Hai người cùng đi trên con đường mà trước kia Chanh Âm rất quen thuộc, y sống ở Căng Uyên Lâu hơn bốn năm, mỗi lần miễn là có thời gian rảnh rỗi, y sẽ lôi kéo mấy người bạn thân trong lâu cùng ra ngoài dạo chơi vui đùa, trấn nhỏ biên cảnh này cái gì cũng thiếu, chỉ có lễ mừng hội chùa là không thiếu, cùng mọi người xem bì ảnh kịch*, gặm kẹo hồ lô, ăn quà vặt đặc sắc khắp nơi là khoảng thời gian sung sướng nhất trong cuộc đời y.
*Loại hình rối được Trương Nghệ Mưu đưa vào trong đời sống là rối bóng, còn được gọi là bì ảnh kịch (các diễn viên điều khiển những con rối làm bằng da, trước những bóng đèn sáng và in hình lớn trên màn, khán giả xem là xem hình ảnh trên tấm màn đó, nên được gọi là rối bóng).Chẳng qua điều này chỉ giới hạn ở bên cạnh bạn bè mà thôi, cùng người mua ở chung sao… Đơn giản chỉ là chịu giày vò.
Tối nay là lễ hội thu hoạch mùa thu, hai bên đường phố treo đèn hoa đăng, các gian hàng cũng san sát nối tiếp nhau mà phân bố hai bên trái phải, đình bên hồ ngoài xa lâu lâu lại phóng pháo hoa, những người thích náo nhiệt nhân cơ hội này dẫn theo gia đình ra ngoài hưởng thụ niềm vui đêm nay.
Cảnh tượng như vậy, Chanh Âm hẳn là phải thích vô cùng mới đúng, thế nhưng tối nay y lại đi theo chủ nhân An Thiếu Du của mình, hết thảy đều trở nên không còn chút ý nghĩa nào. Ví dụ như, y kỳ thực rất muốn ăn bánh bao bên đường kia, thế nhưng trên người y không có tiền, cũng không thể mở miệng nói ra yêu cầu gì với chủ nhân, chỉ có thể chậm rãi lắc lư đi qua.
Thực sự là quá đáng ghét!
Chanh Âm ngoài miệng không thể nói, trên mặt cũng không thể biểu hiện ra, chỉ có thể lén nhìn bánh bao kia vài lần, sau đó liếm miệng, bĩu môi kềm lại cơn thèm.
Không biết có phải bỗng nhiên ý thức được cái gì hay không, An Thiếu Du một mực đi thẳng về phía trước thình lình xoay người một cái, ánh mắt trông mơ giải khát* kia của Chanh Âm vừa vặn rơi vào tầm mắt hắn, mà Chanh Âm cũng phát giác ra ánh nhìn đó, lập tức thu hồi nhãn thần suồng sã, nhìn An Thiếu Du vẫn là con ngươi đen láy không có chút rung động nào.
*Nguyên văn “vọng mai chỉ khát”: ví với việc dùng ảo tưởng để tự an ủi, do tích: quân lính trên đường hành quân rất khát. Thấy vậy Tào Tháo liền bảo rằng, họ sắp sửa hành quân qua rừng mơ. Nghe vậy, ai nấy đều ứa nước miếng và cảm thấy đỡ khát hẳn.An Thiếu Du nhìn y, lại nhìn quầy bán hàng rong kia một chút, lên tiếng hỏi: “Muốn ăn sao?”
“… Xin lỗi.” Chanh Âm tự biết vượt qua phép tắc, nên nói chuyện cũng nhỏ đi không ít.
Nhìn bộ dáng này của y, ngược lại rất giống con chó nhỏ biết mình làm chuyện sai, hoàn toàn bất đồng với tiểu thiếu gia An gia kiêu căng tự đại mà An Thiếu Du quen biết trước đây, so với mười năm trước, hình như bộ dáng hiện tại khiến người ta yêu thích hơn.
An Thiếu Du nhíu mày, buông tay Chanh Âm ra, chính mình quay trở lại, móc tiền ra mua năm cái bánh bao rồi lại quay về.
“Cầm đi.” Hắn lấy một cái bên trong ra trước, tiếp đó đưa phần còn lại kể cả túi giấy tất cả cho Chanh Âm.
Chanh Âm tiếp nhận túi, đem miệng túi buộc chặt, sau đó ôm vào trong ngực tiếp tục đi cùng An Thiếu Du, thấy y động tác gọn gàng, tươi cười như trước, lòng An Thiếu Du giống như bị châm đâm chọc.
Có lẽ y không phải đang diễn trò, có lẽ y không phải muốn chọc giận hắn, có lẽ…
“Ăn.” An Thiếu Du đứng trước mặt Chanh Âm, bẻ cái bánh trong tay nhét vào miệng y.
Lúc này Chanh Âm mới vâng lệnh, mở miệng nuốt vào, mặc dù chỉ là vỏ bánh bao, thế nhưng cũng hơi mang theo hương vị thịt, Chanh Âm cười híp mắt vui vẻ ăn.
“Ăn ngon không?”
“Ừm.” Chanh Âm liều mạng gật đầu.
“Vậy cái này cho ngươi, đưa túi cho ta.” An Thiếu Du nói xong liền lấy túi giấy trong tay Chanh Âm, đưa bánh trong tay mình cho y.
Trong nháy mắt cầm lấy bánh bao, lòng Chanh Âm có một chút cảm giác kỳ lạ, nhưng y nói không được, cảm giác kia dường như rất xa lạ, rồi lại rất quen thuộc, có lẽ rất lâu trước đây y đã từng có cảm giác như vậy.
Quên đi, mặc kệ nó, tùy ý hắn vậy!
Chanh Âm không tiếp tục suy nghĩ sâu xa nữa, bắt đầu chuyên tâm gặm cái bánh bao đã mong mỏi rất lâu kia, bộ dáng hạnh phúc cùng với nét mặt thỏa mãn nọ khiến An Thiếu Du cảm thấy trong lòng ấm áp, bất tri bất giác, khóe miệng của hắn gợi lên vẻ mỉm cười.
Hai người tiếp tục tiến lên, nhưng không còn là một trước một sau, mà là sóng vai đi ngang nhau.
An Thiếu Du cũng lấy ra một cái bánh bao nếm thử, hắn cảm thấy bánh này cũng chẳng có gì đặc biệt, nhưng thấy Chanh Âm thích như vậy, hắn cũng không nói gì nhiều.
Chanh Âm mới vừa gặm xong một cái, An Thiếu Du lại lập tức đưa tới một cái, y cảm thấy kỳ quái, nhưng đối phương lại không đỏ mặt chút nào mà trả lời nói ăn không vô, y tin là thật cứ tiếp tục gặm, thẳng đến năm cái bánh bao toàn bộ được giải quyết hết, Chanh Âm ăn ba cái, An Thiếu Du ăn hai cái.
Sau đó, hành vi của An Thiếu Du càng kỳ cục, Chanh Âm rốt cuộc cũng được kiến thức “sự biến đổi” của mười năm này.
“Muốn kẹo hồ lô không?”
“… Ừ.”
“Cho ta hai chuỗi.”
…
“Có muốn uống cháo Bát Bảo hay không?”
“… Ừm.”
“Ông chủ, làm phiền, hai chén.”
…
“Đậu phụ thối, ta nhớ trước đây ngươi rất thích, hiện tại thì sao?”
“… Ừm.”
“Tám miếng đậu phụ.”
Cái này coi là gì? Hóa ra hắn gần đây nhu tình không có chỗ phát tiết, nên tất cả đều dâng hiến cho tên nam sủng là y đây ư? Quái lạ, quái lạ, nếu ôn nhu dồi dào quá, vậy tại sao không trở về dâng tặng cho vợ con của hắn a?
Chanh Âm đâm một miếng đậu phụ bỏ vào trong miệng, tò mò đánh giá An Thiếu Du lại đang chạy qua một bên không biết đi mua cái gì.
Một lát sau, An Thiếu Du trở về, quả nhiên trong tay có thêm một bao đồ vật — hạt dẻ rang đường.
Đây quả thật cũng là một trong những thức ăn Chanh Âm yêu thích, chẳng qua mười năm trước nó đã trở nên xa cách, bởi vì “Thiếu Du ca ca” nguyện ý giúp y bóc vỏ đã không còn nữa.
Sao chứ? Hắn muốn những thứ này làm gì? Thật quá buồn chán!
Vỗ vỗ đầu mình, Chanh Âm nỗ lực muốn ném những suy nghĩ không giải thích được này ra khỏi đầu, An Thiếu Du thấy hành động của y hơi sửng sốt, cũng không biết y muốn làm gì, đang định đi tới hỏi, bỗng nhiên bị một tiếng nói chen vào giữa hai người.
“Ô, ta nói người này thế nào nhìn quen mắt tới như vậy, thì ra là Chanh Âm!”
Hai người theo tiếng kêu nhìn lại, chỉ thấy một thanh y nam tử trong tay cầm chiết phiến* cười đến mức lỗ mãng, mà người đi bên cạnh hắn An Thiếu Du cũng biết, là Tiền Lục gia.
*Chiết phiến: quạt giấy.“Ngươi biết hắn ư?” An Thiếu Du hỏi Chanh Âm.
Lời này rơi vào tai nam nhân, hắn bất giác buồn cười, vì vậy trước khi Chanh Âm đáp lại đã mở miệng nói: “Há chỉ là biết, chúng ta còn từng cùng nhau trải qua một thời gian vui sướng đấy chứ, có đúng hay không? Chanh Âm.”
“Kim công tử, đã lâu không gặp.” Chanh Âm cũng là lộ ra vẻ mặt tươi cười với khách.
Họ Kim này cũng là một công tử bột của gia đình giàu có, đại khái hai năm trước, hắn coi trọng Chanh Âm vì vậy mang về bao dưỡng hết hai tháng, hoàn trả đầy đủ! Tuy còn trẻ, nhưng trong nhà có tiền, trước đây Chanh Âm cũng kiếm được không ít lợi ích từ trên người hắn.
Thấy Chanh Âm vẫn giống như thường ngày, tà tâm của tên Kim công tử này lại nổi lên, hắn vươn chiết phiến đùa giỡn nâng cằm Chanh Âm lên, giọng điệu ngả ngớn nói: “Chanh Âm à, ta thấy ngươi vẫn còn vài phần tư sắc, thế nào? Đêm nay…”
“Kim công tử, ngài thật thích nói giỡn, hôm nay ta đã có chủ thân, sợ rằng…”
Y còn chưa nói hết, đã bị An Thiếu Du một phen lôi trở về.