Mấy ngày sau đó, cuộc sống của Chanh Âm trôi qua rất thoải mái lại quỷ dị.
Thiếu Du đi rồi, thay vào đó chính là Hâm Nhiên, dưới sự yêu cầu của Bạch đại phu, Chanh Âm mấy ngày này đều phải ở lại trong nhà tĩnh dưỡng, toàn bộ việc vụn vặt được Hâm Nhiên xử lý hết, mỗi ngày còn đều đặn một chén thuốc khó uống cùng với một đống lớn thuốc bổ…
Điệu bộ này thật sự khiến Chanh Âm hoài nghi, Bạch đại phu là muốn cho y ăn no đến chết, thế nhưng qua chừng bảy ngày y liền phát hiện không thích hợp, thân thể không còn suy yếu như trước, nửa đêm cũng không lo ngại cô đơn lạnh lẽo, dường như cũng không phải hồi quang phản chiếu*, mà thật sự là càng ngày càng khỏe mạnh lên, đây rốt cuộc là có chuyện gì?
*Hồi quang phản chiếu: là tên thường gọi hiện tượng người ốm nặng đột ngột hồi tỉnh, khỏe lại trước khi qua đời.Chanh Âm không ngu ngốc, sự thay đổi mấy ngày này khiến y cảm thấy bất an, mà trên hết còn là nỗi sợ hãi dâng tràn.
Nếu bệnh của y thật sự tốt lên, vậy chứng minh được cái gì?
Chứng minh đại phu đã tìm được thuốc cho y.
Vậy thuốc nọ lại nói lên cái gì?
Nói lên được y đang mỗi ngày dùng đi máu của một người, thịt của một người…
Nghĩ đến đây, Chanh Âm không khỏi rùng mình một cái.
“Làm sao vậy?”
Hâm Nhiên ở bên cạnh bưng đồ ăn tới trông thấy sắc mặt khó coi của Chanh Âm, cho là y lại tái phát bệnh cũ, vội vã chạy đi tìm Bạch đại phu đang sắc thuốc ở phía sau.
Bạch đại phu thấy thế, đang định thân thủ bắt mạch cho y, ai nghĩ tới Chanh Âm lại khước từ, thoáng cái rụt tay về, còn dùng ánh mắt dò xét nhìn bọn họ.
“Chanh Âm, ngươi làm sao vậy? Có khó chịu thì mau để Bạch đại phu nhìn một cái a!” Hâm Nhiên lo lắng nói.
Nhưng Chanh Âm chính là kiên quyết không cho, nhíu mày nhìn Bạch đại phu, “Bạch đại phu, thuốc ngươi đang sắc là thuốc gì?”
“… Thuốc bổ.”
“Ngươi nói láo!” Chanh Âm lớn tiếng phủ định câu trả lời của hắn.
Đối với việc bị vạch trần lời nói dối, Bạch đại phu cũng không hề mảy may kinh ngạc, Chanh Âm vốn rất thông minh, chuyện này tự nhiên không lừa được y bao lâu, vì vậy hắn không chút hoang mang để Hâm Nhiên trước đi trông chừng ấm thuốc, mình thì lưu lại ứng phó với Chanh Âm.
Bạch đại phu mới vừa ngồi xuống bên giường, còn chưa kịp mở miệng, Chanh Âm đã tiên phát chế nhân* nói trước: “Là Thiếu Du phải không? Các ngươi để hắn làm thuốc dẫn cho ta?”
*Tiên phát chế nhân: hành động trước để kiềm chế đối phương, đánh đòn phủ đầu.Khả năng này là lớn nhất, mà quả nhiên, Bạch đại phu lẳng lặng gật gật đầu.
Hắn bình tĩnh như vậy khiến Chanh Âm không vui, y nhíu mày, trong lời nói có chút run rẩy: “Bạch đại phu, vì sao nhất định phải lấy một người thành thật như hắn ra đùa giỡn? Hắn cùng với ta không phải người thân cũng chẳng phải bạn cũ*, càng không có cái gì là bằng hữu chi nghị
(tình nghĩa bằng hữu), vì những tháng ngày gần như rách nát sau này của ta, tại sao người nọ nhất định phải hi sinh tính mệnh!?”
*Nguyên tác “phi thân phi cố”.Hiện tại nên làm như thế nào mới đúng đây?
Chanh Âm cũng từ Bạch đại phu nghe được, thuốc này một khi đã dùng liền không thể ngưng cũng không thể đổi, nếu bây giờ dừng lại, vậy Chanh Âm chắc chắn phải chết tạm thời không nói, ngược lại là Thiếu Du, đã uổng phí một phen khổ tâm của người nọ, Chanh Âm cần phải tiếp tục dùng, y vừa trông thấy chén thuốc kia thì cả người khó chịu, càng không cần nói đến chuyện uống hết.
Có lẽ biết được suy nghĩ của y, Bạch đại phu lúc này mới lên tiếng nói: “Hắn muốn cho ngươi một cơ hội để bắt đầu lại lần nữa.”
“…!”
Một câu nói đơn giản bình thường lại giống như lợi kiếm xé rách lớp phòng hộ trong lòng Chanh Âm.
Không sai, kể từ khi biết chính mình không còn sống được bao lâu nữa, Chanh Âm liền bỏ mặc bản thân tới đâu thì tới, không tranh giành cũng không theo đuổi, nói dễ nghe y là vì người khác suy nghĩ chu toàn, nhưng nói khó nghe, y không phải chính là bỏ cuộc rồi sao?
“Cái, cái gì mà bắt đầu lại từ đầu… Đừng có nói giỡn nữa!” Chanh Âm cứng ngắc cười nói, “Hắn là gì của ta? Dựa vào cái gì quản ta nhiều chuyện như vậy? Hắn cho mình là ai chứ!?”
Tâm tình của y có chút kích động, ngữ điệu cũng hơi bất ổn.
Không trả lời Chanh Âm, Bạch đại phu âm thầm thở dài một cái, “Hắn là ai không quan trọng, quan trọng là hắn lựa chọn để cho ngươi sống tiếp, mà ngươi uống huyết nhục của hắn, đã không còn lựa chọn nào khác nữa rồi.”
“…”
Chanh Âm không lên tiếng, nhưng đáp án hiện tại đã hết sức rõ ràng, y căn bản không có quyền nói “Không”, bởi vì đây là cuộc giao dịch một người khác vì y mà đánh đổi tính mệnh.
“Hắn… có tốt không?”
“Hắn rất tốt, tạm thời không chết được.”
Bạch đại phu biết người mà y đang nói đến, chính là An Thiếu Du đang nằm trong khách điếm kia, mặc dù trên lưng hắn bây giờ đã tràn đầy vết thương, gập ghềnh lồi lõm, thân thể suy yếu khó có thể mảy may di chuyển, thế nhưng vẫn còn có thể tiếp tục chống đỡ như trước.
Không thể không nói, nghị lực của người này khiến kẻ khác phải bội phục, Bạch đại phu cũng là tự thấy thua kém….
Nhìn thịt trên lưng mình bị cắt xuống từng ngày từng ngày, thấy máu trong tay chảy ra từng giọt từng giọt, thân thể vốn hoàn hảo cứ như vậy dần dần suy yếu, thậm chí còn chẳng biết sau này có còn cơ hội sống hay không.
Thế nhưng người nam nhân kia lại chưa bao giờ kêu đau gọi khổ, thậm chí ngay cả rên rỉ một tiếng cũng đều không có, hắn thà trong lúc cắt thịt lấy máu cắn nát bờ môi của mình hoặc là cắn chặt đệm chăn dưới người, mặc cho từng giọt lớn mồ hôi lạnh lăn xuống thậm chí ngất xỉu cũng không có một tia oán giận.
Một người nam nhân có thể làm được đến như vậy, có thể thấy rõ chân tâm không giả, nhãn quang Chanh Âm cũng coi như tốt, người nam nhân một khi đã động tâm liền si mê cả cuộc đời như vậy, trên thế gian có được bao nhiêu chứ?
“Ngươi rất may mắn.” Bạch đại phu bỗng nhiên nói với Chanh Âm.
Chanh Âm nghe vậy nghi hoặc nhìn người nọ, nhưng tầm mắt lại chạm tới Tử tinh long phượng bội treo bên hông hắn rồi dừng lại.
Y khó có thể tin nhìn chằm chằm bội sức quen thuộc kia, mắt càng mở càng lớn, giống như là trông thấy đồ vật gì đó vô cùng bất khả tư nghị.
Nhận ra sự kì dị của y, Bạch đại phu cũng kỳ quái theo tầm mắt người nọ nhìn vào bên hông của mình, lúc này mới phát hiện y đang nhìn Tử tinh long phượng bội.
Bạch đại phu đoán rằng đây là đồ của An Thiếu Du, có thể Chanh Âm trước đây đã gặp qua, vì vậy liền nói: “Đây là Thiếu Du cho ta, xem như là trả nợ tiền thuốc men của hắn.”
Tính cách An Thiếu Du cũng lạ, không muốn nợ ân tình người khác, hắn hiện tại bị thương nặng cần sự chăm sóc của Bạch đại phu, không có tiền trả liền dùng cái này để bồi thường, bản thân Bạch đại phu ngày hôm nay cũng là lần đầu tiên đeo, lại bị Chanh Âm trông thấy.