Hôn sự của An Thiếu Du đã thành định cục, An Kế Vũ cũng đắm chìm trong niềm vui sướng tân hôn của con trai, thế nhưng theo thời gian trôi qua, nỗi vui mừng này dần dần chuyển thành thất vọng, bởi vì điều ông mong đợi, đứa cháu trai kế thừa hương hỏa vẫn chưa được sinh ra.
Đảo mắt đã qua hơn nửa năm, tiểu thư Úy gia thân làm An phu nhân vẫn như cũ không thể mang thai hài tử, người An gia đều nhìn vào trong mắt, mỗi người lại có suy nghĩ riêng.
Về vấn đề nhạy cảm này, An lão gia nhiệt tình mong mỏi cháu trai cũng đã thử thăm dò hỏi han con dâu rất nhiều lần, mỗi lần như vậy Úy tiểu thư luôn luôn cười xấu hổ, tiếp đó trả lời qua loa lấy lệ để ứng phó. Cũng chỉ có trong lòng nàng biết rõ, trong mắt người bên ngoài, vị hôn phu chăm chỉ kia chẳng qua chỉ là ngoài mặt biểu hiện tử tế với nàng, trên thực tế hai người căn bản không có bất kỳ tình cảm gì đáng nói, thậm chí cái quan hệ phu thê hơn nửa năm nay cũng chỉ là hữu danh vô thực.
An Thiếu Du thường ra ngoài làm việc không ở trong nhà, mà thời gian ở nhà thì lại tận lực tránh việc hai người ở riêng một chỗ, đến tối thời điểm ở chung phòng cũng không cùng nàng trao đổi bất kỳ cái gì, Úy tiểu thư ngủ trên giường, còn hắn thì ngủ ở thư phòng hoặc trên ghế.
Sự lãnh đạm của chồng rất nhanh đã khiến Úy tiểu thư tổn thương thấu tâm, nhưng xuất giá tòng phu, nỗi tủi thân của nàng cũng không có chỗ để giãi bày, chỉ có thể vào lúc không ai phát hiện mà nuốt nước mắt tự khóc một mình.
Dần dà, điều này đã trở thành thường lệ, thẳng đến một ngày nọ, một người nam nhân khác đã phát hiện ra bí mật của nàng…
“Này, ngươi nghe nói gì chưa?”
“Chuyện của phu nhân và…”
“Suỵt, không nên nói lung tung!”
“Nhưng thiếu gia hắn…”
Lúc An Thiếu Du một lần nữa xong việc hồi phủ, đã là chuyện của hai tháng sau, nhưng lần trở lại này, hắn lại nhạy bén nhận ra được, ánh mắt người bên ngoài nhìn mình đã có chút thay đổi nho nhỏ.
“Thời điểm ta không ở trong phủ, đã xảy ra chuyện gì sao?” Hắn từ trước đến nay không bao giờ để ý tới những chuyện vụn vặt này, cũng khó có được mà hướng quản gia hỏi thăm.
Quản gia nghe vậy ngẩn ra, sau khi dừng lại nửa khắc, ông cũng không trực tiếp trả lời, mà nói: “Thiếu gia, bên trong phủ không có đại sự gì, chỉ là…”
“Là cái gì?”
“Này… cá nhân lão cảm thấy được phu nhân… có thể là bởi vì thiếu gia thường xuyên không ở nhà, cho nên quá tịch mịch.”
An Thiếu Du vừa nghe, động tác dừng lại, “Phu nhân nói gì?”
“Không không không, phu nhân một câu cũng chưa từng nói… Chính là… mọi người đều cảm thấy như vậy…” Quản gia thận trọng trả lời.
“Ừ… Ta biết rồi.”
Trong lòng An Thiếu Du cũng có dự định, nhưng về vấn đề này, hắn lại không phát hiện ra tính nghiêm trọng của sự việc.
Lần này, thời gian An Thiếu Du ở lại trong phủ lâu hơn một chút, lời nói của mọi người cũng vì vậy mà bớt phóng túng lại, An Kế Vũ cũng nhân cơ hội tìm con trai nói chuyện vài lần.
An Thiếu Du không hề bác bỏ bất kỳ lời răn dạy nào của phụ thân, bình tĩnh nghe phụ thân đòi hỏi chính mình, không đáp ứng cũng không phản đối.
Đối diện với nhi tử trầm mặc, An Kế Vũ cảm giác mình càng ngày càng không thể hiểu được con trai đang suy nghĩ cái gì nữa!
Nếu như nói là đã nghĩ thông suốt rồi, vậy hắn hẳn nên hiểu sự tồn tại của người thừa kế là hết sức quan trọng, nhưng vì cái gì… Lẽ nào…
“Ngươi còn băn khoăn y?”
Không thể nào, rõ ràng đã chặt đứt lâu như vậy, làm sao hai người vẫn còn có thể vương vấn không dứt được chứ!?
“…!” An Thiếu Du sửng sốt, nhưng biểu tình rõ ràng có biến hóa.
Chú ý tới sự thay đổi của con trai, An Kế Vũ trừng lớn hai mắt, khó mà tin được mọi thứ bản thân đang thấy.
“Thiếu Du! Ngươi không được càn quấy như vậy! Ngươi và y không có khả năng! Tuyệt đối không có khả năng đâu!”
Thấy phụ thân kích động như thế, An Thiếu Du vẫn hành xử bình tĩnh, nhắm lại hai mắt, lần thứ hai mở ra, vẫn như cũ thanh minh thấu triệt.
“Cha, Chanh Âm đối với ta… đến tột cùng là cái gì?”
“Ngươi…!”
“Ta không hiểu được, cho nên trước khi rõ ràng, ta tuyệt đối không thể buông tha mà quên đi y!”
Dứt lời, An Thiếu Du cũng không quay đầu lại mà bỏ đi, mặc cho An Kế Vũ gọi thế nào cũng không ngăn được.
Nhìn bóng lưng con trai dần dần biến mất, An Kế Vũ không khỏi lấy tay che lại hai mắt, ngửa mặt lên trời hô to: “Nghiệt duyên, nghiệt duyên a!”
Không vui phớt lờ phụ thân, An Thiếu Du đi đến thư phòng, trên đường gặp được đường ca An Dịch Nhiên đã lâu không thấy.
An Dịch Nhiên vừa thấy An Thiếu Du liền chủ động đi đến chào hỏi, tuy rằng An Thiếu Du có đáp lại, nhưng sắc mặt nhìn qua không tốt lắm, rất nhanh đã dẫn tới sự chú ý của đối phương.
“Thiếu Du, xảy ra chuyện gì vậy? Dường như không có tinh thần?”
“Không có gì…” An Thiếu Du đối mặt đường huynh, thoáng thở phào, “Dịch Nhiên, ngươi nghĩ An Thừa Anh là người như thế nào?”
Từ trong miệng hắn nghe được cái tên này, An Dịch Nhiên hơi kinh hãi, một lát sau gã mới mỉm cười trả lời: “Không phải là người tốt gì…”
“Vì sao?”
“… Trước đây ngươi đã nói với ta.”
“Ta đã nói như vậy sao?”
Tựa hồ là chuyện rất lâu trước đây, lâu đến ngay cả bản thân hắn cũng không nhớ rõ.
“Ừ.” An Dịch Nhiên một bên trả lời một bên tinh tế quan sát phản ứng của An Thiếu Du.
Không nghĩ tới đối phương sau khi nghe thấy lời này thì dừng một chút, rồi lại bất chợt nở nụ cười.
“Thiếu Du…?”
“… Thực sự rất ngây thơ… Chúng ta đều là…”
“Cái gì?”
“Không có gì, Dịch Nhiên… Mấy ngày nữa ta muốn đi Hoàng thành, việc trong phủ vẫn là nhờ ngươi.” Cười khẽ vài tiếng, An Thiếu Du nói sang chuyện khác.
Trong mắt An Dịch Nhiên lóe lên một tia khác thường, thừa dịp chưa bị phát hiện, gã nheo mắt cười trả lời: “Được, ngươi yên tâm.”
“Có ngươi ta tự nhiên yên tâm.”
“… Vậy đúng là vinh hạnh của ta!”