Nhặt Tổng Tài Sinh Bánh Bao

Chương 32

Edit+Beta: Minh Miu

Một ngày này, Đại Tráng giữa trưa bận bịu xong đã về nhà, trông thấy cửa ra vào sân nhỏ nhà mình có mấy đứa nhỏ thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, liền ơ hai tiếng: “Nhìn cái gì? Mấy thằng khỉ gió chính mình tự chơi trứng mình đi, đừng ở trước cửa nhà tao quấy rối.”

Mấy đứa nhỏ giải tán lập tức. Đại Tráng tự mình đẩy cửa vào nhà.

Tiểu Mãn vịn tường chậm chạp đi ra, trông thấy Đại Tráng, nở nụ cười: “Hôm nay ngược lại trở về sớm.”

“Tại sao lại đứng lên? Không phải để cho em nằm giường xem tivi sao? Anh nói tất cả phải chờ anh về nhà lại dìu em đứng dậy đi dạo xung quanh.” Đại Tráng vội vàng đi qua, đỡ Tiểu Mãn ngồi xuống cái ghế dựa di nhất trong nhà chính, nhíu nhíu mày, nói: “Coi chừng miệng vết thương của em, còn chưa khỏe hẳn đâu, liền xuống đất chạy loạn.”

Tiểu Mãn nói: “Bác sĩ không phải nói, vận động nhẹ cùng đi đi lại lại có lợi cho thân thể khỏe mạnh sao? Em đây là tuân theo lời dặn của bác sĩ. Ai, anh vẫn chưa trả lời em, anh như thế nào sớm như vậy liền trở về?”

Xác thực, sau khi ở bệnh viện kiểm tra về, thân thể Tiểu Mãn càng ngày càng tốt hơn, dần dần mỗi ngày có thể xuống giường, do Đại Tráng đỡ trong sân đi dạo vài bước. Hôm nay tốt hơn, còn không đợi Đại Tráng trở về dìu, chính mình liền đứng lên.

Đại Tráng luôn luôn là đối với Tiểu Mãn không có biện pháp, cũng chỉ đành tùy theo cậu vui vẻ, dặn dò một tiếng: “Đừng đứng quá lâu. Đi trong chốc lát, lại nghỉ một lát.”

“Đã biết, Tiểu Anh Tử.” Tiểu Mãn kéo dài âm điệu trả lời.

Sau đó, Tiểu Mãn hơi ngượng ngùng nói cho Đại Tráng biết, kì thật cậu đứng dậy, là muốn xem xem có thể đi nhà bếp làm chút gì ăn, để cho Đại Tráng có thức ăn sẵn, chỉ là, cậu ở trong nhà bếp dạo qua một vòng, chẳng qua là chả biết gì, ngay cả bếp ga cũng không có, cơm này có thể làm như thế nào đây?

Đại Tráng nghe xong cười, nói: “Em cho là trong thành phố các em sao, làm bếp ga phải mất mấy ngàn đồng, nấu bếp ga kia còn phải trả chi phí khác, chúng ta ở nông thôn, có thể dùng đồ vật để nhóm lửa rất nhiều, làm gì tốn số tiền kia? Cho nên, trong thôn chúng ta cũng không có người dùng bếp ga.”

Chẳng qua, nghĩ đến Tiểu Mãn lại muốn làm thức ăn cho mình ăn, Đại Tráng trong lòng là kinh ngạc lại cảm động, nói: “Em biết làm cái gì sao? Còn làm cơm cho anh ăn?”

Tiểu Mãn ngẩng đầu lên, nói: “Làm mì chung qui biết đi, sau đó đập trứng gà, chẳng phải được sao?”

Đại Tráng buồn cười nhìn cậu, nói: “Trong nhà không có làm sợi mì, muốn tự mình nhào bột mì, em sẽ biết sao? Còn có, trứng gà không có, phải đi lấy trứng ở trong ổ gà, em dám đi lấy trứng dưới phao câu gà mẹ sao? Xem nó có mổ tay em không, đuổi em bay ra sân.”

Đại Tráng tưởng tượng ra tình cảnh kia mắc cười, Tiểu Mãn rón ra rón rén tới gần ổ gà, mò ra hai quả trứng gà liền muốn chạy, kết quả bị gà mái phát hiện, gà mái nổi giận “khanh khách đát” “khanh khách đát” đuổi theo Tiểu Mãn, đem Tiểu Mãn mổ ra một cái hố nhỏ trên tay cùng một thân lông gà, ngay cả trên đầu cũng chen vào hai sợi lông gà, càng phát ra tiếng ha ha cười lớn.”Cười cái gì mà cười.” Tiểu Mãn bĩu môi, uốn éo thân, nói: “Dù sao em cái gì cũng không biết, vậy vẫn là anh từ từ mệt đi, em quay trở về giường đợi có sẵn đi.”

Trong chốc lát Đại Tráng đã làm xong cơm, bắt đầu đi vào cùng Tiểu Mãn cùng một chỗ ăn cơm, cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa lại thuận tiện cho gia súc ăn, vừa xem còn không đến 12 giờ, Đại Tráng ngó ngó mặt trời, nói: “Đến, Tiểu Mãn, chúng ta cùng nhau ngủ trưa.”

Tiểu Mãn ngoài ý muốn khiêu mi, nghĩ thầm, thằng này thế nhưng giống như làm bằng sắt, xem như không biết nghỉ ngơi, ngủ trưa? Đây chính là chuyện hiếm có. Hôm nay như thế nào...Hay là kìm nén xấu xa gì? Tiểu Mãn vội nói: “Ai, em nói cho anh biết, tối hôm qua em chà xát dây thừng cỏ thô kia đều chà xát đến ngủ mất, buổi tối nằm mơ cũng còn đang chà xát nữa, anh thật là mệt chết em, hiện tại cánh tay còn đau nữa, đừng muốn thừa dịp ngủ trưa lại ồn ào em. Chính anh cũng rảnh tay, chính mình động thủ, cơm no áo ấm.”

Đại Tráng mặt dày mày dạn đi qua, nói: “Anh đây không cần tay của em nữa, anh đổi một loại, được không? Lúc đầu em còn giả vờ cô vợ nhỏ hiền lành, muốn cho anh ở phía dưới em nữa, ý tốt của vợ không thể cô phụ, anh đây liền không khách khí...”

Tiểu Mãn không sợ chút nào, cái cằm vừa nhấc, nói: “Anh tới nha, chỉ sợ anh không dám.”

Đại Tráng thật đúng là không dám, người này nâng ở trong tim cũng sợ rớt, vết thương trên người còn chưa lành, chỗ nào cam lòng tổn hại cậu, cũng chính là nói trên miệng, làm cho qua vậy thôi.

Chẳng qua, ngủ trưa hay muốn ngủ, hai người vai kề vai nằm ở trên giường, thoải mái trò chuyện. Đại Tráng nói cho Tiểu Mãn biết, đoán chừng chuyện ngày đó, Nhị Ngưu có thể là nói cho người khác nghe rồi, chẳng qua là thời gian hai tuần, Đại Tráng nhặt được người đàn ông bị thương gần như truyền khắp trong thôn, bởi vì không có vợ, củi khô lửa mạnh, rõ ràng đem người đàn ông kia ngủ, liền giống như đem làm vợ giấu ở trong nhà, Đại Tráng lúc ở bên ngoài làm việc có cảm giác, cảm thấy có vài người xì xào bàn tán, còn có về nhà 3-5 đứa nhỏ hoặc ở cửa ra vào thò đầu ra nhìn, ló đầu ra ngó, hoặc trèo lên trên cây hướng trong sân nhìn, tóm lại, không phải chuyện gì tốt, chẳng qua, đã muốn tính toán đi rồi, cũng liền mặc kệ nhiều như vậy.

Tiểu Mãn nhíu nhíu lông mày, nói: “Bọn họ nhìn cái gì?”

Đại Tráng nói: “Anh chỗ nào biết? Đoán chừng là nghe Nhị Ngưu nói hiếu kì quá, muốn biết người anh giấu trong phòng lớn lên là dạng gì.”

Nói xong, Đại Tráng ở trên mặt mũi Tiểu Mãn sờ soạng một cái, vui rạo rực nói: “Vợ của anh thật phải lộ mặt, đem bọn họ toàn bộ dọa ngất rồi, ở đâu tìm được người xinh đẹp như vậy. Anh chính là giấu đi, không để cho bọn họ nhìn thấy.”

“Dọa ngất rồi hả? Nói em cùng yêu ma quỷ quái giống nhau.” Tiểu Mãn ngang ngược liếc Đại Tráng, còn nói: “Vậy người khác ở sau lưng anh nghị luận, khẳng định lời nói cũng khó nghe, trong lòng anh có thể dễ chịu?”

Đại Tráng chẳng hề để ý nói: “Đi quản bọn họ làm cái khỉ gió gì, chỉ cần không ngay trước mặt anh nói. Nếu ai dám ở trước mặt nói, anh một quyền đánh qua, đánh cho bọn họ răng rơi đầy đất, cùng Nhị Ngưu ngày đó giống nhau. Ah, đúng rồi, hôm nay anh ở bên ngoài trông thấy Nhị Ngưu, vừa vặn trong tay cầm tua-vit, anh liền hướng xe nó đâm mấy cái, xem tiểu tử này còn làm mấy chuyện xấu xa không? Ngày đó đánh cho nó một trận, vẫn không thể trách móc tự nó miệng mồm âm độc. Sau lưng nói xấu người ta còn không đủ, còn ở phía sau thêu dệt chuyện, chuyện hai chúng ta làm cho toàn bộ mọi người trong thôn ở sau lưng nói nhỏ, nhất đinh là tên kia giở trò quỷ.”Tiểu Mãn nghe xong hả giận, nói: “Đúng, Đại Tráng, chính là phải như vậy, đừng chỉ làm người hiền lành, khiến cho người khác không sợ anh, trong lòng còn tưởng rằng hại anh liền hại anh, dù sao anh cũng không làm gì, người hiền lành nha. Đối với những lũ tiểu nhân kia chính là phải hung ác, anh đối với tôi bất nhân, tôi liền đối với anh bất nghĩa, dám duỗi móng vuốt tôi liền băm móng vuốt.”

Đại Tráng “ừ” hai tiếng, nói: “Em không phải mới vừa hỏi anh như thế nào trở về sớm như vậy, còn có như thế nào muốn ngủ trưa, anh cũng là sáng sớm mới kịp phản ứng, chúng ta không phải muốn chuẩn bị qua hết năm mới liền rời đi sao, ruộng đất này đều phải trả cho tập thể thôn, đến lúc đó liền là của người khác rồi, anh còn làm cái gì ah, không bằng về nhà ôm vợ ngủ ngon.”

Tiểu Mãn cười nhẹ nói: “Thôi đi, anh ở chỗ nào rãnh rỗi được? Sớm như vậy liền đi ra ngoài rồi.”

Đại Tráng nói: “Anh đi ra ngoài là vì tìm bác sĩ Lưu, anh cùng ông ta đã hẹn, ngày mai ông ta sang đây xem em, nhìn xem lại còn phải dùng thuốc gì. Còn có, phòng này muốn bán, cũng phải sớm tìm người mua, miễn cho đến lúc muốn bán, vội vã luống cuống, bán không được giá tốt. Còn có, anh đem hầm thanh lý một lần, lục ra mấy thứ tốt, chúng ta trước nhặt lấy ăn, cố gắng ăn xong rồi đi.”

“Ah, như vậy ah” Tiểu Mãn nghĩ nghĩ, nói: “Phòng ở, còn có heo, tiền đã bán, liền đi đem vòng tay kia chuộc về. Đó là mẹ anh để lại cho anh làm kỉ niệm.”

Đại Tráng không vui, nói: “Chuộc đồ về làm gì, chúng ta đi thành phố, phải thuê phòng ăn cơm, trên người không chuẩn bị nhiều tiền một chút vậy không được?”

Tiểu Mãn nắm nắm tay Đại Tráng, nói: “Vào thành phố, không có tiền, sẽ đem vòng tay cũng bán đi, khẳng định so với chỗ này bán giá cao hơn. Nếu đã kiếm được tiền, chẳng phải để lại sao? Hơn nữa, tuy là mẹ anh đưa cho anh, hơn phân nửa là cho con dâu, vậy thì chẳng khác nào là của em. Anh sao có thể không được sự đồng ý của em, tùy tiện đem đồ của em bán đi?”

“Hắc, mẹ anh khi đó còn không biết em, làm sao còn cho em vòng tay?” Đại Tráng nói không qua Tiểu Mãn, lại bị mắt cậu quét qua, lập tức thay đổi ý: “Được, được, của em, của em. Đừng nói là một cái vòng tay, ngay cả người anh đều là của em, phòng này là của em, cái gì cũng là của em.”

Tiểu Mãn lúc này mới thu hồi mắt đao “sưu sưu”, đắc ý vừa lòng nói: “Vậy anh đừng quên, bán đi phòng ở liền nhất định phải chuộc vòng tay về, giao cho em bảo quản.”

Đại Tráng đã đáp ứng, nghe thấy Tiểu Mãn còn nói: “Đúng rồi, em còn muốn tiếp tục làm một chuyện quan trọng, em mất đi kí ức này không sao, có anh chăm sóc mọi việc không lo, chẳng qua, nếu phải rời đi, em không thể ngay cả tờ CMND cũng không có? Hay là phải đi đồn công an bên này giải thích rõ một chút tình hình, nhìn xem có biện pháp nào có thể nhanh chóng xác nhận thân phận của em, ít nhất phát bổ sung cho em một tờ CMND cho em, mới ra ngoài tìm việc làm.”

Đại Tráng ngoài miệng đáp ứng, cảm xúc lại rõ ràng tụt xuống, Tiểu Mãn cọ xát anh, nói: “Làm sao vậy? Anh có chút không vui.”

Đại Tráng nói: “Anh sao có thể không vui? Anh chính là có chút bận tâm, chuyến đi đồn công an này, nếu vận khí tốt, chốc lát liền đem thân phận của em chứng thực, nói không chừng người nhà em tìm đến mang em đi, em không thể lại làm vợ của anh rồi. Em đã đáp ứng cùng với anh cùng một chỗ mừng năm mới.”

Tiểu Mãn nếu đi rồi, Đại Tráng chuẩn bị rất nhiều đồ tết, thịt khô gà xấy khô còn làm cho ai ăn nữa? Lại nghĩ buổi tối ngủ không *** nữa Tiểu Mãn gối lên cánh tay mình, Đại Tráng càng cảm thấy hoa trong gương trăng trong nước công dã tràng.

Tiểu Mãn thấy anh uể oải như vậy, liền nói: “Em không đi, ai có thể đem em mang đi? Em thế nhưng là người trưởng thành, chuyện của chính mình còn không thể làm chủ sao? Được rồi, được rồi, đừng kéo dài mặt nữa, lại chưa nói hiện tại liền đi đồn công an, lại cách đoạn thời gian, đợi khi em tự mình có thể đi đường, chung quy cũng không khác là bao. Năm mới nha, tự nhiên là muốn cùng nhau trải qua.”

Nói xong, Tiểu Mãn bám vào bên tai Đại Tráng, cười nhẹ nói: “Làm vợ cho anh, lại đi đồn công an, được không?”

Đại Tráng lúc này mới yên lòng, lại vui mừng hớn hở, lôi kéo tay Tiểu Mãn không ngừng nói: “Thật sự? Em không lừa gạt anh? Vậy em có sợ đau hay không?”

Tiểu Mãn có chút ngượng ngùng đẩy tay anh ra, nói: “Em lại đổi ý rồi. Bỏ đi.”

Đại Tráng xoa xoa tay, hắc hắc cười, nói: “Anh cam đoan làm nhẹ nhàng, tuyệt không làm cho em đau.”

Đại bác của anh thô như vậy, còn có thể không đau? Trừ phi là không có năng lực yếu đuối nằm sấp. Chẳng qua, đau liền đau, đau hai lần nếu kĩ thuật của anh còn không có luyện ra, liền không XXOO nữa. Tiểu Mãn liếc mắt, dứt khoát không để ý tới anh nữa.

Đại Tráng suy nghĩ như thế nào mới có thể để cho Tiểu Mãn không đau, chợt nhớ đến bác sĩ Lưu ngày đó nói anh có đồ vật sinh hoạt vợ chồng gì đó, lập tức con mắt sáng ngời, đúng nha, rốt cuộc là bác sĩ có biện pháp.
Bình Luận (0)
Comment