Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 39

Edit: tamkhietduytinh

Beta: jungjenny

Bộ Phong Trần vừa mới tỉnh lại còn chưa biết phản ứng thế nào, lúc này hắn cùng ta rốt cuộc là cái tư thế gì, nam nhân này theo bản năng lại nhích về phía trước, vốn nghĩ muốn dùng tay lau đi nước mắt trên mặt ta, nhưng nào ngờ nhất thời chỗ tương liên giữa hai người phát ra đau đớn.

“Đừng…….Đừng nhúc nhích!” Thật sâu hít một ngụm khí, ta không khỏi hét lên, âm thầm cắn chặt răng, trước mắt một mảnh biến màu đen, lúc này đây chính là một nửa diễn trò một nửa chân thật “Đau……….”

Đại khái có thể xem đây là lần chịu tội thống khổ nhất trong cuộc đời Sầu Thiên Ca, lúc trước là nhảy xuống vách núi sau đó liền mất ý thức, chưa hề phải trải qua giày vò như thế này.

Bộ Phong Trần hơi hơi nhíu mày, một đôi mắt phượng nhìn thoáng xuống phía dưới, hai tay hắn đặt trên lưng ta, trầm giọng nói: “Đắc tội………..”

Vừa dứt lời, Bộ Phong Trần lại đột nhiên mạnh mẽ rời khỏi cơ thể của ta, cùng với bỗng nhiên hư không chính là một trận co rút đau đớn làm cho người ta không khỏi khẽ run, nam nhân này………Nam nhân này tuyệt đối là cố ý mà, hắn không thể chậm một chút, ôn nhu một chút sao? Điều xấu hổ nhất trong cuộc đời ta là bởi vì chút đau này mà ngất xỉu.

Bộ Phong Trần, ngươi đã triệt để đắc tội ta! Trước mắt tối sầm, ta vốn đã cực độ mỏi mệt, nhất thời liền mất đi ý thức.

…………….

…………….

Mơ, là ai đang mơ?

Giang Thành, bờ sông, khách điếm nhỏ rách nát, bóng trắng nhanh nhẹn phía trong song cửa.

[Vương gia, ngươi lại đây xem đi, trên sông phản chiếu ánh trăng sáng thật đẹp, trong trẻo nhưng lạnh lùng, dập dờn bồng bềnh theo sóng, tùy thời vỡ nát.]

Tóc dài tới thắt lưng, trường bào trắng như mây mềm nhẹ, khuôn mặt tuấn tú mỉm cười, đẹp đến độ trăng sáng cũng phải ảm đạm thất sắc.

[Không phải đã nói rồi sao, gọi ta Thiên Ca, giờ này khắc này, ta không phải Vương gia, ngươi cũng không là hoàng tử ] Chậm rãi hướng tới bóng trắng đi qua, tay nhẹ nhàng từ sau lưng ôm lấy thắt lưng nam tử, dòng sông mùa xuân ấm áp, mỹ nhân trong ngực.

[Bạch Hà, ta yêu ngươi………..] Rõ ràng biết phải giết ngươi, nhưng vẫn không đành lòng, nếu có một ngày có thể buông bỏ giang sơn, quyền thế, cùng phân tranh, để cùng ngươi quy ẩn có được không?

[Bạch Hà là ai? Sầu Thiên Ca, mở mắt ra xem ta là ai!] Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng mà hơi có chút tức giận đột nhiên vang lên, ta mạnh mẽ ngẩng đầu, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Này đâu phải Bạch Hà, rõ ràng là giả nhân giả nghĩa cùng ngụy thánh, so với Bạch Hà càng đẹp hơn, ác hơn vạn lần!

[Bộ Phong Trần?!] Như thế nào lại là hắn!

Bộ Phong Trần trợn mắt, tay ôm chặt thắt lưng ta, thanh âm như lưỡi dao sắc bén [Ta vừa rời khỏi, ngươi đã nghĩ đến nam nhân khác, nếu có lần sau, ta phải đem ngươi cột trên giường tiền dâm hậu sát, sát rồi lại gian, gian gian sát sát, sát sát gian gian, còn muốn đem tên Bạch Hà kia móc đi hai mắt, chém đứt hai chân…………]

[Ngươi, đồ biến thái! Điên khùng!] Mồ hôi lạnh tuôn, ta có chút sợ hãi.

[Ha hả………..Ta đây liền biến thái cho ngươi xem, điên cho ngươi xem………..]

Nam nhân trước mắt dựa vào ngày càng gần, đột nhiên trong lúc đó biến thành hai Bộ Phong Trần, khuôn mặt giống nhau như đúc, một người ở phía trước, một người ở phía sau chặn ta lại, muốn trốn, muốn chạy nhưng không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể nhìn hai nam nhân giống nhau như đúc vươn đôi tay tội ác của họ hướng ta……….

“Không được, không được a! A! A! A —————” Một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên xuất hiện, từng ngụm từng ngụm hít thở, nhìn đỉnh màn quen thuộc, ta đột nhiên phục hồi lại tinh thần, hoàn hảo, là mộng, một cái cực độ gay go ác mộng.

Cảm thấy có người ở bên cạnh nhìn ta, ta theo cảm giác nhìn qua, khuôn mặt kia, khuôn mặt xinh đẹp đáng giận xuất hiện ở trong mộng, Bộ Phong Trần hơi lo lắng nhìn ta, ôn nhu cùng nhân từ của hắn như thế, ngoài ý muốn khiến cho ta cảm thấy một chút an tâm.

“Ác mộng đã qua.” Thanh âm Bộ Phong Trần cũng thật ôn nhu như nước.

“Ngươi……..Đang làm cái gì?” Ác mộng đương nhiên đã qua đi, nếu để cho ngươi đè ta lần thứ hai, Sầu Thiên Ca ta sau này liền theo họ ngươi.

Nhưng Bộ Phong Trần đang làm cái gì? Tư thế lúc này thật sự quá mức quỷ dị, Bộ Phong Trần đã mặc xong quần áo, tóc vẫn chưa búi lên, chỉ tùy ý thả lỏng phía sau, trọng điểm không phải việc này, trọng điểm là Bộ Phong Trần vì cái gì đem chân của ta đặt trên vai hắn, hơn nữa ta vẫn như cũ trần như nhộng.

Ta thừa nhận, bị hành động của Bộ Phong Trần làm cho sợ hãi, thế nên phản ứng trì độn, phản ứng chết lặng, phản ứng không đúng lúc.

Bộ Phong Trần này là ngụy thánh hay vẫn là giả nhân giả nghĩa? Sẽ không phải trong lúc ta hôn mê chốc lát, khi ta tỉnh lại, hắn lại biến trở về con người giả nhân giả nghĩa tà khí quá nặng kia đi?

“Có chảy máu, ta giúp ngươi bôi thuốc.” Trên mặt Bộ Phong Trần cũng không xuất hiện chút ít quẫn bách hoặc là hối lỗi, vẫn như cũ khinh đạm, một bộ thản nhiên, thế nên ta tự hỏi, vừa mới có phải hay không bị một nam nhân có tên Bộ Phong Trần cường bạo.

“Ngươi…….Mau buông, ta không cần ngươi bôi thuốc!” Rõ ràng là người xấu gây nên chuyện, lại cố tình bày ra bộ dáng “Ta quan tâm ngươi”, Bộ Phong Trần như thế nào có thể trấn định tự nhiên như vậy?!

Bộ Phong Trần vẫn như cũ không buông chân ta, tư thế như vậy, không thể nghi ngờ là hắn muốn đem toàn thân ta cao thấp đều nhìn đến n lần, tuy rằng hắn không chỉ có nhìn n lần, còn sờ soạng hôn n lần, có thể……..Có thể Bộ Phong Trần vừa nãy không phải Bộ Phong Trần hiện tại.

Bộ Phong Trần dùng ngón trỏ chấm một ít thuốc, rồi sau đó bỏ ngoài tai lời nói của ta, đưa tay nhét vào nơi bị thương sưng lên, thuốc mỡ lạnh lẽo, ngón tay lành lạnh, khiến người ta quẫn bách.

“Ta làm ngươi bị thương, đương nhiên muốn thay ngươi bôi thuốc, ngươi luôn cậy mạnh, thương thế lúc trước cũng vậy, nếu không để ta thay ngươi bôi thuốc, chỉ sợ ngươi sẽ không chú ý thương tích của mình.” Vừa bôi thuốc, Bộ Phong Trần vừa bình thản ung dung nói chuyện.

Nam nhân này mặt mũi còn có da sao? Ta………….Ta hiện tại bị thương như vậy là do ai tạo thành, khó có thể là ta tự mình làm?! Cho dù có hai Bộ Phong Trần, nhưng thân thể chỉ có một! Ngữ khí của Bộ Phong Trần lúc nói chuyện khinh đạm giống như là “Ai nha, ta không cẩn thận đụng trúng ngươi một cái”.

“Cùng ngươi có quan hệ gì chứ!” Nam nhân này còn không ngừng tay, ngón tay đâm chọc ra cảm giác đấy a?!

“Nếu là việc ta làm, dĩ nhiên cùng ta có quan hệ, ngươi yên tâm, Bộ Phong Trần ta hôm nay làm ra chuyện tình không thể tha thứ này với ngươi, ta cũng sẽ chịu trách nhiệm” Bộ Phong Trần ngừng lại, trong mắt lộ ra vẻ chân thật, còn thật sự gằn từng tiếng nói với ta “Ta sẽ phụ trách ngươi cả đời.”

Nhìn bộ dáng Bộ Phong Trần như thế, ta bỗng nhiên phát lạnh từ tận đáy long. Chịu trách nhiệm? Trời biết Bộ Phong Trần chịu trách nhiệm với ta thế nào…………Ta sâu sắc cảm thấy, Bộ Phong Trần không cần phụ trách ta cả đời có vẻ tốt hơn.

Bất quá, chịu trách nhiệm có phải hay không ý nghĩa là: Bộ Phong Trần phải trả giá chút gì đó……….

“Nga………..Ngươi chịu trách nhiệm thế nào?” Ta thử hỏi một câu.

Bộ Phong Trần khẽ nhíu mày suy nghĩ trong chốc lát, cuối cùng nhìn ta nghẹn ra hai chữ: “Cưới ngươi.”

Nuốt một ngụm nước bọt, ta thiếu chút nữa ngất xỉu, nhìn thấy vẻ mặt trưng ra vô cùng chân thật, ta nhịn không được liền đạp một cước.

Bộ Phong Trần, ngươi đi chết đi!
Bình Luận (0)
Comment