Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 44

Edit: Tư Đồ Song Kỳ

Beta: Tình

Lại là loại ngữ khí này, mặc kệ là giả nhân giả nghĩa hay là ngụy thánh, tựa hồ đều có thể nhìn ra ta cùng với ai có quen biết, cũng không biểu hiện rõ ràng như vậy đi?

“Làm sao ngươi biết?” Giả bộ ngớ ngẩn để lừa Bộ Phong Trần là không thể dùng được rồi, nếu đã  biết nói dối cùng che dấu chỉ là vô dụng, không bằng nói rõ ra.

Bộ Phong Trần cùng ta đi khỏi Yên Hoa Lâu, vừa đi dạo quanh bờ sông, vừa nói chuyện.

“Khi mới gặp nam tử  kia, hô hấp của ngươi liền dồn dập, tim đập nhanh hơn so với bình thường.” Dùng tay gạt đi cành liễu, Bộ Phong Trần ở phía dưới ánh nắng loang lỗ mà ấm áp chiếu qua tán cây, đi lại nhàn nhã, thần thái tự nhiên.

Ta không hiểu, Bộ Phong Trần cho dù biết ta cùng Bạch Hà từng nhận thức, hắn cũng không cần phải nói ra, nam nhân này nếu đã nói ra, chắc hẳn phải có mục đích.

Ta đi theo Bộ Phong đến bên cạnh tảng đá bên bờ sông, trên người hắn có một cỗ mùi hương thơm ngát tự nhiên, mùi hương này giống với lúc ta gặp hắn ở rừng đào như đúc, vẫn chưa hề có chút thay đổi, chính là…… Từ trước đến nay ta chưa hề chú ý cảm nhận như hôm nay.

Loại mùi thơm ngát tự nhiên này giống như mê dược,  dường như làm cho ta liền nghĩ tới đêm hôm qua, chỉ khi ở quá gần, ta mới có thể ngửi được trên thân nam nhân này sự hỗn tạp, không chỉ có hương vị thơm ngát.

Có mùi mồ hôi, hương thơm ngát, hỗn tạp cùng một chỗ có khi sẽ lộ ra một cỗ hương vị cường thế làm cho người ta mê muội.

“Một người bé nhỏ sinh hoạt tại Thánh môn, sao quen biết một nam tử ở nhân gian?” Bộ Phong Trần tiếp tục nói, đem ta kéo ra từ một trận sương mù hỗn loạn.

Đáng chết, ta vừa mới suy nghĩ cái gì? Hơi hơi cúi đầu, ngón cái cùng ngón trỏ hung hăng nhéo nhéo mi tâm.

“Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?” Khi cùng Bộ Phong Trần một chỗ, ta phát giác ra ta cuối cùng là khó có thể khống chế cảm xúc của chính mình, luôn không nhịn được mà muốn phát hỏa.

“Chính là ta đem sự tình nói rõ, không có ý lừa gạt ngươi mà thôi.” Là ta nhìn nhầm? Bộ Phong Trần thế nhưng trong mắt lại lộ ra vài phần thần sắc áy náy.

Loáng thoáng bên trong, ta cảm thấy chuyện đã xảy ra đêm qua  thực hoàn toàn cải biến thái độ của Bộ Phong Trần đối với ta.

“Nga, là muốn nói cho ta, ngươi vì sao tiếp cận ta sao?” Có một chút tò mò, cũng có một chút không muốn nghe, tuy rằng ta sớm đã đoán được vài phần, trước đó ta là ai? Chính là một kẻ thập phần bình thường trong ngàn vạn đệ tử Thánh môn, một cái phế nhân,  vì cái gì mà ta lại gặp Bộ Phong Trần, không phải chỉ một lần, mà là một lần lại một lần.

Đường đường Thánh môn môn chủ, chẳng lẽ  nhàm chán đền mức cố ý đi chiếu cố một đệ tử bình thường sao?

Bộ Phong Trần giương khóe miệng, hắn hình như không ngờ rằng ta sẽ trực tiếp nói ra như thế.

“Một linh hồn, là như thế nào lại đến trong thân thể của một con người? Giữ lại đầy đủ ý thức cùng trí nhớ, chỉ là gần như mất đi tu vi mà thôi.” Bộ Phong Trần nhẹ giọng thở dài, “Một thân thể, hai linh hồn, bao nhiêu năm rồi đều không thể tiêu diệt đi một, Sầu Thiên Ca, ngươi chắc không biết, sự xuất hiện của ngươi đem đến cho ta nhiều rung động.”

Bộ Phong Trần xoay người nhìn về phía ta, ta nghĩ ta lúc này đã hiểu được ý hắn muốn nói gì.

Một kẻ ngụy thánh, một kẻ giả nhân giả nghĩa, làm sao có thể bình yên xài chung một thân thể? Lúc này trước mắt đột nhiên xuất hiện một người mang linh hồn trọng sinh, như thế nào lại không làm cho bọn họ chú ý được?

Bộ Phong Trần tiếp cận ta, kỳ thật là vì muốn từ ta tìm ra phương pháp, đem một linh hồn hút ra rồi đưa vào một thân thể khác mà thôi.

“Vậy ngươi không có phương pháp?” Ta cười hỏi.

Bộ Phong Trần lắc lắc đầu, nói:“Không có, cần sự hỗ trợ của ngươi.”

“Nga, hỗ trợ như thế nào?” Ta âm thầm cười lạnh.

‘Ví dụ như kiếp trước của ngươi, ví như bây giờ làm sao lại biến thành Sầu Thiên Ca.” Bộ Phong Trần hỏi trực tiếp, không hề giấu diếm.

“Có thể a, chỉ cần ngươi đáp ứng ta một điều kiện.” Ta ngoắc ngón tay với Bộ Phong Trần, kề bên tai nam nhân nói nhỏ, “Chỉ cần ngươi cho ta thượng một lần, ta liền nói cho ngươi biết ta làm sao lại biến thành bộ dáng này.”

Bộ Phong Trần mân môi cười đạm nhạt, tay liền ôm thắt lưng của ta, ôn nhu hỏi: “Đi mệt sao? Ta có thể ôm ngươi trở về.”

“Cút –”khuỷu tay ta giơ ra ngăn một khoảng cách giữa ta và Bộ Phong Trần, ta im lặng đi về phía trước, thật sự là keo kiệt! Cho ta thượng một lần thì sao nào!

Phía sau ta truyền đến tiếng thở dài của Bộ Phong Trần: “Ngươi và ta đều đã đối đãi thẳng thắn cùng thành khẩn, lại sắp là người một nhà, làm sao phải phân chia rõ ràng như vậy?”

Ai cùng ngươi đối đãi thẳng thắn cùng thành khẩn, ai cùng ngươi là người một nhà a? Ta nhịn không được liếc một cái xem thường.

……

……

Rời Yên Hoa lâu, ta cùng với Bộ Phong Trần về tới khách sạn nhỏ rách nát, tuy rằng đến thế gian này là việc ngoài ý muốn, nhưng mà Bộ Phong Trần tựa hồ cũng không vội vã trở lại Thánh môn.

Theo cách nói của Bộ Phong Trần, thì Thánh môn cùng thế gian có một cửa vào, mà cửa vào này cũng không phải ngày nào cũng mở, phải có một khoảng thời gian mới có thể trở về Thánh môn, hắn nói tựa hồ rất đạo lý, nhưng kỳ thật căn bản chính là vô nghĩa, một cái Thánh môn môn chủ chẳng lẽ không biết cách để trở lại Thánh môn?

Bộ Phong Trần hiển nhiên là tìm cái lấy cớ thật tốt cho chính hắn ở lại thế gian, lưu tại Giang thành, lưu tại khách sạn, cũng lưu tại bên người ta, về phần mục đích, lúc ở bờ sông cũng đã nói cho ta, Bộ Phong Trần muốn từ trên người ta tìm kiếm biện pháp làm cho hắn cùng một cái hắn chia lìa thân thể.

Muốn ở lại Giang thành, liền ở lại Giang thành,  lâu nay không quan tâm đến thế giới này, đã không còn là thế giới có Sầu Thiên Ca nữa rồi, ta cũng vừa muốn xem cuộc sống dân gian nay đã trở nên như thế nào.

Muốn hỏi thăm tin tức, hiểu biết dân gian, phải đi ra cửa phòng, đối với người què mà nói, đi lại thật bất tiện, thám thính tin tức không nhất định phải đi, có đôi khi ngồi ở trong nhà cũng có thể biết, nếu có thể nghe mọi người nói chuyện trời đất ở khách sạn.

Nay khách sạn đã là của ta, ta cũng có thể làm lão bản của khách sạn, tuy nhiên chỉ dựa vào cái khách sạn nhỏ bé phỏng chừng không hấp dẫn được giang hồ hào kiệt, quý nhân trong thành, không tân trang một chút là không được, tốt nhất đem tên khách sạn cũng sửa lại.

“Đại thánh nhân, ngươi đặt tên cho khách sạn này thế nào?” Dù sao mua khách sạn chỉ dùng tiền của Bộ Phong Trần, hơi tỏ vẻ một chút, làm cho nam nhân này góp một tay.

“Nhất song nhân.” Bộ Phong Trần miệng nói ra ba chữ.

“Nhất song nhân?” Tên này không phải không tốt, chính là nghe cũng rất quái, hai người chúng ta như thế nào trở thành một đôi? Ta không khỏi hơi hơi nhướng mày.

“Tướng liên tướng niệm lần thân cận, nhất sinh nhất thế nhất song nhân.” Nhẹ nhàng ngâm ra một câu thơ, Bộ Phong Trần dùng ánh mắt ôn nhu nhìn phía ta, thanh âm trước sau như một ôn hòa,“Khách sạn là ngươi cùng ta cùng mở, dùng Nhất song nhân tên này tốt lắm.”

Nhất sinh nhất thế nhất song nhân, bỗng nhiên ấm áp, bỗng nhiên lãng mạn, thật là, ta với Bộ Phong Trần quả thực quá mức buồn cười? Bộ Phong Trần với ta có quan hệ gì? (= quan hệ phu thê aaaa)

Bỏ cả một đêm để nhớ lại, hắn là Thánh môn môn chủ Bộ Phong Trần, ta là kẻ bình thường mang cái tên Sầu Thiên Ca, vốn là bình thủy tương phùng mà thôi.

Bộ Phong Trần ở lại bên ta, bất quá cũng chỉ là  muốn tìm kiếm phương pháp chia lìa linh hồn hắn từ trên người ta mà thôi.

Hắn đối tốt với ta, bất quá cũng là vì bù lại đêm hôm đó sai lầm mà thôi.

Nói chi đến chuyện nhất song nhân?

Tướng liên tướng niệm lần thân cận, nhất sinh nhất thế nhất song nhân, cả đời này chỉ đơn độc một con đường dài dằng dặc (chém bão), sao có thể tìm được nhất song nhân của mình? Kiếp trước chân tình thậm chí còn chưa kịp bộc lộ hoàn toàn, đã bị Bạch Hà một đao chém vào, máu tươi đầm đìa, nhất thời nhân từ, đổi lấy cũng chỉ là nhảy xuống vách núi đen, xương cốt không được đầy đủ.

Đời này kiếp này, ta sớm đã không tin cái gì mà “nhất sinh nhất thế nhất song nhân.”

Công tác trang hoàng Nhất đôi nhân khách sạn dùng một đống tiền oanh oanh liệt liệt tiến hành, muốn đem khách sạn trang hoàng đến hấp dẫn, không chỉ là có lắm tiền tài, càng cần sự khác người, có thể hơn xa các tửu lâu xa hoa trong giang thành này về cả phong cách lẫn đặc điểm.

Bộ Phong Trần này Thánh môn môn chủ quả thật không sai, từ khi ta đưa ra ý kiến tu sửa khách sạn, Bộ Phong Trần liền có vẻ rất hứng thú, này chính hợp ý ta, để cho hắn giúp trang hoàng lại khách điếm, chuẩn bị hoàn hảo trên dưới, ta thì đối phó một số thế lực lớn ở Giang thành.

Hai kẻ xa lạ đi tới Giang thành xây khách điếm, luôn phải cho kẻ quyền quý ở nơi này một chút ít lợi, sai người mua một ít vật phẩm, ta cho người nhất nhất đưa đến mấy nhà quyền thế trong Giang thành.

Công tác trang hoàng giao cho Bộ Phong Trần, chính là công tác trang hoàng khi Bộ Phong Trần can thiệp hình như đã hoàn toàn thay đổi.

Chúng ta xây nào phải là cái khách điếm a, rõ ràng chính là một cái thế ngoại đào nguyên tiên cảnh.

Bộ Phong Trần hiển nhiên đem toàn bộ quang cảnh ở Thánh môn đưa đến, ta không cùng hắn ở Thánh môn nhưng ta nghĩ hẳn là cùng hiện tại đang ở trong khách sạn Nhất song nhân không sai biệt lắm.

“Này khách sạn dùng nhiều tiền thì thật lãng phí đi, sau này như thế nào thu hồi vốn lại a?” Ta biết Bộ Phong Trần có tiền, rất nhiều tiền, nhưng là có tiền cũng không thể dùng như vậy đi? Khách sạn chưa hoàn công, hình thù đã có, ta cũng không dám tưởng tượng ra lúc xây xong thì sẽ đẹp như thế nào.

“Ngươi thích thì tốt rồi.” Bộ Phong Trần mỉm cười, vân đạm phong khinh mà nói, tiêu tiền như nước.

Ta chỉ muốn một cái  khách sạn nhỏ bé, Bộ Phong Trần lại cho ta một cái tiên cảnh.

Một câu “Ngươi thích thì tốt rồi”, thiếu chút nữa  làm cho lòng ta động, giữ vững, phải trụ vững (sắc, tài, cùng tiền có đủ, anh còn mong cái gì mà không xiêu đi), không thể để Bộ Phong Trần dùng viên đạn bọc đường che lấp hai mắt.

Mong muốn trước mắt,  khách sạn sắp xây xong, ta nhịn không được có chút kích động.
Bình Luận (0)
Comment