Đến núi Thanh Đô, xe hạc đáp xuống đỉnh Thu Thủy, Vụ Hồ Nhi vội vàng nghênh đón: “Ngũ trưởng lão, ông đã trở lại!”
Tang Trọng xuống xe, Vụ Hồ Nhi quan sát hắn từ trên xuống dưới, đang muốn nói chuyện thì thấy hắn đưa tay cầm một bàn tay vươn ra từ trong xe. Bàn tay này trắng nõn tinh tế, giống như một đóa hoa lan, trên cổ tay trắng đeo ba vòng tay nạm châu tơ vàng, va chạm phát ra tiếng vang dễ nghe.
Chủ nhân của tay này có dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, cúi đầu đi ra, váy lụa màu xanh nhạt dập dờn như sóng, dưới váy là một đôi hồng lăng đáng yêu.
Nàng ngước gương mặt xinh đẹp trong sáng lên, nhìn Vụ Hồ Nhi cười dịu dàng, nói với Tang Trọng: “Hài tử này tên gì?”
Tang Trọng nói: “Nó tên là Vụ Hồ Nhi, ở bên cạnh ta hơn mười năm rồi.” Lại nói với Vụ Hồ Nhi: “Đường cô nương là bằng hữu của ta, sau này ở lại đây, đi dọn dẹp viện Châu Trần đi.”
Vụ Hồ Nhi ngơ ngác nhìn vị Đường cô nương này, hồi lâu mới phục hồi tinh thần, ưng thuận.
Tang Trọng nói: “Vụ Hồ Nhi không thông minh lắm, chỉ có thể trông cửa, làm chút việc vặt, nàng có chuyện gì cứ tìm ta.”
A Tú gật gật đầu, nói: “Vụ Hồ Nhi, tên thật kỳ lạ, là chàng đặt à?”
Tang Trọng nói: “Nó là do Tứ sư huynh đưa cho ta, vốn gọi là Thạch Lựu, giống tên nha đầu. Dương Vạn Lý có một bài thơ viết về Thạch Lựu, trong đó có một câu: Sương mù làm phòng châu làm cốt, thủy tinh làm rượu ngọc làm tương. Ta liền đổi tên cho nó là Vụ Hồ¹ Nhi, chữ “Hồ” kia nó viết thế nào cũng không đúng, nên dứt khoát gọi là Hồ trong Hồ Lô.”
[1] Vụ Hồ có nghĩa là sương mù.
A Tú nói: “Gọi Thủy Tinh Nhi chẳng phải đơn giản hơn à?”
Tang Trọng nói: “Bên cạnh chưởng môn sư huynh có một đồng tử tên là Thủy Tinh Nhi.”
A Tú ồ một tiếng, đi tới trước phòng ngồi xuống, Tang Trọng rót trà cho nàng, nói: “Nàng ngồi ở đây một lát, ta đi gặp chưởng môn sư huynh.”
A Tú kéo ống tay áo hắn, đôi mắt thấp thỏm bất an nhìn hắn, nói: “Về sớm một chút.”
Tang Trọng giơ tay nhéo nhẹ lên mặt nàng, nói: “Đừng sợ, ở đây không có ai làm hại nàng.”
Trong nội đường Đức Tế, ngoại trừ nhị trưởng lão Tăng Lễ đang bế quan, chưởng môn Hoàng Bá Tông và hai vị trưởng lão khác đều đến đông đủ.
Hoàng Bá Tông ngồi ghế phía trên, trong tay cầm song thiết đảm, vang đinh đinh đang đang. Ông xuất thân từ một gia đình tướng quân, từ nhỏ thích cầm thiết đảm chơi, làm chưởng môn rồi thì cầm phất trần ở trước mặt người ngoài, giả bộ tiên phong đạo cốt², chỉ có ở trước mặt người của mình mới lộ ra một chút con nhà võ.
[2] tiên phong đạo cốt: cốt cách, dáng dấp của người tu tiên.
Tam trưởng lão Đinh Linh ngồi trên ghế bên trái, hào hứng bừng bừng nói: “Các ngươi nghe nói chưa, Ngũ sư đệ mang theo một nữ tử về!”
Hoàng Bá Tông nói: “Hôm qua đệ ấy truyền tin cho ta, nói đã bình an vô sự, còn có một chút việc riêng phải làm, chắc hẳn có liên quan đến vị cô nương này.”
Đinh Linh nói: “Ngũ sư đệ từ trước đến nay mắt cao hơn đầu, ngay cả Tiêu Phượng Cơ đệ ấy cũng chướng mắt, không biết vị cô nương này có chỗ nào đặc biệt.”
Hoàng Bá Tông nói: “Ngũ sư đệ là người đọc sách, thích nữ tử có bề ngoài đơn thuần mềm yếu, bên trong lại có chút phức tạp, Tiêu Phượng Cơ đối với đệ ấy mà nói, quá thẳng thắn.”
Đinh Linh nói: “Sư huynh cao kiến!” Nhìn Nhiếp Tiểu Loan cầm cái dũa móng tay, lại kỳ quái nói: “Tứ sư đệ, ngày thường đệ nói nhiều nhất, hôm nay gặp phải chuyện vui như vậy, sao đệ không lên tiếng?”
Nhiếp Tiểu Loan cười cười, mang theo một loại cảm giác ưu việt hơn bọn họ nhiều, nói: “Bởi vì đệ đã sớm gặp vị cô nương này rồi.”
“Hả?” Đinh Linh mở to hai mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu, nói: “Hai người quen nhau?”
Hoàng Bá Tông cũng nghiêng người về phía Nhiếp Tiểu Loan, Nhiếp Tiểu Loan gật gật đầu, nói: “Đâu chỉ quen biết, còn cùng nhau uống rượu.”
Đinh Linh nói: “Vậy đệ mau nói xem, cô nương này có lai lịch thế nào?”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Nàng họ Đường, là một Hoa Hải Đường Tinh. Bốn tháng trước, Ngũ sư đệ bị một gã sát thủ đánh trọng thương, hôn mê ở dã ngoại, vị Đường cô nương này cứu đệ ấy, rồi hai người liền tốt lên.”
Đinh Linh cười gật đầu nói: “Thì ra là mỹ nhân cứu anh hùng, trời ban lương duyên, khó trách, khó trách!”
Hoàng Bá Tông lại kỳ quái hỏi: “Một người không tranh sự đời như Ngũ sư đệ, ai sẽ mua người giết đệ ấy?”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Cái này còn chưa điều tra rõ.”
Tang Trọng đi tới, thấy ba vị sư huynh đều dùng ánh mắt mập mờ nhìn mình, trong lòng biết là bởi vì A Tú, bình tĩnh nói: “Sư huynh, đệ tìm được chuông Thiên Tuyền rồi.”
Tâm tư ba người Hoàng Bá Tông, Đinh Linh, Nhiếp Tiểu Loan nhất thời đều bị chuyện hắn mang nữ nhân trở về hấp dẫn, nghe nói mới nhớ tới còn có chuyện về chuông Thiên Tuyền, đều đoan trang đứng đắn lại.
Hoàng Bá Tông hỏi: “Ở đâu? Làm sao đệ tìm được?”
Tang Trọng ngồi ghế bên cạnh Nhiếp Tiểu Loan, nói: “Ở miếu Quan m, đệ bị pháp trận truyền tống đến một tòa mê cung, nhìn thấy Chung Vãn Tình. Chuông Thiên Tuyền cũng không phải nàng ấy đánh cắp, nàng ấy nghe nói có người giả mạo nàng ấy gây án, lại biết đệ và Tứ sư huynh phụ trách án này, liền âm thầm theo dõi chúng ta. Nàng ấy có một con Kim Thiềm chỉ đường, ra khỏi mê cung, nàng ấy mới nói cho đệ biết, nàng ấy rải Truy Hồn Hương ở miếu Quan m.”
“Đệ và nàng ấy men theo Truy Hồn Hương tìm được Kim Ba Môn. Thì ra người đánh cắp chuông Thiên Tuyền chính là nương tử của môn chủ Kim Ba Môn Chu Hâm, và tỷ tỷ Bạch Lộ tiên tử của Chu Hâm.”
Tang Trọng vẫn chưa đi đến Kim Ba Môn, sở dĩ nói như vậy, là muốn che giấu chuyện hắn vì A Tú đã đi đến Cúc Nguyệt giáo.
Đám người Hoàng Bá Tông tuy rằng tương đối sáng suốt, nhưng nếu biết hắn vì một người phụ nữ có chồng mà một mình gặp nguy hiểm, chắc chắn sẽ coi A Tú là yêu cơ họa thủy. Tuy rằng A Tú ở trong lòng Tang Trọng, chính là họa thủy, nhưng hắn không hy vọng người khác nhìn nàng như vậy.
Nhiều nữ nhân rất muốn làm họa thủy điên đảo chúng sinh, nhưng nữ nhân bị chúng sinh coi là họa thủy, thường thường sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.
Hoàng Bá Tông nói: “Vì sao nương tử Chu Hâm và Bạch Lộ tiên tử phải giá họa cho Chung Vãn Tình?”
Tang Trọng nói: “Chu Hâm từng đùa giỡn Đường cô nương hôm nay đệ mang về ở Xuân Huy Lâu, Chung Vãn Tình và Đường cô nương là bằng hữu, Chu Hâm bị Chung Vãn Tình giáo huấn một trận, sau đó liền mất tích với Hạt Lang Quân. Nương tử Chu Hâm và Bạch Lộ tiên tử nghĩ ra biện pháp này để trả thù nàng ấy.”
Nghe hắn nhắc tới Đường cô nương hôm nay mang về, ánh mắt của Hoàng Bá Tông, Đinh Linh, Nhiếp Tiểu Loan nhanh chóng trao đổi một chút.
Mặt Tang Trọng không chút thay đổi, chỉ làm như không nhìn thấy.
Hoàng Bá Tông ho một tiếng, nói: “Nói như vậy, Chu Hâm và Hạt Lang Quân mất tích, cũng không phải Chung Vãn Tình gây nên?”
Tang Trọng nói: “Hẳn là không phải.”
Hoàng Bá Tông hỏi: “Vậy bây giờ chuông Thiên Tuyền còn ở Kim Ba Môn?”
Tang Trọng lắc đầu, nói: “Bị Chung Vãn Tình mang đi rồi, nàng ấy nói nàng ấy vất vả lắm mới tìm được chuông Thiên Tuyền, không thể cho không chúng ta, nếu muốn, ba ngày sau đến cửa hàng cầm đồ Vĩnh Nguyên ở chợ Núi chuộc về.”
Ba người Hoàng Đinh Nhiếp không ngờ còn có ý kiến này, đều trợn tròn mắt, Đinh Linh nói: “Chuông Thiên Tuyền vốn là của chúng ta, nào có đạo lý chúng ta đi chuộc? Sư đệ, sao đệ không ngăn nàng ấy?”
Tang Trọng thở dài, quay mặt đi, hơi phiền muộn nói: “Nàng ấy có võ công cực cao, đệ không phải đối thủ của nàng ấy.”
Ba người Hoàng Đinh Nhiếp hai mặt nhìn nhau, im lặng một lát, Nhiếp Tiểu Loan an ủi hắn nói: “Sư đệ, đừng có chán nản, đệ còn trẻ, gặp được một cao thủ đánh không lại là điều bình thường. Không có gì ghê gớm!” Nói xong đưa tay vỗ vỗ vai hắn.
Đinh Linh nói: “Đúng vậy, vị Chung cô nương kia nhất định lớn tuổi hơn đệ, có cơ hội để cho ta so với nàng ấy một chút!”
Hoàng Bá Tông nói: “Dù sao cũng có tung tích của chuông Thiên Tuyền, Ngũ sư đệ vất vả rồi.”
Tang Trọng nói: “Chưởng môn sư huynh nói quá lời, xấu hổ không dám nhận.”
Hoàng Bá Tông bưng chén trà lên, nhấp hai ngụm, ánh mắt ấm áp nhìn hắn, mỉm cười nói: “Kim Thiềm chỉ đường đã tuyệt tích từ lâu, năm xưa sư phụ lão nhân gia muốn nuôi một con, nhờ vả rất nhiều quan hệ, cũng không thể như nguyện. Chung Vãn Tình này không đơn giản, nếu Đường cô nương là bằng hữu của nàng ấy, có biết lai lịch của nàng ấy không?”
Nhìn xem, chỉ là một con Kim Thiềm chỉ đường đã khiến cho Hoàng Bá Tông hiếu kỳ, có trời mới biết Cúc Nguyệt giáo còn có bao nhiêu bảo bối khiến người ta tò mò, thậm chí mơ ước.
Khi Tang Trọng mang theo A Tú rời khỏi Cúc Nguyệt giáo, đã có một loại dự cảm mãnh liệt, trước nay chưa từng nghe thấy môn phái thần bí vắng vẻ này, sớm muộn gì cũng sẽ nhấc lên sóng gió ở Tu Tiên giới.
Hoắc Sa và Chung Vãn Tình có thể chống đỡ được sóng gió này hay không, hắn không biết, cũng không quan tâm lắm, hắn chỉ muốn cố gắng hết sức phủi sạch quan hệ giữa A Tú và Cúc Nguyệt giáo. Không phải vì chính hắn, mà là vì A Tú, hoa yêu đáng thương, mặc dù một bụng đầy ý nghĩ xấu nhưng Tang Trọng vẫn cảm thấy nàng nhỏ yếu đáng thương, một cơn sóng cũng đủ để nuốt chửng nàng.
Tang Trọng nói: “Nàng và Chung Vãn Tình cũng không có giao tình sâu đậm, chỉ biết nàng ấy là Nguyệt sứ của Cúc Nguyệt giáo, nàng ấy còn có một huynh trưởng, tên là Hoắc Sa, là giáo chủ Cúc Nguyệt giáo.”