Nhất Thưởng Tham Hoan

Chương 8 - Rượu Mời Không Uống, Muốn Uống Rượu Phạt

Đàn ông luôn cho rằng phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, thích lục đục với nhau, tính toán lẫn nhau, thật tình không biết giữa phụ nữ còn có tình ý, có lúc còn sâu đậm hơn phu thê.

A Tú nhìn Tang Trọng, muốn nói lại thôi.

Tang Trọng trầm mặc một lúc lâu, nói với Đổng thị: “Bần đạo tin tưởng ngươi không phải kẻ lừa đảo, về Đậu gia đi, bần đạo sẽ nói cho Đậu lão gia biết, ngươi chính là Đậu tiểu thư.”

Đổng thị khó có thể tin nhìn hắn, A Tú cũng cực kỳ kinh ngạc.

Tang Trọng nhìn hai nữ nhân chăm chú, giải thích: “Thật ra thì Đậu lão gia và phu nhân cũng hy vọng ngươi là nàng ấy, bần đạo làm như vậy, đối với ngươi, đối với bọn họ, đối với Đậu tiểu thư dưới cửu tuyền đều tốt. Nếu tất cả đều vui vẻ, cớ sao bần đạo lại không làm?”

Đổng thị mừng rỡ, liên tục bái tạ.

Tang Trọng dùng phất trần kéo nàng ta đứng lên, nói: “Người chết không thể sống lại, nàng ấy đổi thân phận của mình cho ngươi, đây là duyên phận. Chớ phụ lòng nàng ấy, hãy sống cho thật tốt đi.”

Đổng thị ra sức gật đầu, nước mắt lã chã rơi. Đưa nàng ta về phòng, A Tú và Tang Trọng cũng về phòng.

Ngồi trong phòng Tang Trọng, A Tú chống má, nhìn hắn cười nói: “Tang đạo trưởng, thật không ngờ ngươi lại là người như vậy.”

Nàng không biết, ánh mắt của mình rõ ràng là ánh mắt của nữ nhân nhìn nam nhân, Tang Trọng lại biết khi một nữ nhân dùng ánh mắt như vậy nhìn một nam nhân, ít nhất thì nàng không chán ghét hắn.

“Người như thế nào?” Hắn hỏi.

A Tú nói: “Ta cứ tưởng rằng trưởng lão của danh môn đại phái đều nghiêm túc đứng đắn, ngoan cố không biết thay đổi. Ngươi không giống, ngươi…” Nàng đỏ mặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thanh âm nhẹ đi vài phần: “Ngươi rất tốt.”

Tang Trọng cười cười, nghĩ thầm nếu bây giờ vạch trần mặt mũi của nàng, nàng nhất định vô cùng xấu hổ. Hắn có chút bồn chồn không yên, do dự một lát, dù sao vẫn không nỡ kết thúc trò chơi này.

Sáng sớm hôm sau, Tang Trọng nói với Đậu lão gia, đúng là hồn phách Đậu tiểu thư nhập vào người Đổng thị. Đậu lão gia và phu nhân quả thật rất vui mừng, phu nhân ôm Đổng thị khóc ròng.

Tang Trọng và A Tú cáo từ bọn họ, ngồi xe trở về huyện Vô Cực.

Người coi miếu của miếu Quan Thánh thấy bọn họ trở về, vui vẻ tiến lên đón, cười nói: “Tang trưởng lão, hai ngày nay ngài không có ở đây, có rất nhiều thư đưa tới, ta đều để trong phòng cho ngài. Còn có tiền, đồ vật được tặng, ta biết ngài không nhận những thứ này, đều thay ngài từ chối.”

Tang Trọng gật đầu, nói một tiếng vất vả rồi, lúc vào phòng xem, trong hộp sách trên bàn có một xấp thư chỉnh tề. Phần lớn là hương thân¹ vùng lân cận đưa tới, chỉ có một bức là của Hoàng Bá Tông gửi tới từ núi Thanh Đô.

[1] hương thân: hay thân sĩ, ở Trung Quốc là tầng lớp ưu tú nắm địa vị đặc ân thông qua việc đỗ đạt khoa cử, thứ giúp họ có đủ điều kiện để trở thành quan chức nhà nước.

Hoàng Bá Tông là chưởng môn, quanh năm đóng giữ trên núi, đám người Tang Trọng ra ngoài dạo chơi, có nơi dừng chân, đều sẽ truyền tin nói cho ông biết, nếu trong môn có việc, có thể kịp thời chạy về, cho nên Hoàng Bá Tông biết gần đây Tang Trọng nghỉ lại trong miếu Quan Thánh huyện Vô Cực.

Tang Trọng lấy thư của ông ra, cho rằng trong môn có chuyện xảy ra, thấy ông dong dài nói một đống chuyện, mới biết không phải trong môn xảy ra chuyện, mà là Thiên Tuyền sơn trang xảy ra chuyện.

Trang chủ đương nhiệm Mã Đạc của Thiên Tuyền sơn trang và Hoàng Bá Tông có giao tình, mấy ngày trước viết thư cho Hoàng Bá Tông, nói bảo vật trong sơn trang bị trộm, hy vọng Tang Trọng có thể hỗ trợ lấy lại bảo vật.

Vì sao lại là Tang Trọng? Bởi vì phái Thanh Đô có một môn tuyệt học, gọi là Lục Hợp Thiên Cục, có thể thông qua một số đồ vật để tính ra những chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Môn tuyệt học này yêu cầu cực cao đối với người thừa kế, chưởng môn tiền nhiệm của phái Thanh Đô Liễu Huyền Phạm tìm kiếm, chọn đi chọn lại mấy trăm năm, mới chọn được một người là Tang Trọng.

Tang Trọng cất thư đi, nghĩ nghĩ, nói: “Tần công tử, ngày mai ta phải đi Thiên Tuyền sơn trang, trang chủ Mã Đạc là một người cực kỳ nhiệt tình hiếu khách, ngươi có muốn đi không?”

“Thiên Tuyền sơn trang?” A Tú trừng mắt nhìn, nghĩ thầm nhất định là Chung Vãn Tình đã thành công rồi, Mã Đạc mất kinh thư, mời Tang Trọng qua điều tra.

Tất cả đều nằm trong kế hoạch, mà nàng tiếp cận Tang Trọng, là vì hiểu rõ tính tình của Tang Trọng, xem hắn có đáng giá để lôi kéo hay không. Bây giờ trong lòng nàng hiểu rõ, nên nói lời từ biệt.

Nàng đứng lên, thở dài nói: “Đa tạ ý tốt của đạo trưởng, đã thăm hỏi cữu cữu mẫu, ta còn phải về quê chuẩn bị thi Hương vào tháng tám, không thể trì hoãn nữa.”

Tang Trọng cho rằng nàng rất muốn đi theo mình, nghe vậy ngẩn người, cũng không tiện nói gì, chắp tay thản nhiên nói: “Đã như vậy, bần đạo chúc ngươi đề tên bảng vàng, một bước lên mây.”

A Tú cười nói: “Đội ơn lời chúc của đạo trưởng, ta cũng chúc đạo trưởng sớm ngày đắc đạo thành tiên, thọ dữ thiên tề².”

[2] thọ dữ thiên tề: tuổi thọ sánh ngang cùng trời đất.

Tang Trọng ngồi xuống bồ đoàn, nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Nếu nàng không muốn đi theo hắn, lời nói tối hôm qua là có ý gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, lại cảm thấy mình rất ngốc, còn không biết nàng họ gì tên gì, chân dung như thế nào mà đã xem trọng người ta rồi. Nhỡ đâu là Mẫu Dạ Xoa, chẳng phải là buồn cười à?

Vì thế quyết tâm buông tay, tùy nàng đi thôi.

Ngày hôm sau, Tang Trọng rời khỏi huyện Vô Cực, đi tới Thiên Tuyền sơn trang cách đó ngàn dặm. A Tú và người coi miếu tiễn tới vùng ngoại thành, thấy hắn lấy một con hạc giấy từ trong tay áo ra, thổi một hơi, nháy mắt biến thành hạc thật.

A Tú ra vẻ tò mò đưa tay, sờ sờ đầu bạch hạc, dáng vẻ chưa từng trải đời, nói: “Thần kỳ, thật thần kỳ!”

Người coi miếu nói: “Tiên gia pháp thuật diệu kỳ, còn thần kỳ hơn nhiều cái này!”

Tang Trọng nói: “Các ngươi trở về đi.”

A Tú nói: “Đạo trưởng bảo trọng.”

Tang Trọng nhảy lên bạch hạc, liếc nàng một cái, dường như nhớ tới cái gì, lấy một lá bùa ra cho nàng, nói: “Tần công tử, dương khí của ngươi yếu, dễ dàng chiêu tà, ngươi mang theo lá bùa trừ tà này bên người đi.”

A Tú nói cảm ơn rồi nhận lấy, nhìn hắn cưỡi hạc bay lên không, bóng người nhẹ nhàng chốc lát đã xông vào tầng mây, trong mắt ẩn chứa vài phần chờ mong.

Trong mắt người coi miếu tràn đầy hâm mộ, nhìn lên trời bái bốn lạy, mới xoay người trở về.

A Tú đi tới chỗ không người, lấy một cành hoa hải đường từ trong tay áo ra, đây là chân thân của nàng. Hồn phách trở về vị trí cũ, nàng lại thả hồn phách Tần Bán Sơn về thân thể của y, lấy một cái bình nhỏ đặt dưới mũi y, gọi vài tiếng Tần Bán Sơn.

Tú tài đáng thương từ từ tỉnh lại, chỉ cảm thấy một mùi thơm đặc biệt xộc vào mũi, tập trung nhìn rõ nữ tử trước mắt, nhớ tới gặp được nàng ở trong núi, nàng nói muốn mượn thân xác của mình tìm trượng phu, sau đó thì cái gì cũng không biết.

Tần Bán Sơn nói: “Tiên cô, bần sĩ chết rồi à?”

A Tú cười khúc khích, nói: “Ngươi cho rằng ta là yêu quái ăn thịt người? Ngươi còn sống. Đây chính là huyện Vô Cực, ngươi không cần mượn tiền cữu cữu của ngươi nữa, cuộc sống nhà bọn họ cũng không dễ dàng. Trong bao có một trăm lượng bạc, là thù lao ta cho ngươi, trở về sớm đi!”

Tần Bán Sơn ngây người một lúc lâu, mới kịp phản ứng, vội vàng nói cảm ơn, lại hỏi: “Tiên cô, tìm được tôn phu chưa?”

A Tú gật đầu, thở dài, nói: “Hắn vẫn không chịu về nhà, lại đi nơi khác chơi rồi.”

Tần Bán Sơn thầm nghĩ: Trượng phu của nàng quá không biết tốt xấu, cưới mỹ nhân như thiên tiên như vậy, còn không coi chừng, cả ngày lắc lư bên ngoài, không sợ nương tử hồng hạnh vượt tường à?

“Vậy tiếp theo tiên cô định làm thế nào?”

A Tú buồn bã nói: “Ta là một nữ nhân, còn có thể như thế nào? Đành phải về nhà chờ hắn thôi.” Nói cáo từ xong, lại dặn dò: “Tần công tử, đừng nói với người khác ngươi đã gặp ta.”

Tần Bán Sơn gật đầu nói: “Tiên cô yên tâm, bần sĩ biết rồi.”

A Tú hóa gió mà đi, Tần Bán Sơn giật mình tại chỗ, giống như nằm mơ, tỉnh mộng, thở dài một tiếng, đi thăm cữu cữu.

Lại nói A Tú đi tới một ngọn núi, niệm chú ngữ với vách đá, răng rắc một tiếng, từ vách đá đó nứt ra một lỗ hổng rộng bằng bánh xe, lộ ra ánh sáng mơ hồ, giống như Tần Bán Sơn nhìn thấy lúc trước.

A Tú đi vào, tiếng ồn ào náo động như thủy triều phả vào mặt, trong vách đá này đúng là một vùng phố xá phồn hoa rộng lớn. Lâu đài cẩm tú, san sát nối tiếp nhau, trên đường nam nữ già trẻ, y quan tụ tập, còn náo nhiệt hơn kinh thành trong những ngày lễ lớn.

Thạch bích ở phía sau nàng khép lại, nàng đi tới trước một tòa lầu cao, phía trên là bảng hiệu lớn, chữ lớn màu đỏ thắm: Xuân Huy Lâu.

Xuân Huy Lâu vừa là tửu lâu, cũng là khách điếm, nàng và Chung Vãn Tình đã hẹn gặp nhau ở đây. Đại sảnh lầu một có mấy bàn khách, Chung Vãn Tình cũng không có ở bên trong, A Tú đi tới trước quầy, hỏi chưởng quỹ: “Chung cô nương có ở đây không?”

Chưởng quỹ là một tiểu lão nhi, mặc một thân xiêm y màu nâu xám, đang còng lưng, cúi đầu tính sổ, trên mặt không có chút thịt nào, ngón tay nhọn gảy bàn tính, rất giống con chuột, nghe vậy nâng một đôi mắt đậu xanh lên, đánh giá nàng một phen, nói: “Xin hỏi cô nương họ gì?”

A Tú nói: “Ta họ Đường.”

Chưởng quỹ cười gật đầu nói: “Có một vị Chung cô nương ở chỗ này, buổi sáng nàng ấy đi ra ngoài, còn chưa trở về, để lại lời nhắn, nếu có một vị cô nương họ Đường tìm nàng ấy thì để nàng chờ ở đại sảnh.”

A Tú gật gật đầu, ngồi xuống một cái bàn trống, gọi vài món ăn, một bầu rượu Lam Kiều Phong Nguyệt, vừa ăn vừa chờ.

Bốn người nam nhân ở bàn bên đã uống không ít, A Tú vừa vào cửa, ánh mắt say mê của bọn họ đã bị nàng hấp dẫn. Mỹ nhân như nàng, còn say lòng người hơn rượu ngon.

Một người trong đó bưng chén rượu đứng lên, đi tới trước mặt A Tú, cười nói: “Đường cô nương, gặp nhau là duyên, tại hạ kính cô nương một chén!” Dứt lời, ngửa cổ uống cạn.

A Tú nhìn gã một cái, người này mặt đầy thịt, chỉ có một nửa tóc, một nửa khác cạo sạch, lộ ra da đầu, là một cái đầu âm dương. Gã mặc một bộ trường bào gấm có giá trị xa xỉ, trên thắt lưng treo một cây đao, vỏ đao bằng da cá mập xanh, tay đeo ba chiếc nhẫn bằng đá quý bưng ly rượu.

A Tú chỉ nhìn gã một cái, rồi tự mình dùng bữa, trên mặt mang theo chút khinh thường.

Đầu âm dương cảm thấy nhục nhã sâu sắc, ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Đường cô nương không nể mặt tại hạ?”

A Tú chậm rãi nhai một miếng thịt kho tàu, nuốt xuống, thản nhiên nói: “Mặt mũi là tự mình kiếm được, không phải người khác cho.”

Mặt đầu âm dương vốn phiếm hồng bây giờ lại càng đỏ, lớn tiếng nói: “Tại hạ Chu Hâm, là môn chủ của Kim Ba Môn!”

A Tú ồ một tiếng, lắc đầu nói: “Chưa từng nghe thấy.”

Chu Hâm giận dữ, một tay nắm lấy cánh tay của nàng, tay kia rót đầy một chén rượu, nói: “Cô nương đừng có rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt!”

“Nàng tửu lượng kém, chén rượu này ta thay nàng uống hết!” Một giọng nữ tựa như tiếng tiêu vang lên ở cửa, dường như có vài phần ý cười, thanh u dịu dàng.

Mọi người theo tiếng nhìn lại, một nữ tử đi tới, đầu nàng ấy đội mũ Phù Dung³, mặc áo lụa mỏng hoa xanh trúc xanh, bên hông thắt khăn màu đỏ, thân hình cao gầy, khuôn mặt ửng hồng, tựa như ráng chiều nơi chân trời, một đôi mắt sáng như ngôi sao Hôm, diễm lệ không gì sánh được.

[3] mũ Phù Dung: Sở dĩ mũ có tên là mũ Phù Dung vì hình mũ như hoa, chẻ ra nhiều cánh, chồng chồng lớp lớp, tựa như bông sen, bông phù dung.

Nàng ấy chính là Chung Vãn Tình, dù có một viên châu ngọc như A Tú ở phía trước, mọi người nhìn thấy nàng ấy, vẫn ngây dại.

Bình Luận (0)
Comment