Nhất Tiếu Phong Trần Chi Nghiệt Duyên (Nghiệt Duyên)

Chương 37

Gã càng xem càng không vừa mắt, dưới cơn nóng giận, gã đấm một quyền vào má phải An Thiếu Du, đánh đến nỗi mặt hắn nghiêng qua một bên, má phải ngay lập tức sưng lên, khóe miệng cũng chảy xuống tơ máu.

Hành động này vẫn không khiến An Dịch Nhiên bỏ qua, gã nắm lấy cổ áo An Thiếu Du, uy hiếp nói: “Đừng tưởng rằng như vậy thì ta sẽ bỏ qua cho ngươi, mặc dù ta buông tha tiểu tình nhân của ngươi… nhưng ngươi, nhất định vẫn phải chết!”

“A… An Dịch Nhiên, ngươi thật đáng thương!”

Đương gia vị của An Thiếu Du là có được từ An Thừa Anh, hắn có thể hiểu muốn an ổn ngồi vững vàng trên vị trí đương chủ không tương xứng với mình này là khó khăn đến nhường nào, mà hắn cùng với An Dịch Nhiên lại không giống nhau, vị trí của hắn là do Chanh Âm cam tâm tình nguyện nhường lại, trong khi An Dịch Nhiên là chân chính cướp đoạt!

Trước đây việc Chanh Âm nhượng vị cũng làm cho An Thiếu Du trong lòng một trận bất an, nhưng nỗi bất an đó rất nhanh đã bị oán hận bao trùm, mà hôm nay An Dịch Nhiên đoạt vị, trong cuộc sống về sau, đã chú định gã cũng phải bị chút lương tâm còn sót lại dằn vặt cả đời…

“Ngươi câm miệng cho ta!” An Dịch Nhiên thẹn quá hóa giận, lại đánh An Thiếu Du thêm mấy quyền.

Nhưng vô luận gã có đánh tàn nhẫn cỡ nào, đôi mắt mang theo ý giễu cợt băng lãnh kia của An Thiếu Du vẫn thủy chung chưa từng rời khỏi trên người gã.

“Đáng giận, ta cho ngươi trừng nữa này!” Có lẽ là chột dạ, có lẽ là sợ, An Dịch Nhiên dao động.

Gã cầm lên bình rượu, nắm lấy hàm dưới An Thiếu Du, cường ngạnh rót vào miệng hắn.

“Ngươi đi chết! Đi chết! Đi chết đi!”

An Thiếu Du bị mạnh mẽ chế trụ, tuy rằng chống cự lại không nghe theo, rượu độc kia theo mép miệng chảy ra không ít, nhưng bởi vì không có chỗ nào để trốn, cũng không có đường nào để lui, một phần rượu độc vẫn vào được trong cổ họng.

“Ực!”

Thẳng đến lúc bình rượu đã thấy đáy, An Dịch Nhiên mới thở hồng hộc dừng tay buông An Thiếu Du ra, đại hán sau lưng cũng nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân mà lui xuống.

“Ha… Ha…”

“Khụ khụ… Hư… Khụ…”

Trong phòng chỉ còn lại hai người, tiếng hít thở nặng nề cùng với âm thanh ho khan không ngừng xen kẽ lẫn nhau, An Dịch Nhiên vẻ mặt kinh ngạc ngã ngồi xuống trước mặt An Thiếu Du, mà An Thiếu Du thì tứ chi mềm nhũn té trên mặt đất.

Không biết có phải liên quan đến dược hiệu hay không, An Thiếu Du không thể sử dụng một chút sức lực, cũng không có cách nào đứng lên.

Một lát sau, An Dịch Nhiên phục hồi lại tinh thần, trông thấy bình rượu trống trơn ngã lăn lóc bên chân, lại thấy An Thiếu Du đang nằm rạp trên mặt đất, gã biết mình đã thực sự làm được rồi!

“Ha… Ha ha… Ta thành công rồi… An gia là của ta… Là của ta…”

An Dịch Nhiên lầm bầm lầu bầu đứng lên, phảng phất giống như làm như vậy là có thể ép xuống cảm giác sợ hãi vì phạm tội của hắn.

“Khụ…”

An Thiếu Du không nghe rõ gã nói cái gì, theo thời gian trôi qua, hắn chỉ cảm thấy trong cơ thể tựa hồ có một ngọn lửa chậm rãi bùng cháy dữ dội, sau đó chính là một trận đau đớn như kim châm muối xát, phảng phất giống như muốn nghiền nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của hắn.

“A!”

Cho dù An Thiếu Du có sức chịu đựng tốt hơn nữa, nỗi thống khổ độc phát này, vẫn khiến hắn không nhịn được cuộn tròn thân thể hét to lên.

Cùng với âm thanh la hét còn có một ngụm máu tươi theo đó xông ra, phun lên mặt đất, màu đỏ tươi chói mắt kia khiến kẻ khác sợ hãi.

“Ư… Oa…”

Đau, đau quá!

An Thiếu Du một tay ôm bụng, tay kia cố sức chống đỡ chính mình, vẫn còn vọng tưởng muốn rời khỏi nơi này.

Mặc dù đã không còn nhìn thấy đường đi trước mặt, thậm chí không cảm nhận được bất luận kẻ nào xung quanh, hắn vẫn tận lực muốn đi, dù cho có phải bò, hắn cũng muốn rời khỏi cái nhà này!

“Âm… Chanh… Âm…”

Vươn tay về phía bóng tối trước mặt, chút ánh sáng duy nhất kia tựa hồ chính là khuôn mặt mỉm cười của Chanh Âm.

Hắn không thể chết được, chí ít vào lúc còn chưa trông thấy Chanh Âm, không thể chết được!

An Thiếu Du tưởng niệm Chanh Âm, mặt khác lại sợ hãi đối mặt với tình cảm dành cho y tận dưới đáy lòng mình, cho nên bản thân hắn đã tự làm ra một ước định —— mỗi dịp lễ tết với ngày hội mới có thể đi gặp y.

Hôm nay đã sắp cuối năm, gần bước sang năm mới rồi, hắn rốt cục đã có thể đi gặp Chanh Âm, hắn muốn biết y sống có tốt hay không, hắn mong mỏi ngày này lâu lắm rồi, hắn nhất định phải đi nhìn y!

Không biết từ lúc nào, có lẽ là cảm thấy hắn chết chắc rồi, An Dịch Nhiên rời khỏi gian phòng, lưu lại hắn một người chờ chết.

Nỗi đau đớn thể xác khiến An Thiếu Du không thể cử động, hắn nằm trên mặt đất, hai con ngươi nhìn cửa phòng chỉ cách mình vỏn vẹn mấy bước chân, dần dần mất đi thần thái.

Nhưng trong nháy mắt hắn gần hôn mê đó, cửa phòng tựa hồ bị người mở ra…

“Thừa…”

Thấy hắn đã bất tỉnh, Úy tiểu thư lớn mật tới đây sợ đến mức vội vàng tiến lên thăm dò hơi thở của hắn, cảm thấy vẫn còn một tia khí tức, nàng mới hơi an tâm.

“Phu quân… ngươi tốt xấu gì cũng cùng ta làm phu thê một năm nay, vì hài tử của ta… ta cũng chỉ có thể giúp ngươi như vậy thôi…” Nàng nói, phía sau lại có một người lén lút đi vào.

“Phu nhân, mau đưa thiếu gia cho ta, nếu không để Dịch Nhiên thiếu gia phát hiện ngài… coi như hỏng bét đó!”

“Lão quản gia.” Úy tiểu thư vui vẻ gật đầu, tiếp đó giúp đỡ đem An Thiếu Du dựa vào trên lưng lão quản gia.

Hai người rón ra rón rén, lão quản gia mang theo An Thiếu Du, Úy tiểu thư hộ tống bọn họ, rốt cục dưới tình huống không bị người phát hiện đưa người rời khỏi An phủ…
Bình Luận (0)
Comment