Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 33


Chủ điện Trung Cung tên Trường Sinh Điện, tu sửa đến to lớn hùng vĩ, cực hạn suy nghĩ độc đáo, xa hoa tự nhiên không cần nói.

Tiêu An Ninh đối với Trường Sinh Điện cũng không xa lạ, thời trẻ con cũng là khách quen, sau khi nàng tiến vào, thoáng nhìn mấy lần, liền lui ra ngoài.
Cung nhân truyền lời đã trở về, nhìn thấy nàng ra ngoài, cười tủm tỉm chào đón, "Bệ hạ nói tất cả nghe ngài."
Bệ hạ sủng nịch tam điện hạ, đã không phải bí mật, nhiều năm như vậy, người của Trung Cung đều biết, trong lúc nhất thời cũng không dám thất lễ vị hoàng tự nhiều năm mới về này.
Tiêu An Ninh đi mấy bước, thấy được cung nhân mênh mông phía sau, chợt cảm thấy phiền chán, lạnh lùng nói: "Lui xuống, chớ theo ta."
Trung Cung diện tích rộng lớn, nàng đi được nửa khắc thời gian, đi ngang qua núi giả trùng điệp, mới đi đến tẩm cung khi còn bé chính mình ở lại.
Trong viện hoa cỏ vẫn như cũ, cây anh đào trước điện kia không còn rồi, ước chừng dời đi Tử Thần điện rồi, nàng đứng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn chuông đồng nơi của mái hiên nhô ra, gió qua thổi vang vọng đinh đang, nàng cười cười.
Nơi đây không người, nghĩ đến không được bệ hạ dặn dò, là không cho phép bất cứ người nào tiến vào.
Nàng tuổi tác nhỏ nhất, Minh đế cũng không nỡ nàng một thân một mình ở cung điện lạnh lẽo khác, liền ở Trung Cung diện xây một thiền điện cho nàng.

Bản thân nàng đẩy cửa ra, ngày đông lạnh, thảm trải nền lát dày nặng.
Tẩm điện này trang trí khi nàng đi, rõ ràng là giống như đúc, nhiều năm qua, càng chưa từng thay đổi.
Tẩm điện lấy bức bình phong chắn, trong ngoài hai phòng, nàng đứng bên ngoài phòng, nhìn bàn, mi tâm hơi động, chậm rãi đi tới, trên bàn bày mấy tấm đại tự khi nhỏ viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, khó có thể vào mắt.

Tiêu An Ninh nhìn, mở to hai mắt, tràn đầy chột dạ, lúc đó lòng chơi rất nặng, bệ hạ dạy nàng không tính nghiêm ngặt, chỉ cần đem trang giấy viết đầy thì được, cho dù nàng vẽ con rùa khắp, cô cũng sẽ không thấy giận.
Thế nhưng nàng sẽ không thật sự đi vẽ con rùa, tùy ý qua loa qua đi thì được, nhưng mà khi những tờ giấy này quá khếch đại đều giao cho bệ hạ.

Không nghĩ tới cô vậy mà từng cái thu gom, ở sau khi nàng đi, lại để lại nơi này.
Trên bàn rất sạch sẽ, không thấy bụi bặm, xem ra ngày ngày có người quét dọn, nơi này xếp đặt có tới trăm tờ, nàng từng cái đều nhìn, thực sự khó có thể đập vào mắt, liền dùng thước chặn giấy đè lên trả về chỗ cũ.
Nàng đi đến phía trong phòng, đứng ở trước tấm bình phong, phía trên vẽ chính là hoa anh đào ngày xuân, biển hoa như mặt trời, nàng chăm chú nhìn thêm, mới đi đến trong phòng, cảm thấy không chỗ có thể ngồi, liền muốn đi trên giường nhỏ nghỉ ngơi, lại sợ quấy rầy sự hài hòa cả phòng.
Thảm trải nền êm dày, nàng liền thuận thế nằm trên đất, cũng không cảm thấy trên đất lạnh, nhìn xà ngang tẩm điện, nàng rất ít sẽ có thời điểm an lòng như vậy, muốn khép lại mắt mà ngủ, bên tai truyền đến thanh âm của cung nhân hành lễ, nàng vội ngồi dậy, một người từ từ đi tới.
Khí tức tới gần nàng đổi ngồi thành quỳ, ngửa đầu nhìn người đến, kì lạ nói: "Bệ hạ lúc này tại sao cũng tới?"
"Nghĩ tới một chuyện chưa làm, liền đi qua, ngày gần đây cắn lại của ngươi có từng phát tác không?" Giữa hai lông mày Y Thượng Vân có thêm tia khí tức lành lạnh, màu ngươi như đầm nước thấm màu mực đen đặc của đêm khuya, sâu thẳm nhẵn nhụi.
"Chưa từng, cẩn thận tính toán đã có hai tháng chưa từng phát tác, cũng là kỳ quái." Nói xong, Tiêu An Ninh hiện ra mê hoặc nhưng dần dần làm như nghĩ thông suốt, nói "Là bệ hạ áp chế?"
"Ừm, linh hồ dạy trẫm, nhưng mà chỉ là phương pháp tạm thời, không phải kế hoạch lâu dài." Y Thượng Vân thấy nàng khí tức vững vàng, cũng không cấm kỵ, chỉ giơ tay, ở nơi Linh Đài chậm rãi truyền vào linh lực, kinh mạch tổn thương, cô đã hiểu, nhưng mà cô vẫn cứ tra đến rất cẩn thận, cũng không như đế vương mạnh mẽ vang dội của sáng nay.
Sau khi xác nhận không việc gì, cô vừa giương mắt, ánh mắt lành lạnh để trong lòng Tiêu An Ninh bất an, cô trào phúng nói: "Lần trước là ngươi say rượu không tỉnh táo, lúc này thanh tỉnh, vậy mà yên lòng để ta đi thăm dò, không sợ ta phế bỏ linh lực của ngươi?"
Rõ ràng là lời đùa, lại cả kinh Tiêu An Ninh mồ hôi lạnh một thân, run sợ đến lợi hại, nàng ở trước mặt Y Thượng Vân thật muốn phản kháng, huyết thống mẹ con, nhân luân lẽ thường, chủ định là nàng không nên tùy ý làm càn, nhưng nếu thật muốn phế linh lực của nàng, nàng cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng mà chênh lệch cảnh giới, cũng như một trời một vực, nàng chống lại nữa cũng không làm được chuyện gì, kích lên tinh thần, kéo ống tay áo của bệ hạ, nhẹ nhàng nói: "Ta chưa phạm sai lầm lớn, vì sao phải phế linh lực của ta?"

Y Thượng Vân nửa cúi người xuống, bóp lên cằm của nàng, chạm đến sóng lớn sợ hãi không thôi trong mắt nàng, lạnh lùng nói: "Vào Thái Nhất Môn không phải sai lầm lớn? Mười mấy năm không về không phải sai lầm lớn? Tự vào Vong Xuyên không phải sai lầm lớn?"
Tiêu An Ninh bị ép ngửa đầu, chỉ cảm thấy một luồng áp lực như Thái Sơn áp đỉnh kéo tới phía nàng, lại ở trong nháy mắt thối lui, đặc biệt bá đạo.

Nàng lấy lại bình tĩnh, xoa xoa cằm bị nắm đau của mình, mang tính lựa chọn trầm mặc.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Nàng không muốn giải thích, Y Thượng Vân cũng không muốn hỏi nàng, trong điện phần nhiều là đồ dùng thời trẻ con của Mục Tương Lạc, cô vẫn lưu giữ đến nay, sau khi cô nhìn quét bốn phía, thuận tay đem roi mây bên trong góc hút vào trong tay, cúi mắt nhìn người quỳ thẳng tắp dưới chân.
Tiêu An Ninh không ngốc, vội bò dậy lui về phía sau, màu ngươi óng ánh, vội vàng xua tay: "Bệ hạ dường như không thích hợp, ta có thể đi Hình Bộ, không cần ngài động thủ."
Dưới cơn thịnh nộ, thật sự sẽ đánh gãy chân nàng.
Y Thượng Vân thấy nàng chạy rồi, cũng không nóng giận, tẩm cung bị ngăn ra, trong phòng chẳng qua là tác dụng an nghỉ, cũng không lớn, đi hết cũng bất quá cự ly mấy bước, cô dù bận vẫn ung dung mà nhìn đứa trẻ giãy dụa, lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể lựa chọn chạy, cung nhân tỳ nữ Trung Cung không ít hơn Tử Thần điện của ta."
Đối phó đứa bé trước mắt này, Y Thượng Vân vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu khó, đứa trẻ cô nuôi lớn, tính tình thế nào, cô biết mấy phần, lướt nhanh một vòng trong phòng, bấm quyết (loại kiểu như vừa đọc thần chú vừa ra động tác tay) bày kết giới, lại đem lửa than trong phòng đốt lên, mới lẳng lặng nhìn đứa trẻ hãy còn chớp mắt.
"Tam điện hạ, có lời gì có thể nói? Nhưng mà trẫm không muốn nghe, tất cả việc làm của ngươi chỉ sợ ra sách đều viết không xong, chi bằng ngươi lựa chọn trầm mặc, như vậy trẫm cũng bớt lo."
Tiêu An Ninh nhìn đầu ngón tay trắng loáng của bệ hạ, nắm thật chặc đồ vật làm người ta sợ hãi kia, tiu nghỉu bật cười, "..

Bệ hạ không nên coi ta là đứa trẻ."

"Ở trong mắt trẫm, ngươi mãi mãi cũng là đứa trẻ!"
Tiêu An Ninh cụt hứng, linh lực của nàng bị phong bế, như người bình thường, ánh mắt nàng lấp loé, cắn môi dưới nói: "Phạt quy về phạt, ngài không thể dùng linh lực.."
Học được nói điều kiện rồi, Y Thượng Vân cũng không giận, tức giận vừa rồi trong khoảnh khắc đánh tan, gió lạnh ngoài điện gào thét, thổi đến mức song cửa thường xuyên vang động, lửa than sau nhen lửa, đùng đùng vang vọng, nghe đến trong lòng Tiêu An Ninh run lên.
Ánh mắt nàng có chút tan rã, nhìn Y Thượng Vân đến gần, bỗng dưng nói: "Ngài có thể giải phong ấn linh lực của ta không?"
Y Thượng Vân bước đến gần, thấy cổ áo nàng có nhăn nheo, giơ tay vuốt bằng thay nàng, khóe môi ngậm nụ cười nhạt, không giống đế vương uy nghiêm trên triều đình, tựa như mẫu thân cực kỳ vô sự đùa nữ nhi, cười nói: "Linh lực của ngươi, ngoại trừ Ôn Tịnh cùng Tiêu Nhiên ra, không ai bằng, trẫm cũng không thể để hai người họ theo ngươi, ngươi thành tâm không đủ, trẫm thì sẽ không phục hồi linh lực của ngươi, nếu ngươi ngoan ngoãn, ta thì sẽ thay ngươi giải trừ cấm chế."
"Bệ hạ luôn nói thành ý, chính ngài cũng không có thành ý, ta nào biết thành ý cùng ngươi trả giá thế nào.." Tiêu An Ninh bị cô nắm lấy cánh tay, theo bản năng câm miệng, dư quang quét đến tức giận khóe mắt nàng, hối hận lúc này chọc tức cô.
Rất nhanh, nàng thì ý thức được lửa giận của Y Thượng Vân, trên lưng bị đánh một cái, cả kinh đầu gối nàng như nhũn ra, quỳ ở trên tấm thảm, nàng lầu bầu nói: "Đã nói không dùng linh lực, ngài chơi xấu.."
Nàng xoay người lại nheo mắt nhìn vẻ mặt của Y Thượng Vân, nghĩ có đường lùi hay không, áo tơ trắng lành lạnh, đốm lửa nhỏ trong con ngươi làm như đem chính mình đốt rồi.
"Bị đánh cũng không an phận, những năm này thiếu tư mệnh ở bên ngoài phát hiệu lệnh quen rồi, quên đi tôn ti?" Y Thượng Vân thấy nàng quỳ ở đó, mặt mày đều là bất bình, không kiên nhẫn nói: "Ý nghĩ trong đầu óc ngươi ta đều biết được, trẫm chỉ một câu nói, chuyện lúc trước không nhớ, chuyện sau này xem cách làm của ngươi, trẫm không thích Thái Nhất Môn, càng không thích vị trí thiếu tư mệnh đồ bỏ này của ngươi."
Thanh âm như mây mù quá mức mù mịt, Tiêu An Ninh mím chặt khóe môi, không dám đi nghiêng người nhìn vẻ mặt cô, xoa vết thương chính mình, sâu xa nói: "Tịch Sanh có ân cứu mạng với ta.."
Trái tim này chỉ sợ bị Tịch Sanh bịt nóng rồi, Y Thượng Vân cũng không tính toán với nàng, Tịch Sanh lại là khôn khéo như thế nào, cũng không ngờ tới nàng năm đó cứu chính là con gái của cô, khi ở Vong Xuyên, Tịch Sanh oán khí chưa tiêu..

Cô đột nhiên hỏi: "Ở Vong Xuyên, Tịch Sanh làm sao thả ngươi ra?"
Tiêu An Ninh cắn lưỡi, nàng thì không nên nhắc thiếu tư mệnh Tịch Sanh, nàng ảo não giây lát, chợt nói hưu nói vượn: "Ta nói ra thân phận thiếu tư mệnh của chính mình, nàng thì để ta rời khỏi."
"Bản lĩnh nói dối so với trước đây hơn rất nhiều, ta cùng với Tịch Sanh gặp mấy lần, trước kia ta đã từng cùng nàng nâng cốc nói chuyện vui vẻ, lai lịch của nàng vượt qua trẫm, trẫm cũng không tin lời quỷ này của ngươi, nàng sẽ tin sao?"
Y Thượng Vân tức giận đến lạnh sắc mặt, Mục Tương Chỉ cũng không có lá gan lớn như vậy, cô liếc một chút đứa trẻ âm thầm hoảng sợ, giơ tay mấy cái rơi vào trên lưng của nàng, nghe được tiếng kêu đau trầm thấp, cô mới nói: "Tiếp tục dệt, hôm nay trẫm có rất nhiều thời gian hao tổn cùng ngươi, ngươi nên biết tính tình của trẫm."
Truyện được đăng tại dembuon.vn

Tính tình đế vương càng bá đạo, Tiêu An Ninh đau đến mồ hôi lạnh lướt xuống, thả ra khóe môi cắn lấy, một lát nói ra một câu nói: "Tính tình Bệ hạ không tốt, ta biết..

Ngươi biết ước định của ta cùng với Tịch Sanh, nàng tất nhiên sẽ thả ta đi."
Y Thượng Vân nửa cúi người, nhìn thẳng hơi nước đảo quanh trong mắt nàng, sâu xa nói: "Trẫm hiếu kỳ, nếu ngươi chỉ vì bảo mệnh đáp ứng yêu cầu của Tịch Sanh, cũng có thể lý giải, chỉ là ngươi vì sao không trở lại, Thái Nhất Môn đối kháng Bắc Chu, thực lực kém cõi, ngươi đều rõ ràng hơn bất cứ người nào, vì sao vẫn nhất ý đi một mình?"
Trong tẩm điện yên tĩnh đến để lòng người run rẩy, người ngoài điện đồng dạng không dám lên tiếng.
Tiêu An Ninh cụp mắt, thở d.ốc, nàng không muốn trả lời vấn đề này, quả thực là đầu nguồn để nàng bị đánh, nàng ngẫm nghĩ mấy hơi, không muốn nhắc Mạc Cửu Diên nữa, chỉ nói: "Ban đầu suy nghĩ trở về, sau đó người kia trở thành thân tín của ngài, thì không muốn nhìn thấy ngài rồi."
Nói xong, liếc nhìn vẻ mặt lạnh lẽo của Y Thượng Vân, trên lưng đau đến nàng quỳ không được, nàng động động đầu gối tê dại, lấy lòng nói: "Ngài để ta nói.."
Nhưng mà đáp lại nàng là một roi không chút nào thu lực, vừa sợ vừa đau, cả người nàng nghiêng về phía trước, miễn cưỡng đè nén xuống tiếng gào đau đớn trong họng.

Lực đạo không nhẹ, nàng dường như cảm nhận được roi mây mang tới lửa mạnh nện ở phía sau mình.
"Lời này rất thành thực, chỉ là trẫm không thích nghe, nếu ngươi trở về, chỉ chứng người kia, trẫm tất sẽ luôn mãi suy tính." Cô đứng trước người Tiêu An Ninh, màu ngươi lại một lần nữa sâu thẳm yên tĩnh của thường ngày, bật cười nói: "Hiếu Văn đế đa nghi vô tình, chẳng lẽ ngươi muốn học hắn?"
Tổ phụ đối với Hiếu Văn đế như vậy, Tiêu An Ninh làm vãn bối không muốn bình luận, thì xem Minh đế đối với thuy hiệu Hiếu và Văn của hắn, chính là trào phúng lớn nhất, nàng sửng sốt giây lát, mới nói: "Ta lại không phải đế vương, học hắn làm chi."
Lại đang càn quấy, Y Thượng Vân chẳng muốn phí miệng lưỡi nữa, thời trẻ con thì yêu thích ngắt lời, cô cũng có chút quen, cô nửa ngồi nửa quỳ người xuống, đầu ngón tay dừng lại ở trên thắt lưng gấm bên cái hông của nàng, nhẹ nhàng nói: "Áo ngoài cởi."
Nhẹ giọng lời nói nhỏ nhẹ, để Tiêu An Ninh hơi ngưng lại, tùy tiện nói: "Ta từ chối!"
Hết chương 33.

Bình Luận (0)
Comment