Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 19 - Bữa Tiệc Trò Chuyện Lộ Ẩn Tình

Trong lúc nói chuyện, kiếm nặng của Điền Phi lướt nhanh về phía trước, nữ tử áo tím xoay người một cái, trường kiếm trong tay lóe ra từng đóa hoa kiếm, nghênh đón kiếm nặng, tia lửa văng khắp nơi!

A Tú trợn tròn mắt, khó có thể tin nhìn nàng ấy, nói: “Sao Nhiếp Tiểu Loan lại là nữ tử?”

Tuy Nhiếp Tiểu Loan rất giống tên con gái, nhưng Tu Tiên giới không ai không biết Nhiếp Tiểu Loan phái Thanh Đô là một nam nhân.

Tang Trọng cười nói: “Tứ sư huynh thích dùng tướng mạo nữ nhân luận kiếm với người ta, huynh ấy nói như vậy dễ thắng hơn.”

Đây là tự nhiên, nam kiếm khách thấy đối thủ là một mỹ nữ như hoa như ngọc, tám chín phần mười sẽ khinh địch, nếu định lực không đủ, còn dễ dàng phân tâm. Nhưng đường đường là Tứ trưởng lão phái Thanh Đô, cao thủ kiếm thuật danh chấn thiên hạ, sao có thể chiếm tiện nghi như vậy? Có còn biết xấu hổ hay không!

A Tú nhất thời không nói gì nghẹt thở, Tang Trọng nhìn nàng một cái, thay Nhiếp Tiểu Loan giải thích: “Thật ra thì dùng diện mạo vốn có để đối địch, huynh ấy cũng có thể thắng, huynh ấy chỉ là thích trêu đùa người khác thôi.”

Khóe mắt A Tú nhìn chằm chằm trên mặt hắn, nói: “Trong các sư huynh đệ, ngươi và Nhiếp đạo trưởng có phải thân thiết nhất hay không?”

Tang Trọng hỏi: “Sao lại nói vậy?”

A Tú nói: “Không có gì, chỉ là cảm thấy hai người rất giống nhau.”

Tang Trọng nghiêm túc nói: “Ta không thích nữ trang.”

A Tú đã tưởng tượng ra dáng vẻ nữ trang của hắn, quên mất chuyện không vui hôm qua, che miệng cười rộ lên.

Kiếm khí sắc bén bên kia ép thẳng đến cổ họng Điền Phi, bỗng nhiên dừng lại, chỉ nghe xẹt một tiếng, cổ áo Điền Phi rách ra một vệt dài sáu bảy tấc, nửa đầu vai cũng lộ ra, làn da màu đồng cổ lại hoàn hảo không tổn thương gì.

Hiệu lực thu phóng tự nhiên này quả thực đã đạt đến trình độ tuyệt vời, A Tú cũng âm thầm tán thưởng, một chân Điền Phi giống như bước vào Quỷ Môn Quan, lại bị kéo trở về, cả người lạnh lẽo, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán.

Nhiếp Tiểu Loan thu kiếm, cười toét miệng, chắp tay nói: “Điền huynh, đa tạ!”

Điền Phi thở hổn hển hai hơi, trong mắt lộ ra vẻ kinh diễm, cũng thu kiếm, chắp tay nói: “Kiếm pháp của cô nương xuất thần nhập hóa, Điền mỗ tự thẹn không bằng, bội phục, bội phục!”

Nam nhân bị nữ nhân đánh bại, dù sao càng nhiều hơn vài phần tâm phục khẩu phục khi bị nam nhân đánh bại, bởi vậy giọng điệu của Điền Phi nghe cực kỳ chân thành.

Nhiếp Tiểu Loan lấy một cái quạt tròn tố sa ra, nhẹ nhàng loay hoay, cười đến phong tình vạn chủng, nói: “Đâu có, đâu có!”

Điền Phi nhìn hắn ta, khuôn mặt không khỏi phiếm hồng, tay lau mồ hôi trên y phục, giọng nói như chuông lớn bỗng nhiên nhẹ đi, nói: “Điền mỗ muốn mời cô nương uống vài chén, không biết cô nương có nể mặt hay không?”

Hán tử uy mãnh thân cao chín thước này lại thẹn thùng như một tiểu tử chưa trải sự đời, Nhiếp Tiểu Loan dùng quạt tròn che môi, cười trộm nói: “Xin lỗi Điền huynh, hôm nay ta đã có hẹn, ngày khác chúng ta gặp lại nha!” Vừa nói vừa nhìn về phía Tang Trọng đứng dưới tàng cây tùng.

Tang Trọng vẻ mặt lãnh đạm, Điền Phi nhìn hắn, ảm đạm nói: “Đã như vậy, cô nương bảo trọng, Điền mỗ cáo từ, sau này chúng ta còn gặp lại!”

Nhiếp Tiểu Loan lắc lắc eo nhỏ dương liễu, chầm chậm đi đến trước mặt A Tú và Tang Trọng, đánh giá A Tú từ trên xuống dưới một phen, như cười như không, giọng đau xót nói: “Tang Trọng, vị cô nương này chẳng lẽ là niềm vui mới của đệ?”

Tang Trọng nói: “Có phải hay không, liên quan gì đến huynh?”

Nhiếp Tiểu Loan trừng to mắt, nói: “Không liên quan đến huynh? Loại lời này, sao mà đệ nói ra miệng được? Uổng công huynh vất vả khổ sở tìm thuốc cho đệ, không nghĩ tới đệ đúng là người chồng phụ bạc qua cầu rút ván, có mới nới cũ!”

A Tú đang tò mò nhìn hắn ta, nghe vậy sửng sốt, nói: “Thì ra ngươi chính là Thịnh cô nương!”

Nhiếp Tiểu Loan gật gật đầu, vẻ mặt thương tâm, chỉ vào Tang Trọng, nói với nàng: “Cô nương, người như thế không đáng tin cậy, ngươi chớ nên càng lún càng sâu, sớm bứt ra thì tốt hơn!”

A Tú mới biết Tang Trọng mang nàng tới nơi này là vì giải thích hiểu lầm Thịnh cô nương, vì sao hắn phải giải thích? Đương nhiên là vì có một chút quan tâm nàng rồi.

Tuy chỉ có một chút, nhưng Tang Trọng mắt cao hơn đầu, giảo hoạt lại tự phụ, vốn rất khó để ý đến người nào. Nếu so sánh tình yêu với tiền tài, Tang Trọng chính là người keo kiệt bủn xỉn, có thể móc được một chút tiền từ trong tay hắn, A Tú có cảm giác rất thành tựu.

Huống chi lúc này mới bắt đầu, còn nhiều thời gian, sự quan tâm của hắn đối với nàng sẽ càng ngày càng nhiều.

Lo lắng trong lòng dường như bị một trận gió thổi tan, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, A Tú tràn ngập lòng tin đối với tương lai, càng nghĩ càng cao hứng, nhìn Tang Trọng một chút, cúi đầu mím môi nở nụ cười.

Nhiếp Tiểu Loan kỳ quái nói: “Cô nương ngốc, ta nói đều là sự thật, ngươi cười cái gì?”

Tang Trọng nhìn về phía A Tú, nàng cười ngọt ngào như vậy, chắc là vui vẻ từ nội tâm. Hắn lại cảm thấy nàng có chút đáng thương, hỉ nộ ái ố đều bị một nam nhân điều khiển, nữ nhân như thế sao lại không đáng thương?

Nếu nam nhân này muốn tổn thương nàng, chẳng phải dễ như trở bàn tay à? May mà Tang Trọng không xấu như vậy. Điểm này, A Tú đã nhìn ra được từ thái độ của hắn với Đổng thị ở huyện Hành Đường, nếu không nàng đã áp dụng một loại sách lược khác.

Tang Trọng nói: “Sư huynh, đừng chơi nữa, đệ mời huynh đi chợ Núi ăn cơm, xem như tạ ơn huynh tìm thuốc giúp đệ.”

Nhiếp Tiểu Loan cười ha ha, biến thành mỹ nam tử đầu đội tinh quan, thân mặc đạo bào lụa tím, phong thái nhẹ nhàng, thoạt nhìn không lớn hơn Tang Trọng mấy tuổi, quạt tròn trong tay cũng biến thành phất trần, nhìn A Tú thở dài nói: “Bần đạo Nhiếp Tiểu Loan, nhất thời chơi đùa, khiến cô nương chê cười rồi.”

Thanh âm hắn ta lúc này trong trẻo, ngũ quan cứng rắn khôi ngô, nếu người bên ngoài không biết, tuyệt đối sẽ không nghĩ đến hắn ta và nữ tử áo tím là cùng một người.

A Tú cười nói: “Đã nghe danh Nhiếp đạo trưởng từ lâu, hôm nay gặp, quả thật là người tuyệt vời.”

Vào chợ Núi, sư huynh đệ hai người và A Tú đến một gian tửu lâu ngồi xuống, gọi đồ ăn, Nhiếp Tiểu Loan nói: “Sư đệ, ngày trước ở trong thư đệ không nói tỉ mỉ, rốt cuộc làm sao đệ lại trúng độc?”

Tang Trọng nói: “Nhắc tới mới thấy kỳ quái, ngày đó đệ uống trà ở quán trà Sấu Khê, lúc đi, nhìn thấy ven đường có một tên ăn mày, liền đưa cho nàng ấy hai khối linh thạch. Nào biết nàng ấy là sát thủ được thuê đến lấy mạng đệ, đệ không phòng bị, trúng độc của nàng ấy, hôn mê ở nơi hoang dã, may mắn A Tú cứu giúp, mới nhặt về được một mạng.” Nói xong ánh mắt tràn đầy cảm kích nhìn về phía A Tú.

A Tú cũng không cảm thấy áy náy, thản nhiên nhận lấy, cười nói: “Đạo trưởng là người tốt, tự nhiên sẽ được trời phù hộ nên mới có dịp nô gặp được.”

Tang Trọng không nhìn ra nàng có chút chột dạ nào, thầm nghĩ: Tai họa nhỏ, da mặt dày như vậy.

Nhiếp Tiểu Loan cười nói: “Ta thấy không phải sư đệ là người tốt nên trời phù hộ, mà hai người các ngươi có duyên nên nghìn dặm cũng gặp gỡ, phải uống cạn một chén lớn!”

A Tú đỏ mặt, rót đầy một chén rượu, cũng không để ý Tang Trọng như thế nào, tự mình ngửa cổ uống cạn.

Nhiếp Tiểu Loan vỗ bàn hô to: “Thẳng thắn!” Giơ chén cho Tang Trọng, nói: “Sư đệ, đệ xem cô nương người ta hào sảng như vậy, đệ tạm thời phải uống ba chén!”

Tang Trọng không lay chuyển được hắn ta, đành phải uống ba chén. A Tú nghịch khăn tay, khóe môi mỉm cười, ẩn tình đưa tình nhìn hắn, sóng mắt lưu động còn ôn nhu hơn làn nước mùa xuân.

Nhiếp Tiểu Loan cười hì hì tự uống một chén, nói: “Tuy sư đệ tu vi võ công không bằng huynh, nhưng thắng ở tâm tư kín đáo, quan sát tỉ mỉ, sát thủ kia có thể làm đệ chật vật như vậy, thật sự có vài phần bản lĩnh.”

Tang Trọng liếc hắn ta một cái, thản nhiên nói: “Đâu chỉ có vài phần bản lĩnh, đệ thấy sư huynh cũng chưa chắc là đối thủ của nàng ấy.”

Nhiếp Tiểu Loan không cười nữa, nghiêm mặt nói: “Nói bậy, phóng mắt nhìn Tu Tiên giới, lợi hại hơn huynh được có mấy người, bọn họ không thù không oán với đệ, ai lại mời được bọn họ giết người?”

Tang Trọng nói: “Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, trên đời này có nhiều cao thủ không muốn người khác biết.”

Nhiếp Tiểu Loan im lặng một lát, uống chén rượu, nói: “Đệ nói cũng đúng, mười mấy ngày trước huynh còn nhìn thấy một người ở quán Đồng Tranh, là cao thủ chân chính, bất hiển sơn bất lộ thủy¹, một quyền đánh cho Lang Tiếu Hổ gãy toàn bộ xương sườn, đệ nói có lợi hại hay không?”

[1] bất hiển sơn bất lộ thủy: ý nói những người không hiển lộ tài năng.

A Tú nghĩ nghĩ, nói: “Chính là Lang Tiếu Hổ một quyền đánh bại ba kiếm khách Nam Hải?”

Nhiếp Tiểu Loan gật gật đầu, cười nói: “Cô nương cũng biết gã ta?”

A Tú nói: “Nghe nói gã ta một thân công phu cực kỳ cương mãnh ngang tàng, biệt hiệu đầu đồng tay sắt, vậy mà có thể một quyền đánh gãy toàn bộ xương sườn gã ta, quả nhiên là cao thủ tuyệt đỉnh, tên gọi là gì?”

Nhiếp Tiểu Loan nói: “Gã tự xưng họ Hoắc, tên chỉ một chữ Sa trong Sa Lịch, là giáo chủ của Cúc Nguyệt giáo, hai người đã từng nghe nói đến Cúc Nguyệt giáo chưa?”

A Tú cứng đờ, Tang Trọng lắc đầu, thấy vẻ mặt nàng có chút khác thường, liền hỏi: “Nàng biết?”

A Tú cúi đầu, nghịch đồ ăn trong bát, nói: “Các ngươi cũng không biết, nô là một nữ nhân làm sao biết?”

Trực giác Tang Trọng nói là nàng biết, nhưng trước mặt Nhiếp Tiểu Loan, cũng không hỏi nhiều.

Nhiếp Tiểu Loan thích uống rượu, còn thích khuyên người ta uống rượu, A Tú là nữ tử, hắn ta khó có thể thuyết phục, nên không ngừng khuyên Tang Trọng. Tang Trọng quen đánh trống lảng, chỉ bằng một Nhiếp Tiểu Loan nên khuyên không nổi, nhưng lại có thêm một A Tú lòng mang ý xấu, vậy thì không giống rồi.

“Tang đạo trưởng, gặp nhau là duyên, nô kính ngươi một chén!”

“Sư đệ, cô nương người ta kính đệ, đệ uống một chén sao mà đủ? Sáu chén, sáu chén nhanh lên, thiếu thì không phải nam nhân!”

Mặc dù A Tú và Nhiếp Tiểu Loan lần đầu gặp mặt, nhưng trong chuyện chuốc Tang Trọng uống rượu thì phối hợp không chê vào đâu được, Tang Trọng quả thực hoài nghi bọn họ là một phe, mình mới là người ngoài.

Uống hết hơn hai mươi vò Trúc Diệp Thanh, Nhiếp Tiểu Loan cuối cùng cũng uống đủ rượu, ợ một cái, nói: “Sư đệ, hôm nay đến đây thôi!”

Hắn ta đã say mắt mông lung, bước đi lảo đảo, phất trần rơi xuống cũng không biết. A Tú nhặt lên, sờ sờ lông phía trên, lạnh lẽo trơn nhẵn, cảm giác giá trị không rẻ, liền thay hắn ta cắm ở bên hông, lấy ra hai sợi lông thắt nút với đai lưng, bảo đảm sẽ không rớt nữa.

Tang Trọng uống nhiều nhất, nhưng nhìn còn rất thanh tỉnh, bước chân cũng vững, đỡ Nhiếp Tiểu Loan xuống lầu thanh toán, đi ra tửu lâu.

Nhiếp Tiểu Loan thở dài nói: “Đường cô nương, ngày khác bần đạo mời lại các ngươi, cáo từ!” Gọi ra một con lừa, nằm ở trên lưng lừa đi xa.

Tang Trọng gọi xe hạc ra, cùng A Tú lên xe.

Bình Luận (0)
Comment