Nhất Thực Thiên Hạ

Chương 37

“Triệu công tử!” Thanh âm Di Nguyệt Lãnh có chút cao lên.

Triệu Thanh Phong bị gọi hồi thần, nhìn hành vi thân mật của bọn họ cũng có chút đỏ mặt. Vội ho một tiếng, đi lên phía trước, đem bình trong tay đặt xuống bàn: “Đây là tạ lễ, cám ơn điểm tâm lần trước, rất ngon.”

Di Nguyệt Lãnh chỉ gật gật đầu cũng không đáp lời. Triệu Thanh Phong có chút xấu hổ đứng một bên, sau đó đẩy bình trên bàn: “Đây là Hoàng Tửu ủ 10 năm.”

Vừa nghe chữ tửu, Di Nguyệt Thụy vốn đang chôn trong ngực Di Nguyệt Lãnh ngẩng đầu lên, lộ ra bộ dáng tham ăn, ngẩng đầu nhe răng cười với Triệu Thanh Phong: “Cám ơn a!”

Mặc dù Di Nguyệt Thụy nghỉ ngơi trong chốc lát trong lòng Di Nguyệt Lãnh, nhưng trên mặt hắn vẫn chưa mất hết ửng đỏ, hai mắt mang theo một chút ướt át, khiến người ta nhìn liền có cảm giác huyết mạch đảo lộn, khuôn mặt vốn đã hạ nhiệt của Triệu Thanh Phong lại lần nữa đỏ ửng.

Di Nguyệt Lãnh nhíu mày, đem Di Nguyệt Thụy ôm vào trong ngực, híp mắt nhìn Triệu Thanh Phong.

Triệu Thanh Phong sờ sờ cổ, sát khí chung quanh quá mạnh mẽ, “Ngạch...... Không có việc gì, ta đi trước. Các ngươi hảo hảo nhấm nháp.”

Lúc Triệu Thanh Phong rời đi, Di Nguyệt Thụy vội vàng chui ra khỏi ngực Di Nguyệt Lãnh, mở bình rót một chén rượu, đưa tới bên miệng nhấm nháp: “Hương vị rất ngon, đáng tiếc lại trộn dược.”

Nhãn thần Di Nguyệt Lãnh lạnh xuống: “Dược gì?”

“Mê dược, hơn nữa hiệu quả rất tốt . Mê dược của hắn vốn là vô sắc vô vị, đáng tiếc hắn trộn vào trong rượu. Làm dược này có hương vị.” Di Nguyệt Thụy đem chén trà đặt xuống bàn, đáng tiếc, rượu ngon như vậy.

“Mê dược! Xem ra bọn hắn hướng chúng ta.” Di Nguyệt Lãnh cười khẽ, Di Nguyệt Thụy có cảm giác nao nao – vì Triệu Thanh Phong cùng Vưu Lăng mặc niệm.

Đang nói thì Y Tử Nguyệt và Lan Chi Nghê đem điểm tâm đến, thấy Di Nguyệt Thụy ngồi trong lòng Di Nguyệt Lãnh, nhìn nhau cười đem chén đĩa buông xuống, lui đi.

“Biểu lộ của các nàng là có ý gì. Vì sao khiến ta cảm giác ta và ngươi đang làm cái gì đó mờ ám?” Thấy biểu tình mập mờ cuả các nàng, Di Nguyệt Thụy nổi giận, quay đầu bắt cổ áo Di Nguyệt Lãnh.

Di Nguyệt Lãnh chỉ cúi đầu xem nơi Di Nguyệt Thụy trảo. Di Nguyệt Thụy theo tầm mắt của hắn thấy được hành vi của mình, trong đầu hồi tưởng lại cảnh cáo của Di Nguyệt Lãnh, liền buông ra ra, vuốt lên nếp uốn trên cổ áo Di Nguyệt Lãnh: “A! Tay lầm! Tay lầm!” Đồng thời còn lộ ra khuôn mặt tươi cười.

Ảnh Tam tiến đến thì chỉ thấy cả người Di Nguyệt Thụy tựa vào người Di Nguyệt Lãnh, tay còn đang vuốt cái gì đó trên người y, mà vẻ mặt Di Nguyệt Lãnh thực bình tĩnh.

Chủ tử không hổ là chủ tử, tiểu công tử khiêu khích như vậy mà vẫn bình tĩnh, thuộc hạ bội phục. Trong nội tâm Ảnh Tam cảm khái.

“Khụ khụ!” Ảnh Tam vội ho một tiếng, tỏ vẻ có việc thông báo, dù sao cắt đứt chuyện tốt của người ta là thật có lỗi .

Di Nguyệt Thụy quay đầu lại, chỉ thấy Ảnh Tam mặt mũi mất tự nhiên đứng ở đó, nhìn loạn bốn phía nhưng không nhìn bọn họ, nghiêng đầu nghi hoặc. Di Nguyệt Lãnh chỉnh lại tư thế cho hắn, trong nháy mắt Di Nguyệt Thụy minh bạch, mặt lại đỏ – thật sự là con mẹ nó, mặt của hắn giống như bị luộc chín.

“Phát hiện được cái gì?” Di Nguyệt Lãnh lại đem mặt Di Nguyệt Thụy chuyển hướng bên trong.

“Triệu Thanh Phong đi tìm Vưu Lăng, nói đã đem đến cái gì đó, cam đoan không có vấn đề gì. Lại nói đêm nay hành động. Vưu Lăng nhắc nhở Triệu Thanh Phong nhớ mang cái gì đó.” Ảnh Tam báo cáo.

“Gì đó?” Di Nguyệt Thụy nghi hoặc lên tiếng.

“Thuộc hạ cũng không biết là vật gì, bởi vì bọn họ không nói.” Ảnh Tam tiếp tục trả lời, “Ảnh Tứ vẫn tiếp tục theo dõi bọn họ.”

“Ân” Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, “Ngươi xuống dưới tiếp tục theo dõi bọn hắn.”

“Vâng!” Ảnh Tam lui xuống.

“Lãnh, ngươi nói hai người bọn họ rốt cuộc nói đến cái gì?” Di Nguyệt Thụy ở trong ngực Di Nguyệt Lãnh, lấy tay chơi đùa mấy sợi tóc của y, hiếu kỳ hỏi.

“Buổi tối có thể biết. Ăn chút gì đó a!” Di Nguyệt Lãnh duỗi tay thon dài trắng noãn, lấy một miếng điểm tâm cho hắn, Di Nguyệt Thụy nhìn điểm tâm màu tím càng tôn thêm ngón tay trắng noãn, không khỏi nuốt một ngụm nước miếng – thật muốn cắn một cái. Sau đó lắc mạnh đầu – sao hắn lại có ý nghĩ như vậy, chẳng lẽ là gần son thì đỏ, gần mực thì đen.

“Ngươi lắc đầu cái gì? Không thích ăn?” Di Nguyệt Lãnh mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên thấy Di Nguyệt Thụy không muốn ăn gì đó.

“Đều là lỗi của ngươi, ngươi đem ta dạy hư.” Di Nguyệt Thụy đột nhiên nhào vào trong ngực Di Nguyệt Lãnh đấm đấm.

Di Nguyệt Lãnh nhìn tiểu nhân nhi đang nức nở nghẹn ngào trên người mình, diện vô biểu tình, chỉ là tay cầm điểm tâm của y có chút run run, trong nội tâm kịch liệt cảnh báo chính mình – hôm nay người này có chút mất trí, phải nhẫn nại, nhẫn nại!

Lần đầu tiên Di Nguyệt Lãnh phát hiện hóa ra người trước mắt này ăn cái gì đó cũng có thể khiến người khác giận điên người. Hai khay điểm tâm mà mè nheo gần hai canh giờ.

“Lãnh, ta hảo mệt!” Di Nguyệt Thụy ngáp, hoàn toàn không chú ý tới sắc mặt Di Nguyệt Lãnh đã xanh đen. Trên bàn điểm tâm đã hết, mà bụng Di Nguyệt Thụy lại không biến hóa lấy một chút – quả nhiên nhai từ từ có thể trợ giúp tiêu hóa.

Dù cho Di Nguyệt Lãnh đã tức giận đến không được, nhưng vẫn ôn nhu ôm lấy Di Nguyệt Thụy đến bên giường. Vừa lên giường thì tiếng gõ cửa vang lên, sau đó một tiếng nói nhỏ, “Chủ tử, Ảnh Tứ.”

“Tiến đến!” Di Nguyệt Lãnh thuận tay đem ngoại y của Di Nguyệt Thụy cởi xuống, lộ ra y phục ngân bạch bên trong, Di Nguyệt Thụy vươn tay đè lại tay Di Nguyệt Lãnh, “Đêm nay ta muốn mặc cái này ngủ.”

Cửa mở ra, Ảnh Tứ đứng ở cửa ra vào: “Triệu Thanh Phong và Vưu Lăng đã tới, trong tay còn cầm ống trúc. Triệu Thanh Phong và Vưu Lăng thương lượng xem có thể thuận tay đánh cắp y phục trên người tiểu công tử hay không.”

“Y phục, y phục của ta có gì mà trộm. Nguyên lai bọn họ nói buổi tối hành động là tới tìm chúng ta a!” Di Nguyệt Thụy đã nhắm chặt mắt, nhưng miệng vẫn lên xuống như cũ.

“Tứ, lấy khăn mặt bên kia đến.” Di Nguyệt Lãnh cũng không phản ứng nhiều lắm với báo cáo của Ảnh Tứ, ngược lại còn bảo Ảnh Tứ lấy khăn lông ướt.

Tiếp nhận khăn, Di Nguyệt Lãnh lau mặt cho Di Nguyệt Thụy, “Thụy nhi, trước tiên tỉnh, tối nay ngủ tiếp.”

Dưới tác dụng của khăn lông ướt, Di Nguyệt Thụy có chút tỉnh táo. “Muộn như vậy tới tìm chúng ta nhất định là không hảo tâm.” Chợt ánh mắt sáng ngời, “Chúng ta tương kế tựu kế, xem bọn hắn muốn làm gì a.”

Di Nguyệt Lãnh gật gật đầu, thân thủ thoát đi y phục trên người Di Nguyệt Thụy, “Ảnh Tứ, ngươi xuống dưới.”

Di Nguyệt Lãnh vừa dứt lời, Ảnh Tứ liền lui ra ngoài, còn thuận tay đóng cửa.

Di Nguyệt Thụy lấy tay nắm thật chặt cổ áo, “Ngươi muốn làm sao, ta thà chết chứ không chịu khuất phục.”

Di Nguyệt Lãnh đen mặt, tiện tay cầm y phục ném qua bên cạnh, “Chính mình thay!” Liền đứng dậy đi đến trước bàn đưa lưng về phía Di Nguyệt Thụy – thiệt là, y cũng đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần.

Sau lưng truyền đến tiếng xột xoạt, sau đó nghe được “Tốt lắm”, Di Nguyệt Lãnh xoay người chỉ thấy Di Nguyệt Thụy đem y phục ngân bạch đặt ở bên giường, y đi đến cầm y phục bỏ trên bàn.

Lúc này ngoài cửa có một cái bóng lắc lư, “Chủ tử, bọn họ đến.”

Di Nguyệt Lãnh ôm Di Nguyệt Thụy nằm trên giường, tay vung lên, nến tắt. Di Nguyệt Thụy âm thầm sùng bái – đại ca, ngươi biết võ công? Xa thế mà có thể tắt được nến.

Ngoài cửa sổ hết thảy đều an tĩnh lại, Di Nguyệt Thụy oa trong ngực Di Nguyệt Lãnh, lại có điểm mơ mơ màng màng. Lúc hắn sắp ngủ, Di Nguyệt Lãnh đột nhiên vỗ vỗ mặt của hắn, lấy tay che miệng và mũi của hắn lại.
Bình Luận (0)
Comment