Nhất Thế Kiêu Hoành

Chương 10

"Khạc khạc khà. . ."

Tràn cười quái dị kia lại vang lên, ngoài trời lúc này đêm tối, từng làn gió thổi vì vèo mang theo hàn khí, những tán cây đung đưa xào xạc, kết hợp mọi thứ lại tạo ra một bầu không gian u ám, ghê rợn, như báo hiệu cho một điều gì không hay sắp xảy ra.

Bạch Thiên bước lên một bước, dõng dạc hỏi: "Các hạ là ai? Đến đây làm gì?"

Do Bạch Thiên đã vận khí tại đan điền dồn lên cuống họng, nên thanh âm tràn đầy uy lực, như muốn đánh thủng màng tai của đối phương.

"Nội lực không tệ!" Hiển nhiên đối phương cũng đã vận nội lực để chống đỡ lại thanh âm dữ dội ấy nên đã cảm nhận được nội lực của Bạch Thiên mạnh đến đâu.

May nhờ có ánh trăng tròn sáng tỏ, ngay sau đó, trong đêm tối chỉ thấy ba bóng đen với thân pháp quỷ mị từ gia môn lướt đến.

Đối phương không chỉ có một là lại có đến ba người.

Trong đó có một lão già tuổi ngoại lục tuần, mặc một bộ quần áo bình thường, một cô nương tuổi ngoại hai mươi, diện cho mình một bộ hồng y diễm lệ và một thiếu niên tuổi chạc mười tám, mặc cho mình một bộ hắc bào. Nếu Bạch Lang ở đây mà nhìn thấy ba người này sẽ phải há hốc mồm kinh ngạc, bởi vì ba người này lần lượt là Giang lão, Hồng Nhi và Hắc Sư.

Sắc mặt hiền hòa khi trò chuyện với Bạch Lang khi trước của Giang lão đã không còn, mà bây giờ thay vào đó là một khuôn mặt già nham hiểm, dáng người gầy trơ xương càng làm cho lão giống quái nhân, hai tay cầm hai ngọn trường tiên. Dáng đẹp cùng sự quyến rũ của Hồng Nhi vẫn còn đó, nhưng thần sắc thoáng thấy sự ma mị, khiến cho nam nhân tuy biết có nguy hiểm nhưng vẫn điên đầu lao vào, trên tay nàng đang cầm một thanh nguyệt đao, Hắc Sư vẫn như cũ, không thay đổi quá nhiều so với khi giao thủ với Bạch Lang.

Bạch Thiên nhìn thấy đối phương xuất đầu lộ diện, đảo mắt qua một vòng, trong lòng thầm đánh giá công lực từng người, nhưng mà nhìn khuôn mặt cùng thần sắc xấu xa của từng người, biết chắc bọn này đến đây không có thiện ý, cao giọng nói: "Các vị là ai? Đến Bạch gia của tại hạ có việc gì?"

Giang lão buông ra chất giọng khàn khàn ghê rợn, xưng danh: "Trường Giang Lão Quái!"

Kế đến là Hồng Nhi cất lên giọng điệu yểu điệu ma mị, xưng danh: "Hồng Nhi Ma Nương!"

Hắc Sư ở một bên, ôm quyền cung kính nói: "Vãn bối chỉ là vô danh tiểu tốt, xưng danh hào ở đây chỉ làm cho chư vị tiền bối cười chê!" Sau đó, khóe miệng của hắn nhếch lên, nói một đằng nhưng lại làm một nẻo: "Hùng Ưng Kiêu Tử!"

Nghe ba người báo danh xong, Bạch Thiên cau mày hỏi: "Còn một câu hỏi các vị phải trả lời cho tại hạ nữa!"

Giang lão lên tiếng: "Ngươi khi nãy không nghe sao, chính là. Huyết tẩy Bạch gia trang!!"


Nghe đối phương ăn nói ngông cuồng như vậy nhưng Bạch Thiên lại không để ý, tiếp tục hỏi: "Vì lý do gì các hạ muốn huyết tẩy gia trang của ta?"

Ba người bọn họ cười lên ha hả.

"Vì sao lại cười?" Bạch Thiên thấy hành động kỳ lạ của đối phương, nghi hoặc hỏi.

"Bạch Thiên, ngươi đây là không biết hay là cố tình không biết, ngươi giữ một món hàng nóng như vậy, khôn hồn mau giao ra đây, nếu không ngày nay năm sau sẽ là ngày giỗ của toàn Bạch gia trang!!!"

Bạch Thiên cùng Tần Ngọc nghe được ý tứ của đối phương, lúc này đã mơ hồ đoán được lý do đối phương đến đây, ẩn nấp nhiều năm như vậy không ngờ có ngày lại bị phát hiện!

Hắn biết sự việc lần này không thể đàm phán ổn thỏa, chỉ có thể sử dụng nắm đấm để nói chuyện, Bạch Thiên vội móc trong túi ra một đồ vật, nhưng sờ mãi không thấy nó đâu, biết là đã để quên trong nhà, hắn liền đưa mắt ra dấu với Tần Ngọc.

Tần Ngọc hiểu được ý của phu quân, vội vàng xoay người, dùng hết tốc lực chạy về phía trong nhà.

"Chạy đi đâu?!" Hồng Nhi lướt đến, trong tay thanh nguyệt đao chém đến, một luồng kiếm khí ào ào lao về phía bóng lưng của Tần Ngọc.

"Ầm!" Tần Ngọc định quay người chống đỡ nhưng luồng kiếm khí dữ dội ấy lại bị một chưởng của Bạch Thiên đánh tan, Tần Ngọc thấy vậy, gật nhẹ đầu đối với Bạch Thiên, tiếp tục hướng về phía trong nhà mà lướt đến.

Hồng Nhi thấy vậy, che miệng kêu lên: "Ấy chà chà, dung mạo của Bạch huynh rất là đẹp đó!"

"Ma nữ, ăn nói hàm hồ, xem ta dạy dỗ ngươi!"

Dứt lời, Bạch Thiên vận nội lực, chấn ra một chưởng, lực đạo truyền vào trong không khí, một làn chưởng khí ùn ùn công kích đến Hồng Nhi.

"Ầm!"

Chưởng phong còn chưa kéo đến, Giang lão đã vận nội lực truyền vào cây trường tiên, quất một phát, chưởng phong của Bạch Thiên đã tan thành mây khói.

"Bạch gia chủ, nương tử nhà ta có hơi thất lễ, vẫn mong Bạch gia chủ tha thứ!" Giang lão lên tiếng.



Bạch Thiên nghe Giang lão nói như vậy, ngẫm ngẫm nghĩ nghĩ, lẩm bẩm trong mồm: "Trường Giang Lão Quái, Hồng Nhi Ma Nương. . ." Chợt hắn lên tiếng: "Hai người các ngươi là Lão Đồng Phu Thê!"

"Bạch gia chủ đoán đúng lắm, chính là bọn ta đây!" Hồng Nhi chạy lại, ôm lấy cánh tay Giang lão, nói.

Lão Đồng Phu Thê chính là biệt danh trên giang hồ mà mọi người hay gọi cho cặp đôi Trường Giang Lão Quái và Hồng Nhi Ma Nương.

Sở dĩ bọn họ gọi như vậy kỳ thực cũng đơn giản, đó là vì hai người này đã là vợ chồng, mà người chồng thì già ngoài sáu mươi, người vợ lại trẻ trung xinh đẹp, cho nên mới có danh xưng Lão Đồng Phu Thê.

Bạch Thiên sau khi đã nhận ra được thân phận của đối phương, lập tức trở nên thận trọng, bởi vì hai người trước mặt, tốt xấu gì cũng đạt đến Nhất Lưu Cao Thủ, mà khi nãy giao thủ sơ qua một hiệp, Bạch Thiên biết mình không được chủ quan, phải hết sức cẩn thận.

Hắc Sư nãy giờ đứng một bên quan sát, không có bất kỳ động tĩnh gì nhưng Bạch Thiên cũng không lo lắng, dù gì Hắc Sư cũng đã bại trận dưới tay Bạch Lang nên thực lực không có mấy uy hiếp.

Bạch Thiên cao giọng hỏi: "Ai sai các vị đến đây?"

Giang lão đáp: "Không tiết lộ được đâu Bạch gia chủ, Lão Đồng Phu Thê bọn ta nhận tiền giết người, quy tắc là không bao giờ báo ra danh tính kẻ chủ mưu."

Bạch Thiên liếc mắt về phía Hắc Sư, sau đó hỏi tiếp: "Là Hắc Hoàng phải không?"

Hắc Hoàng ở đây chính là nói đến gia chủ Hắc gia trong thành Trạch An này.

Thế nhưng lại không nghe thấy Giang lão đáp lời.

"Như vậy có thể là tên Hắc Hoàng đó ở phía sau tính toán, nhưng lấy thực lực của hắn còn không đủ để tìm ra bí mật này, chắc hẳn còn có người đứng sau,. . ." Trong đầu Bạch Lang nghĩ thầm.

"Tướng công! Bắt lấy!" Ngay khi Bạch Thiên còn đang suy nghĩ trong lòng, từ phía sau, một đạo thanh âm truyền đến.

Bạch Thiên nhanh chóng xoay người lại nhìn, bất giác phát hiện một cây quạt bay đến chỗ mình, vội đưa tay lên bắt lấy.


Cây quạt ấy chính là Tần Ngọc từ trong đi ra, ném cho Bạch Thiên. Mà trên tay nàng lại đang vác một cây chùy nặng tựa trăm cân, khiến cho người ta có cảm giác nặng nề, không ngờ một nữ tử như nàng lại có cho mình một vũ khí mạnh mẽ bá đạo như thế.

Sau khi Bạch Thiên bắt được cây quạt, nhẹ nhàng phất tay, cây quạt liền nhanh chóng bật ra, tựa như một vị thư sinh hào hoa phong nhã.

Cây quạt này cũng không phải cái quạt bình thường, chỉ thấy nó được làm từ chất liệu đặc thù, cạnh tròn của cánh quạt sắc bén vô cùng, chính là vị trí công kích của vũ khí đặc biệt này.

"Haha, cuối cùng Bạch gia chủ và Bạch phu nhân đã có vũ khí rồi!" Giang lão khàn khàn nói.

"Ầm!"

Tần Ngọc vác trên vai cây chùy nặng trăm cân bước đến, thả xuống đất, vang lên một thanh âm dữ dội, mặt đất cũng muốn phá toái. Nàng lên tiếng: "Bản nương sẽ dùng cây chùy này, đập chết các ngươi!"

Bạch Thiên cũng trỏ cây quạt về phía đối phương, giọng điệu dứt khoát tràn đầy hào hùng: "Mặc kệ các ngươi đến đây vì mục đích gì, nhưng nếu không có thiện ý, vậy thì đêm nay, không ai có thể bước chân ra khỏi Bạch gia trang mà không để lại thủ cấp!!!"

Giang lão, Hồng Nhi cùng Hắc Sư nghe thấy lời nói ngạo nghễ của Bạch Thiên, khóe miệng mang theo ý cười giễu cợt.

Trong lòng bọn họ tựa như có cùng một ý nghĩ.

"Người chết nói nhiều vô ích!"

====o0o====

Một nam sinh chỉ muốn sống một cuộc sống an nhàn như bao người. Tuy nhiên, các cô gái được cậu cứu thì lại không hề muốn như vậy.

Em gái ngoan ngoãn dễ thương lẻn vào phòng cậu mỗi đêm. Cô tiểu thư mà cậu chăm sóc lại muốn chuốc say cậu. Rồi còn cả vị nữ chủ tịch cũng muốn bao nuôi cậu cả đời...

Đáng sợ hơn, có những cô gái nhờ có quyền lực to lớn mà muốn nhốt cậu mãi mãi. Đây là có chuyện gì? Để hiểu rõ hơn, vui lòng đọc:
Bình Luận (0)
Comment