Bởi vì A Tú mang thai trong người, Tang Trọng vuốt ve nàng cũng có hạn, mặc y phục tử tế, thấy khăn mồ hôi nàng lót dưới người đều đã ướt đẫm, cong khóe môi, đi vắt khăn lau cho nàng.
Bọn họ làm loại chuyện này dưới mí mắt Hoắc Sa, Hoắc Sa còn một lòng đấu giá với người khác, có thể thấy được gã quả thực đối xử vô tình với A Tú.
Cho dù A Tú có tình với gã, cũng bị tổn thương thấu xương.
Tâm tình Tang Trọng không tệ, ngước mắt quan sát sắc mặt A Tú, dường như có chút thương cảm.
Chắc là nàng thích Hoắc Sa, nếu không sao có thể tận tâm tận lực giúp gã như vậy?
Thật sự là một cô nương ngốc, trong lòng Tang Trọng nổi lên một tia thương hại, thấy nàng không đáng phải làm vậy, muốn khuyên nàng cải tà quy chính, cân nhắc nhiều lần nhưng vẫn không mở miệng.
A Tú có chút ai oán, nhưng không phải vì Hoắc Sa, mà bởi vì Tang Trọng làm cho nàng không lên không xuống, trong lòng giống như có một trăm móng mèo đang cào, dục cầu bất mãn, cũng không thể làm gì.
Người áo xanh cầm món hàng cuối cùng đi lên đài cao, đây là một cái bình vuông bằng đồng thau có hình thể thật lớn, trên nắp hai tầng cánh hoa sen chạm trổ một con tiên hạc giương cánh muốn bay, vươn cổ hát vang. Bốn phía thân bình đều đúc một con rồng bay, dưới chân còn có hai con hổ đang cúi mình, chế tác tinh xảo, trông rất sống động.
Mấy trăm đôi mắt vừa nhìn thấy cái bình vuông này, liền nóng rực lên.
Người áo xanh cười nói: “Trang chủ biết chư vị đang ngồi đây phần lớn là vì cái bình Liên Hạc này mà đến, cố ý dặn dò ta biểu diễn cho chư vị xem. Vì thế ta mượn các trưởng lão các đại môn phái một trăm tám mươi lệ quỷ, lát nữa ta thả lệ quỷ ra, chư vị chớ kinh hoảng.”
Gã ta vừa dứt lời, A Tú liền luống cuống, trốn về phía sau Tang Trọng.
Người áo xanh lấy một cái rương dán giấy niêm phong ra, đặt trên mặt đất, mở giấy niêm phong, bản thân lại lui ra kết giới cách đó năm mươi bước.
Ầm một tiếng, nắp rương bị đẩy ra, đông đảo lệ quỷ tranh nhau chui ra, nhào tới dương khí của người sống. Tước Bình Các to như vậy nhất thời gió lạnh từng trận, quỷ ảnh lay động, lạnh như hầm băng.
Mỗi gian phòng đều có kết giới, lệ quỷ đụng vào kết giới, lực đạo cực lớn, kích thích ánh sáng bạc lóe sáng, khách nhân nhát gan đều kêu lên.
Hai con lệ quỷ chỉ có nửa bên đầu, toàn thân máu tươi đầm đìa bay qua gian phòng này của Tang Trọng, bỗng nhiên dừng lại, trong mắt bắn ra tia oán độc, cùng nhau lao tới.
A Tú sợ tới mức kêu to, Tang Trọng nói: “Đừng sợ, bọn nó không phá được kết giới đâu.”
A Tú run giọng nói: “Sao thiếp lại cảm thấy hai bọn nó hung dữ hơn những lệ quỷ khác?”
Tang Trọng nhìn kỹ, nói: “Hai người này là ta giúp Trịnh trưởng lão núi Long Hổ bắt, bọn nó nhớ rõ mùi của ta nên đến trả thù.”
Đa số lệ quỷ là do chấp niệm lúc còn sống mà sinh ra, chưa chắc bọn nó rất thông minh, nhưng nhất định sẽ mang thù.
A Tú hoảng sợ, phì cười một tiếng, nói: “Đây thật sự là ‘mạc sầu tiền lộ vô tri kỷ, thiên hạ thùy nhân bất thức quân’¹!”
[1] Bài “Biệt Đổng Đại” - Cao Thích. Dịch nghĩa: Chớ buồn con đường phía trước không có người tri kỷ, thiên hạ ai người không biết đến anh?
Tang Trọng cũng cười.
Chợt thấy bình Liên Hạc trên đài cao kim quang tăng vọt, tiên hạc trên nắp cánh sen lớn hơn mấy chục lần, chuyển động hai cánh, lượn vòng giữa không trung, những nơi đi qua, lệ quỷ dường như tan thành mây khói.
Nhiều lệ quỷ như vậy, cho dù là cao thủ như Nhiếp Tiểu Loan, đối phó cũng phải tốn chút công phu, bình Liên Hạc này không mất bao lâu đã thu thập sạch sẽ, quả thực rất phi phàm.
Ngay cả A Tú đã quen thấy kỳ trân dị bảo, cũng không nhịn được nói: “Pháp bảo thật lợi hại!”
Chung Vãn Tình đứng sau rèm, nhìn chăm chú vào tiên hạc bay về phía cánh sen, giống như gặp cố nhân ở nơi đất khách quê người, vẻ mặt kinh ngạc.
Hoắc Sa liếc nhìn nàng ấy một cái, hỏi: “Sao vậy?”
Chung Vãn Tình chớp mắt, nói: “Không nghĩ tới hôm nay có thể nhìn thấy loại pháp bảo này, ngươi đoán bao nhiêu linh thạch thì sẽ thành giao?”
Hoắc Sa trầm ngâm một lát, nói: “Hai trăm vạn.”
Đợi các khách nhân bình tĩnh trở lại, người áo xanh mỉm cười nói: “Liên Hạc Phương Hồ là tác phẩm tâm huyết của môn chủ thứ sáu của Quỷ Phủ Môn Viên Kế Tiên, uy lực không chỉ có như thế, không bị tu vi người sử dụng hạn chế, chỉ cần nhỏ máu nhận chủ là có thể điều khiển. Cho dù là người bình thường, có được Liên Hạc Phương Hồ, đối phó với cao thủ hạng nhất cũng không khó, giá bắt đầu là mười vạn linh thạch.”
Tuy rằng tiền không dễ kiếm, nhưng tăng tu vi lại càng khó, loại pháp bảo không bị tu vi hạn chế, lại có uy lực phi phàm như này từ trước đến nay rất được ưa chuộng, giá khởi điểm là mười vạn linh thạch cũng không tính là cao.
Lập tức có người nói: “Mười hai vạn linh thạch!”
“Mười lăm vạn linh thạch!”
“Mười tám vạn linh thạch!”
“Hai mươi vạn linh thạch!”
Thời gian một chén trà, các tài chủ đã nâng giá tiền lên tới năm mươi vạn linh thạch.
A Tú líu lưỡi nói: “Ở đây có thật nhiều người giàu có!”
Tang Trọng cầm lấy một quả lê trong mâm trái cây, vừa gọt vỏ, vừa nói: “Liên Hạc Phương Hồ của Quỷ Phủ Môn có một tin đồn, ngày nay có rất ít người biết, nàng có muốn nghe không?”
A Tú hỏi: “Tin đồn gì?”
Tang Trọng nói: “Hơn năm trăm năm trước, Quỷ Phủ Môn nhân tài đông đúc, đang cường thịnh. Lúc đó môn chủ Viên Kế Tiên hăng hái, một lòng muốn tạo ra một kiện pháp bảo tuyệt thế từ trước đến nay chưa từng có.”
“Một ngày, gã đi thuyền ra biển, thấy một bạch y nữ tử trôi nổi trên mặt biển, liền sai người cứu lên. Nữ tử này hôn mê bất tỉnh, cả người đều là những vật phi phàm. Viên Kế Tiên chờ nàng ấy tỉnh lại, liền hỏi nàng ấy là ai, tại sao lại lưu lạc trên biển. Nữ tử này chỉ nói mình họ Lam, cái gì khác cũng không nhớ rõ. Viên Kế Tiên mang nàng ấy trở về Quỷ Phủ Môn, không lâu sau thì thành thân.”
Tang Trọng đưa lê đã gọt xong cho A Tú, cầm khăn lau dao găm, nói: “Năm mươi năm sau, Viên Kế Tiên làm ra Liên Hạc Phương Hồ, nhưng Lam phu nhân lại biến mất.”
Lời này lộ ra một cỗ hàn ý, A Tú cầm lê, ngẩn ngơ, hỏi: “Lam phu nhân và Liên Hạc Phương Hồ có quan hệ gì?”
Tang Trọng nói: “Nàng có biết trích tiên không?”
Đồng tử đen nhánh của A Tú đột nhiên co lại, cảm xúc hoảng sợ trong mắt chưa kịp để Tang Trọng thấy rõ, đã bị lông mi rủ xuống che lại.
“Đã nghe nói, trích tiên là thần tiên mạo phạm luật trời, bị giáng chức xuống thế gian, chẳng lẽ Lam phu nhân chính là trích tiên?”
Tang Trọng gật đầu, nói: “Viên Kế Tiên phát hiện thê tử là trích tiên, liền đưa nàng ấy vào lò luyện khí, dùng thần lực trong cơ thể nàng ấy tạo ra một đôi Liên Hạc Phương Hồ.”
A Tú sợ hãi biến sắc, khắp người phát lạnh, một lúc lâu mới phục hồi tinh thần lại, hỏi: “Chàng nói một đôi?”
Tang Trọng ừ một tiếng, ánh mắt sâu thẳm chuyển qua trên đài, nói: “Còn một cái Liên Hạc Phương Hồ bồi táng với Viên Kế Tiên, nơi Viên Kế Tiên hạ táng là cơ mật của Quỷ Phủ Môn.”
“Những thứ này chỉ là tin đồn sư phụ nói cho ta biết, lão nhân gia cũng không xác định là thật hay giả, ta chưa bao giờ nói với người khác. Nhưng sau khi Viên Kế Tiên chết, Quỷ Phủ Môn xuống dốc không phanh, cho tới bây giờ đã bị Đạm Vân Các cướp đi danh tiếng. Nếu tin đồn là thật, đây cũng là báo ứng thôi.”
A Tú cắn một miếng lê, chậm rãi nhai, nuốt xuống, nói: “Lòng người đáng sợ hơn quỷ nhiều.”
Tang Trọng nói: “Đúng vậy.”
Bên ngoài đã hô giá lên đến tám mươi vạn linh thạch, đi lên nữa, rất nhiều tài chủ cũng lực bất tòng tâm, thanh âm dần thưa thớt.
Ôn Hành Vân nâng chén rượu, ngồi trên ghế, từ đầu đến cuối không nói một lời. Trong chén sóng vàng lăn tăn, chiếu vào ánh mắt sau mặt nạ của gã ta, chớp tắt bất định.
Cách vách có hai người đang tán gẫu, một người nói: “Pháp bảo như Liên Hạc Phương Hồ, cho dù là Ôn Hành Vân, chỉ sợ cũng không tạo ra được.”
Người kia có chút xích mích với Ôn Hành Vân, giọng bất thiện nói: “Gã ta mà có thể tạo ra, ta cùng họ với gã ta, đừng thấy bây giờ Đạm Vân Các độc chiếm ngôi đầu, vẫn còn kém xa Quỷ Phủ Môn của Viên Kế Tiên lúc còn sống!”
Khóe môi Ôn Hành Vân cong lên, ngửa cổ uống cạn chén rượu, cao giọng hô: “Hai trăm vạn linh thạch!”
Cái giá này vừa ra khỏi miệng, toàn trường lặng ngắt như tờ.
Pháp bảo Liên Hạc Phương Hồ như vậy, hai trăm vạn linh thạch thì hơi đắt, nhưng cũng không tính là thái quá. Mọi người kinh ngạc không phải cái giá này, mà là người ra giá trước đó không rên một tiếng, người khác hô đến một trăm vạn, gã ta mới mở miệng, mở miệng chính là hai trăm vạn.
Chung Vãn Tình che Huyền Vũ Kính ở trước mắt, nhìn về phía giọng nói hai trăm vạn linh thạch truyền đến — tầng bảy phòng mười một.
Đại tài chủ mặt nạ vàng tóc đen ngồi ở phía sau tấm rèm, chơi đùa hai cái quai chén màu hổ phách, khóe môi ẩn chứa nụ cười không chút để ý.
“Thì ra là gã ta.” Chung Vãn Tình nở nụ cười, nói với Hoắc Sa: “Bỏ ra nhiều tiền mua loại pháp bảo này, nhất định tu vi sẽ không được tốt lắm, Tô Yên Minh giao cho ngươi, ta đi gặp con dê béo này.”