Nhất Thế Tích Hoàng

Chương 70


Nàng không khỏi ngẩng đầu đi nhìn mẫu thân, trong tròng mắt thu thủy mơ hồ lộ ra thương xót, dường như cũng đang cảm thán sự bất đắc dĩ của năm đó liên lụy đứa trẻ, băng sương mới tan ra, chảy xuôi qua lòng sông, Mục Tương Lạc đột nhiên cảm ngộ đến tồn tại của một ít chuyện, nàng nói: "Mẫu thân có sẽ bởi vì Ôn Tịnh mà liên lụy Ôn thị không?" Đây là lo lắng của Ôn Ngọc, cũng là dây thừng quanh quẩn ở trong lòng, nếu như chỉ cần một mình Ôn Tịnh, Ôn Ngọc cũng sẽ không khổ sở giãy dụa không tìm được lối thoát.
"Trong lòng trẫm nếu chỉ có quyền thế, chỉ có tranh đấu, Ôn Tịnh liền sống không tới hôm nay." Đế vương một lời, lộ ra vẻ xa xôi.
Trong lòng Mục Tương Lạc tuôn ra cảm xúc dị dạng, dần dần quy về bình tĩnh, "Ta hiếu kỳ sau lưng Y Hoành là ai, Y gia chỉ nói nàng không được coi trọng ra vào không người quản hỏi, bởi vậy hành tung của nàng lại không người biết, cũng là kỳ quái."
"Tám chín phần là đại tế tư." Y Thượng Vân đối với việc này nhìn ra cực kỳ thông suốt, người có chấp niệm, vừa nhìn liền biết.

Chấp niệm của đại tế tư chính là huyết ngọc, "Nam Việt nơi đó đã đối với người Thái Nhất Môn như thượng khách, nếu như ta không đoán sai, trụ sở Thái Nhất Môn các ngươi đặt ở Nam Việt, đúng không?"
Nam Việt ở bên trong bốn nước, thế đơn lực bạc, cùng Bắc Chu muốn so sánh, cách biệt rất xa, cân bằng của bốn nước không người dám đi đánh vỡ, ngay cả Y Thượng Vân cũng mang kiêng kỵ trong lòng, mới cho Nam Việt cơ hội hợp tác cùng Thái Nhất Môn.
Nghe cô nói, trong đầu Mục Tương Lạc có một sợi dây cung, căng đến rất chặt.

Y Thượng Vân lạnh nhạt nói: "So với Hàn Vũ, ngươi không đáng nhắc tới.

Thậm chí trẫm cảm thấy Hàn Vũ cùng Vu Thu quen biết, nàng mới có thể lợi dụng Vu Thu đi khống chế Ôn Tịnh."
Cô nói qua, nước ấm trong con ngươi ngưng tụ ý lạnh, "A Lạc, không bằng chúng ta đánh cược một lần?"
Mục Tương Lạc nhìn vẻ cô định liệu trước, một lát chưa từng phản ứng lại, nàng cảm giác đầu óc mình không đủ dùng, những năm này thông tuệ chuyện, đều là người khác đang tâng bốc chính mình.

Không nhận rõ bắt đầu từ ngày nào, nàng trở nên ngu dốt dị thường.

Nàng đang nghĩ, vụ cá cược này làm sao đánh cược, "Tiền đánh cược là cái gì?"
Màu ngươi đế vương trong bóng tối ôn lạnh, ánh nến nhàn nhạt phác hoạ ra đường viền tinh xảo của cô, chỗ đầu ngón tay nổi lên tinh hỏa nhàn nhạt, chiếu sáng quang sắc trên bậc thang, lạnh nhạt nói: "Ngươi thắng, một tòa phủ đệ, ngươi thua rồi, tỳ nữ tháng ba."

A Lạc nở nụ cười, rất có lời, "Cá cược như thế nào?"
Sắc mặt đế vương vui thích, "Ai tìm ra Y hành trước."
A Lạc ủ rũ, lắc đầu nói: "Lật khắp cả toàn bộ Bình Dương thành tìm không ra, Ôn phủ chắc cũng cũng không ở, tuần phòng doanh càng không cần nói."
Nàng hiếm thấy suy sụp, không bằng hăng hái trước đây, biết rõ thân phận của đế vương, cũng dám ăn nói linh tinh trào phúng Y Thượng Vân bình tĩnh như nước, "Cá cược định ra rồi, trẫm chờ tin tức tốt của ngươi, nhớ tới đem thứ trẫm yêu thích thăm dò rõ ràng trước tiên."
A Lạc ngẩn người, nàng khi nào đồng ý?
*.

Truyện Võng Du
Ngày kế, chính là ước hẹn ba ngày.
Không cần Ôn tướng mời, Mục Tương Lạc mang theo vò rượu đi tìm Ôn Tịnh.

Bệ hạ gợi ý cho nàng, tình cảm nước nhà, có lẽ từ chỗ Ôn Tịnh đi tìm đáp án, Ôn Tịnh đơn thuần, bị người lợi dụng, nàng có thể từ chính diện vào tay.
Ôn Ngọc vẫn chưa ra ngoài, thấy được tam điện hạ mà đến, nhất thời làm không rõ ý nghĩ của nàng, Mục Tương Lạc cười xấu xa, "Ôn tướng, ngài có thể đi nha phủ xử lý sự vụ rồi, nơi này có ta, nếu là giải quyết việc này, nhớ kỹ ngài chuẩn bị roi cho ta."
Ôn Ngọc biết nghe lời phải mỉm cười, sâu sắc chắp tay, "Việc này giải quyết, không cần tam điện hạ chuẩn bị, thần thì sẽ chuẩn bị tốt."
"Không, đây là yêu cầu của bản điện." Mục Tương Lạc hơi cụp mắt cười cười, đơn thuần sạch sẽ.
Ôn Ngọc kinh ngạc, lại là thi lễ, "Thần rõ ràng." Hơi lùi về sau vài bước, vò vò mi tâm nhảy nhảy, nhắc nhở: "Tam điện hạ biết uống rượu sao?"
"Không biết a." A Lạc hào phóng thừa nhận, trong vò rượu chưa chắc là rượu a.
Ôn Ngọc mặt mày ôn hòa, chậm rãi rời khỏi tướng phủ.


A Lạc quen cửa quen nẻo tìm thấy gian phòng của Ôn Tịnh, không có kết giới tồn tại, Ôn Tịnh ước chừng sẽ không dự định chạy trốn, nàng đẩy cửa ra, Ôn Tịnh vươn mình mà dậy, vẫn chưa kinh ngạc, nhưng khi thấy được vò rượu trong tay nàng, hiển nhiên không thể tin tưởng.
Mục Tương Lạc biết, A Tịnh có một trái tim mẫn cảm mà rộng rãi, đủ để gánh chịu truy đuổi của nàng đối với Ôn Ngọc.

Nàng đem rượu vò đặt lên bàn, cười nói: "Nói rõ uống rượu trước, không nói những chuyện khác."
Nàng thản nhiên mà hào hiệp, Ôn Tịnh hiển nhiên không biết ý nghĩ của nàng, thế nhưng nếu A Lạc đã không đề cập tới, như vậy, nàng cũng sẽ không nhắc lại.
A Lạc xé ra niêm phong, hương rượu phân tán, mê tâm tỳ người, Ôn Tịnh phiền muộn mấy ngày, trong lòng cay đắng, thấy A Lạc dùng chén trà chứa rượu, kì lạ nói: "Ngươi có thể uống rượu sao?"
"Không thể, thế nhưng rượu chặt đầu của bằng hữu, vẫn phải là uống."
Nàng cười nhạt, một lòng trầm tĩnh ôn hòa, Ôn Tịnh hai chân phát run, nhìn rượu chặt đầu không muốn uống, A Lạc vẫn ở chỗ cũ bận rộn, hai vò rượu đều đã giải niêm phong, đầu ngón tay thon dài trắng nõn, chạm đến vải niêm phong màu đỏ, có vẻ màu đỏ này đặc biệt diễm lệ, để Ôn Tịnh nhớ tới máu tanh của nhiều năm trước.
Trong phòng phun ra hô hấp ngột ngạt của Ôn Tịnh, A Lạc ngoảnh mặt làm ngơ, trái lại gõ bàn một cái, "Uống hay không, Vong Xuyên cũng không có rượu, ta từng đi Vong Xuyên ba lần, nơi đó chỉ có hài cốt mục nát, máu đen tanh tưởi, cũng không có mùi thơm ngát rượu ngon say lòng người."
Ôn Tịnh sửng sốt, nàng đối với nghi kỵ của A Lạc, hình như trở thành sự thật, nhưng mà A Lạc càng không giải thích, tranh chấp ngày ấy dường như tan thành mây khói.

Nàng hoang mang, A Lạc nơi này đã nâng chung rượu lên, nhợt nhạt uống một hớp, trong lòng nàng rung động, tay chân luống cuống.
Nàng không nói, Mục Tương Lạc cũng không nói, một ly tiếp một ly uống, Ôn Tịnh thân thể cứng ngắc, "Ôn thị làm sao?"
"Lần trước ngươi nói rất đúng, nhổ tận gốc, bệ hạ đa nghi, tự sẽ không giữ lại tai họa ngươi như vậy, miễn cho đêm dài lắm mộng, ngươi nhắc nhở ta rồi, Y Hoành là người của đại tế tư, đương nhiên cũng không thể lưu lại, cả nước truy nã, lại như năm đó truy nã ngươi như vậy, nhưng ngươi cộng thêm Ôn tướng, không biết Y hành có ai, có lẽ đại tế tư sẽ đích thân cứu nàng.." Động tác A Lạc uống rượu dừng một chút, giả vờ bừng tỉnh, vỗ vỗ giữa trán chính mình, "Đã nói chỉ uống rượu, không đề cập tới chuyện khác, ngươi nói nhiều quá, đến cùng uống hay không?"
Lời nói nhẹ nhàng, nhẹ mà ngột ngạt, như búa tạ rơi vào trái tim Ôn Tịnh, năm đó là ai cứu nàng, nàng đương nhiên rõ ràng, bảo hộ nàng nhiều năm như vậy, nàng cúi đầu không nói.
Mục Tương Lạc cảm thấy dáng dấp nàng không lạnh không nóng, thực sự không chịu được, đứng dậy liền đi.
Ôn Tịnh kêu lấy nàng, không nhịn được nói: "Hôm nay lời của ngươi không giống lần trước."
A Lạc xoay người lại, mặt không thay đổi nhìn nàng, trong con ngươi như tranh sơn thủy trong vắt tản mạn trào phúng không hề che giấu chút nào, ngữ khí dị thường ôn hòa, "Lần trước nói chuyện cùng người sống, đương nhiên nên khuyên thì khuyên, lần này nói chuyện cùng người chết, không cần khuyên, theo tâm tư của ngươi nói tiếp, an ủi tâm linh của ngươi, cố gắng tiễn ngươi lên đường."

Ôn Tịnh đối với thẳng thắn của nàng, bất mãn hết sức, tiến lên một bước, bưng lên chén trên bàn, uống một hơi cạn sạch rượu, "Minh đế là kẻ đầu xỏ bày ra án mưu nghịch năm đó."
Mục Tương Lạc ngước mắt, "Minh đế đã băng hà nhiều năm."
Ôn Tịnh không nói, nàng lại nói: "Nhiều năm như vậy, bảo hộ ngươi không chỉ có là Ôn tướng, càng có bệ hạ, nàng là người đầu tiên biết sự tồn tại của ngươi, nếu không bí vệ quân sẽ không tra được ngươi sống sót?"
Ôn Tịnh khiếp sợ, cười khổ: "Ta cũng không biết mình đang chấp nhất cái gì, đại khái là không cam lòng."
"Ngươi không phải không cam lòng, là có người lợi dụng thiện lương của ngươi, Vu Thu mất nhiều năm, ngươi chỉ nhớ rõ nàng, có từng nghĩ tới Ôn tướng, nàng đối với ngươi như con ruột ngươi lại đem cả dòng họ đặt lên lửa nóng, đây cũng là báo ân của ngươi? Ôn Tịnh, ngươi xác thực không thích hợp làm quan." Mục Tương Lạc chỉ đến trước mắt, xoay người lại nhìn hai vò rượu trên bàn, lựa chọn đem vò rượu kia của chính mình ôm đi.
Nàng muốn nói rất đơn giản, chẳng qua là theo suy nghĩ của Ôn Tịnh, coi như là bệ hạ tàn bạo, nàng có từng nghĩ tới hậu quả của chống lại.

Kỳ thực, chuyện này so với mưu nghịch, không đủ nhắc, một mực Ôn Tịnh đem sự tình nghĩ đến hướng mưu nghịch, liền có vẻ rất phức tạp.
Từ bệ hạ cùng nàng đánh cược đến suy đoán, việc này bệ hạ vẫn chưa để ở trong lòng, hiển nhiên Y Hoành vẫn chưa tạo thành uy hiếp quá lớn, đại tế tư từng đáp ứng nàng, bên trong Bắc Chu không giết một người, huyết ngọc ở trong tay nàng một ngày, lời thề liền sẽ không phá.
Thế nhưng, đây không dễ dàng loại bỏ nàng dụ dỗ Ôn Tịnh phạm sai lầm, đến tạo thành bất hòa giữa đế và tướng, như vậy, Bắc Chu sẽ loạn.
Còn về quan hệ của đại tế tư cùng Vu Thu, điều này khiến người ta không cách nào suy đoán.

Mục Tương Lạc nhìn bạn tốt ngẩn ra, "Trên người ngươi có sạch sẽ và hồn nhiên ta khát vọng, cẩn thận ngẫm lại phần hồn nhiên này của ngươi đến từ nơi nào, là ai cho ngươi không gian để ngươi bảo lưu trái tim ban đầu, Ôn Tịnh nếu ngươi từng sống một tháng ngày ta đã từng tâm lực quá mệt mỏi, sẽ phát hiện, quá khứ của ngươi thật sự rất sạch sẽ, là Ôn tướng thay ngươi vứt bỏ những việc phức tạp hiểm ác kia."
A Lạc đi rồi, ôm vò rượu của nàng đi, trên đường đi gặp Ôn tướng, nàng đem rượu vò đưa cho nàng, nói: "Bệ hạ vẫn chưa lưu ý việc này, nàng đánh cược cùng ta, ai tìm ra Y Hoành trước tiên."
Ôn Ngọc nghe được cá cược, không tử tế cười cười, hỏi nàng: "Tiền đánh cược ra sao."
"Ta thua rồi, tỳ nữ tháng ba; Ta thắng rồi, đại khái sẽ có phủ công chúa." Trong con ngươi chưa qua gọt dũa của A Lạc thêm quang sắc lóe sáng trơn bóng, nàng cần sự trợ giúp của Ôn tướng, chỉ cần bệ hạ không thèm để ý việc này, như vậy là có thể không cần mang lên mặt bàn, như vậy, Ôn Ngọc về tình về lý, đều nên giúp nàng mới phải.
"Phủ công chúa của điện hạ đại khái nhìn không thấy rồi." Ôn Tịnh cười yếu ớt, ngữ khí ôn nhu, mang theo chế nhạo chầm chậm mà rõ ràng.

Chẳng biết vì sao, bệ hạ luôn yêu thích đấu trí đấu dũng cùng đứa trẻ, đặc biệt không biết, như vậy sẽ chỉ làm đứa trẻ cảm thấy, chính mình rất ngốc.
Sắc mặt A Lạc không được tốt, hiểu được Ôn tướng sẽ không giúp, cho dù nàng thiên vị một bên, cũng đi phía bệ hạ.

Nàng nghiến răng, nhẫn nhịn, nói: "Ôn Ngọc cũng biết bạn tốt của Vu Thu, A Tịnh trước đó có từng đề cập với ngươi, mười hai tư mệnh trước đó toàn bộ chết trong Huyền Hư, ta đang muốn ước chừng đặt bẫy là bạn cũ của Vu Thu, một mực bệ hạ cho rằng là đại tế tư, cho nên ta muốn hỏi ngài một chút."

Ôn Ngọc nói: "Người phản lại Thái Nhất, há có thể có bằng hữu."
Vu Thu vì Tần Thượng Minh, xác thực mất đi rất nhiều.

A Lạc gật đầu, đi mấy bước, lại quay lại, nhắc nhở: "Ôn tướng, roi trong đại lao hình bộ, ngài dùng đến rất thuận tay, ta đi tìm cho ngài."
Ôn Ngọc: "..."
Ba ngày kỳ hạn kết thúc, Ôn tướng quay lại nhà, Mục Tương Lạc bước ra cửa lớn tướng phủ, ngoài cửa chờ đợi Tần Y, nàng cảm giác mình chưa chắc sẽ thua, nàng nhìn Tần Y, phân phó nói: "Bảo vệ tướng phủ..

Không đúng, bảo vệ Ôn Ngọc, nhìn nàng đi nơi nào, ta ngày mai trở lại."
Phủ công chúa của nàng, là muốn rất lâu rồi, chí ít sau này làm việc thuận tiện.
*
Thời điểm buổi chiều, ánh trăng đêm xuân đặc biệt trong sáng, đế vương không có chuyện gì, lôi kéo A Lạc, dưới ánh trăng uống rượu.
A Lạc đưa lưng về phía ánh trăng, bị đèn đuốc sáng sủa truyền lên một tầng quang sắc nhàn nhạt, nàng đẩy ra ly rượu, hơi lắc đầu, quay người sai người đi dâng trà.

Thái độ say rượu của nàng không tốt lắm, có một năm bị Thất Tịch họ xối say, ở dưới ánh trăng đợi cả đêm, nhìn trời tâm tình, cổ họng nghẹn không nói, bị 12 tư mệnh làm chuyện cười cả năm.
Đế vương sáng tỏ, tự rót tự uống, hôm nay tâm tình cô càng không tệ, để A Lạc không thấy rõ tình hình, nàng chống quai hàm nhìn mẫu thân, thử dò xét nói: "Bệ hạ hôm nay lại thu được bao nhiêu bạc?" Từ sau khi truyền đạt ý chỉ, quyền quý rê.n rỉ cả ngày, không dám cãi nghịch ý chỉ, chuyện làm ăn hiệu cầm đồ của Bình Dương thành đặc biệt hừng hực.
"Không biết, trẫm mặc kệ những thứ này.."
Nàng cười nhạt, người dưới ánh trăng, kinh diễm đầy mắt.

A Lạc chớp mắt mấy cái, đoán không được cô từ trước đến giờ sẽ không vì việc triều đình mà sung sướng.
Y Thượng Vân rót ra chén rượu, đặt trước bàn nàng, vẫn cười yếu ớt, "Uống nó, mẫu thân nói cho ngươi biết."
Hết chương 70.

Bình Luận (0)
Comment