Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 183

Edit: Tình

Beta: Lãnh Dạ

“Nhóc thối, ngươi không sao chứ?”

“Không, không việc gì, hắc hắc! Hắc hắc! Ta nghe người ta nói đánh chính là yêu, mắng chính là thân thiết.” Nhếch miệng cười, thằng nhóc thối với đôi mắt gấu mèo khập khiễng chậm rãi rời đi, tấm lưng kia, cô tịch không nói nên lời.

“Tuổi còn nhỏ mà đã yêu rồi, yêu sớm cũng thôi đi còn bị thất tình, thật sự đáng thương mà.” Lắc đầu thở dài, sau khi tiễn bước bọn Tiểu Hoa về, ta vào phòng, Tiêu vẫn ngồi trên giường, nhìn thấy ta trở về, nó chỉ khẽ cười cười.

Tiểu hài tử này thật sự mất trí nhớ hay là giả vờ đây?

Mặc kệ như thế nào, thời gian này chúng ta đều phải ở cùng một chỗ.

“Thì ra ngươi còn có võ công.” Giữ cửa mở một cánh, ta đi tới bên cạnh bàn rót chén trà uống một ngụm nhuận giọng, ngồi xuống ghế bằng gỗ lim nhìn tiểu hài tử.

“Không biết, tự nhiên đánh ra thôi.” Nhìn bàn tay nhỏ bé của mình, Tiêu thực tự nhiên nói.

Tiêu ngẩng đầu nhìn ta, hỏi: “Ngươi cũng biết võ công sao?”

“Biết một chút” thở dài, ta cười nói “Ta vẫn tưởng rằng võ công của ta không tồi, chỉ là kém hơn so với những kẻ điên tu tiên, ta cũng không cùng ngươi luận võ, nội công của ta không thâm hậu như các ngươi cũng không thể bay tới bay lui.”

“Ồ.” Ngồi xếp bằng trên giường, vấn đề của Tiêu dường như đặc biệt nhiều.

Tiêu lại hỏi: “Chẳng lẽ ngươi không tu tiên?”

“Tu tiên, vì cái gì?” Ta lắc lắc đầu, nói “Trường sinh bất lão để làm gì, ta không có ý muốn trường sinh bất tử, con người khi còn sống cũng đã mệt chết đi, nếu cứ kéo dài mãi, một mình làm sao có thể tiếp tục, tiểu hài tử như ngươi thì không giống, ngươi còn nhỏ, con đường tương lai còn rất dài.”

“Cả đời người nên vì một vài chuyện mà bản thân muốn làm mà lựa chọn, Tiêu, mặc kệ ngươi về sau có khôi phục trí nhớ hay không, nhớ kỹ lời ta nói hôm nay, người sống trên đời không phải vì sống được rất lâu rất lâu, mà là vì ở đời ngươi làm được chuyện gì, có làm được chuyện ngươi muốn làm hay không.” Có lẽ thật sự xem Tiêu như con mình, là đồ đệ của mình, bất tri bất giác ta nói ra những lời này.

Tiêu hỏi: “Ngươi muốn làm cái gì?”

“Ta sao?” Ta nghĩ nghĩ, nói “Trước đây, ta vì tranh đoạt quyền thế mà chuyện xấu gì cũng làm, nhìn không ra ta kỳ thật là một người xấu đi? Lợi dụng hết thảy những người có thể lợi dụng, luôn không ngừng tính kế, cuối cùng tuy rằng cũng đi lên được vị trí cao mà ta muốn nhưng mà lại ngã xuống đến mức tan xương nát thịt, hiện giờ ta chỉ nghĩ tới cuộc sống bình thản.”

Mệt nhọc vài thập niên, hiện giờ ta chỉ muốn nghỉ ngơi, trải qua cuộc sống ta muốn, đi đến nơi ta muốn đi, cùng với người ta thích… cùng một chỗ.

“Cuộc sống bình thản, là cuộc sống như thế nào?” Tiêu lại hỏi.

Ta nhìn nó, nói: “Vấn đề của ngươi thật đúng là nhiều.”

“Cuộc sống bình thản chính là cuộc sống thường thường thản nhiên, không có phân tranh, mỗi ngày làm chút việc mình muốn làm, hoặc là câu cá, hoặc đi dạo xung quanh nhìn ngắm phong cảnh, còn có… cùng người mình thích ở cùng một chỗ.”

Có người mình thích, cũng có người làm cho mình cảm thấy thua thiệt.

Cả đời này, Bộ Phong Trần là người đầu tiên mà ta thích cũng là người đầu tiên làm cho ta cảm thấy thua thiệt.

Đối với ngụy thánh, ta chỉ có thể tận tâm tận lực hồi báo tình yêu cùng tín nhiệm của hắn dành cho ta.

Đối với giả nhân giả nghĩa thì sao? Ở trong lòng ta thủy chung cảm thấy bản thân mình thiếu nợ nam nhân kia rất nhiều rất nhiều, nhất là khi biết giả nhân giả nghĩa vì muốn không phải đau đớn nữa nên lựa chọn quên ta, ta đột nhiên cảm thấy mình có phải rất tàn nhẫn hay không?

Chỉ là, nếu đã lựa chọn ngụy thánh, ta làm sao có thể cùng giả nhân giả nghĩa tiếp tục dây dưa, lúc đó cả ba đều đau khổ, ta không thể thành toàn hết mọi người.

“Vậy ngươi có người thích sao?” Tiêu nhẹ giọng hỏi.

“Ngươi muốn biết việc này để làm gì?” Tiểu tử này thật nhiều chuyện.

Tiêu khinh miệt nhìn ta, nhẹ giọng hừ nói: “Người ngươi thích nhất định là có, chỉ sợ không ai thích ngươi.”

“Việc đó cũng không dính dáng gì đến ngươi, vật nhỏ.” Đi qua, ta dùng ngón tay ấn nhẹ lên trán Tiêu.

“Ta không phải vật nhỏ!” Quay đầu, tiểu tử kia không phục trừng mắt nhìn ta.

“Được rồi, được rồi, đến đây, ta đưa ngươi đi chung quanh, miễn cho ngươi sau này đi lạc không biết đường về.”

Ta đưa tay bế tiểu tử kia đặt xuống đất.

“Có thể tự đi chứ?” Ta hỏi.

Bàn tay duỗi ra, tiểu hài tử vừa mới không nguyện ý để ta ôm thế nhưng nhìn ta, nói: “Ôm!”

Ra cửa, ta ôm tiểu hài tử đi dạo chung quanh Thiên Ba Hạo Miểu.

Nói thật, Thiên Ba Hạo Miểu có rất nhiều chỗ ta chưa từng đi, chỗ ta ở cũng là ở gần mấy vị trong tam tịch, trong đó còn có rất nhiều người ngay cả gặp cũng chưa từng gặp.

Hôm nay ôm tiểu hài tử ra khỏi khu vực tam tịch ở, tiện đường đi đến hoa viên gần đó dạo, những con đường nhỏ không bằng phẳng, tảng đá hình thù kỳ quái, con suối chậm rãi chảy xuôi, cây cối được trồng khắp nơi, mỗi một cảnh mỗi một sắc ở Thiên Ba Hạo Miểu đều giống như một lát cắt của ní rừng, lại có một hương vị khác hẳn.

“Sầu Thiên Ca, ngươi bôi thứ gì trên người vậy?” Đầu tựa vào trên vai ta, Tiêu vừa chơi đùa lọn tóc của ta, vừa nói.

“Làm sao vậy?” Một đại nam nhân có thể bôi trên người cái gì được, ta hỏi.

Tiểu tử kia trầm giọng nói: “Rất dễ ngửi, là lạ.”

Ta cười nói: “Đây là vị của nam nhân, đương nhiên dễ ngửi, làm sao giống ngươi, cả người đều là mùi sữa, không biết còn tưởng rằng ngươi chưa cai sữa.”

“Hừ —” hừ nhẹ một tiếng, tiểu tử kia thế nhưng hé miệng cắn lên cổ ta một ngụm, có chút đau.

“Ngươi là muỗi à, còn có thể cắn người?” Ta vỗ lên mông Tiêu một cái thật mạnh “Ngồi xuống nghỉ ngơi một chút đi, sao ngươi lại nặng như vậy, mệt chết ta.”

“Sầu Thiên Ca, cách nói chuyện của ngươi như thế nào khiến người ta chán ghét như vậy.” Từ trong ngực ta nhảy ra, Tiêu lạnh lùng trừng mắt với ta, ánh mắt vốn nên là lạnh lùng sắc bén, chỉ là khi hiện ra trên khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của nó, ta nhịn không được muốn bật cười.

Ta cúi người đưa tay kéo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nó: “Được rồi, được rồi, là ta sai, Tiêu ngoan, không tức giận, được không?”

“Ngươi —” hít sâu một hơi, Tiêu hừ lạnh một tiếng không hề để ý ta.

Hai người chúng ta ngồi dưới bóng mát của một bụi cây rậm thấp, cành lá xòa xuống dường như bao lấy chúng ta, gần đó lại có một vài bụi cây thấp bé, nếu chơi trốn tìm thì chỗ này là một chỗ tốt để lựa chọn.

Tiêu đưa lưng về phía ta chơi đùa với ngọn cỏ trên mặt đất, nhổ lên mấy ngọn cỏ, cũng không biết tiểu gia hòa này làm thế nào, rất nhanh đã bện thành nút thắt phức tạp lại xinh đẹp, đang muốn hỏi nó làm thế nào, từ phiến đá cách đó không xa có hai người bước lại đây, thanh âm của bọn họ tới gần bị chúng ta nghe thấy.

“Sầu Thiên Ca kia là ai chứ, có tư cách gì đại biểu cho Nhất Trọng Môn đến tham gia trận đấu ở Cửu Trọng Môn, ta thấy tin đồn hắn ta cùng môn chủ, cùng Thánh Nhân… có quan hệ khẳng định là do chính hắn tung ra.” Một người nói.

“Người xấu xa như thế ở lại Nhất Trọng Môn chúng ta chính là vũ nhục đối với chúng ta.”

“Bại hoại!”

“Bọn họ đang nói xấu ngươi, không tức giận sao?” Vẫn đưa lưng về phía ta, Tiêu ngồi dưới đất nhẹ giọng nói.

“Có cái gì đáng tức giận, đứng ở lập trường của bọn họ, Sầu Thiên Ca ta quả thật là bại hoại của Nhất Trọng Môn, tung tin đồn là cùng Thánh Môn Thánh nhân có quan hệ mờ ám.” Cười cười, ta ngã về phía sau nằm lên mặt cỏ.

Đời này ta bị người ta mắng còn ít hay sao? Sớm đã nhận ra người khác nhìn ta thế nào, ta không cần biết, ta không có nhiều thời gian, không có nhiều tinh lực để ý cái nhìn của mỗi người đối với ta.

“Ngươi… Trước kia ngươi không phải nói ngươi cùng Bộ Phong Trần có quan hệ sao? Vì cái gì hiện tại không có?” Tiêu hỏi.

Ta nhắm mắt lại nằm trên cỏ, thì thào nói “Bởi vì bọn họ đã quên ta… Quên mất một người tên Sầu Thiên Ca, bọn họ đã quên mất ta rồi…”

Thật lâu sau, Tiêu vẫn không nói chuyện.

Cho đến khi ta thiếu chút nữa liền ngủ, Tiêu đột nhiên lên tiếng hỏi: “Bọn họ? Bộ Phong Trần là hai người sao?”

“Ừ, đúng vậy, Bộ Phong Trần là hai người, một người tên ngụy thánh, thoạt nhìn là một Thánh nhân, kỳ thật trong lòng lãnh khốc, một người tên giả nhân giả nghĩa, thích nhất giả vờ thiện lương trước mặt người khác, kỳ thật là một tên xấu xả, lãnh khốc vô tình.” Chậm rãi mở to mắt nhìn theo bóng nắng loang lổ do những khe hở từ lá cây tạo ra, ta thì thào nói “Nhưng kỳ thật ta mới là người xấu xa nhất.”

“Sầu Thiên Ca, kỳ thật là người ít kỷ nhất, lãnh khốc nhất, vô tình nhất. Tiêu, ngươi còn nhỏ, rất nhiều chuyện cũng không phải ngươi có thể hiểu được, chỉ là tương lai nếu có một ngày ngươi yêu một người nào đó, nhớ kỹ, không được giống ta, thoạt nhìn là yêu một người, lại giống như hai người, rất thống khổ…”

“Ngươi thương cả hai sao?” Thanh âm của Tiêu trở nên mềm nhẹ, rất nhẹ.

“Người như thế nào mới có thể đồng thời yêu cả hai người chứ, cho nên ta mới nói, ta kỳ thật là một người xấu… Một người cực kỳ xấu…”
Bình Luận (0)
Comment