Nhất Thế Khuynh Tình

Chương 36

Chẳng lẽ hắn phải ở chỗ này. . . . . . ? ! Đây là Dưỡng Tâm điện, tùy thời cũng sẽ có người tới cầu kiến a!

Thấy trong mắt người kia tràn đầy dục niệm không che dấu chút nào, Hoàn Ân hoảng sợ nắm lấy vạt áo trước rồi lui về phía sau, bị Dung Thành một phen cầm mắt cá chân, hướng trong ngực kéo, đặt lên thân vén lên xiêm y vạt áo trước. Trong lồng ngực bạch ngọc vết đỏ loang lổ cùng nhũ tiêm hơi sưng đỏ vẫn còn hơi mờ dưới tiết y như ẩn như hiện, càng làm cho người nghĩ xa hơn.

Lưu Kỳ vừa nhìn tình huống không đúng, nháy mắt với một đám cung nữ thái giám, một đường chạy chậm ra khỏi phòng trong. Phòng trong liền chỉ còn lại có quân thần hai người, cùng một lò đàn hương chưa cháy hết. . . . . .

Bệ hạ cầu ngươi. . . . . . Cầu ngươi không nên. . . . . .” Ít nhất không nên ở chỗ này. . . . . . Hoàn Ân trong lòng sợ hãi, ngay cả tiếng nói cũng dẫn theo chút cầu khẩn.

Lời còn chưa nói hết, đã bị Dung Thành trên người trước ngăn chặn môi lại tùy ý gặm cắn. Hoàn Ân liều mạng quay đầu đi, môi lưỡi ướt át kia liền men theo gương mặt trượt đến bộ ngực, liếm láp lấy điểm nhô lên.

Hôm qua mới làm đến canh năm a. . . . . . Thân thể của y làm sao tiếp nhận được nữa. . . . . Hoàn Ân bất chấp tự tôn, hàm chứa nước mắt nói: “Bệ hạ. . . . . . Cầu ngươi. . . . . . Tha cho ta đi. . . . . . A! . . . . . .”

Y không biết, y uyển chuyển cầu khẩn, là chất xúc tác thú tính của nam nhân.

Dung Thành nguyên bản một bụng tà hỏa, vừa thấy bộ dáng mặc người chém giết này của y , lại càng tâm dương khó nhịn.

Người thanh lệ giống như thủy tiên, đang ở dưới thân hắn mặc hắn giày xéo, nghĩ tới đây, Dung Thành liền hưng phấn đến khó có thể tự kiềm chế.

Tiết y tiết khố vốn là không có tác dụng chống đỡ bị không chút lưu tình cởi xuống ném qua một bên, da thịt bại lộ ở trong không khí cuối mùa thu có chút lạnh lẻo, ngay sau đó bị bàn tay lửa nóng của người nọ bao phủ, bị lây nhàn nhạt hồng. Chân đau nhức không chịu nổi bị tách ra, gác ở trên bả vai của bạo quân. Bởi vì đêm qua có chút quá độ, dũng đạo bị xỏ xuyên cũng không có chút nào trắc trở, chỉ là trướng đau đến tê dại. Thân thể không nghe sai sử dâng lên khoái cảm, người nọ lấy tốc độ nhanh lực mạnh va chạm, làm y ngay cả rên rỉ cũng phá thành mảnh nhỏ.

“Bệ hạ. . . . . . Van cầu ngươi. . . . . . Ta thật không thể nữa. . . . . . A a a! . .. . . .”

Cầu xin tha thứ đứt quãng còn chưa nói xong, liền bị người nọ cầm ngọc hành nhu đem hết kỹ xảo ma sát. Mặc dù thân thể đã sớm mệt mỏi không chịu nổi, nhưng khoái cảm nảy lên vẫn là vô cùng rõ ràng. Hoàn Ân vô lực nằm ngửa ở trên nhuyễn tháp tùy ý đối phương xâm phạm, trừ rên rỉ đã không có cách nào tái phát ra thanh âm nào khác.

Trên khuôn mặt của Dung Thành cũng từ từ chảy ra mồ hôi. Chỉ có người phía dưới này, tùy thời tùy chỗ cũng có thể câu lên dục hỏa của hắn, làm hắn tế nào cũng muốn không đủ. . . . . .

Chợt nghe được phía ngoài một tiếng cao giọng thông báo: “Bệ hạ, Đại tướng quân ở biên quan khẩn cấp báo cáo quân tình!”

Hoàn Ân lập tức cả kinh mở mắt, bí xử đột nhiên co rút lại, kẹp Dung Thành thét lớn một tiếng.

Hắn đang làm đến sảng khoái tràn đầy, đột nhiên có việc xen vào như thế, đương nhiên là cực độ không vui, chữ “cút” Bao hàm tức giận đang ở khóe miệng bồi hồi. Nhưng là Cao Hướng không phải là người không thức thời, không có quân tình hết sức khẩn cấp, hắn tuyệt sẽ không tùy tiện xông vào, Lưu Kỳ còn đang phía ngoài. Nhưng này vừa làm đến một nửa, muốn hắn dừng lại, thật đúng là đủ khảo nghiệm lực nhẫn nại của hắn. Đang nhăn lông mày do dự, rũ mắt vừa nhìn, người phía dưới đang hướng hắn lắc đầu, bàn tay che miệng, trong mắt rưng rưng, đáng thương mà làm rung động lòng người.

Đột nhiên, ý niệm làm chuyện xấu nảy lên trong đầu, cất giọng hô: “Đứng ở bên ngoài bẩm báo.”

Không ngoài ý nhìn thấy Hoàn Ân mở to hai mắt, một đôi mắt hắc bạch phân minh như Hắc Diệu Thạch ngâm trong thanh tuyền, tràn ngập sợ hãi, đẹp đến kinh tâm động phách.

Dung Thành tâm tình sảng khoái vô cùng, cúi người ghé vào lỗ tai y ác ý nói nhỏ: “Hảo hảo rên rỉ cho trẫm, nghe chưa?” Dứt lời không nhìn Hoàn Ân liều mạng lắc đầu, ngăn hai tay của y, lực mạnh tách ra hai chân hung hăng đỉnh nhập.

Hoàn Ân cắn chặt môi dưới cũng nhịn không được, “A” Thét chói tai lên tiếng. Bí xử bởi vì cảm thấy sợ hãi xấu hổ hung hăng co rút lại, kẹp chặt Dung Thành thiếu chút nữa tại chỗ cầm giữ không được.

“Hồi bệ hạ, theo biên quan tám trăm dặm báo cáo khẩn cấp, Yến Tộc mấy ngày trước đánh bất ngờ Vân Trung quận, quận trưởng ngăn cản không nổi, thành trì đình trệ, hiện chung quanh tràn ngập nguy cơ, Hà Tây Thái Thú tấu xin bệ hạ phái binh trợ giúp. . . . . .”

Cao Hướng chính nghĩa lẫm nhiên thanh âm từng chữ từng câu truyền vào phòng trong, mà phòng trong lại tràn đầy tiếng nước dâm mỹ của thân thể va chạm. Hoàn Ân xấu hổ muốn chết, bí xử theo bản năng xoắn chặt, Dung Thành trên trán bạo xuất gân xanh, nhéo ở hông của y giống như nổi điên xỏ xuyên qua, Hoàn Ân bị đỉnh đến thở không nổi, rên rỉ đứt quãng, ngay cả đầu cũng đụng vào đầu giường.

Cao Hướng từ khi tấu xong liền khong nói, đứng yên ở phòng ngoài chờ chỉ thị. Vừa nghĩ tới tất cả thanh âm ở phòng trong đều có thể bị phòng ngoài nghe thấy, Hoàn Ân thật hận không được cứ như vậy chết ở trên giường, không bao giờ muốn tỉnh lại.

Không biết qua bao lâu, Dung Thành cuối cùng cũng thét lớn một tiếng bắn đi ra ngoài. Hoàn Ân sợi tóc hỗn độn nằm tê liệt trên nhuyễn tháp, chỉ nghe thấy một phòng tiếng thở kịch liệt trầm trọng, bức tường ngăn cách ở phòng ngoài yên lặng, tiếng vang gì cũng không có.

Dung Thành chống tại phía trên thân thể của y, cúi xuống nhìn y, mồ hôi men theo gương mặt như đao tạc phủ tước tích lạc xuống tới, rơi trên ngực y.

“Bệ hạ. . . . . .” Hoàn Ân nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này, khàn khàn mở miệng, thanh âm hơi thở mong manh, nước mắt giống như hồng thủy đổ xuống. “Cầu ngài. . . . . . Cho ta lưu một chút tôn nghiêm đi. . . . . .”

Dung Thành nhất thời không có kịp phản ứng, chỉ thấy người phía dưới hai mắt chậm rãi khép lại, hẳn là hôn mê bất tỉnh. Đầu từ từ nghiêng qua một bên, trên cổ dài nhỏ trắng nõn tràn đầy dấu hôn, giống như thiên nga sắp chết.

Dung Thành trong nháy mắt có chút kinh hãi.

Trước kia đều bị làm nhục cũng vẫn kiên trinh bất khuất, vẫn còn vứt sắc mặt cho hắn, lúc này lại là lần đầu tiên mở miệng cầu hắn, chẳng lẽ là mình thật hành hạ quá độc ác?

Sách. . . . . . Mặc dù hắn bình thường lấy hành hạ nhìn y khóc làm thú vui, thật là thấy vẻ mặt Hoàn Ân tuyệt vọng bi thương như thế, trong lòng lại có nhiều tia không đành lòng.

Dung Thành trở mình xuống giường, phủ thêm ngoại bào, thay Hoàn Ân dịch tốt chăn, trong lúc hướng ra ngoài kêu lên: “Lưu Kỳ, truyền thái y!”
Bình Luận (0)
Comment