Nhất Sinh Nhất Thế Nhất Song Nhân

Chương 54

Edit: Tình

Beta: Jungjenny

“Cái gì?! Ngươi… Nói lại lần nữa xem.” Hít thật sâu một hơi, Bạch Hà đặt tay ở ghế dựa, hơi run run, một cảm giác giống như kim châm lạnh thấu qua ngực hắn.

“Hồi bẩm bệ hạ, mười một người an bài ngoài thành toàn quân bị diệt, không còn… Không còn một người sống sót, Yến Vô Song cùng ngọc bội kỳ lân cũng không thấy đâu.” Nam tử quỳ trên mặt đất trầm giọng nói, nắm chặt nắm tay, mười một người, cho dù là mất đi một cũng đã là tổn thất thảm trọng, lúc này đây lại cư nhiên chết hết, rốt cuộc là ai đã giết mười một bộ hạ mà hắn tỉ mỉ dạy dỗ?

“Mười một người…Toàn bộ bị diệt….” Bạch Hà chậm rãi nhắm hai mắt lại, trong ánh mắt lộ ra vài phần mỏi mệt, vị trí này có vẻ ngồi không yên rồi, hắn hiện giờ cũng hiểu được, lúc người thao túng quyền lực trong tay như Sầu Thiên Ca vì sao ngẫu nhiên cũng toát ra vẻ mỏi mệt… Có phải là vì tới Giang thành, gần đây mới có thể luôn nhớ tới Sầu Thiên Ca?

Bạch Hà nhu nhu mi tâm, thở dài: “Cũng biết là ai làm chứ?”

“Bệ hạ, thỉnh xem.” Xích Nhiêm vẻ mặt nhăn nhó, hai tay dâng một cọng cỏ mảnh.

Thanh Thư ở một bên tiếp nhận rồi trình tới trước mặt Bạch Hà, Bạch Hà cầm lấy cọng cỏ, bề ngoài nhìn qua chỉ là một ngọn cỏ bình thường mà thôi, nhìn không ra có chỗ nào đặc biệt, nhưng khi cầm trong tay mới phát hiện ngọn cỏ này cũng không giống bề ngoài thoạt nhìn bình thường, không giống như cỏ, ngược lại giống như kim châm vừa sắc bén vừa cứng rắn.

“Đây là… ” Bạch Hà nheo lại ánh mắt.

“Lấy chân khí mạnh mẽ đưa vào cây cỏ, cho dù một ngọn cỏ nhỏ cũng có thể biến thành ám khí sắc bén, có được chân khí hùng hậu như vậy, người này… Chính hắn trở thành một sát khí của thế gian.” Thanh Thư sợ hãi than.

Xích Nhiêm tiếp tục nói: “Hoàng thượng, có thuộc hạ ngoài thành phát hiện ngọn cỏ không bình thường này ở chỗ mười một người kia bị giết, hiện giờ có thể khẳng định, người cứu đi Yến Vô Song đã dùng loại cỏ này hóa thành ám khí đâm xuyên qua tử huyệt của mười một người đó, một kích trí mạng, không để lại dấu vết.”

“Tử huyệt của một cao thủ là bí mật lớn nhất của hắn, tử huyệt của mười một cao thủ… Người kia trong nháy mắt làm sao tìm kiếm được tử huyệt không giống nhau của mỗi người, lại trong nháy mắt giết họ?” Bạch Hà lắc lắc đầu, hỏi Thanh Thư đứng bên cạnh “Thanh Thư, ngươi có suy nghĩ gì?”

“Thiên hạ to lớn, kỳ nhân nhiều, thế gian này không ít cao thủ thần bí, trước mắt chúng ta biết được cũng không có người nào có được võ công trong nháy mắt công kích tử huyệt của người khác, nhưng người như vậy nhất định tồn tại.” Thanh Thư cúi xuống ghé sát bên người Bạch Hà, nhỏ giọng: “Bệ hạ, thần nghĩ đến nam tử tóc trắng ở hội đấu giá có năng lực như vậy.”

“Nếu có người như vậy, thuộc hạ cũng muốn cùng người đó đấu một trận!” Trên mặt Xích Nhiêm lộ ra vài phần khó chịu.

“Xích Nhiêm, việc này ngươi không được dính vào… ” Bạch Hà cho nam tử một ánh mắt cảnh cáo, Xích Nhiêm khó chịu nghẹn trong long, cúi đầu.

“Tốt lắm, ngươi lui đi.” Bạch Hà nói.

“Tuân lệnh.” Xích Nhiêm đứng dậy rời đi.

Thanh Thư lắc đầu nói: “Lấy tính tình của Xích Nhiêm, chỉ sợ trong lòng thập phần không thoải mái, cũng có thể lén tự đi tìm nam tử tên Bộ Phong Trần kia, Hoàng thượng, cần phái người coi chừng Xích Nhiêm không?”

“Không cần.” Bạch Hà nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, mỉm cười nói “Các ngươi không phải đã điều tra sao? Không có cách nào tìm được một chút ít gì về xuất thân của hai người kia sao, tuy rằng không biết vì sao bọn họ cứu đi Yến Vô Song, nhưng… Trẫm thật muốn đi khách điếm Nhất song nhân một chuyến xem sao.”

“Hoàng thượng muốn đích thân đi?” Thanh Thư lập tức liền nhíu mày “Hoàng thượng, quá nguy hiểm.”

Bạch Hà quay đầu đối Thanh Thư nói: “Không cần nhiều lời, đem Minh Châu đêm đó đến đây, trẫm… Đem tặng lễ vật cho Nhất song nhân khách điếm.”

………..

…………

Điều duy nhất Yến Vô Song làm cho ta vừa lòng là sự xuất hiện của nàng làm cho ngọc bội trở lại bên người ta, nhưng lại không cần mất đi tám mươi vạn lượng của Bộ Phong Trần, ừm, không đúng, hiện tại là bạc của Sầu Thiên Ca ta.

Cũng không biết có phải do việc xấu hổ ngoài ý muốn ở dưới mái hiên mấy ngày trước, buổi sáng hôm nay ta vừa mở miệng hỏi Bộ Phong Trần chuyện tiền bạc, tên keo kiệt này thế nhưng lại sảng khoái đem số vàng còn lại cho ta hết.

Không tồi, không tồi, trẻ nhỏ dễ dạy, Bộ Phong Trần cũng không phải làm cho người ta chán ghét.

“Còn vài ngày khách điếm sẽ khai trương, nắm chắc thời gian huấn luyện tiểu nhị của khách điếm một chút.” Bắt chéo chân ngồi trên ghế xem sổ sách, Tô Tô ở phía sau thay ta nhẹ nhàng bóp nhẹ bả vai.

“Dạ, lão gia.” Quản gia đáp lời, quản gia này họ Lý, là ta đặc biệt sai người từ Hoàng thành mời đến, trên thực tế, lão Lý lúc trước từng theo ta, sau này xảy ra chuyện, lão Lý bên ngoài không vì ta mà bị triều đình truy cứu trách nhiệm, nhưng có thể có bao nhiêu người dám sử dụng lão đây?

“Còn nữ tử dị quốc tóc vàng kia…” Ta nhìn chằm chằm các con số, suy nghĩ cũng không thể hiện trên nét mặt, không chút để ý hỏi “Bộ Phong Trần gần đây có dạy nàng ta cái gì không?”

Từ khi mua cô nương tóc vàng kia về, Bộ Phong Trần tuy rằng không đem người ta lên giường, lại tựa hồ có dạy dỗ một chút, tuy rằng ta rất tò mò, nhưng lại ngại ra mặt hỏi.

“Hồi bẩm lão gia, Bộ tiên sinh gần đây dạy Na Na khiêu vũ.” Lão Lý đáp.

Ta nhíu mày, trong đầu tự nhiên hiện ra bộ dáng Bộ Phong Trần khiêu vũ… Thật đúng là có điểm kỳ quái.

“Bộ Phong Trần còn có thể khiêu vũ?” Ta hỏi.

Lão Lý thành thật đáp: “Bẩm lão gia, Bộ tiên sinh không múa, chỉ cùng Na Na nói nói, Na Na sẽ nhảy múa, ha hả, còn… Còn xem rất hay.”

Thấy nét mặt lão Lý già nua lại đỏ lên, ta không khỏi cảm thấy buồn cười, hỏi: “Lão Lý, thích cô nương kia sao, đưa ngươi làm tiểu thiếp nhé.”

“Đừng, đừng, đừng.” Lão Lý vội vàng xua tay, xấu hổ cười nói “Lão Lý ta già rồi, làm sao có thể làm hư cô nương trẻ trung như vậy.”

Ta cười cười không nói, phất tay cho lão Lý lui xuống, lão Lý này, như thế nào liền nhìn không ra mấu chốt chứ?

“Lão gia, bên ngoài có một vị Triệu công tử muốn xin gặp.” Lão Lý mới vừa đi, một hạ nhân chạy vội vào.
Bình Luận (0)
Comment