Nhất Thực Thiên Hạ

Chương 31

Y Vân vân vương triều có dòng chảy chính là Vô Tử hà, do mấy nhánh sông đổ về mà lớn nhất là Lộc hà, gọi là Lộc hà bởi vì cửa của con sông này thuộc phạm vi Lộc thành, tương truyền nhiều năm trước kia Lộc thành có rất nhiều rất nhiều hươu, sau này không biết vì lý do gì hươu ở nơi này lần lượt biến mất, về sau đế vương liền đổi tên nơi này là Nhã Đan thành. Nhã Đan là thành trấn lớn thứ hai ở Y Vân, không chỉ vì nơi này có nguồn tài nguyên nước phong phú, mà còn bởi vì nơi này tương đối gần Vưu Đa triều và Thải Tích triều, ba mặt giáp nhau, thương nhân qua lại buôn bán trao đổi, có vẻ phi thường phồn hoa.

Hai mã xa chậm rãi ngừng lại trước một tửu lâu tên là Nguyệt lâu, một hài tử vội vàng nhảy xuống từ mã xa đầu tiên chạy vào trong tửu lâu, đứng ở trước quầy thở nhẹ một hơi, “Lạnh chết !” Chưởng quầy không rõ, trời nóng như vậy sao lại nói lạnh, chẳng lẽ đầu tiểu hài này xảy ra vấn đề.

Nhìn y phục của tiểu hài tử, thiên, chắc hẳn tìm khắp cả Y Vân vân vương triều cũng không tìm được y phục như thế, chỉ thấy tiểu hài tử vận thượng y thâm lam sắc (màu xanh thẫm), nhìn vật liệu may mặc hẳn là dùng lụa thượng đẳng làm thành , nhưng sao y phục lại thiếu tay áo, nửa quần dưới cũng như vậy, cũng ít một nửa, lộ ra cách tay cùng chân nhỏ trắng nõn, đôi hài trên chân là hắn sống nhiều năm như vậy cũng chưa từng thấy qua, đó là dùng mây tre đan thành a, tiểu hài tử dùng ngón chân cái cùng ngón trỏ kẹp lấy một cọng mây, kỳ lạ nhất là cọng mây còn chia ra hai bên. Tiểu hài tử có khuôn mặt mượt mà, có lẽ là trời nóng nên hai má đỏ rực làm người ta rất muốn cắn một ngụm, đôi mắt cười híp lại thành một cái tuyến, thật sự là hài tử đáng yêu.

Chưởng quầy vừa nhìn vừa lắc đầu: Đáng tiếc một tiểu hài tử đáng yêu như vậy, đầu óc lại có vấn đề a.

“Chưởng quầy, chúng ta muốn một bàn!” Tiểu hài tử nói, thanh âm khiến tâm chưởng quầy rung lên, thanh âm dễ nghe cỡ nào a, giống như giọt nước rơi.

“Hảo hảo, tiểu nhị, chết ở đâu rồi, mau dẫn vị công tử này qua bàn bên kia.” Chưởng quầy lên giọng hô.

“Đến đây, đến đây! Khách quan, bên này, thỉnh” Tiểu nhị đem khăn lau hất lên bả vai, dẫn tiểu hài tử đi tới một góc.

Tiểu hài tử quay đầu lại nhìn nhìn bên ngoài, chỉ thấy mọi người trong xe đi vào tửu lâu, trực tiếp đi theo tiểu nhị vào bên trong.

Một đám người đi vào, dẫn đầu là một nam tử trẻ tuổi, vận một thân bạch y, viền ống tay áo dùng tơ kim sắc thêu thành một đóa hoa cúc, nam tử mi mục như hoa sen, chỉ là khuôn mặt lạnh như băng của y khiến mọi người không dám đến gần, đôi mắt phượng đều tập trung vào tiểu nam hài đi trước, bất quá ánh mắt kia thấy thế nào cũng giống như là bắn ra băng, trong lòng mọi người ảo tưởng nam tử cười rộ lên là phong tình dạng gì a. Theo sau nam tử là ba nam tử cao lớn khôi ngô vận hắc y, người còn lại vận y phục đạm thanh sắc, nam tử mi thanh mục tú? Hay là tiểu hài tử? Trong đó có một hắc y nam tử liên tục kéo hắn, trên mặt như cầu khẩn cái gì, đáng tiếc người ta không để y.

Trọng yếu nhất chính là theo sau nam tử là ba nữ tử tuyệt sắc, một xinh đẹp lạnh lùng, một yêu mị, một đáng yêu, trong nháy mắt, ánh mắt nhìn nam tử từ kinh diễm biến thành hâm mộ, thật là người có phúc a!

Đám người kia cũng không để ý tới ánh mắt mọi người, đều thẳng tắp đi đến chỗ nam hài, nam tử dẫn đầu phân phó một câu: “Hỏi chưởng quầy có phòng hảo hạng hay không, hôm nay nghỉ ở đây.”

Nghe vậy, nam tử đạm thanh sắc xoay người đi đến chỗ chưởng quầy, hắc y nam tử nhìn về phía hắn rời đi, nhìn biểu tình của hắc y nam tử, khách nhân trong tửu lâu đều cúi đầu xuống – sao càng xem càng thấy giống như hắc cẩu chọc giận chủ nhân a.

Nam tử dẫn đầu đi đến bên cạnh tiểu hài tử, “Thụy nhi, đổi y phục.”

“Không muốn, trời nóng quá! Có ống tay áo không thoải mái.” Tiểu hài tử được gọi là Thụy nhi cong miệng lên, hắn mặc kệ, trời nóng như vậy ngu ngốc mới có thể đem y phục từng cái từng cái mặc lên người mình , không nóng chết mới là lạ, nhưng sao mùa hè ở đây lại nóng hơn Bắc Kinh a, trước kia thế nào hắn cũng không cảm thấy nóng? Chẳng lẽ thần kinh hắn xảy ra vấn đề.

“Mặc kệ lý do gì, ngươi đều y phục chẳng ra gì này đổi cho ta. Nó giống cái gì chứ?” Nam tử không tiếp thu lý do.

Tiểu hài tử trả lời rất đơn giản là trực tiếp xoay người, nén giận, ngay cả chuyện y phục cũng muốn quản.

Thấy tiểu hài tử không để ý tới, nam tử chỉ mặt lạnh không nói thêm gì nữa. Mọi người ở một bên không chịu được, trời như vậy bảo bọn hắn sống thế nào a, lạnh lẽo rồi nóng lên, ai tới cứu bọn họ a.

Đám người kia không phải là ai khác, mà là đám người Di Nguyệt Thụy. Càng gần Nhã Đan thành, Di Nguyệt Thụy càng cảm thấy trời nóng lên, làm hắn hảo hoài niệm quần áo ngắn trước kia, vì vậy tâm động không bằng hành động, Di Nguyệt Thụy lập tức tìm một bộ y phục từ trong hành lý, dùng kéo tạo thành bộ y phục trên người hắn, về phần hài trên chân hắn – người làm nó, trên đường tìm một tiệm bán hài, bảo nhóm người Lôi Tư Nghị kéo dây mây bên đường , không bao lâu tạo thành một thân y phục hiện đại.

Nhìn một thân y phục của Di Nguyệt Thụy, mặt Di Nguyệt Lãnh không có nắng qua. Mọi người trong chốc lát lạnh trong chốc lát nóng, đối với Ảnh Nhất không biết bị Di Nguyệt Lãnh phái đi làm cái gì lòng tràn đầy hâm mộ a.

“Chủ tử, phòng đã tốt lắm, bốn gian phòng ở lầu ba là Giáp Ất Bính Đinh.” Tiểu Đắng Tử đi đặt phòng đã trở lại, bất quá hắn đứng cách Di Nguyệt Lãnh 2 mét báo cáo, không có biện pháp, không khí bên kia quá lạnh lẽo.

Di Nguyệt Lãnh không nói gì trực tiếp đứng dậy lên lầu, Di Nguyệt Thụy không tình nguyện cũng phải đi theo. Tiểu Đắng Tử vội vàng kéo tiểu nhị qua bảo hắn chuẩn bị món ăn.

Di Nguyệt Lãnh đi đến phòng treo chữ Giáp liền đẩy cửa tiến vào, Di Nguyệt Thụy theo sát sau, quay đầu thấy tất cả mọi người đứng ở cửa ra vào, sờ sờ cái mũi, hắn cũng biết chuyện gì xảy ra, vì vậy đuổi mọi người trở về phòng, đợi lát nữa cùng xuống dưới ăn cơm.

Lôi Tư Nghị nhìn Tiểu Đắng Tử luôn luôn ở cùng một gian phòng với hắn lại theo Ảnh Nhị vào một gian phòng, ánh mắt ai oán nhìn Tiểu Đắng Tử, lại dùng ánh mắt giết người nhìn về phía Ảnh Nhị, đáng tiếc tiếp thu tín hiệu của Ảnh Nhị quá kém, không có cảm giác.

Tử Yên không nói lời nào, chính mình vào một gian, Y Tử Nguyệt cùng Lan Chi Nghê một gian.

Trong phòng Giáp, Di Nguyệt Thụy đang ngồi đối diện với Di Nguyệt Lãnh, ngón tay xoắn vào nhau, mà Di Nguyệt Lãnh chỉ ngồi uống trà.

Trầm mặc nửa ngày, Di Nguyệt Thụy mở miệng trước đánh vỡ trầm mặc: “Cái kia, ngươi nói xem vì sao trong cung không nóng như bây giờ. Hiện tại thật sự rất nóng, rất nóng rất......”

Thấy ánh mắt Di Nguyệt Lãnh quét tới, Di Nguyệt Thụy nuốt nước miếng. Được rồi, được rồi, hắn biết rõ hắn mặc như vậy rất quái dị a, nhưng thật sự rất nóng rất nóng a.

Nhìn Di Nguyệt Lãnh vẫn không nói lời nào, Di Nguyệt Thụy nổi giận, vỗ cái bàn, chợt nghe gặp tiếng gõ cửa, ngẩn người.

“Tiến!” Di Nguyệt Lãnh hạ chén trà chuyển hướng cửa phòng.

Cửa mở, đi vào là Ảnh Nhất, hắn một thân hắc y, mà trong tay hắn cầm một cái túi, đưa tới bàn mở ra. Di Nguyệt Thụy thấy bên trong là một xiêm y ngân bạch.

Di Nguyệt Thụy nhìn nhìn y phục lại nhìn nhìn Di Nguyệt Lãnh – ngươi muốn ta vận cái này?

Di Nguyệt Lãnh trả lời là trực tiếp cầm lấy y phục, Di Nguyệt Thụy cam thấy hoa mắt, y phục ngân bạch cứ như vậy mà bày ra trước mắt mình, lấy tay đi sờ soạng, trơn bóng lạnh buốt .

“Vận cái này bên ngoài.” Di Nguyệt Lãnh cầm y phục đưa cho hắn.

Di Nguyệt Thụy bĩu môi nghe lời mặc lên, hắn thật sự chịu không được lúc nóng lúc lạnh. Nhưng vận y phục này rõ ràng cảm giác được từng đợt mát mẻ, Di Nguyệt Thụy mở to hai mắt nhìn về phía Ảnh Nhất – cái này là vải vóc gì làm ra a?

Ảnh Nhất bảo trì trầm mặc, Di Nguyệt Lãnh thỏa mản gật đầu, tiến lên kéo Di Nguyệt Thụy ra ngoài: “Phân phó xuống dưới, đều xuống dưới ăn cơm.”

Ảnh Nhất đến phòng bên cạnh gõ cửa, mở cửa chính là Ảnh Nhị, hắn duỗi đầu hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, “Tiểu công tử mặc vào sao? Nhiệt độ tăng trở lại hả?”

Ảnh Nhất gật đầu, ngẩng đầu nhìn Tiểu Đắng Tử xuất hiện sau lưng hắn, tỏ vẻ nghi hoặc – sao hắn lại ở chỗ này? �

“Tiểu Đắng Tử nói hắn muốn cùng ta ở một phòng, ngươi cùng Lôi Tư Nghị ở một phòng.” Ảnh Nghị chỉ chỉ phòng chữ Bính.

Ảnh Nhất chuyển đầu liền thấy vẻ mặt ai oán của Lôi Tư Nghị, Ảnh Nhất liếc nhìn – huynh đệ ta đồng tình ngươi.
Bình Luận (0)
Comment