Quân doanh phủ đệ
“Tướng quân, hai người này nên xử trí như thế nào?” Một đạo sĩ cầm phất trần, xoa xoa chòm râu dê của mình, lóe đôi mắt đầy tinh quang thấp giọng nói chuyện với một nam nhân đội mũ đỏ ở bên cạnh.
Trên hai cái ghế ở trong phòng có hai người bất tỉnh nhân sự, một người nam tử mặc đạo bào màu xanh còn trẻ tuổi, cùng với một tiểu nha đầu đáng yêu làm cho người ta chú ý chính là trên đỉnh đầu bọn ho lơ lửng một viên dạ minh châu, ánh sáng thản nhiên nhu hòa phiêu tán trên người hai người, giống như lá chắn thiên nhiên ngăn trở quấy nhiễu từ bên ngoài.
“Hạt châu này rốt cuộc là cái gì vậy?” Xích Nhiêm ngồi ở trên ghế thái sư, sắc mặt lãnh trầm nhìn chằm chằm Thanh Phong cùng Điền Mật Nhi, con yêu tinh tê tê kia đem hai người này đưa đến chỗ hắn, kỳ quái chính là khỏa dạ minh châu trên đỉnh đầu hai người, người bình thường căn bản không thể chạm đến họ, chỉ có thể dùng pháp thuật để di chuyển họ.
Xích Nhiêm rất rõ khỏa dạ minh châu trên đỉnh đầu hai người này là bảo bối, nếu bảo bối này có thể về tay hắn, hắn có thể dùng một viên để bảo vệ bản thân, một viên đưa cho Hoàng thượng, Hoàng thượng chắc chắn sẽ thích, đến lúc đó cũng không sợ Thanh Thư cùng với quốc sư đoạt ân sủng của Hoàng thượng nữa.
Nhưng mà hiện tại, bên người bọn họ… vị đạo sĩ tự xưng là tu vi cao thâm không có biện pháp đem hạt châu gở xuống!
“Tướng quân, hạt châu này là một bảo bối nhưng tuyệt đối không phải là của hai tiểu mao đầu này, chắc là có người cho bọn chúng.” Đạo sĩ kia nói.
Xích Nhiêm hừ một tiếng, khinh thường nói: “Vô nghĩa, sự tình đến mức này làm sao ta không biết, ta chỉ muốn hỏi các ngươi làm thế nào đem hạt châu kia gở xuống!”
“Tướng quân chớ nên tức giận, chỉ cần cho chúng ta một ít thời gian, tự nhiên sẽ có cách đem hai hạt châu này gở xuống, chỉ là…” Đạo sĩ kia trầm ngâm một lát, thấp giọng nói “Tướng quân, thân phận của hai người này đã điều tra được, bọn họ đều là đồ đệ của Tam Khâu Đạo Nhân, cũng là… Cũng là sư đệ sư muội của Thanh Thư đại nhân, người được hoàng thượng thập phần ân sủng, nếu phải gở hạt châu xuống, duy nhất biện pháp chỉ có đưa bọn họ luyện hóa thành nước, nếu việc này bị Tam Khâu Đạo Nhân cùng Thanh Thư đạo trưởng biết được thì…”
Xích Nhiêm đột nhiên ngửa đầu phá lên cười: “Ha ha ha…Cái gì mà Tam Khâu đạo nhân, cái gì Thanh Thư, bản tướng quân phải lấy hai khỏa dạ minh châu này, hai người này sống hai chết có liên quan gì đến ta? Cho dù giết họ lại như thế nào, mặc kẹ là Tam Khâu đạo nhân hay là Thanh Thư bọn họ nếu dám động đến ta là cùng Hoàng thượng đối nghịch! Thì phải cùng Hoàng thượng đối nghịch! Huống chi ai mà biết hai người này bị ta bắt ở đây?”
“Tướng quân nói chí phải!” Đạo nhân phụ họa nói.
Tiếng cười của Xích Nhiêm còn chưa hạ xuống, lại đột nhiên nghe được bên ngoài có thanh âm của nam nhân, vài phần rầm rĩ cuồng, vài phần khinh thường, vài phần tức giận.
“Trời biết, đất biết, ngươi biết… Ta cũng biết.” Thanh âm xuyên thấu qua cánh cửa tiến vào.
“Là ai ở bên ngoài!” Xích Nhiêm giận tím mặt, chụp bàn đứng lên.
“Phanh – ” cửa lớn đột nhiên bị người một cước đá văng.
“Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ – Sầu Thiên Ca.” Một nam nhân thản nhiên đi vào trong phòng, mặt mang vài phần lãnh ý mỉm cười, thần tình ngạo khí coi thường thiên hạ.
“Sầu Thiên Ca?” Xích Nhiêm nhất thời mở to hai mắt nhìn, quát lớn “Như thế nào có thể, Sầu Thiên Ca đã chết, ngươi rốt cuộc… Ngươi rốt cuộc là người phương nào, thế nhưng xông vào bên trong quân doanh của ta, người đâu, bắt những người này lại cho ta!”
…..
…..
“Quốc sư, trẫm muốn hỏi một người.” Đêm trước khi chia tay quốc sư rời đi, Bạch Hà đột nhiên nghĩ tới cái gì, lại xoay người lại hỏi quốc sư.
“Không biết Thánh thượng muốn hỏi người nào?” Quốc sư hỏi.
Do dự trong chốc lát, Bạch Hà trầm giọng nói: “Không biết quốc sư có từng nghe qua một nam nhân tên Bộ Phong Trần, lúc trẫm xuất hành ngẫu nhiên gặp một người như vậy, cảm thấy người này có thể cũng là người tu hành, quốc sư biết rõ việc của giới tu hành, nên trẫm muốn hỏi một chút sự tình về người này.”
“Bộ Phong Trần?” Quốc sư ngửa đầu nhìn biển sao trời khôn cùng, sau đó suy nghĩ rồi nhẹ nhàng lắc đầu, nói “Thỉnh Hoàng thượng thứ tội, trong trí nhớ của thần cũng không có người nào giống như vậy, bất quá người tu hành đến vô ảnh đi vô tung, có một vài người đến phàm trần cũng sẽ giấu diếm danh tính, không biết Hoàng thượng có thể mô tả cho thần biết một chút về đặc điểm bên ngoài của người này hay không, thần có lẽ sẽ nhớ ra một phần cũng nên.”
Bạch Hà nghĩ nghĩ, rồi sau đó nói: “Là một nam nhân phi thường đặc biệt, làm cho người ta nhìn qua liền không thể quên, hắn một đầu tóc trắng, giống như chỉ bạc, sắc mặt thoạt nhìn tái nhợt nhưng cũng không có cảm giác ốm yếu, khuôn mặt tuấn mỹ, là người tuấn mỹ nhất mà trẫm từng thấy qua, chỉ là tính cách rất đạm mạc, làm cho người ta không thể tiếp cận.”
Dừng một chút, Bạch Hà nhíu mày nói: “Trẫm có một loại cảm giác, luôn cảm thấy được người này không giống người bình thường, trên người hắn thiếu mất cảm giác của con người.”
Sầu Thiên Ca tưởng chết mà sống lại, có lẽ đều cùng Bộ Phong Trần này có quan hệ, lúc ấy nhìn thấy Bộ Phong Trần lưu lại cho Sầu Thiên Ca một chỗ dựa, tựa hồ là Bộ Phong Trần phải rời khỏi thế gian một thời gian, người này tám chín phần là ẩn cư ở nơi của người tu hành, chỉ là làm sau người này cùng với Sầu Thiên Ca có quan hệ với nhau?
Hai người bọn họ là quan hệ gì chứ?
Hồi tưởng đến một đêm ở khách điếm Nhất Song Nhân nhìn thấy Sầu Thiên Ca cùng nam nhân kia thân cận, trái tim Bạch Hà có chút có rút đau đớn, Nhất Song Nhân…. Là một đôi sao?
“Hoàng thượng…” Ngay lúc Bạch Hà chìm trong nổi nhớ, thanh âm của quốc sư thường ngày dị thường trấn định thế nhưng lộ ra vài phần run rẩy, làm cho Bạch Hà khẩn trương kinh ngạc.
“Quốc sư, ngươi biết người này?” Bạch Hà khẩn cấp nói.
“Tóc tựa dòng ngân hà, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế, tính cách đạm mạc không thể thân cận…” Hô hấp của quốc sư có chút dồn dập, khóe miệng nam tử dần dần dương lên, nhẹ nhàng phe phẩy đầu thở dài “Hình dung của Hoàng thượng cùng với người mà thần từng gặp qua rất giống nhau.”
“Quốc sư cũng từng gặp người này?” Bạch Hà truy vấn.
Quốc sư trả lời: “Hồi Hoàng thượng, kia đều là chuyện từ rất nhiều năm trước, thần có thể có thành tựu như hôm nay, ít nhiều đều do vị tiên nhân kia chỉ điểm, chỉ là hành tung của tiên nhân mơ hồ, không muốn ở chung với người phàm, từ nhiều năm trước cho tới nay thần đều tìm kiếm tiên nhân, chỉ là vẫn không có tung tích của tiên nhân.”
Bạch Hà không khỏi nhíu mày, hắn thật không ngờ Bộ Phong Trần kia cùng với đại quốc sư của Thần quốc cũng có quan hệ, thế nhưng lại là tiên nhân từng chỉ điểm quốc sư.
“Quốc sư, có thể nói cho trẫm một chút về vị tiên nhân kia?” Bạch Hà lại một lần nữa ngồi xuống, trong lòng loáng thoáng cảm thấy được một ngày sau khi Sầu Thiên Ca rời khỏi, hẳn là có người mang Sầu Thiên Ca đi, mà người kia vô cùng có khả năng chính là người tu hành mang tên Bộ Phong Trần kia.
Nếu Sầu Thiên Ca cùng vị tu hành kia có liên hệ thật lớn, chỉ sợ cả đời này đều khó có thể nhìn thấy Sầu Thiên Ca? Bạch Hà không khỏi cảm thán, rõ ràng chỉ kém một chút…
Có lẽ cố tình bỏ qua, một lần rồi một lần mất đi.
Quốc sư có chút hổ thẹn cúi đầu, thở dài: “Khi đó ta bất quá là một người tu hành bình thường, ngẫu nhiên ở giữa núi gặp được một vị tuyệt đại tao nhã, người nọ bên ngoài cùng với miêu tả của Hoàng thượng mười phần y hệt, đáng tiếc lúc ấy thần chỉ gặp tiên nhân có một lần, tiên nhân lưu lại nói vài câu rồi bỏ đi, mà ngay cả tên của tiên nhân thần cũng không biết.”
“Hoàng thượng, một ít người hằng năm ẩn cư tu hành, theo thần thấy, vị tiên nhân này có thể sẽ không nhúng tay vào việc của phàm trần, tuy rằng không biết vì cái gì Hoàng thượng đối với tiên nhân có hứng thú, nhưng mong rằng Thánh thượng chớ quấy nhiễu tiên nhân tu hành.” Quốc sư nói.
Dừng một chút, quốc sư lại nói khẽ với Bạch Hà: “Còn có một ít người tu hành với thân phận đặc thụ đi vào phàm trần, đặc biệt thường giấu diếm thân phần, hoặc là cố gắng nép mình làm việc, bọn họ không muốn bại lộ thân phận, tuy rằng quy cũ của giới tu hành không được nhúng tay vào việc triều đình nhưng mong rằng Hoàng thượng hành tẩu dân gian nên cẩn thận một chút.”
Tán gẫu xong, Bạch Hà rời khỏi quốc sư phủ.
Đám người Thanh Thư canh giữ bên ngoài rất nhanh nghênh đón.
“Hoàng thượng.” Thanh Thư đi tới bên cạnh Bạch Hà.
“Trẫm từ chỗ quốc sư lấy được một ít tin tức, xem ra Bộ Phong Trần đích thật là người tu hành, nhưng trừ lần đó ra không có nhiều tin tức.” Bạch Hà nhẹ nhàng thở dài, đối Thanh Thư nói “Thanh Thư, sư phụ người Tam Khâu Đạo Nhân có thể biết chút ít tin tức chứ?”
Thanh Thư xoay người đáp: “Hồi Hoàng thượng, Thanh Thư đã viết thư cho sư phụ, không lâu sau sẽ có hồi âm của sư phụ.” Thanh Thư cúi đầu trầm giọng nói “Hoàng thượng, xin thứ cho thần cả gan, nếu là Vương gia… Sầu Thiên Ca thật sự đã muốn đi vào cửa tu hành, Hoàng thượng chi bằng để hắn đi đi.”
“Hắn sẽ không.” Bạch Hà lắc lắc đầu, cười nói “Nam nhân kia ta rất rõ, hắn đối với tu hành không có hứng thú gì, làm sao lại vào cửa tu hành đây.”
Bạch Hà chỉ cảm thấy kỳ quái, vì sao không một người không thích tu hành như Sầu Thiên Ca lại cùng với một nam tử tu vi cao thâm cùng một chỗ, nửa năm này rốt cuộc đã xảy ra sự tình gì, có cái gì hắn không biết?
Mà hiện giờ, Sầu Thiên Ca lại ở nơi nào?