Có người nói nhân sinh ngắn ngủi như một giấc mộng, nhưng đến lúc thật sự kết thúc rồi mới nhận ra được — nhân sinh căn bản chính là một cái vòng tròn.
Vô luận cái vòng tròn này có lớn bao nhiêu, nhiều khó khăn như thế nào, đến cuối cùng, người chung quy cũng sẽ trở lại điểm khởi đầu…
…
Chanh Âm mang theo bước chân có chút bất ổn quay trở về An phủ, ngày hôm đó mặt trời chói chang, ánh nắng sau giờ ngọ chói mắt vô cùng, chiếu đến nỗi Chanh Âm choáng váng không thôi, y một tay che lên trán, khẽ ngẩng đầu lần thứ hai nhìn về phía cái biển hiệu quen thuộc kia — An phủ.
Y nở nụ cười, ấm áp, nhu hòa, mang theo chút áy náy nhàn nhạt, không giống với bất kỳ lần nào trước đây.
Lần này thật sự là phải kết thúc rồi…
Chậm rãi nhắm mắt, rồi lại mở ra, mọi thứ trước kia phảng phất đều có thể trông thấy rõ ràng giống như mới phát sinh ngày hôm qua.
Ngay lúc Chanh Âm đang đắm chìm trong hồi ức, đã có mấy người của An phủ nhìn thấy bóng dáng y, bọn họ lập tức chạy vào bẩm báo, chỉ chốc lát sau, An Thiếu Du đã vội vội vàng vàng chạy ra ngoài cửa.
Không kịp thở dốc nghỉ ngơi, trong chớp mắt ấy nhìn thấy được thân ảnh Chanh Âm ở ngoài cửa, tim An Thiếu Du gần như nảy lên trong ngực!
“Chanh Âm…” Hắn nhẹ nhàng gọi khẽ một tiếng, đổi lấy Chanh Âm quay lại đối mặt với hắn, sau đó là nụ cười xán lạn của y.
“Thiếu Du, những ngày qua sống có tốt không?”
Hẳn là không tệ rồi, bớt được cái đại phiền toái là y đây, còn có mỹ nhân làm bạn, làm sao mà không tốt được chứ!?
Nghe thấy giọng nói chân thật của đối phương, An Thiếu Du chỉ cảm thấy sợi dây cung kéo căng trong lòng mình trong nháy mắt trầm tĩnh lại, thân thể nhanh hơn lý trí làm ra phản ứng — hắn cấp tốc vọt tới chỗ Chanh Âm, hai tay gắt gao ôm chặt lấy y trong ngực, lực đạo kia giống như muốn dung nhập Chanh Âm vào trong thân thể, trở thành một phần của chính mình.
“…!”
Chanh Âm có chút ngoài ý muốn, thì ra y đối với hắn cũng không phải hoàn toàn không quan trọng ư? Cái này có phải là nhờ phúc của cha y hay không? Hay là vì may mắn hai người là thanh mai trúc mã đây?
… Quên đi, không suy nghĩ nhiều nữa, quá phiền phức, y không có thời gian.
Nghĩ như vậy, Chanh Âm đưa hai tay ra, lộ ra nụ cười gian xảo ôm lại An Thiếu Du, một đôi tay không đứng đắn sờ loạn sau lưng hắn, đầu cũng ra sức chui vào trong ngực người kia, ăn hết đậu hũ bay tới miễn phí này — ăn chùa thì ngu sao mà không ăn chứ!
Không lâu sau, An Thiếu Du vốn vẫn còn đắm chìm bên trong niềm vui đoàn tụ rất nhanh đã phát hiện được điều bất thường, hắn nhíu mày, nhẹ nhàng đẩy Chanh Âm ra, bắt được hai cái tay xấu xa kia, có chút bất mãn lên tiếng.
“Ngươi đang làm gì vậy?” Vui sướng thì vui sướng, nhưng hắn vẫn chưa xóa bỏ ranh giới giữa hai người.
An Thiếu Du biết rõ: hắn và Chanh Âm trong lúc này ngoại trừ ân tình ngày trước, không nên có thêm bất cứ tình cảm nào khác nữa.
“Hì hì!” Cười gượng hai tiếng, Chanh Âm thu tay lại, dùng giọng điệu vô lại mà chỉ có An Thừa Anh trước kia mới có nói, “Ngươi là nam nhân mà nhỉ? Sờ một cái cũng có mất miếng thịt nào đâu, Thiếu Du, không nên keo kiệt như vậy nha!”
“…”
Mồm mép như vậy khiến kẻ khác hoài niệm, khiến kẻ khác nghi hoặc, khiến kẻ khác chán ghét…
Nhưng khóe miệng An Thiếu Du lại không tự chủ được mà kéo ra một đường cong đẹp mắt, thoáng cái lấy tay gõ nhẹ lên trán Chanh Âm, giọng nói hàm chứa sủng nịch khiến bản thân hắn cũng cảm thấy không thể hiểu nổi.
“Nói gì vậy chứ!? Không được làm loạn nữa, nhanh cùng ta trở về!” Nói xong, hắn liền dắt tay Chanh Âm đi vào trong phòng.
Chanh Âm ngoan ngoãn theo sau hắn, nhìn tấm lưng dày rộng kia, tâm tư không nhịn được lại trôi dạt về thuở xưa.
Nam nhân anh tuấn cao lớn này từ lúc lớn lên đã bắt đầu tuấn tú, Chanh Âm thích nhất là tựa vào trên lưng hắn ngủ trưa, khi đó hắn lãnh đạm cõng y trên lưng, dạo bước trong hậu viện An phủ sau giờ ngọ, tuy rằng vẻ mặt của hắn thực sự rất lạnh, nhưng Chanh Âm vĩnh viễn cũng sẽ không quên sự ấm ấp truyền tới từ tấm lưng kia, cùng với tiếng tim đập mạnh mẽ khiến người ta an tâm.
“Thiếu Du…”
“Chuyện gì?”
“Ta rất thích ngươi, từ lúc còn bé đã bắt đầu thích.” Mang theo nụ cười thản nhiên, Chanh Âm nói ra lời yêu thương cất giấu mười năm nay.
An Thiếu Du ngừng lại một chút, đã không còn sự giận dỗi và gắt gỏng của trước kia, bình tĩnh đáp lại: “Ừ… Ta biết.”
Chỉ là “biết” mà thôi, không có trả lời, cũng không có kết quả.
Rất tốt, như vậy là đủ rồi, Chanh Âm cũng không mong muốn gì nhiều.
…
Nhìn thấy Chanh Âm trở về, người vui sướng chỉ có một mình An Thiếu Du, cảm nhận được ánh mắt An Kế Vũ cùng với mấy vị thúc bá Phân gia nhìn mình, Chanh Âm đã biết, chẳng qua y không hề lo lắng, trái lại còn đưa ra yêu cầu muốn nói chuyện một lát với An Kế Vũ. An Kế Vũ nguyên bản chẳng thèm ngó tới, nhưng lại nghe Chanh Âm nói chuyện này liên quan đến tương lại sau này của An gia, ông có chút động tâm, vì vậy đêm nay, ông dành hẳn một canh giờ cho Chanh Âm, hai người ở riêng một chỗ ai cũng không biết bọn họ nói cái gì.
Lúc hai người đi ra khỏi phòng, cũng không để ý tới ánh mắt tò mò xung quanh, giữa bọn họ giống như đã đạt thành một giao kèo nào đó, nhất trí giữ bí mật nội dung cuộc nói chuyện, thậm chí ngay cả An Thiếu Du cũng không rõ bọn họ nói chuyện gì…
Trở lại phòng, An Thiếu Du đối với việc Chanh Âm thủ khẩu như bình* cảm thấy rất không vui, hắn chụp lấy thân thể Chanh Âm, khóa chặt y ở giữa hai tay mình, ngữ khí mang theo một chút uy hiếp nói: “Chanh Âm, không nên ép ta mạnh bạo, nói cho ta biết, ngươi cùng cha ta đã nói những gì?”
*Thủ khẩu như bình: giữ kín như bưng, kín như miệng bình.Giọng điệu như vậy hẳn là thập phần có uy lực, nhưng Chanh Âm lại bất vi sở động, cười khanh khách vươn hai tay ngăn cản cổ An Thiếu Du, mạnh mẽ túm hắn về phía mình, khiến hạ thân hai người kề sát.
“Ngươi làm gì vậy!?”
Thấy y mi như thanh sơn đại, nhãn tự thu ba hoành*, An Thiếu Du đối với hành vi phóng đãng này sinh ra bài xích, mới vừa muốn đứng lên cách xa y, ai nghĩ Chanh Âm lại chủ động bò tới.
*”Mi như thanh sơn đại, nhãn tự thu ba hoành” là câu thơ của một thi nhân vương quan Đại Tống, nghĩa là “Lông mày như núi xanh, mắt tựa làn thu thủy”, đem vẻ đẹp núi xanh nước biếc của Giang Nam so với dung mạo dịu dàng của nữ tử, tình ý uyển chuyển thanh lệ. (Nguồn BAIDU)“Thiếu Du, không nên vô tình như thế…”
Lăn lộn mười năm trong kỹ viện, nếu như còn không nắm giữ được bí quyết câu dẫn nam nhân, vậy y thực sự có thể nói là đã sống uổng phí rồi!
Hạ thân như có như không ma sát, hai tay cũng không ngừng mơn trớn một vài chỗ mẫn cảm, Chanh Âm nhẹ nâng thân thể dậy thổi hơi vào tai An Thiếu Du nói: “Thiếu Du… Giống như trước đây… ôm ta một cái đi!”
An Thiếu Du nghe vậy, nhất thời hít vào một hơi, muốn trấn tĩnh chính mình, nhưng lại không đạt được gì.
Thân thể Chanh Âm ấm nóng, lời nói và động tác mang theo sắc dục không cái nào là không khiêu khích giới hạn của nam nhân.
Luân hãm bản thân đã là chuyện sớm hay muộn, ở trên phương diện này An Thiếu Du chẳng qua cũng chỉ là một nam nhân bình thường mà thôi…
Biết mình nắm chắc thắng lợi trong tay, cảm thụ tình cảm mãnh liệt của An Thiếu Du đang từ từ phóng thích, Chanh Âm ở một góc độ mà hắn không nhìn thấy lộ ra một nụ cười.
Nếu nhân sinh như giấc mộng, vậy hãy để cho giấc mộng như thế lâu thêm chút nữa, hoàn mỹ hơn một chút, sẽ bớt tiếc nuối đi một chút…