Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 154

Lá như quế, hoa như quất, quả đỏ như chu sa, từng chùm như cây nho, hạt như sơn trà, vỏ như lụa hồng, màng mỏng như tơ tía.

Phần thịt quả trắng bóng như băng tuyết, phần nước ngọt ngọt chu chua như rượu sữa.

“Tay áo ánh lên sắc trắng ngần, quần đỏ điểm tô cánh hoa rơi (Tình: câu này chém đó, không hiểu lắm), bóc một quả vải, nghe một khúc đàn, nhân sinh thật sự mỹ mãn! Bóc đi mảnh vỏ còn tươi mới của quả vải, nếm thử phần thịt quả trắng bóng như băng tuyết, đúng là ngon miệng như quỳnh tương ngọc lộ, chỉ là rơi xuống đất một đống vỏ đỏ hỗn độn, phải nhờ thị nữ thu dọn một phen.

Vào hoàng cung Phong Nguyệt quốc đã ba ngày, ngày ngày du ngoạn trong cung, uống chút rượu, ăn vài quả vải, ngắm trăng thưởng thức tiếng đàn, như thế nào vẫn cảm thấy trải qua một ngày lại gian nan như thế?

Nếu nói một tháng có ba mươi ngày, ta đây còn phải chờ hai mươi bảy ngày nữa, đếm hết hai bàn tay cũng không đủ.

“Vương Nguyệt, nhìn ngươi tựa hồ có tâm sự trong lòng, nếu không ngại có thể đem chuyện không thoải mái nói cho ta biết được không?” dừng tiếng đàn, Phong Vô Cấu thản nhiên cười hỏi.

“Vô Cấu, nếu là ngươi… Ngươi thích một người, nhưng người này lại rất khác.” Ta nhíu mày, than nhẹ một tiếng, lời nói nghẹn trong yết hầu không biết nên tiếp tục như thế nào.

Phong Vô Cấu tựa hồ có chút hứng thú: “Người này có cái gì khác biệt?”

“Hắn… Ta có thể nói thế này, hắn cùng với một người rất giống nhau, lại có chút không giống, có đôi khi thậm chí sẽ làm người ta lẫn lộn không rõ thích người nào, nếu là ngươi, ngươi sẽ lựa chọn thế nào?” Ta hỏi.

“A?” Phong Vô Cấu tựa hồ không nghe hiểu lời ta nói, thì thào: “Rất giống lại không giống, Vương Nguyệt, ta không hiểu lắm, bất quá nghe ra hình như ngươi đồng thời thích cả hai?”

“Không, không phải, kỳ thật là một người.” Đầu ta căng ra, thật sự sắp điên rồi, ta sao lại nói chuyện này với Phong Vô Cấu cơ chứ. Chuyện mà ta gặp được cho dù người khác gặp phỏng chừng cũng choáng váng, Sầu Thiên Ca ta còn không có cách nào, lại có người nào có thể giải quyết.

“Như thế nào lại là một người?” Phong Vô Cấu nắm lấy chỗ này theo đuổi không bỏ qua, hỏi.

Ngay sau đó, cách không xa truyền đến vài tiếng nói chuyện, tựa hồ có một vài người khác đang nghỉ ngơi chơi đùa cách.

Thừa cơ hội, ta nhanh chóng dời đề tài.

“Vô Cấu, bên kia là ai?” Ta nhẹ giọng hỏi, không phải là lũ hoàng tử ngu ngốc lần trước nữa chứ?

Phong Vô Cấu nhìn qua chỗ ngẫu nhiên phát ra tiếng vui cười, lại bảo hạ nhân đến hỏi, một lát sau nam tử nói cho ta biết: “Là khách quý mà lần này hoàng thượng mời đến, nghe nói là một Vương gia chạy nạn từ Thần Quốc, tên… tên giống như Sầu Thiên Ca thì phải.”

“Khụ khụ — ” Ta thiếu chút nữa phun một miệng trà, nhanh buông chén trà, tiếp nhận khăn mặt Phong Vô Cấu đưa qua lau lau.

“Vương Nguyệt, ngươi cũng từ Thần Quốc tới đây, nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ quen biết vị nam tử tên Sầu Thiên Ca kia?” Phong Vô Cấu có chút nghi hoặc hỏi.

Quen biết ư, ta đương nhiên quen biết, ngươi nói ta có thể không quen thuộc chính mình hay sao?!

Thật sự không nghĩ tới, tuy sớm biết sớm muộn gì cũng sẽ đụng mặt Sầu Thiên Ca giả ở trong cung, bất quá không ngờ hôm nay ngẫu nhiên sẽ gặp, còn cách gần như thế.

“Ừm, lúc ở Thần Quốc có nghe qua tên người này, thật sự rất nổi danh.” Ta cười cười “Bất quá không nghĩ tới lại gặp nhau ở đây.”

Nhìn Phong Vô Cấu, ta tiếp tục nói: “Sầu Thiên Ca một năm trước nhảy xuống núi tưởng rằng đã chết, kết quả đột nhiên sống lại, coi như là một chuyện có vẻ quá kỳ quái.”

Phong Vô Cấu vừa nghe, cả người hơi sửng sốt, thì thào nói: “Phải không?”

Lập tức nam nhân có chút nghi hoặc nhìn phương hướng đang phát ra âm thanh vui cười.

Ngay lúc chúng ta đang thảo luận chuyện Sầu Thiên Ca giả, không ngờ chuyện liên tiếp phát sinh, những người đó tựa hồ đi về hướng chúng ta.

“Vô Cấu, chúng ta rời đi trước đi.” Ta tạm thời không muốn chạm mặt với Sầu Thiên Ca giả, nhất là sau khi ta xem được bức họa Sầu Thiên Ca giả lão Bát đưa cho.

Sầu Thiên Ca giả này quả nhiên là vị bị sét đánh lúc trước, tuy rằng không biết như thế nào đột nhiên đến Phong Nguyệt quốc, nhưng cảm giác khẳng định có liên quan đến Bộ Phong Trần, nói không chừng Bộ Phong Trần ngay bên cạnh, ta cũng không xác định giả nhân giả nghĩa kia thấy được ta hiện giờ sẽ không nhận ra.

Ba mươi sáu kế, tẩu vi thượng sách.

Không đợi Phong Vô Cấu đáp lời, ta đưa tay lôi kéo hắn trốn vào một lùm cây, Phong Vô Cấu vẫn chưa nói lời nào chỉ đi theo bên cạnh ta.

Chẳng bao lâu sau, những người đó đi tới đình nghỉ mát mà chúng ta vừa mới ngồi qua, ta liếc mắt một cái nhìn thấy Sầu Thiên Ca giả kia, thật đúng là cái vị bị sét đánh, ở bên cạnh Sầu Thiên Ca giả còn có Triệu Thiệu ngồi ngốc, Triệu Thiệu quả nhiên là tên đại ngu ngốc!

Ngoại trừ hai người kia còn có mấy hoàng tử, những người khác ta đều không biết, cũng không nhìn thấy Bộ Phong Trần giả nhân giả nghĩa.

Trộm nhìn hành vi cử chỉ Sầu Thiên Ca giả, ta không khỏi âm thầm kinh hãi, động tác cùng lời nói thật ra có vài phần tương tự với ta, không nhìn kỹ vẫn có thể cảm thấy trong đó cứng ngắc cùng không được tự nhiên.

Hoàn hảo, Sầu Thiên Ca giả này không phải tên kia, bằng không sẽ điên mất.

Chỉ là sao người giả lại xuất hiện ở đây? Liên tưởng một chút, quả nhiên là bẫy mà giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần cố ý thiết đặt.

Ngu ngốc, ai lại ngu đến nỗi trúng bẫy của ngươi chứ?

Nếu đã muốn xem qua, ta đây cũng liền bớt buồn, xoay người lôi kéo Phong Vô Cấu đi khỏi.

Vấn đề cần lo lắng nhất hiện giờ là ta tiếp tục ở lại hoàng cung Phong Nguyệt quốc nguy cơ tứ phía hay rời khỏi Phong Nguyệt quốc, có thể rời đi tựa hồ có chút gian nan.

Bộ Phong Trần nếu đoán chắc ta sẽ tiến vào, hắn tất nhiên sẽ vây chặt Phong Nguyệt quốc, làm cho ta đi vào thì dễ, đi ra lại không phải đơn giản như thế.

Bất quá theo tình huống hiện tại xem ra, tên kia phỏng chừng không biết ta đã ở trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, ta liền tiếp tục ở lại cung điện của hoàng tử, im hơi lặng tiếng, không để ai biết.

………

……….

“Hồi môn chut, theo tin tức truyền về từ xung quanh Phong Nguyệt quốc cho thấy trước mắt không có tung tích của Sầu Thiên Ca.”

Không có? Bộ Phong Trần hít thật sâu một hơi, ngón tay chấm trên tay vịn ghế, hơi nhắm mắt.

“Lui xuống đi.”

“Tuân mệnh.”

Bởi vì biết là bẫy, cho nên không đi vào Phong Nguyệt quốc hay sao?

Có thể hắn hiểu Sầu Thiên Ca, nam nhân kia cao ngạo như thế làm sao cho phép một ‘Sầu Thiên Ca’ giả mạo?

Sầu Thiên Ca, ngươi rốt cuộc đang ở nơi nào?

Có lẽ, còn cần người giả kia tiếp tục lộ mặt?

Bộ Phong Trần cảm thấy hơi đau đầu, bàn tay đặt trên tay vịn ghế hơi nắm thành nắm, Sầu Thiên Ca… Sầu Thiên Ca ngươi ở yên đó chờ cho ta, sợ hãi không dám gặp ta sao? Nam nhân này đến tột cùng là chạy đi đâu rồi!

Hít sâu một hơi, Bộ Phong Trần dần dần bình tĩnh lại, thử tĩnh tâm tu luyện, nhưng ánh mắt nhắm lại chẳng bao lâu lại mở, từ trước cho dù ngồi tu luyện vài thập niên cũng là chuyện dễ dàng, mà nay ngay cả một ngày cũng không có biện pháp.

Phiền, phiền, phiền phiền, phiền phiền phiền —

Chống tay vịn đứng lên, Bộ Phong Trần xoay người rời khỏi phòng, lúc đi ra cửa vừa vặn gặp Điền Nhiễm quay về.

“Môn chủ —” Điền Nhiễm vội vàng cúi đầu, chính là nam nhân đều không có liếc mắt nhìn hắn một cái liền đi vượt qua, khi Điền Nhiễm ngẩng đầu lên đã không thấy bóng dáng Bộ Phong Trần đâu nữa.

Không coi ai ra gì đi lại trong hoàng cung Phong Nguyệt quốc, tuần tra vệ binh ai cũng không biết vừa mới kỳ thật có người theo bên người bọn họ/

Bộ Phong Trần lập tức đi về phía chỗ ở Cửu hoàng tử, là chỗ từ trước đến nay trước cửa có thể giăng lưới bắt chim.

Thật sự không biết làm cái gì, trong lòng phiền muộn, giả nhân giả nghĩa Bộ Phong Trần rõ ràng đứng dậy đi tới chỗ ở của Cửu hoàng tử Phong Vô Cấu, nhìn xem Phong Vô Cấu thế nào, cũng thuận tiện nhìn xem người gần đây thân thiết với Phong Vô Cấu là ai.

Bộ Phong Trần tìm được Phong Vô Cấu ở thư phòng.

“Trong bức tranh là cái gì?” Bộ Phong Trần nhàn nhạt hỏi một tiếng.

Phong Vô Cấu nhất thời cả kinh, vội vàng đem bức họa trên bàn cuộn tròn lại cất giấu, thất kinh nhìn về phía nam tử thần bí đột nhiên xuất hiện.

Áo choàng màu đen che đi khuôn mặt, hơi thở lạnh như băng kia làm Phong Vô Cấu không thể quên.

“Môn chủ.” Phong Vô Cấu thế nhưng quen biết Bộ Phong Trần.

“Là vị bằng hữu gần đây ngươi quen biết sao?” Bộ Phong Trần chậm rãi đi qua, nhìn bức họa bị Phong Vô Cấu nắm chặt, hơi nhíu mày, tựa hồ không có tức giận.

“Môn chủ, hắn chính là một bằng hữu của ta…” Phong Vô Cấu thấp giọng nói.

“Vô Cấu, không cần khẩn trương như thế, nếu hắn không làm hại đến ngươi, ngươi cũng không chạm đến điểm mấu chốt của ta, ta sẽ không tổn thương đến vị bằng hữu đó —” Bộ Phong Trần đang muốn tiến lên lấy bức họa xem thử, ngoài cửa liền vang lên thanh âm của một người nam nhân.

“Vô Cấu, ngươi ở thư phòng sao?”

Bộ Phong Trần nhất thời sửng sốt một chút, thanh âm này xa lạ nhưng hắn có thể nghe ra có một loại cảm giác kỳ quái mà quen thuộc.

Vị bằng hữu này của Phong Vô Cấu gọi… Vương Nguyệt? Vương gia?

Cả người giả nhân giả nghĩa lập tức lên tinh thần không ít
Bình Luận (0)
Comment