Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 40


Mục Dạ ra điện thở một hơi thật dài, nếu không có Ôn tướng tới nhanh, hôm nay hắn đoán khó có thể thoát thân.

Một mặt nghĩ khả năng chỗ A Lạc ẩn thân, một mặt đi tới phủ công chúa.
Hắn là khách quen, môn nhân nhìn thấy hắn cũng không kinh ngạc, kính cẩn mà đem hắn mời vào bên trong.

Bên trong phủ xa hoa không cần phải nói, ngày đông cảnh tuyết cũng đẹp, bất quá hắn chẳng muốn đến xem, trực tiếp đi chủ uyển tìm trưởng tỷ.
Hạ nhân thấy hắn vội vã, cũng không dám cản hắn, Mục Tương Chỉ bị thương nặng, chỉ nằm ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi, nghe tiếng bước chân, liền để hầu gái dìu nàng dậy, tựa ở trên giường nhỏ, "Nhị đệ đến rồi, mẫu thân để ngươi truyền lời sao?"
Nàng không quản sự, nhưng các nơi đều có tai mắt của nàng, việc triều đình ở trong mắt nàng, Ôn Ngọc tra rõ việc nước lọc, nàng cũng có nghe thấy, nhưng mà nàng rất kỳ quái, việc này càng không có giao cho Hình Bộ.
Mục Dạ nhìn biểu hiện tiều tụy của trưởng tỷ, khóe môi mang theo ý cười theo tính lễ tiết, hắn đứng ở năm bước, màu ngươi đen tối, nói: "Thỉnh cầu trưởng tỷ đem lệnh bài của bí vệ quân giao cho ta, mẫu thân để ta đi làm chút chuyện."
Hắn nói trắng ra, để ý cười khóe môi Mục Tương Chỉ đọng lại, khó duy trì nữa, bí vệ quân người không nhiều, đều là tinh nhuệ, trong đó một nửa đều là con cháu các thế hệ ở bên trong, so với Thần Sách Quân, mạnh hơn gấp trăm lần.
Trước đó, vẫn bị Mạc Cửu Diên nắm giữ, sau đó bị Mục Dạ dùng kế cướp đi, nhưng Mục Dạ làm người lười nhác, đế vương liền thu về trong tay mình.

Bí vệ quân vô chủ, không phải kế hoạch lâu dài, bên trong cả hoàng thành, nàng chính là thống súai tốt nhất.
Mục Tương Chỉ tỉ mỉ nhìn thần sắc của hắn, nói: "Chuyện ra sao, muốn dùng bí vệ quân?"
"Tự nhiên là việc bí mật, trưởng tỷ bị thương nặng, nên nghỉ ngơi thật tốt." Mục Dạ nở nụ cười, vẫn duy trì xa cách nhàn nhạt, mắt thấy nàng không cam lòng, chính mình lại nói: "Trưởng tỷ đây là không muốn? Cũng phải, đồ vật chính mình tiêu tốn tâm cơ có được, còn không có cầm nóng liền muốn đưa cho người, nghĩ đến trong lòng cũng không thoải mái lại như việc kết hôn với Ôn Như Sơ, còn chưa mở lời, đã bị Ôn tướng từ chối."
Mục Dạ biết tâm tư nàng, điểm đến liền có thể, đưa tay hướng về phía nàng, "Trưởng tỷ, sự tình khẩn cấp, mong ngươi đừng kéo dài."
Mục Tương Chỉ sắc mặt lạnh nhạt, dặn dò hầu gái đi lấy lệnh bài, một mặt nhìn về phía Mục Dạ, cũng không cười nữa, mắt lạnh nhìn hắn, "Ngươi đối với ta rất có không vui?"
Hầu gái chưa về, Mục Dạ liền tìm ghế ngồi xuống, rất nhiều tâm tình, nói: "Ta đối với ngươi cung kính, chỉ vì ngươi làm trưởng, mẫu thân xem trọng ngươi, chỉ vì ngươi là trưởng nữ, triều thần tôn ngươi, cũng là bởi vì ngươi là đại công chúa, hết thảy đều là bởi vì thân phận hoàng gia.

Ta đối với A Lạc thân mật, là bởi vì nàng là ấu.


Trưởng tỷ lớn hơn nàng sáu, bảy tuổi, có từng nghĩ tới, ngươi là trưởng tỷ của nàng."
"Ngươi đây là ý gì, nàng tổn thương ta trước, ngươi lúc này lại tới sỉ nhục ta.."
"Trưởng tỷ sai rồi..

Ngươi cùng A Lạc ở trong lòng ta như thế, thế nhưng việc này, mẫu thân tin ngươi, ta cũng không tin ngươi." Mục Dạ bỗng nhiên đứng lên, trong lòng nhất thời bị mù mịt ăn mòn, trầm giọng nói: "A Lạc là giỏi tính toán, nhưng mà nàng chưa từng tính toán ngươi, ngươi biết rõ ngăn cách của nàng và mẫu thân là Thái Nhất Môn, ngươi càng lợi dụng cái này đến tính toán nàng, nàng chẳng qua mười sáu tuổi, ngươi cứ như vậy thực sự muốn loại trừ nàng?"
Mục Tương Chỉ sững sờ, vẻ mặt có chút mù mịt xa xôi, làm như bị Mục Dạ nói thẳng ra kinh sợ rồi, một hồi lâu sau, mới trầm giọng nói: "Mẫu thân nếu tin ta, liền sẽ không để cho thừa tướng tra rõ việc này, mấy trăm Thần Sách Quân cũng có thể làm chứng, có gì có thể tra.

Nàng đè việc này, chính là nói rõ trong lòng nàng vẫn còn thiên vị Mục Tương Lạc."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Nghe được hai chữ thiên vị, Mục Dạ tức giận, hun hương lượn lờ trong phòng để đầu hắn choáng, sắc mặt trưởng tỷ tái nhợt để trong lòng hắn mềm nhũn, chỉ nói: "Thiên vị..

Nàng là ấu, ngươi khắp nơi tranh cùng nàng, có ý nghĩa gì, ngươi lớn hơn sáu tuổi cũng bằng thừa rồi.

Thủ đoạn Ôn tướng tra án, ngươi cũng rõ ràng, sẽ không có chuyện nàng tra không rõ ràng, việc này mẫu thân cực kỳ coi trọng, nàng xử trí A Lạc như thế nào, ta cũng đặt ở trong mắt; Việc này nếu thật sự có liên quan cùng ngươi, ta tin tưởng mẫu thân không xử trí ngươi, A Lạc cũng sẽ không để ngươi sống tốt, ngươi nên biết năng lực của nàng, bàn về trù tính bàn về tâm cơ, ngươi thử hỏi chính mình, có thể hơn được Mạc Cửu Diên?"
Lúc này, hầu gái trở về, nâng hộp gấm mộc đàn, Mục Dạ nhìn thấy, đưa tay túm lấy, cả kinh hầu gái vội lùi về sau, Mục Dạ lại nói: "Đồ vật của trưởng tỷ, ta mượn dùng mấy ngày, ngươi cẩn thận dưỡng thương, đồ vật là của ngươi, ta thì sẽ trả."
Khi đến vội vã, khi đi lửa giận ngập trời, cả tòa phủ công chúa đều bị hắn dọa sợ đến không dám lên tiếng, hầu gái ngẩng đầu nhìn gò má mất đi màu máu của công chúa, vội vàng tiến lên đỡ lấy nàng nằm xuống, thấy được mồ hôi giữa trán nàng, đau lòng nói: "Nhị điện hạ làm việc thật không có chừng mực rồi, biết rõ ngài bị thương, còn đem lời chọc giận ngài, bệ hạ cũng không quản một chút."
Hầu gái lải nhải, Mục Tương Chỉ như chưa nghe, bên tai vẫn vang lại lời của Mục Dạ, nàng không bằng Mạc Cửu Diên..

Màu ngươi lạnh lẽo, làm vỡ ra một chút vẻ lạnh lùng, nàng phân phó nói: "Để Mạc Liêu tới gặp ta, mặt khác đi trong cung hỏi thăm, tam điện hạ hiện tại như thế nào, mặt khác để Ngự Sử Đài dâng thư."
Việc này bệ hạ muốn đè, cũng phải xem thử nàng có đồng ý hay không.


Đồ vật nàng muốn, nên chính mình đi tranh đoạt, hoàng gia không thiếu hạng người lương thiện, hoàng thất không phụ tử, huống chi những tình thân buồn cười này.
Gấp gáp mưu cầu danh lợi, sao có thể bởi vì một tiểu nha đầu mà hỏng việc, nếu như nàng không có tâm, sao từ trong chặn việc kết hôn của nàng cùng Ôn Như Sơ.
*
Tuyết lớn luôn là đang rơi, trên đường nhỏ trong cung không ngừng có cung nhân đang quét tuyết, Bắc Chu nhiều tuyết, nhưng tuyết năm nay nhiều hơn nữa, cung nhân đẩy tuyết lớn, đều lạnh đến đứng không được, trong miệng thở ra nhiệt khí, hà ở trong lòng bàn tay, xoa xoa tay.
Cung nhân lo lắng cuộc sống của chính mình, đế vương lo lắng bách tính làm sao vượt qua ngày đông lạnh giá, Bắc Chu rơi tuyết không thay đổi, không khí khô ráo, cô đứng dưới hành lang, quan sát giang sơn của chính mình
Tuyết lớn dày đặc rơi vào trên người cô, mênh mông ẩm ướt, cô không cảm giác chút nào, trong mắt bi thương theo tuyết rơi càng tích càng đầy, trong không khí, quang sắc rất là mê man, ngày đông năm nay rất khó vượt qua.
Ở bên ngoài tha phương, cũng nên về nhà rồi.
Phong Đường được cung nhân mời qua, nhìn bóng lưng mang theo tang thương cô đơn của Chu đế, trong lòng tuy nói kinh ngạc, nhiều hơn lại là vui sướng, nữ nhân kiêu ngạo như thế, lại cũng sẽ đối với cảnh tuyết sầu não.
"Chu đế tìm ta chuyện gì?"
Hai tay chắp sau lưng ở trong tay áo run rẩy, hai chữ Chu đế, cô xác thực không thích, ngày ấy, A Lạc lại cả bệ hạ cũng không kêu, trực tiếp kêu Chu đế, nghĩ kỹ lại, nàng chắc hận rồi.
Thất thần giây lát, để cô xoay người lại, nhàn nhạt nhìn sang, xuyên thấu qua hoa tuyết trắng bay, dường như mang theo sự xuất trần của gió mát trăng thanh, ý vị cách biệt, thẫn thờ trong thần sắc biến mất, lưu giữ chỉ có sự sắc xảo không cho làm trái.
"Trẫm muốn hỏi ngươi, nơi đặt chân của Thái Nhất Môn bên trong Bình Dương thành."
Phong Đường đã biết không phải chuyện tốt, trả lời: "Phủ Chất Tử."
Y Thượng Vân vẻ mặt hờ hững, Phong Đường không biết lại phát sinh chuyện gì, thỉnh thoảng dò xét cô một chút, muốn tìm ra manh mối đến phá cục diện.
"Trước đó là phủ Chất Tử, bây giờ là nơi nào, nếu ngươi nói ra, ta liền trả ngươi tự do."
"Ta là sủng vật của con gái ngươi, ta không có tự do."
Y Thượng Vân không thèm để ý nó ăn nói linh tinh, tự giễu nói: "Nàng lại để linh hồ trăm năm ngươi đây cam nguyện làm sủng vật của nàng, thật sự là tuyệt vời.


Ngươi nói nếu ta đem ngươi đặt ở trên đầu thành, dùng hơi lửa đốt, ngươi đoán thử, nàng có sẽ trở lại cứu ngươi không."
Chuyện cười nói hơi lớn rồi, Phong Đường chột dạ không tên, hai mẹ con này nói chuyện đều giống nhau, nó vô tội nói: "Ngươi làm mất nàng rồi, liên quan gì đến ta, điểm dừng chân đúng là phủ Chất Tử, bọn họ sửa lại địa điểm, ta cũng không biết.

Nhưng mà cắn lại trên người thiếu tư mệnh chưa giải, không đi được bao xa, Chu đế phái tâm phúc đi tìm kiếm cũng tốt, có lẽ như lần trước, cảm ứng được ngọc bội trên người nàng là tốt rồi."
Lần trước..

Y Thượng Vân lắc lắc đầu, lần trước vốn là nàng đồng ý trở về, mới có thể cảm ứng được, lần này nàng chắc không muốn.
"Trẫm phế bỏ linh lực của nàng, nàng chắc đi không xa, nhưng mà nếu nhưng nàng có lòng trốn tránh, trẫm cũng không tìm được."
"Ngươi quả thật phế nàng rồi..

Ngươi.." Phong Đường ngoác mồm lè lưỡi, không thể tin nhìn Chu đế, tản bộ qua lại, mờ mịt nói: "Nàng dường như người thường, nhưng trên người nàng còn có Huyết Ngọc Lệnh, khí linh bị hao tổn, suýt nữa đi cùng Tịch Sanh rồi, được nàng dùng tinh huyết dưỡng mười năm, trước mắt tất nhiên chưa từng chữa trị.."
Y Thượng Vân bị nó nói tới càng đau đầu, trong mắt hiện lên sa sút không thể mở được, cô vội hỏi: "Ngươi chỉ cần nói cho trẫm biết, địa điểm đặt chân của Thái Nhất Môn."
"Ta cũng không biết, chuyện của Thái Nhất Môn ta chưa bao giờ quản nhiều, nhưng mà ngươi có thể đi tìm Ôn Tịnh, thiếu tư mệnh quen biết cùng nàng, nàng đi ra ngoài chắc chắn tìm nàng ấy trợ giúp."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
"Ôn Tịnh không biết." Y Thượng Vân nói, cô nghiêng người, quay mắt về phía tuyết trắng, khuôn mặt càng hiu quạnh.
Phong Đường trừng cô một chút, nói: "Vậy ta cũng không biết được.

Chuyện đã xảy ra trong cung, ta cũng nghe một chút, thiếu tư mệnh người này lòng dạ không lớn, có cừu oán tất báo, chỉ nhìn một cách đơn thuần nàng nhịn nhiều năm như vậy, mới ra tay giải quyết Mạc Cửu Diên, Chu đế hiện tại nghĩ tới không nên là cứu người, mà là ngẫm lại làm sao cứu đại công chúa của ngươi."
Y Thượng Vân nhìn nó "Việc này chưa điều tra rõ ràng, còn nữa cho dù là đại công chúa gây nên, nàng đã bị phế, có năng lực gì giết người."
Phong Đường lại nói: "Thiếu tư mệnh giết người chưa bao giờ tự mình động thủ, Mạc Cửu Diên là ngoại lệ, lần này nàng chịu thiệt thòi lớn như thế, tất nhiên phải đòi lại, bệ hạ mà chờ, nữ nhi này của ngươi là chưa bao giờ chịu thiệt, Hàn Vũ đều bị xếp đặt cùng nhau, lần này người giật dây này nóng lòng chút, ván cờ này dễ phá."
Hàm nghĩa trong lời nói, đang chỉ rõ người đặt bẫy phía sau, thủ đoạn chênh lệch chút.
Phong Đường là linh hồ, Y Thượng Vân cũng kính trọng nó, vẫn chưa đem lời của nó coi như đe dọa, chỉ nói: "Ngươi cũng cảm thấy nàng là vô tội? Trẫm tận mắt nhìn thấy."
"Ta không nhìn thấy bất cứ thứ gì, không biết phát sinh chuyện gì." Phong Đường lười biếng trả lời một câu, lại nói: "Những năm này ở cùng nha đầu kia, nàng thông minh nhìn xa trông rộng, từ sau khi đến Bắc Chu, nàng làm việc càng khiến người ta xem không hiểu, hành trình Vong Xuyên, nàng biết rõ sẽ gặp phải cắn lại, nàng vẫn là đi làm.


Nếu nàng chỉ là thiếu tư mệnh, chỉ sợ Chu đế đã sớm hồn về Vong Xuyên rồi.

Vị trí thiếu tư mệnh Thái Nhất Môn ta, không phải người nào cũng có thể ngồi.

Tịch Sanh hấp hối căn dặn, coi trọng chính là tâm trí của nàng, nhưng quên đi hỏi thân phận của nàng, nếu biết nàng là tam điện hạ của Bắc Chu, tin chắc không cần người khác nhắc nhở, Tịch Sanh một chưởng đánh chết nàng để tiết hận."
Thái Nhất Môn nội đấu, đã thành sự thật, nếu không có như vậy, thiếu tư mệnh sẽ không trở về cầu bình yên nhất thời, nàng xem thường đi tranh cùng đại tế tư, biết mệnh trời mà làm việc, nàng không thẹn với Thái Nhất Môn, với Hàn Vũ, như thầy như bạn.
Nàng không phải người trọng tình, chỉ là ghi nhớ một chút suối nguồn mà thôi.
Gió tuyết lại lớn chút, Phong Đường ghét lạnh, chẳng muốn nhiều lời cùng Chu đế, cục diện rối rắm nơi đó của cô, so với Thái Nhất Môn, trái lại càng khó làm, chí ít quyền thế bên trong Thái Nhất Môn vẫn nắm giữ ở trong tay thiếu tư mệnh, đại tế tư chẳng qua là cảnh giới cao chút, không người dám phản kháng, bàn về lòng người, Hàn Vũ ẩn núp nhiều năm, môn nhân trong lòng bất bình, đương nhiên thiên vị thiếu tư mệnh.
Nhưng nếu biết được thiếu tư mệnh linh lực mất đi, chỉ sợ lại sẽ xảy ra một phen phong ba.
*
Nhà trúc nơi bên sườn núi hành cung có thêm một chút người ở, tuyết trắng trước cửa cũng bị Phi Nhứ dùng pháp thuật loại trừ, tuy nói gió tuyết liên tục, nhưng thân ở trong nhà trúc, còn cảm giác được tầng tầng ấm áp.
Lửa than thiêu đến rất mạnh, người trong giấc mộng tỉnh lại, nhìn trang trí xa lạ, mờ mịt ngồi dậy, mở ra cửa phòng, tuyết khắp đất trời, bao trùm ở đầu cành cây, ép cong cành cây, màu xanh biếc nhàn nhạt, màu tuyết nồng đậm, tựa như dưới bút pháp văn nhân tỉ mỉ miêu tả tranh sơn thuỷ, dùng màu thỏa đáng, nét bút ôn nhu.
Mục Tương Lạc nhấc chân đi ra ngoài, sâu sắc hút vào một hơi lạnh, sặc vào phế phủ, tan đi ấm áp tồn tại trên người, nàng đỡ khuông cửa cong người xuống, vẫn cứ lưu luyến cảnh sắc trước mắt, gần tuyết, xa núi đều tựa như phủ lên một tầng lụa trắng.
Nàng đứng lên, dẫn đến chú ý của mấy người, nàng cười nhạt nói: "Nơi này rất đẹp."
Ba người nhìn nàng đều không nói, nàng cũng rõ ràng tình trạng lúc này, không lo được thưởng thức cảnh tuyết trước mắt, lẳng lặng nói: "Người trở lại nói cho đại tế tư biết, thì nói ta lầm lạc đi sai, lầm đường lạc lối, linh lực bị phế, mời nàng tới đây cứu giúp."
Phi Nhứ gãi đầu một cái, đầy mặt khó xử, nói: "Đại tế tư biết được như ngươi vậy, chắc chắn thừa cơ giết ngươi, ngươi làm sao còn ngược lại tìm nàng cầu cứu."
Mục Tương Lạc vẫn chưa để ý tới nàng, hỏi tiếp: "Mạc Cửu Diên có ở bên trong môn hay không?"
"Có, gần đây sau khi vết thương tốt, liền vẫn luôn theo đại tế tư, bắt đầu nhúng tay chuyện trong môn." Thất Tịch mới vừa về, đối với việc trong môn rất là rõ ràng.
"Vậy thì càng tốt hơn.

Đúng rồi, truyền lời trở lại là tốt rồi, ngay cả ta ở nơi nào cùng nhau nói cho nàng biết." Mục Tương Lạc ngước mắt, cảnh tuyết như vậy, thấy quên ưu sầu.
Hết chương 40.

Bình Luận (0)
Comment