[1] Trích bài thơ “Hải đường” của Tô Thức. Hoàng Tạo dịch.
Tang Trọng không nhịn được nói: “Huynh gặp được thật đúng là không ít người.”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Chính là cái ngày đệ vào miếu Quan m đó, huynh ở bên ngoài nhìn thấy gã ta, gã ta còn giao thủ với huynh, kiếm pháp không tệ.”
Người có thể được Nhiếp Tiểu Loan nói kiếm pháp không tệ được cho là cao thủ cùng loại, Tang Trọng đánh giá tên Tuyết Sơn Tôn giả kia, nói: “Gã ta mang mặt nạ, sao huynh khẳng định là cùng một người?”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Trong mắt gã ta có kiếm ý², loại người này không thấy nhiều.”
[2] kiếm ý: sự hiểu biết về kiếm của kiếm sĩ đã đạt đến một trình độ chưa từng có.
Tang Trọng gật đầu, Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm ra đón, vẻ mặt tươi cười, hành lễ nói: “Bái kiến Tôn giả.”
Tuyết Sơn Tôn giả nhìn các nàng, vào phòng ngồi xuống, bốn gã hắc y nhân canh giữ ở bên ngoài. Bạch Lộ tiên tử pha một chén trà, đưa cho Tuyết Sơn Tôn giả. Nương tử Chu Hâm biết trong trà kia có thứ kỳ lạ, trong lòng thấp thỏm, cũng không dám ngẩng đầu.
Tuyết Sơn Tôn giả đặt chén trà sang một bên, nói: “Tang Trọng đã biết người trộm chuông Thiên Tuyền không phải Chung Vãn Tình.”
Giọng nói gã ta thô ráp, giống như hai khối sắt gỉ ma sát, nghe khiến người ta rất không thoải mái.
Bạch Lộ tiên tử cười nói: “Không phải hắn bị nhốt trong mê cung à? Dù biết cũng không nói ra được.”
Tuyết Sơn Tôn giả nói: “Hắn ra ngoài rồi.”
Bạch Lộ tiên tử mở to mắt, nương tử Chu Hâm ngẩng đầu, đều kinh ngạc.
Bạch Lộ tiên tử hỏi: “Làm sao mà hắn ra được?”
Tuyết Sơn Tôn giả nói: “Hắn gặp một người trong mê cung, người này biết đường ra.”
Bạch Lộ tiên tử nói: “Người này là ai?”
Trong con ngươi u lãnh của Tuyết Sơn Tôn giả nổi lên một chút thích thú, dường như cảm thấy rất hứng thú với người này, từ từ phun ra tên của nàng ấy: “Chung Vãn Tình.”
Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm càng thêm kinh ngạc, hai mặt nhìn nhau, Bạch Lộ tiên tử lại nhìn Tuyết Sơn Tôn giả, nói: “Sao Chung Vãn Tình biết đường ra mê cung?”
Tuyết Sơn Tôn giả nói: “Chuyện này không liên quan đến các ngươi, đưa chuông Thiên Tuyền cho ta, coi như nhiệm vụ của các ngươi đã hoàn thành.”
Ánh mắt nương tử Chu Hâm chợt lóe lên, lại cúi đầu.
Bạch Lộ tiên tử sóng mắt lưu động, cười quyến rũ nói: “Tôn giả đường xa mà đến, ta chuẩn bị rượu nhạt, uống mấy chén trước đi đã!”
Tuyết Sơn Tôn giả nhìn nàng ta một lát, rũ mắt xuống, bưng chén trà bên cạnh lên, đẩy nắp trà, nói: “Trong trà này có cái gì?”
Sắc mặt Bạch Lộ tiên tử cứng đờ, cố gắng trấn định nói: “Có anh đào, ướp quế, huân mai.”
Tuyết Sơn Tôn giả cười nói: “Khó trách thơm như vậy.” Nhấp một ngụm, buông chén trà xuống.
Bạch Lộ tiên tử bị dọa cả người đầy mồ hôi lạnh, hoảng hồn trấn định, nhìn đệ muội cúi đầu, thân thể run rẩy bên cạnh, trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép³. Bỗng nhiên trên cổ đau nhức, chuyển mắt đối diện với một đôi mắt sắc bén, kiếm khí dày đặc quất thẳng vào mặt, nhất thời lông tơ dựng thẳng, hoa dung thất sắc.
[3] rèn sắt không thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
“Chuông Thiên Tuyền ở đâu?” Tuyết Sơn Tôn giả bóp cổ nàng ta, lớn tiếng hỏi.
Nương tử Chu Hâm sợ tới mức mặt không còn chút máu, quỳ phịch xuống đất, thần sắc Bạch Lộ tiên tử vặn vẹo, trong mắt sợ hãi, nói: “Tôn giả tha mạng! Tối hôm qua không biết chuông Thiên Tuyền đã bị ai đánh cắp!”
Thanh âm xương cổ bị bẻ gãy vang lên, Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan muốn ngăn cản đã không kịp, Tuyết Sơn Tôn giả ném Bạch Lộ tiên tử đã tắt thở, xoay người đang muốn xuống tay với nương tử Chu Hâm thì một đạo kiếm quang như điện giật đâm tới trước mặt.
Keng một tiếng, tia lửa văng khắp nơi, Tuyết Sơn Tôn giả cầm kiếm lui về phía sau vài bước, nhìn Nhiếp Tiểu Loan, phút chốc đã đè xuống ngạc nhiên nghi ngờ trong mắt, nói: “Nhiếp đạo trưởng, chúng ta lại gặp nhau rồi.” Nhìn Tang Trọng, bình tĩnh nói: “Tang đạo trưởng cũng ở đây, hạnh ngộ, hạnh ngộ!”
Bốn gã hắc y nhân canh giữ ở bên ngoài đều cầm binh khí xông vào, Nhiếp Tiểu Loan nói: “Sư đệ, người này giao cho huynh, đệ bảo vệ tốt nương tử Chu Hâm đi.” Nói xong đã đâm ra bảy tám kiếm về phía Tuyết Sơn Tôn giả, mỗi một kiếm đều kỳ quỷ khó lường, biến hóa vô phương.
Không ngờ Tuyết Sơn Tôn giả lại chống đỡ được, kiếm khí tung hoành, một phòng bài trí tinh xảo đều hóa thành bột mịn.
Tang Trọng dùng Thanh Ngọc Hồ Lô thu nương tử Chu Hâm vào, rồi đánh nhau với bốn gã hắc y nhân. Bốn người này cũng không yếu, bỗng nhiên Tuyết Sơn Tôn giả phất tay ném ra một vật, rầm một tiếng, khói đặc cuồn cuộn.
Tầm mắt bị cản trở, Nhiếp Tiểu Loan và Tang Trọng ra tay không khỏi chậm lại, năm người thừa cơ chạy trốn. Trong tay Tang Trọng bay ra năm đạo kim quang, Nhiếp Tiểu Loan vung phất trần lên, khói đặc tản đi hơn phân nửa, ba gã hắc y nhân bị Tang Trọng dùng bùa định trụ, đưa lưng về phía bọn họ đứng ở ngoài cửa.
Tuyết Sơn Tôn giả và một gã hắc y nhân đã chẳng biết đi đâu.
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Cũng may sư đệ ngươi ném bùa chuẩn, bắt được ba người, nếu không bảo bọn chúng toàn thân trở ra, thể diện phái Thanh Đô chúng ta để ở đâu?”
Tang Trọng đang muốn thu ba người này mang về xét hỏi, chỉ thấy ánh lửa lóe lên, toàn thân ba người bốc cháy.
Nhiếp Tiểu Loan và Tang Trọng giật mình, vội vàng thi pháp dập lửa. Lửa này cũng không phải là lửa thường, nước giội không tắt, càng đốt càng cháy.
Tang Trọng bỗng nhiên nhớ tới, hỏi: “Sư huynh, huynh có mang theo ngũ cốc không?”
“Đệ đói bụng à?” Nhiếp Tiểu Loan vừa nói, vừa móc một bao đậu đỏ trong túi Càn Khôn ra. Đây là nửa tháng trước, hắn ta giúp một hộ nông dân đuổi ma, người ta tặng quà cảm ơn.
Tang Trọng nhận lấy, rắc lên người ba người đang cháy xèo xèo, lập tức lửa được dập tắt.
Ba cái xác cháy đen sì tản ra mùi vị khó ngửi, vật phẩm tùy thân bị đốt không còn một mống, cái gì cũng không tính ra được.
Nhiếp Tiểu Loan vừa sợ vừa nghi, hỏi: “Sư đệ, đây là tà thuật gì?”
Tang Trọng cau mày, sắc mặt âm trầm, nói: “Đệ nhớ sư phụ từng nói, Miêu Cương có một loại cổ trùng, gọi là Nghiệp Hỏa Cổ, nuôi trong cơ thể người, cho dù cổ sư ở xa ngàn dặm, cũng có thể khiến ký chủ tự bốc cháy bất cứ lúc nào. Lửa Nghiệp Hỏa Cổ dấy lên, chỉ có ngũ cốc mới có thể dập tắt.”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Sao huynh không biết? Nhất định là sư phụ lén dạy đệ, lão nhân gia thiên vị đệ.”
Tang Trọng nói: “Rõ ràng mọi người cùng nhau nghe, trí nhớ của huynh không tốt, lại trách sư phụ.”
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Huynh không tin, trở về huynh hỏi Tam sư huynh một chút, xem huynh ấy có biết không.”
Trở lại núi Thanh Đô, đã là canh tư, Tang Trọng thoáng nhìn trong đình bên ngoài nội đường Đức Tế có một bóng người, bước chân dừng lại.
Nhiếp Tiểu Loan cũng nhìn thấy, nói: “Sư đệ, hình như là Đường cô nương ở trong đình bên kia.”
Tang Trọng nói: “Huynh vào trước đi, đệ sẽ vào sau.”
Quả nhiên là A Tú ở trong đình, nàng không thắp đèn, trâm châu trên đầu và hai khuyên tai bảo thạch lấp lánh sáng lên. Tang Trọng bỗng nhiên nghĩ đến mình còn chưa mua xiêm y trang sức cho nàng, nàng đều mặc đồ mang ra từ Cúc Nguyệt giáo.
Nàng thấy Tang Trọng đến, đi lên trước, Tang Trọng hỏi: “Nàng ở đây làm gì?”
A Tú nói: “Thiếp đợi đã lâu, không thấy chàng trở về, không yên lòng, nên tới đây xem một chút.” Nói xong đưa hai bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo vào ống tay áo của hắn, áp vào da thịt hắn sưởi ấm.
Mặt mày Tang Trọng nhu hòa, nói: “Ban đêm hàn khí nặng, nàng không nên ra ngoài, mau trở về đi.”
A Tú nói: “Thiếp chờ chàng cùng về.”
“Được rồi.” Tang Trọng lấy một bộ đạo bào từ trong túi Càn Khôn ra phủ lên người nàng.
Hoàng Bá Tông và Đinh Linh thấy Nhiếp Tiểu Loan một mình đi vào, đều khó hiểu hỏi: “Ngũ sư đệ đâu? Chẳng lẽ lại bị bắt đi rồi?”
Nhiếp Tiểu Loan cười ha ha nói: “Không phải bị bắt đi, bị mỹ nhân quấn chân ở ngoài cửa.”
Hoàng Bá Tông và Đinh Linh đều nở nụ cười, Hoàng Bá Tông nói: “Đường cô nương này giống như một người sai dịch, chuyên nhìn chằm chằm Ngũ sư đệ, huynh thấy cuộc sống ung dung tự tại của Ngũ sư đệ đã kết thúc.”
Đinh Linh nói: “Cũng không phải, để đệ ấy thu đồ đệ thì đệ ấy không vui, không biết một nữ nhân còn phiền toái hơn mười đồ đệ.”
Thấy Tang Trọng đi tới, ba người thu lại ý cười, sắc mặt đoan chính. Tang Trọng và Nhiếp Tiểu Loan kể lại quá trình ở Kim Ba Môn, Hoàng Bá Tông và Đinh Linh đều ngạc nhiên không thôi. Hoàng Bá Tông phản ứng rất nhanh, lập tức phái thêm nhân thủ, trông coi sáu cái chuông còn lại.
Đinh Linh vuốt râu, lâm vào trầm tư.
Nhiếp Tiểu Loan nói: “Tam sư huynh, Nghiệp Hỏa Cổ này, huynh đã nghe thấy bao giờ chưa?”
Đinh Linh gật đầu nói: “Sư phụ có nói đến, làm sao vậy?”
Trên mặt Nhiếp Tiểu Loan xẹt qua một tia xấu hổ, cười nói: “Không có gì, chỉ là kiểm tra huynh thôi.”
Tang Trọng nhếch khóe môi, lấy Thanh Ngọc Hồ Lô ra, thả nương tử Chu Hâm ra, nói: “Sư huynh, nàng ta giao cho các huynh tra vấn, đệ quay về nghỉ ngơi một lát.”
Ai cũng không ngăn cản, đưa mắt nhìn hắn ra cửa, huynh nhìn đệ, đệ nhìn huynh, lại đều cười rộ lên.
A Tú thấy Tang Trọng đi ra, tiến lên ôm lấy cánh tay hắn, cùng nhau trở về đỉnh Thu Thủy.
Đi vào viện Châu Trần, khung cảnh đã thay đổi, sân vốn trống rỗng giờ đã trồng đầy hải đường, màn sương mênh mông ngát hương, hành lang rải đầy ánh trăng, dưới hành lang là một cái đèn lụa màu đỏ thẫm, chiếu rọi sáng tỏ, trông thật phồn hoa, rất là đẹp mắt.
Tang Trọng cố ý nói: “Đều là hải đường, quá đơn điệu, nên trồng một ít trúc.”
A Tú ngẩng mặt, kiêu ngạo nói: “Thiếp thích như vậy!” Vào phòng ngồi xuống, ỷ vào việc có lẽ có⁴ thai, sai khiến hắn nói: “Đi múc một chén canh ngọt đến cho thiếp ăn.”
[4] có lẽ có: thời Tống, Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả lời “có lẽ có”. Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.
Trên bếp hầm một nồi canh ngọt, Vụ Hồ Nhi sẽ không làm loại chuyện này, chắc là chính nàng làm.
Tang Trọng múc một chén bưng cho nàng, nói: “Nàng mang thai, sinh hoạt thường ngày không tiện, ngày mai ta đi chợ Núi mua nha hoàn về hầu hạ nàng.”
A Tú nói: “Thiếp cũng muốn đi.”
Tang Trọng gật đầu: “Nàng tự đi chọn cũng được, mua thêm chút xiêm y trang sức.”
Tang Trọng kiêu ngạo lại tự phụ nên không bỏ xuống được dáng vẻ để lấy lòng nữ hài tử, hôm nay mượn việc nàng có thai mà lấy lòng, cũng không cảm thấy xấu hổ.
A Tú cười vui vẻ, cũng không từ chối, hỏi hắn và Nhiếp Tiểu Loan ra ngoài làm gì.
Tang Trọng liền lén lút nói chuyện Tuyết Sơn Tôn giả, Bạch Lộ tiên tử và nương tử Chu Hâm cho nàng nghe.
A Tú rất ngạc nhiên, hỏi: “Tuyết Sơn Tôn giả này có lai lịch thế nào? Lại có thể chạy trốn ở dưới tay chàng và Nhiếp đạo trưởng?”