Chúc Khinh Hoan cầm hai hộp cơm trên bàn trà liền nhanh chóng chạy ra cùng Nam Ương xuống lầu, cô không muốn hôm qua vừa về sớm hôm nay lại đến trễ lần hai. Tiểu Diệp vốn dĩ đã lái xe công ty đến, nhưng chiếc xe bảo mẫu kia đã quá cũ, xảy ra chút vấn đề. Nam Ương thấy thế liền lấy chìa khóa chiếc Audi A4L trong túi mình ra ném cho cô ấy, để cô ấy lái xe của mình lên.
Tiểu Diệp trợn mắt: "Bà chủ Nam, tuy rằng nói như vậy có hơi mạo phạm, nhưng mà chị phải biết rằng, tôi là trợ lý của Chúc Chúc, không phải trợ lý của chị."
Nam Ương yên lặng nhìn cô ấy một cái, lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Năm phút sau, Tôn Tự Tuyết lấy tốc độ tia chớp xuất hiện trước mặt Nam Ương, lại dùng hai phút lái chiếc Audi A4L từ gara lên. Nam Ương mở cửa cho Khinh Hoan để cô ngồi vào, lên xe mình trước, sau đó mới xoay người nói với Tiểu Diệp đang đứng cạnh xe bảo mẫu: "Tôi không muốn để em ấy đến muộn, cô có thể từ từ đến sau."
Những lời này thật là huyền diệu, vừa nghe thì giống như đang quan tâm nhưng cẩn thận cân nhắc lại thì chính là đang trào phúng. Tôn Tự Tuyết ngồi trên ghế điều khiển rùng mình một cái, lão tổ thật là muộn tao, nói chuyện còn mang hai nghĩa.
Nam Ương và Chúc Khinh Hoan ngồi phía sau, nhân lúc còn đang trên đường liền mở hộp đồ ăn sáng Minh Vãn Trừng mang đến cho các cô.
Là hai hộp cháo thảo dược, cháo được nấu vừa mềm vừa thơm, phi thường bỗ dưỡng, lại không mang theo hương thuốc quá nặng.
Lúc Nam Ương nhìn thấy hai chữ "thảo dược" và "bổ dưỡng" trên hộp mặt đều đông lạnh thành băng. Trong lúc nhất thời, trong đầu hiện lên những lời Minh Vãn Trừng nói lúc sáng.
Túng dục quá độ.
"Thoạt nhìn hình như đều giống nhau, nào là hộp không đường thế...." Chúc Khinh Hoan cau mày, nâng hai hộp cháo kia lên, muốn nhìn xem phía dưới hộp có dán giấy ghi chú không.
"Em cứ ăn thử một hộp đi, nếu ăn thấy không ngọt thì cứ tiếp tục ăn, ăn thấy quá ngọt thì đưa cho tôi." Nam Ương nhàn nhạt nói.
"Như vậy... Được không?"
Chúc Khinh Hoan sửng sốt. Để Nam Ương ăn đồ thừa của mình sao?
"Mau lên. Một lát nữa lại không có thời gian."
"..... Ừm."
Chúc Khinh Hoan nhìn thoáng qua điện thoại, xác thật không còn bao nhiêu thời gian nữa. Cô tùy tiện cầm một hộp lên, lột túi đựng muỗng nhựa dùng một lần, múc một muỗng đưa vào miệng.
Khi đầu lưỡi chạm đến miếng cháo kia, lông mày cô lập tức nhăn lại. Biểu tình giống hệt với đêm đó ăn phải món cháo ngọt nị Nam Ương làm.
Cô ăn miếng cháo đó, được một nửa, nghẹn đến mức đỏ cả mặt. Quá ngọt, cô hoàn toàn không dám nuốt, một miếng này nuốt xuống cô ít nhất phải lãng phí một giờ chạy trên máy chạy bộ.
Nam Ương nhìn ra được cô ăn sai, lập tức nhỏm dậy, nhìn một vòng chung quanh muốn tìm khăn giấy. Nhưng mà phía sau không có để khăn giấy, Tôn Tự Tuyết một bên lái xe một bên cũng hỗ trợ tìm ở chỗ điều khiển. Chúc Khinh Hoan vẫn luôn ngậm cháo không nuốt, lông mày gắt gao nhíu chặt, đầy mặt thống khổ.
Nam Ương cũng nhíu mày, cô liếc mắt nhìn Tôn Tự Tuyết đang ba chân bốn cẳng tìm khăn giấy cho mình, tự mình mở lòng bàn tay ra, đưa tới trước mặt Khinh Hoan.
"Nhổ vào đây."
Đôi con ngươi thiển nâu của Nam Ương không chút gợn sóng, ngữ khí vô cùng bình đạm.
Chúc Khinh Hoan không thể tin nhìn Nam Ương, che miệng, đẩy tay cô ấy ra.
Nam Ương lại lần nữa đưa tay đến trước mặt Khinh Hoan, lặp lại: "Nhanh lên, nhổ vào đây."
Chúc Khinh Hoan thấy cô nghiêm túc, yết hầu trượt động, nuốt miếng cháo trong miệng xuống. Hương vị ngọt nị tràn ngập miệng lưỡi, lướt qua cổ họng, đi thẳng đến dạ dày ấm áp.
Còn may, cô không thật sự nhổ cháo lên lòng bàn tay tế bạch của Nam Ương.
Tôn Tự Tuyết rốt cuộc cũng tìm được khăn giấy, lấy túi lớn ném ra phía sau: "Chúc Chúc mau lau đi. Bà... Bà chủ Nam, chị cũng quá.... Sao chị có thể...."
Ngắn ngủn mấy chữ, Tôn Tự Tuyết mang theo tràn đầy đau lòng nói ra.
Đây là "Thần" mà gia tộc cô ấy thế thế đại đại đi theo a! Thần của cô ấy cư nhiên lại mở lòng bàn tay cho một phàm nhân, để phàm nhân nhổ đồ ăn vào tay của mình???
Nam Ương thấy Khinh Hoan đã nuốt xuống cũng liền thu tay về, lấy chai nước để bên cửa xe, vặn ra đưa cho cô.
".... Cảm ơn." Chúc Khinh Hoan đỏ mặt nhận lấy, uống từng ngụm nhỏ.
Nam Ương không nói gì, thần sắc như thường, cầm lấy hộp cháo Chúc Khinh Hoan đã ăn qua, dùng luôn muỗng cô đã dùng, từng ngụm từng ngụm mà ăn.
Trong xe nhất thời lâm vào yên tĩnh, chỉ nghe được động tĩnh rất nhỏ lúc hai người ăn cháo.
Tôn Tự Tuyết còn ở phía trước bắt đầu hoài nghi nhân sinh.
Không bao lâu các cô đã đến phim trường. Chúc Khinh Hoan mã bất đình đề chạy tới phòng hóa trang, Nam Ương đoán hôm nay cô lại múa cả ngày trên đài hiến tế cho nên cũng không qua đó nữa, dẫn theo Tôn Tự Tuyết tham quan Tàng Tả.
Thành phố điện ảnh Tàng Tả rất lớn, cơ hồ mỗi một góc đều có đoàn làm phim đang quay chụp, những cảnh quay nổi tiếng còn có đoàn bài đội chờ đến lượt quay. Lúc Nam Ương đi dạo có không ít người nhận ra cô ấy, rốt cuộc thì Nam Ương cũng là người từng hai lần lên hot search. Nam nhân nhìn cô ấy thì che miệng chỉ chỉ trỏ trỏ, nhóm nữ diễn viên thấy cô ấy thì đỏ bừng mặt giả vờ không để ý. Tôn Tự Tuyết thấy sắc mặt Nam Ương càng ngày càng khó coi, biết đây đều là họa do câu "Đây là tình thú giữa hai người chúng tôi" tối hôm qua gây ra, cô cũng không biết nên an ủi cô ấy thế nào. Cũng không thể nói: Lão tổ người xem, ít nhất người ta cũng cảm thấy người nằm dưới sức bền cũng rất tuyệt không phải sao?
Bất quá, lão tổ thật sự nằm dưới à?
Tôn Tự Tuyết nhíu mày.
A, lão tổ là một đóa cao lãnh chi hoa, cư nhiên ở trên giường lại nằm dưới. Thật là vỡ mộng mà.
"Sắp nghỉ trưa rồi," Nam Ương rốt cuộc cũng không muốn đi dạo nữa, "Trở về tìm Khinh Hoan thôi."
"Được!" Tôn Tự Tuyết lập tức đáp ứng.
Hai người lại không nhanh không chậm mà về tới tổ kịch Thần Vũ.
Hôm nay là ngày đầu tiên Minh Vãn Trừng tiến tổ, Nam Ương vừa trở về liền kịp lúc A Trừng đang phi thường xa hoa ồn ào ở đoàn làm phim, hôm nay cô mời mọi người trưa nay ăn Haidilao, mỗi người đều được một phần.
Minh Vãn Trừng là người uống một ly Starbuck thôi cũng đau thịt đau da, sao có thể chi nhiều tiền như vậy, không nghĩ cũng biết là đòi được từ chỗ Nam Ương. Cô vừa nói thiếu tiền, Nam Ương liền trực tiếp ném cho một túi thẻ, nói ta không biết bên trong có bao nhiêu tiền, ngươi cứ cầm trước đi, dùng xong rồi thì lại đến tìm ta.
Thời điểm Minh Vãn Trừng bắt được chồng thẻ kia ngay cả tâm tư muốn gả cho Nam Ương cũng đều có.
Cô chi một khoản lớn chiêu đãi mọi người như vậy lập tức thu mua được nhân tâm toàn bộ đoàn phim, sôi nổi khen cô biết làm việc hơn Triệu Đan kia, sau này có chuyện gì cũng sẽ giúp đỡ cô thật nhiều. Minh Vãn Trừng lần đầu tiên thể nghiệm được sự tiện lợi của tư bản, thật hối hận bản thân nhiều năm qua chỉ lo chơi, nếu cô có thể ít chơi lại một chút nghĩ đến chuyện kiếm tiền nhiều hơn thì cũng không đến mức trật vật như bây giờ.
Nam Ương đợi trong phòng hóa trang trong chốc lát, Chúc Khinh Hoan đổi xong quần áo từ phòng thử đồ đi ra, cô cuối cùng cũng hoàn thành bài múa hiến tế kia rồi, hoàn toàn cáo biệt chiếc váy dài hồng lụa tám tầng kia, thời điểm bước ra khóe môi cũng áp không được ý cười.
"Chị về rồi," cô cười nói với Nam Ương, lại hỏi Tiểu Diệp, "Trưa nay ăn gì thế?"
"A Trừng nói mời mọi người ăn Haidilao," Tiểu Diệp hứng thú bừng bừng đáp, "Chắc cũng sắp tới rồi, rốt cuộc có thể không cần ăn cơm thịt xào nhạt nhẽo kia nữa, Chúc Chúc, không phải chị thích ăn lẩu nhất sao?"
"Đúng vậy, vậy phải cảm ơn Minh tiểu thư rồi." Chúc Khinh Hoan lễ phép mỉm cười.
"....."
Nam Ương không lên tiếng, không biết vì sao, cô ấy cứ cảm thấy một tiếng "Minh tiểu thư" của Khinh Hoan không được thích hợp lắm.
Còn giận?
"Em cũng ăn của người ta hai bữa cơm rồi." Nam Ương nhàn nhạt nói.
"Đừng nói bậy." Chúc Khinh Hoan biết ngụ ý của Nam Ương, ăn ké chột dạ, cô cũng đã tiếp nhận hai lần ý tốt của người ta rồi còn muốn không nói lý ghen tị với người ta. Nhưng cô cũng không có thật sự ghen nha, chỉ là khách khí bình thường mà thôi, cũng không thể lúc nào cũng kêu "A Trừng" thân mật như vậy.
Tiểu Diệp ở một bên vẻ mặt mơ màng. Hai người kia đang nói gì vậy? Tại sao cô ấy cứ có cảm giác lời hai người nói chỉ hai người hiểu?
Chẳng được bao lâu, cơm trưa đã được đưa tới. Mọi người hòa thuận vui vẻ ngồi cùng nhau, vài người thì vây quanh một cái nồi, đủ loại thịt dê, thịt bò, rau dưa các loại đặt xung quanh, tất cả mọi người thật sự rất vui vẻ, ngay cả người luôn nghiêm túc như Lý Đống hôm nay cũng cười ha hả.
Nam Ương ngồi bên cạnh Khinh Hoan, cùng Minh Vãn Trừng, Tôn Tự Tuyết và Tiểu Diệp vây quanh trước một cái nồi. Hôm nay Minh Vãn Trừng đặt tất cả đều là lẩu bò cay bơ Tứ Xuyên, ở Haidilao lẩu bò cay bơ nổi danh là đặc biệt cay, càng nấu càng cay, có thể khiến người ta cay đến mức đỏ mặt thét ra lửa.
Nam Ương mới vừa cầm lấy đôi đũa đã bị Khinh Hoan dùng đũa nhẹ đánh vào mu bàn tay.
"Đừng ăn, rất cay," Chúc Khinh Hoan hạ giọng, nhíu mày, "Chị quên là chị có bệnh mề đay cholinergic rồi sao."
"Ừm, nhớ rồi."
Vừa dứt lời Nam Ương liền buông đũa xuống hơi cúi vai, kéo cổ tay áo lên, cởi chiếc áo khoác nỉ trắng đang mặc ra. Cởi xong áo khoác rồi cô ấy chỉ còn mặc một chiếc sơ mi trắng mỏng, lại lần nữa cầm đũa lên.
"Không lạnh sao?" Chúc Khinh Hoan lại hỏi. Các cô hiện tại đang ngồi bên ngoài, gió lạnh cứ vèo vèo thổi đến, mọi người ở đây không một ai dám cởi áo lông vũ cả.
"Tôi muốn ăn." Nam Ương sờ sờ cánh tay mình, "Chỉ ăn một miếng củ sen thôi, áo cũng cởi rồi, sẽ không bị nóng nữa.".
||||| Truyện đề cử: Vứt Bỏ Chàng Rể Ngốc |||||
Chúc Khinh Hoan cắn môi, quay đầu đi chỗ khác, "..... Vậy ăn một miếng thôi."
"Ừm."
Nam Ương dùng đũa gắp củ sen trong nồi, củ sen dính đầy dầu cho vào miệng. Nhai vài cái quả nhiên đỏ lỗ tai nhíu mày, trong mắt có chút ghét bỏ nhưng lại có cảm giác bị ngược đến nghiện, thoạt nhìn vẫn muốn hưởng thụ cảm giác đó.
Sau khi cô ấy nuốt xuống, uống một ngụm trà sữa, một lát sau lại nói: "Tôi còn muốn ăn thêm một miếng nữa."
Chúc Khinh Hoan đặt đũa xuống, thoạt nhìn có hơi tức giận: "Chị không thể luôn như vậy, ăn miếng thứ nhất lại muốn ăn miếng thứ hai, chị đã 35 tuổi rồi, không thể khống chế bản thân được sao? Ăn nhiều đồ không có lợi cho sức khỏe như vậy, sau này không sợ bị bệnh à?"
Minh Vãn Trừng nhìn hỗ động của hai người trợn mắt há hốc mồm.
Đây là lão tổ nói "không có tiến triển gì" sao?
Sao cô cứ cảm thấy hai người họ hiện tại chính là trạng thái lão phu lão thê vậy?
Tôn Tự Tuyết có hơi bất mãn buông chén đũa, nói: "Chị ấy muốn ăn cứ để chị ấy ăn đi." Tôn Tự Tuyết biết thân thể thật sự của Nam Ương chỉ mới hơn hai mươi tuổi, hơn nữa võ công cao cường, một thân nội lực, ăn mấy miếng củ sen thì có làm sao?
"Được rồi, tôi không ăn nữa." Nam Ương buông đũa xuống, hướng về phía Khinh Hoan bên kia rũ rũ mắt, "Đừng nóng giận."
Chúc Khinh Hoan cúi đầu chọc rong biển trong chén, không nói lời nào.
Trong lúc nhất thời bầu không khí trên bàn ăn xấu hổ không ít, mọi người đều nhìn ra được Khinh Hoan không được cao hứng, Nam Ương cũng âm mặt theo, không ai dám mở miệng nữa.
Mọi người đều yên lặng gắp đồ ăn, bên tai là một mảnh an tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng Minh Vãn Trừng đang ở đó nhai rau diếp cá rột rột.
Bỗng nhiên, Nam Ương nhíu mày, nhìn chằm chằm Minh Vãn Trừng: "Sao em không gọi nước lẩu thanh đạm hơn?"
Tôn Tự Tuyết cũng đặt chén thật mạnh lên bàn, thở phì phì phụ họa: "Đúng vậy, sao cô không gọi món nào thanh đạm một chút?"
Tiểu Diệp cũng u oán mà nhìn về phía Minh Vãn Trừng, "Tôi cũng ăn cay không được. Sao cô không gọi món nào thanh đạm một chút?"
Minh Vãn Trừng ngậm một miệng toàn rau diếp cá, biên độ "trợn mắt há hốc mồm" còn muốn lớn hơn bình thường???
Nãy giờ cô có nói gì sao? Liên quan gì đến cô a???