Nguồn gốc của “Ẩn Chi Đại Động Kinh” này, phải nói từ hơn hai trăm năm trước.
Lúc đó đạo giáo có một tán tu¹ tên là Phí Nguyên Long, người này y thuật tinh xảo, là một kỳ tài, thích nghiên cứu các loại phương thuốc kỳ lạ cổ quái, chẳng hạn như làm cho người ta mọc cánh, nam nhân mang thai sinh con, nữ nhân mọc ra dương v*t.
[1] tán tu: chỉ những người tu luyện mà không theo tông phái nào cả.
Đương nhiên y cũng nghiên cứu tăng tu vi, kéo dài tuổi thọ, cải lão hoàn đồng và các loại phương thuốc bình thường. Căn cứ theo phương thuốc của y luyện chế ra đan dược, hiệu quả thật tốt.
Nhân tài như vậy ở Tu Tiên giới, đương nhiên là chạm tay có thể bỏng². Nhưng mà gần năm mươi năm qua, không ai gặp y, y dường như đột nhiên bốc hơi khỏi thế gian.
[2] chạm tay có thể bỏng: câu thành ngữ xuất xứ từ bài thơ “Lệ nhân hành” của Đỗ Phủ, có nghĩa đen là sờ tay vào thấy nóng, nghĩa bóng chỉ những người quyền thế lớn hoặc chỉ thái độ kiêu căng ngạo mạn.
“Ẩn Chi Đại Động Kinh” là bản chép tay của Phí Nguyên Long, tổng cộng có bảy quyển, nghe nói sở học cả đời của y đều ở trong bảy quyển kinh thư này. Tang Trọng cũng có một quyển, nhưng không biết sáu quyển khác ở đâu, nghe vậy hơi biến sắc.
Quyển “Ẩn Chi Đại Động Kinh” này của Mã Đạc do Tạ Ngạn Hoa giúp y tìm được hai tháng trước, vẫn giấu ở trong bảo khố của sơn trang.
Trận pháp của bảo khố trùng trùng điệp điệp, tầng tầng kết giới, vô số cơ quan, bên ngoài còn có hai trăm thị vệ ngày đêm luân phiên trông coi. Cho dù cao thủ tuyệt đỉnh đi vào trộm đồ, cũng không có khả năng không bị phát hiện, trừ khi có ngọc phù qua cửa.
Ngọc phù chỉ có hai khối, một khối ở trong tay Mã Đạc, một khối ở trong tay Tạ Ngạn Hoa. Ba ngày trước, Tạ Ngạn Hoa du ngoạn ở Giang Nam phát hiện ngọc phù bị trộm, gấp rút chạy về Thiên Tuyền sơn trang, nói cho Mã Đạc.
Mã Đạc ngạc nhiên, vào bảo khố xem xét, kinh thư đã không cánh mà bay.
Nói tới đây, Mã Đạc thở dài, nói: “Nhóm đạo tặc này bản lĩnh thật sự không nhỏ, Ngạn Hoa vì ta mà dốc sức nhiều năm như vậy, hiếm khi được nghỉ ngơi ba tháng, chỉ có ta biết gã đi Giang Nam. Gã xưa nay cẩn thận, trên đường luôn cải trang dịch dung, vẫn bị bọn chúng tìm được. Ta nghĩ việc này cũng không trách gã, gã lại tự trách không thôi, khăng khăng từ chức đại tổng quản. Ta khuyên không nổi, đành phải để gã nghỉ ngơi trước.”
Tang Trọng nói: “Khó trách ta không thấy gã, hiện tại gã đang ở đâu?”
Mã Đạc nói: “Ngay trong trang, gã muốn chờ ngươi đến, giúp ngươi bắt được đám đạo tặc kia, lấy lại kinh thư. Ngươi muốn gặp gã à?”
Tang Trọng trầm ngâm một lát, nói: “Ta muốn đi xem bảo khố trước.”
Bởi vì ngọc phù bị trộm, kết giới pháp trận trong ngoài bảo khố đều đã thay đổi, Mã Đạc và Tang Trọng đi vào, cẩn thận từng li từng tí tránh một cái lại một cái cơ quan, đi tới một gian thạch thất đèn đuốc sáng trưng, chất đầy rương.
Mã Đạc chỉ vào một cái rương trong góc, nói: “Lúc đầu kinh thư giấu trong cái rương này.”
Khóa trên rương đã bị cạy mở, Tang Trọng mở ra, trong rương chỉ có hai tảng đá. Hắn đếm, trong thạch thất này ít nhất có hơn hai trăm cái rương, bất luận là màu sắc, kiểu dáng, lớn nhỏ hay khóa trên rương, thoạt nhìn cũng không có gì khác nhau.
Tang Trọng nói: “Sao đạo tặc biết kinh thư ở trong cái rương này?”
Mã Đạc cười khổ nói: “Bọn chúng chắc là không biết, bởi vì ngày đó khi ta tiến vào kiểm tra, phần lớn rương ở đây đã bị cạy mở. Có rương chỉ có đá, là ta dùng để mê hoặc đạo tặc, mặc dù ta cũng không nghĩ tới thật sự có đạo tặc có thể sống sót vào đây, mang đồ ra ngoài.”
Tang Trọng gật đầu, nói: “Phải có thứ đạo tặc để lại, ta mới có thể dùng Lục Hợp Thiên Cục suy tính lai lịch của bọn chúng.”
Mã Đạc lấy vật được bọc một tấm lụa trắng nho nhỏ từ trong tay áo ra, nói: “Ta sai người lục soát trong trong ngoài ngoài ba lần, chỉ tìm được một miếng sắt mỏng này, không biết có tác dụng hay không?”
Mảnh sắt này chỉ rộng hơn một tấc, dài hai tấc, ánh sáng lạnh lấp lánh, mỏng như lá hẹ. Tang Trọng nắm giữa ngón tay, nhắm mắt lại, nhìn thấy một bóng đen mơ hồ đi trên hành lang ngoài cửa thạch thất, hắn thúc tiến pháp lực, bóng đen dần dần rõ ràng, là một hắc y nhân che mặt có dáng người cao gầy.
Cơ quan bị va chạm, trong vách tường bắn ra vô số mũi tên sắc bén giống như mưa to, ánh sáng bạc chói mắt hiện lên, đi với tiếng kim loại va chạm leng keng, mũi tên gãy rơi lả tả đầy đất.
Hắc y nhân cầm loan đao sáng loáng, đã đi tới cửa.
Trong lòng Tang Trọng thán phục: Đao thật nhanh!
Hắc y nhân giơ đao lên, nhìn lỗ hổng phía trên, lẩm bẩm: “Vô dụng như vậy, Uông Khải Minh còn giữ như bảo bối, thật đúng là chưa từng trải đời.”
Mảnh sắt giữa ngón tay Tang Trọng ở trên thanh loan đao này, Uông Khải Minh là một tà tu đầy tiếng xấu, sở trường về đao pháp.
Vào thạch thất, hai mắt hắc y nhân tỏa sáng, cất đao đi, chà xát tay, kích động nói: “Nhiều rương như vậy, phát tài rồi!” Lấy một bộ Bách Sự Hòa Hiệp³ ra để cạy khóa, lần lượt mở rương ra, bỏ vàng bạc châu báu bên trong vào trong túi Càn Khôn.
[3] Bách Sự Hòa Hiệp: trăm việc đều thành công.
Tang Trọng mở mắt, nói với Mã Đạc đang chờ mong: “Trang chủ, đạo tặc chỉ có một người.”
Mã Đạc giật mình nói: “Một người mà có thể mang theo nhiều đồ đi như vậy?”
Tang Trọng nói: “Võ công của hắn cực cao, có thể mang theo rất nhiều thứ an toàn trở ra cũng không có gì lạ, hắn dùng đao của Uông Khải Minh, có lẽ Uông Khải Minh đã gặp hắn, ta muốn đi núi Xích Dương với Tạ Ngạn Hoa một chuyến.”
Núi Xích Dương là sào huyệt của Uông Khải Minh, hai con hạc trắng kéo một chiếc xe bay thẳng lên trời cao, Tạ Ngạn Hoa trong xe không còn là người bán hoa nữa, gã mặc một bộ trường bào tơ xanh được làm tinh tế, da mặt trắng nõn, lông mày rậm mắt nhỏ, giống một văn sĩ trung niên.
Tang Trọng ngồi đối diện gã, nói: “Tạ huynh, ngọc phù bị trộm như thế nào, ngươi có ấn tượng không?”
Mặt Tạ Ngạn Hoa lộ vẻ xấu hổ, nói: “Mấy ngày nay, ta nghĩ tới nghĩ lui, chắc là mùng năm tháng ba bị trộm ở bến đò Qua Châu. Lúc ấy trên thuyền ngoại trừ ta, còn có hai hòa thượng, một đôi phu phụ trung niên và hài tử của bọn họ, một thanh niên tên là Chung Vãn, một nữ tử mỹ mạo. Nữ tử kia ngồi ở bên cạnh ta, cùng một nhóm với Chung Vãn.”
“Chung Vãn nhìn ốm yếu, thật ra võ công cực cao, trên đường chúng ta gặp phải thủy phỉ, trong nháy mắt hắn đã khống chế được bọn chúng, ngay cả ta cũng nhìn đến ngây người.”
Nói tới đây, Tạ Ngạn Hoa cười khổ thở dài một tiếng, nói: “Bây giờ nghĩ lại, những thủy phỉ kia nhất định là bọn họ dẫn đến, nhân lúc ta phân tâm, nữ tử kia liền động thủ đổi ngọc phù, thật sự xảo trá.”
Tang Trọng khẽ gật đầu, lộ ra một tia tán thưởng, nói: “Không có tâm kế như vậy, sao có thể thành công trên người Tạ huynh?”
Tạ Ngạn Hoa cũng là một người rất có tâm kế, nếu không cũng không thể làm đại tổng quản của Thiên Tuyền sơn trang, lần này bị Chung Vãn và nữ tử kia tính kế, gã tất nhiên tức giận, nhưng nhiều hơn là bội phục.
“Tang trưởng lão, ta nghe nói Lục Hợp Thiên Cục có thể tái hiện chuyện quá khứ, xin hỏi ở trong Lục Hợp Thiên Cục ngươi nhìn thấy cái gì?”
“Một hắc y nhân đeo mặt nạ đen, một thanh loan đao còn nhanh hơn cả tia chớp.”
Tạ Ngạn Hoa im lặng một lát, lẩm bẩm nói: “Nhất định là Chung Vãn, cao thủ như vậy sao lại dùng đao của người khác?”
Tang Trọng nói: “Có lẽ binh khí của hắn không phải đao.”
Quả thật như vậy, khi hắn dùng binh khí của mình sẽ nhanh cỡ nào? Tạ Ngạn Hoa không thể tưởng tượng được, Tang Trọng cũng khó có thể tưởng tượng.
Uông Khải Minh tham lam háo sắc, gian trá ngoan độc, thích thu thập tay của nữ nhân, nữ nhân bị y giết hại nhiều vô số kể. Chỉ vì y tinh thông trận pháp nên ít có người tới cửa tìm y tính sổ.
Tang Trọng và Tạ Ngạn Hoa chạy đến núi Xích Dương thì sắc trời đã tối, cửa lớn động phủ của Uông Khải Minh mở rộng, một cỗ mùi hôi thối phiêu tán ra, trận pháp xung quanh đều bị phá hỏng.
Hai người liếc nhau, cầm đèn đi vào, trong tay Tạ Ngạn Hoa có thêm một cây roi thép, cảnh giác nhìn bốn phía. Trong tay Tang Trọng xuất hiện một chiếc khăn lụa, bịt kín miệng mũi, dường như so với nguy cơ tiềm tàng, mùi hôi thối này càng khiến hắn để ý hơn.
Đi tới đại sảnh của trung tâm động phủ, hai người nhìn thấy nơi phát ra mùi hôi thối — một người toàn thân chảy mủ, hấp hối nằm trên mặt đất, hai cổ tay bị cắt đứt, giống như bị vũ khí sắc bén chém, vết máu dưới người đã khô cạn biến thành màu đen.
Tạ Ngạn Hoa đến gần cẩn thận nhìn rõ, nói: “Uông Khải Minh?”
Uông Khải Minh chịu đủ tra tấn hơi mở mắt ra, thấy có người đến, tinh thần chấn động, gật đầu, giọng khàn khàn nói: “Các ngươi là ai?”
Tạ Ngạn Hoa nói: “Ta là Tạ Ngạn Hoa, vị này là Tang trưởng lão phái Thanh Đô, chúng ta có chuyện hỏi ngươi, sao ngươi lại biến thành như này?”
Giọng nói đầy oán độc của Uông Khải Minh như từ trong địa ngục bay ra: “Mấy hôm trước ta đang ngủ ngon lành ở nhà, hai tên cướp trời đánh xông vào, ép ta uống thuốc độc, chặt hai tay ta, lấy tất cả những thứ đáng giá đi.”
Tang Trọng nói: “Ngươi có nhìn thấy mặt bọn chúng không?”
Uông Khải Minh nói: “Bọn chúng đeo mặt nạ, ngay cả nam hay nữ ta cũng không biết.”
Tang Trọng nói: “Bọn chúng có để lại thứ gì không?”
Uông Khải Minh lắc đầu, gian đại sảnh này nối liền mười mấy gian phòng, Tang Trọng và Tạ Ngạn Hoa tìm một lần trong đại sảnh trước, sau đó kiểm tra những gian phòng kia.
Trong một gian phòng đặt một pho tượng Phật bằng đồng đỏ, cao hơn một trượng, mặt ngoài bị cạo không ra hình dáng, vốn là mạ vàng, châu báu khảm nạm nhưng cũng bị cạy đi.
Tạ Ngạn Hoa thở dài nói: “Ngay cả chút vàng này cũng không buông tha, hai tên đạo tặc này sợ rằng nghèo đến điên rồi.”
Tang Trọng đưa tay đặt lên tượng Phật vết thương chồng chất, nhắm mắt lại, nhìn thấy một pho tượng Phật mạ vàng đoan trang quý báu, bảo quang diễm lệ.
Hai người áo đen đeo mặt nạ tiểu thiên sứ bước vào, một cao một thấp, quan sát bức tượng Phật, người cao nói: “Bức tượng Phật này có thể bán được không ít tiền.”
Người lùn nói: “Cái này nặng quá, không dễ lấy, cạy bảo thạch phía trên xuống, còn có thể làm mão đội.”
Người cao lớn lấy một con dao nhỏ ra, tiến lên nhanh nhẹn cạy bảo thạch xuống, lại lấy một cái bát ra, cạo vàng trên bề mặt. Người lùn cũng lấy ra một cái bát, ngồi xổm bên cạnh tượng Phật, cạo từ lòng bàn chân lên.
Hai gương mặt trẻ con mập mạp với làn da trắng hồng, cười đến ngây thơ, đạo tặc sau mặt nạ nhìn không chớp mắt, cạo hết sức chuyên chú. Tình hình này buồn cười không nói nên lời, đáng thương tượng Phật không có linh tính, nếu không không phải một chưởng đánh chết bọn họ thì không được.
Cạo xong, người lùn đứng trước tượng Phật, chắp tay trước ngực, cúi đầu nói: “Đa tạ Phật tổ ban thưởng.”
Tang Trọng không khỏi nhếch khóe môi, mở mắt, nhìn tượng Phật khổ không nói nên lời, nói: “Thật sự là không kiêng kỵ gì.”
Tạ Ngạn Hoa nói: “Tang trưởng lão, tượng Phật này cũng có thể dùng để suy tính à?”
Tang Trọng nói: “Vết xước trên tượng Phật do bọn chúng lưu lại, đương nhiên có thể.”
Tạ Ngạn Hoa nói: “Lục Hợp Thiên Cục quả nhiên thần kỳ, không biết trưởng lão nhìn thấy cái gì rồi?”
Tang Trọng nói: “Bọn chúng nói muốn dùng bảo thạch cạy xuống làm mão đội, lát nữa ta sẽ vẽ hình dáng bảo thạch ra, ngươi và Mã trang chủ phái người đến các cửa hàng vàng bạc lớn hỏi một chút, có lẽ sẽ có tung tích của nhóm bảo thạch này.”
Cửa hàng vàng bạc ngoài bán trang sức, còn giúp người ta đánh trang sức. Tuy thế gian có vô số cửa hàng vàng bạc, tra ra vô cùng phiền toái, nhưng trên mặt Tạ Ngạn Hoa vẫn hiện rõ vẻ vui mừng nói: “Được! May mà có trưởng lão giúp đỡ, nếu không thật sự là một chút đầu mối chúng ta cũng không có!”
Hai người lật tung động phủ lên nhưng cũng không có thu hoạch gì khác. Lúc gần đi, Uông Khải Minh cầu xin bọn họ cho y được thoải mái.
Tang Trọng không để ý tới, Tạ Ngạn Hoa biết hắn ngại bẩn, liền tự mình động thủ, một roi siết chặt cổ Uông Khải Minh.