ta từ phía sau thân cây đi ra, Xuyên Sơn Giáp tay chân quả nhiên nhanh nhẹn, ngoại trù Vãn Thu đã hôn mê cùng với lão Tứ và lão Cửu bị trói gô lại, những người khác đều đã tắt thở, nhìn ra được là một phát trí mạng (chỉ dùng một chiêu là chết ngay).

Chậc chậc, thiếu chút nữa quên mất, Xuyên Sơn Giáp kia vẫn là yêu quái ngàn năm, giết người cũng đơn giản như giết một con kiến, cho dù không có nội đan thì lạc đà gầy cũng còn hơn ngựa, võ công căn bản vẫn rất cao.

“Đem thi thể xử lý đi.”

“Hắc hắc hắc, được.” Con Xuyên Sơn Giáp nhanh nhẹn chạy đi.

Ta quay đầu lại tìm một chỗ sạch sẽ ngồi xuống, nhìn lão Tứ cùng lão Cửu bị trói không khỏi âm thầm lắc đầu, thật đúng là bị ta tính ra, chính là hai người bọn họ.

“Các ngươi sao không nói gì, không sợ ta giết các ngươi?” Ta cười hỏi.

Lần trước tuy rằng cũng có gặp qua bọn họ nhưng không hề nói một câu, sau đó cũng không có liên lạc gì, khó tránh khỏi cũng có hơi nhớ.

“Ha ha a, chúng ta biết các hạ là người của Thánh môn, so với võ lâm nhân sĩ như chúng ta cao thâm hơn rất nhiều, bây giờ người mà chúng ta muốn giết đã chết, chúng ta không còn gì tiếc nuối, các hạ muốn làm thế nào liền làm thế đó đi.” Lão Tứ có vẻ thoải mái, sắc mặt hoàn toàn không một tia kinh ngạc.

“Vậy ư — đều muốn chết?” Ta cười nói “Vậy rượu ngon, đồ cổ của thiên hạ phải làm sao?”

Ta nói lời này hai người kia nhất thời mở to mắt nhìn ta.

“Là ai hao tâm tốn sức đem các ngươi từ Thần Quốc đến miền Nam? Rõ ràng đều đã nói cho các ngươi phải sống thật tốt, còn muốn gây chuyện, các ngươi có lỗ tai để làm cái gì, sao lại không biết nghe lời như vậy?” Ta khiển trách, giống như trước kia răn dạy bọn họ.

Nghe được ngữ khí quen thuộc, hai người trừng mắt to hơn nữa.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

“Ta là một người đã chết biết dùng người.” Ta chậm rãi nói với bọn họ, “nhớ kỹ, Sầu Thiên Ca đã chết, các ngươi không cần vì hắn báo thù, nên sống như thế nào thì sống như thế ấy, hôm nay ta sẽ tha cho các ngươi.”

“Vương gia!” Hai người đồng thanh hô lên.

“Nhớ kỹ lời của ta hôm nay.” Ta xoay người rời khỏi cánh rừng, không hề quay đầu lại.

Đây là lần cuối cùng ta giúp các ngươi, từ nay về sau sống hay chết ta sẽ không xen vào.

Ra khỏi cánh rừng, liền thấy được trên lưng ngựa ta vừa mới cưỡi là một người, là Bộ Phong Trần.

“Có phải cảm thấy ta thực tàn khốc, rõ ràng biết là bẫy vẫn đem Vãn Thu đẩy vào?” Ta chậm rãi đi qua, mỉm cười nói.

“Ta biết ngươi sẽ không vô duyên vô cớ cứu một người.” Bộ Phong Trần hướng ta vươn tay, thản nhiên nói “Lên đi.”

Nhìn cánh tay Bộ Phong Trần đưa ra, ta tiến lên cầm lấy, thân mình lập tức bị kéo lên, cùng hắn ngồi trên lưng ngựa.

Vãn Thu chính là hôn mê bất tỉnh, mặt cũng không có bị thương nghiêm trọng cho lắm, ta còn có thuốc của Bộ Phong Trần, đến lúc đó cho nam nhân kia một ít là được, ta cũng xem như không quá mức vô tình chứ?

“Tuy rằng là một nam nhân lãnh khốc (lạnh lùng tàn bạo), nhưng bởi vì bảo vệ thuộc hạ của mình, chẳng phải đã tận tâm tận lực hay sao?” Bộ Phong Trần ôm lấy ta từ phía sau, thanh âm trong trẻo lạnh lùng như gió đêm “Người có lãnh khốc đến đâu cũng sẽ có nhược điểm… Sầu Thiên Ca, nhược điểm của ngươi là gì?”

“Đứng trước lựa chọn giữa lợi ích của bản thân và thuộc hạ cũ, ngươi hẳn là không chút do dự lựa chọn bản thân mình?” Bộ Phong Trần nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen, trúng điểm yếu) liền nói ra.

Ta cười cười, nói: “Vậy giữa lợi ích của ta và ngươi, ngươi sẽ lựa chọn ta sao?” Không biết vì sao liền hỏi một vấn đề hết sức ngu xuẩn.

Bộ Phong Trần chỉ cười cười, câu trả lời của hắn cũng giống như suy đoán của ta.

“Nói thật, ta cũng không biết.”

Ở Thanh Thành, những việc muốn làm đã gần hoàn thành, còn một việc cuối cùng, không cần sự giúp đỡ của Bộ Phong Trần, cũng không thể nhờ Bộ Phong Trần.

Bởi vì chuyện này có liên quan đến một người có quan hệ với Bộ Phong Trần.

Đêm đó về tới khách điếm, ngày hôm sau lại nhận được thiệp mời của Triệu Thành, đặc biệt mời ta cùng Bộ Phong Trần đến phủ thành chủ một chuyến, Bộ Phong Trần dĩ nhiên không thích, hơn nữa từ tối hôm qua hắn bắt đầu có vẻ kỳ quái, như là đang cố gắng áp chế cái gì đó.

Chẳng lẽ ngụy thánh lại muốn xuất hiện?

Theo ta biết, trước kia hai linh hồn của Bộ Phong Trần thay phiên chi phối cơ thể này nhưng lúc đó thời gian ngắn nhất cũng phải mấy tháng, nói chung một linh hồn chi phối cơ thể phải tới mấy năm, thậm chí là mười năm, hiện tại lại thường xuyên hơn.

Dường như chưa đến một tháng là sẽ xuất hiện sự thay đổi, ganh đua lẫn nhau giống như đang đánh tới đánh lui ầm ĩ.

Hôm nay Bộ Phong Trần một mình ở lại khách điếm, ta ngồi xe ngựa đi tới phủ thành chủ.

Dọc theo đường đi, Thanh Thành vẫn sầm uất giống như xưa, nhìn dân chúng tươi cười, ta không khỏ nghĩ tới một mảnh tinh phong huyết vũ tối hôm qua ở ngoại thành, những người này cũng không biết nữ nhân của Thái tử đã chết đêm qua.

Tâm Liên đã chết, Thái tử chắc sớm biết rồi, nhưng có thể cũng biết là ai làm nếu suy nghĩ đến Vãn Thu là từ trong khách điếm của ta cùng Bộ Phong Trần đi ra.

Thái tử Triệu Thành hôm nay tìm ta cũng sẽ không phải uống trà đơn giản như vậy, chỉ là ta thật không ngờ vừa mới thấy mặt, hắn đã đem tất cả sự tình nói ra.

Xe ngựa vừa tới thành chủ phủ, vừa xuống xe ngựa liền thấy được Thái tử Triệu Thành, cũng chỉ là thấy một mình hắn, bên người không có hộ vệ cũng không có mấy thuộc hạ vẫn thường ở bên cạnh hắn, như đám người Thanh Thành thiếu chủ chẳng hạn.

“Thái tử điện hạ.”

“Ta nghĩ, ta hẳn nên gọi là Thu tiên sinh hay là… Vương gia?” Thái tử Triệu Thành chấp tay sau lưng đứng một bên, trên mặt lộ ra vẻ thản nhiên tươi cười, một đôi mắt trong sáng rõ ràng.

Ta hơi hơi nhíu mày, cười nói: “Thái tử tính cho ta làm Vương gia sao?”

“Không cần ta phải tốn sức, Sầu Thiên Ca chẳng lẽ không phải là ma vương được biết đến, vị Vương gia nổi tiếng của Thần Quốc hay sao?” Vừa nói, Thái tử Triệu Thành vừa cởi ngọc bội đeo bên hông xuống “Hiện tại ta đã biết vì sao lúc trước ở Thần Quốc, ngài lại muốn khối ngọc bội này.”

“Vương gia, mọi người đều là người thông minh sẽ không phải che dấu nữa, đi thẳng vào vấn đề, đem mọi việc nói ra có vẻ tốt hơn đấy” Triệu Thành tiếp tục nói “Đêm qua ngài vì mấy bộ hạ cũ mà giết Tâm Liên, việc này ta cũng không có muốn xen vào, nữ nhân kia vốn là của ngài, ngài muốn nàng sống chết thế nào, đó là quyền của ngài, ta không muốn chuyện này ảnh hưởng đến quan hệ giữa chúng ta.

“Thái tử, ta chưa từng nghĩ chúng ta có chút quan hệ nào?” Cho dù Triệu Thành đã biết thân phận của ta, hắn cũng không thể làm gì, ít nhất Bộ Phong Trần còn cần đến ta.”

“Dĩ nhiên là có, ta muốn thành hoàng đế của miền Nam, mà Vương gia ngài… Chẳng lẽ không muốn báo thù?” Triệu Thành bước lại gần ta, thanh âm hạ thấp vài phần “Vương gia, Thần Quốc đáng lẽ ra là của ngài, mà không phải Bạch Hà, chẳng lẽ ngài đã quên ngài bị ai phản bội, lại bị ai bức tới đường chết?”

“Nếu chúng ta liên thủ (bắt tay, hợp tác), thiên hạ tuyệt đối sẽ nằm trong tay hai người chúng ta.” Triệu Thành thản nhiên nói thẳng dục vọng trong lòng hắn, chuyện báo thù không phải ta chưa từng nghĩ đến, nhưng cái giá phải trả quá đắt.

Ta không khỏi bật cười “Thái tử, ngài cho rằng ta là con nít ba tuổi chẳng? Cái gọi là một núi không thể có hai hổ, ngài nguyện ý cùng ta chia sẻ một nửa thiên hạ hay sao?”

“Nếu là ngài, thì có cái gì không được đâu?” Triệu Thành càng làm cho ta cảm thấy kinh ngạc hơn “Nếu là Vương gia, đừng nói là chia sẻ nửa thiên hạ, cho dù là đem cả thiên hạ dâng tặng cho ngài thì có cái gì không được chứ?”

Lời nói này của hắn… Có ý gì?
Bình Luận (0)
Comment