Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 13

Tư Đồ Tảm Nguyệt định ra ngoài cho khuây khoả, chờ đến khi mình bình tĩnh lại sẽ quay về. Sau đó......

Bắt đầu tiếp cận!

Lấy thân phận đại tiểu thư Tư Đồ gia mà tiếp cận!

Đứng lẫn trong đám người đang đi tham quan ở khu bảo tồn thiên nhiên, Tư Đồ Tảm Nguyệt bỗng dưng cảm thấy ngỡ ngàng. Kiên trì nhiều năm như vậy, cuối cùng lại trốn tránh. Nàng đang làm cái gì......

Ngày thứ ba sau khi Đậu Đậu biến thành mỹ nhân ngư, Trần Húc Đông đem ảnh đến.

Chuyện làm Tư Đồ Nhất Tương cùng Đậu Đậu không thể giải thích chính là vì sao cái hộp đựng ảnh chụp lại lớn như vậy?!!

“Húc Đông, ngươi xác định cái này đựng chính là ảnh chụp?” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào cái hộp lớn hỏi.

“Như giả bao hoán.”(không thể là giả được) Trần Húc Đông nói xong liền đem hộp mở ra.

“Oa thật lớn!” Đậu Đậu dựa vào hồ cá kinh thán nhìn Trần Húc Đông cùng Tư Đồ Nhất Tương lấy ra cái khung ảnh thật to.

“Thế nào? Không tồi đi?” Trần Húc Đông đắc chí chờ đợi câu trả lời của các nhân vật chính.

Ngón tay thon dài của Tư Đồ Nhất Tương chậm rãi lướt nhẹ trên mép khung. Đặt trong khung này là tấm ảnh được chụp hôm đó. Có điều ảnh đã qua chút xử lí đặc biệt của Húc Đông, so với trước càng thêm chút cảm giác mơ mộng.

Đậu Đậu nhìn ảnh chụp mắt cũng không chớp. Nhất ca ca thật đẹp trai nga“Cảm ơn người anh em.” Tư Đồ Nhất Tương vỗ vai Trần Húc Đông nói. Tấm ảnh này hắn thật sự rất thích.

“Cám ơn Húc Đông ca ca.” Đậu Đậu lần đầu tiên dùng ngữ khí chân thành như vậy với Trần Húc Đông.

“Sách, người một nhà, khách khí cái gì.” Trần Húc Đông nói xong liền hướng bốn phía nhìn nhìn. Hắn suy nghĩ, đại ca sẽ treo nó ở đâu?

“Đậu Đậu, ngươi muốn treo nó ở đâu?” Tư Đồ Nhất Tương hỏi Đậu Đậu.

“Ngô......” Đậu Đậu không nói lời nào, nhìn bức tường đối diện hồ của mình. Nơi đó cũng là hồ cá, cho nên nó không định không biết xấu hổ mà mở miệng. Nó không định nói Nhất ca ca đem mấy con cá đó đi, sau đó treo ảnh của bọn họ lên, như vậy hình như có chút không tốt. Tuy rằng nó hi vọng là được treo ở chỗ đó bởi vì nếu vậy thì nó chỉ cần ngẩng đầu lên là thấy được. Nhất ca ca biết bao tiêu sái nha, mà lại đang đứng cạnh mình nữa, ha hảTư Đồ Nhất Tương nhìn theo tầm mắt của Đậu Đậu, rất nhanh hiểu được ý định của nó.

“Húc Đông, lát nữa ngươi ở lại nơi này. Buổi chiều có việc muốn giao cho ngươi làm.” Tư Đồ Nhất Tương nói với Trần Húc Đông.

“Vâng, đại ca.”

Đậu Đậu không rõ Tư Đồ Nhất Tương đang nói là chuyện gì. Buổi chiều nó bị đưa tới một gian khách phòng, Nhất ca ca để Húc Đông ca ca lại chơi cùng nó, bản thân thì không biết đi làm cái gì.

Tư Đồ Nhất Tương gọi mười thuộc hạ đến, theo lệnh hắn mà đem hết hồ cá trong phòng ra ngoài. Đó là một “công trình” không nhỏ, bởi vì mấy cái hồ đều quá lớn, phi thường khó khăn. Vì thế, chờ chuyển xong mấy cái hồ thì trời đã tối. Mà bên kia, Trần Húc Đông không biết nên kể truyện nào cho Đậu Đậu nghe nữa. Bất quá Đậu Đậu vẫn cho rằng giọng Húc Đông ca ca không thể nào so với Nhất ca ca. Đương nhiên Đậu Đậu tuyệt đối là do tâm lý tác động. Kỳ thật giọng Trần Húc Đông phi thường nam tính, cũng rất êm tai.

Bởi vì không muốn cho những kẻ không cần thiết thấy, Tư Đồ Nhất Tương liền bọc mấy lớp giấy vào trên khung ảnh, rồi lại thêm một lớp vải bố. Đợi toàn bộ hồ cá được chuyển ra, bảo bọn họ mang khung ảnh treo ở chỗ Đậu Đậu có thể nhìn thấy.

“Tốt lắm, các ngươi đi ra ngoài đi.” Sau khi treo ảnh xong Tư Đồ Nhất Tương nói.

“Vâng, đại ca.”

Tư Đồ Nhất Tương bảo bọn thuộc hạ ra ngoài. Chờ toàn bộ đều rời khỏi mới đem giấy củng vải trên ảnh lấy xuống. Áo sơ mi cởi đến đâu thì liền lộ ra thân thể tráng kiện, tuỳ ý châm điếu thuốc rồi ngồi xuống giường quan sát. Càng xem càng thích, cuối cùng tiến đến chỗ miêu tả thân ảnh bé nhỏ tinh tế của Đậu Đậu. Mà thân ảnh nhỏ bé đó đang cực độ buồn bực!

“Húc Đông ca ca, ta muốn Nhất ca ca chơi với ta.” Đậu Đậu chu cái miệng nhỏ nhắn, dựa vào hồ cá chỉ chỉ ngón tay nhỏ phía Trần Húc Đông nói. Nó nghe cổ tích thật nhàm chán, hơn nữa nó rất nhớ Nhất ca ca.

Cả buổi chiều, Đậu Đậu đã nói với Trần Húc Đông rất nhiều lần là nó nhớ Tư Đồ Nhất Tương.

“Tiểu tổ tông, lại chờ thêm một lát đi. Nhất ca ca của ngươi chắc chắn sắp đến đây.” Trần Húc Đông chỉ có thể trả lời như vậy. Hắn không thể ôm Đậu Đậu đi ra ngoài. Sợ bị người khác nhìn thấy là một chuyện, chủ yếu vẫn là đại ca đã nói, hắn không thể đụng vào tiểu tổ tông này.

Đậu Đậu khổ sở cúi đầu. Đúng lúc này, tiếng mở cửa nó chờ đã lâu vang lên.

“Nhất ca ca ” Đậu Đậu cười kêu Tư Đồ Nhất Tương, lộ ra cái răng nanh trắng noãn đều đặn. Lúm đồng tiền nho nhỏ cũng theo nụ cười lõm xuống một chút, đáng yêu vô cùng.

“Đại ca, ngươi cuối cùng cũng đến! Ngươi nếu không đến thì nó sẽ quấy rầy ta chết mất. Nếu không có nỗ lực của ta thì không biết nó đã đi tìm ngươi bao nhiêu lần!” Trần Húc Đông thật sự là chịu thua Đậu Đậu.

“A, Đậu Đậu, để ca ca ôm.” Tư Đồ Nhất Tương bước nhanh tới trước hồ của Đậu Đậu vươn hai tay nói.

“Khanh khách ” Đậu Đậu vui vẻ vươn một cánh tay nhỏ vui sướng, dùng tay kia giữ hồ cá. Nó hiện tại không có chân, không thể chống đỡ cho thân thể đứng thẳng được.

“Chờ sốt ruột sao?” Tư Đồ Nhất Tương xoa xoa tóc Đậu Đậu hỏi. Tiểu tử kia bây giờ dựa vào vai hắn, cầm lấy cánh tay hắn.

“Đâu chỉ là sốt ruột, ta thấy là chờ đến sắp điên rồi mới đúng!” Trần Húc Đông khoa trương nói.

“Húc Đông ca ca nói lung tung! Ta không có!” Đậu Đậu vội vàng há mồm phủ nhận. Mà việc này căn bản là là giấu đầu lòi đuôi.

Đậu Đậu tức giận đến phùng má trợn mép, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ lên, hung hăng trừng mắt nhìn Trần Húc Đông một cái, sau đó đem mặt chôn ở trong lòng Tư Đồ Nhất Tương, không thèm nhìn. Nhìn sẽ ngượng ngùng, không nhìn sẽ không sao!

Lúc này, trước cửa lớn nhà Tư Đồ Nhất Tương, mấy tên thuộc hạ vừa chuyển hồ cá xong tụ tập lại trò chuyện.

“Các ngươi nói hôm nay thái dương là không mọc từ phía tây đi? Đại ca vậy mà lại lệnh chúng ta đem cá của hắn ra bên ngoài. Này nếu là trước kia, chúng ta chạm một chút cũng không được.”

“A, ta xem là trời phải hạ hồng vũ mới đúng.”

“Ta muốn nói a, là mấy con cá đó đang từ ‘nhất đẳng binh’ bị giáng xuống thành ‘nhị đẳng binh’!”

“A, tiểu tử ngươi nói có lí. Vậy ngươi nói xem đại ca hiện tại đem cái gì làm ‘nhất đẳng binh’?”

“Bức tranh, ta đoán là tranh mỹ nữ. Vừa rồi đại ca bảo chúng ta treo lên không phải là một bức tranh sao?”

“Đại ca đem bên ngoài bao kín như vậy, ngươi có biết là bức tranh? Hơn nữa, ai nói nhất định là mỹ nữ? Ta xem cũng không phải không có khả năng. Đại ca nam nhân nữ nhân đều chơi các ngươi cũng không phải không biết.”

“Cũng đúng.”

“Xin hỏi có thể cho ta gặp chủ các ngươi không?” Một âm thanh nhẹ nhàng đột nhiên xen vào.

“Bác sĩ Cổ? Đương nhiên không thành vấn đề.” Bọn họ thấy là Cổ Thần Hi liền lập tức nhường đường. Cổ Thần Hi thường xuyên đến nơi này, bọn họ cũng gặp qua không ít lần. Người này cùng đại ca quan hệ không tồi, bọn họ cũng thực tôn trọng.

“Cám ơn.” Cổ Thần Hi dứt lời nghiêng mình đi vào.

Cổ Thần Hi đến muộn như vậy bất quá là muốn trông thấy Tư Đồ Nhất Tương thôi.

Quản gia gặp Cổ Thần Hi đến, liền lên lầu báo cho Tư Đồ Nhất Tương. Bên ngoài gõ cửa, nói “Hội trưởng, bác sĩ Cổ đến đây.”

“Hắn đến muộn như vậy làm gì?” Trần Húc Đông nghi hoặc khó hiểu.

“Nhất ca ca, đó là ai nha?” Đậu Đậu chỉ ngón tay tò mò hỏi.

“Đậu Đậu ngoan, ca ca đi ra ngoài, ngươi cùng Húc Đông ca ca chơi một lúc, ca ca lập tức sẽ trở lại.” Tư Đồ Nhất Tương dứt lời xoay người ra khỏi cửa.

Không biết vì sao, trong thâm tâmTư Đồ Nhất Tương không hy vọng Cổ Thần Hi thấy Đậu Đậu. Xét từ điểm này, vị trí Cổ Thần Hi ở trong lòng hắn vẫn là không bằng Hứa Minh cùng Trần Húc Đông.

“Nga ” Đậu Đậu yếu ớt trả lời trả lời. Thanh âm nhỏ đến nỗi chỉ có mình nó nghe thấy. Nó không muốn Nhất ca ca lại đi, có điều nó không dám nói.

Tư Đồ Nhất Tương không phải không biết suy nghĩ của Đậu Đậu, bất quá hắn không ra cũng không được.

Cổ Thần Hi là người không lắm điều, có chút ôn hòa. Nếu là so với Tư Đồ Nhất Tương cùng Trần Húc Đông, khí chất hắn tương đối âm nhu hơn một chút. Nói trắng ra là một nam nhân bề ngoài xinh đẹp. Bất quá Tư Đồ Nhất Tương biết năng lực của hắn cũng không phải là “ôn hòa”. Hắn cùng tuổi với Hứa Minh và đã có một bệnh viện tư nhân riêng của hắn, mặc dù không loại trừ một số hỗ trợ từ gia đình, nhưng chuyện này cũng không phủ nhận được thành tích xuất sắc cùng thủ đoạn của hắn. Lúc này hắn đang an vị trên ghế sô pha ở phòng khách, im lặng uống trà.

“Thần Hi, sao muộn như vậy? Có việc gì thế?” Đi vào phòng khách, Tư Đồ Nhất Tương ngồi đối diện Cổ Thần Hi hỏi.

“A, không có gì. Có việc ra ngoài, thuận đường lại đây thăm ngươi.” Cổ Thần Hi nói ra đáp ắn mà hắn đã nghĩ ra trên đường. Tuy rằng đáp án này có chút...... đáng nghi. Có điều từ miệng hắn nói ra giống như thật, tuyệt đối không một điểm giả dối, giống như chuyện thật sự xảy ra như vậy.

“Sách, quả nhiên là bạn chí cốt, ‘thuận đường’ lại đây thăm ta.” Tư Đồ Nhất Tương đem “thuận đường” hai chữ nhấn mạnh, ám chỉ hắn không có suy nghĩ gì khác.

“Nếu ngươi hy vọng ta không phải thuận đường, mà là cố tình thì lần tới ta nhất định chú ý.” Cổ Thần Hi cười đáp. Nụ cười của hắn mang theo tình cảm làm người khác thấy liền biết.

“Khụ, ăn cơm chưa?” Tư Đồ Nhất Tương lúc nãy nghĩ muốn giảm đi bầu không khí xấu hổ, không nghĩ tới Cổ Thần Hi lại trả lời như vậy, liền khụ một tiếng rồi lảng sang chủ đề khác. Nói xong hắn lại buồn bực, làm cái gì hỏi chuyện ăn cơm?!! Xong rồi!

“...... Chưa.” Cổ Thần Hi hơi có do dự nói dối. Kỳ thật hắn ăn rồi, bất quá là muốn dùng lí do này ở lại với Tư Đồ Nhất Tương một chút thôi. Bởi vì hắn tin Tư Đồ Nhất Tương sẽ không keo kiệt một chút cơm.

“Vậy chúng ta đi ra ngoài ăn thì sao?” Tâm nghĩ thật muốn tự cắn lưỡi cho rồi, bất quá vì vấn đề mặt mũi không thể không cố. Ai bảo tự mình hỏi như vậy. Tư Đồ Nhất Tương thầm hét “Mẹ nó, cái miệng!”

“Tốt.” Cổ Thần Hi vui vẻ đáp ứng.

“Vậy ngươi ở chỗ này chờ ta một chút, ta lên lầu thay quần áo.” Tư Đồ Nhất Tương sau khi nói xong đứng dậy lên lầu. Thay quần áo là giả, cùng Đậu Đậu đả thanh chiêu hô (lên tiếng kêu gọi) mới là thật!

“Ân, ta chờ ngươi.”

“Húc Đông ca ca, Cổ Thần Hi là ai vậy?” Trong phòng, trầm mặc hơn nữa ngày, Đậu Đậu hỏi Trần Húc Đông. Nó cũng muốn biết là ai tìm Nhất ca ca của nó. Từ “Bác sĩ” này nó không biết. Ở chỗ nó người ta gọi bác sĩ là “đại phu”, nó chưa từng nghe qua từ “bác sĩ” này. Với lại con của Chiến thần sẽ không bị bệnh nên hoàn toàn không tiếp xúc với cái nghề này. Vì thế, Đậu Đậu hoàn toàn nghĩ “bác sĩ Cổ” là tên một người.

“Hắn...... là bạn Nhất ca ca của ngươi.” Trần Húc Đông trả lời. Hắn cùng Cổ Thần Hi không quen, chỉ biết là người này cùng đại ca quan hệ không tệ. Lần trước chuyện của chính mình cùng Hứa Minh cũng là hắn đến xem.

“Nga.” Đậu Đậu nghe xong đáp án lại an tĩnh. Bọn họ mới nói xong thì Tư Đồ Nhất Tương cũng vào đến.

“Đậu Đậu, ca ca ôm một cái.” Tư Đồ Nhất Tương vào cửa trước hết vươn hai tay. Tiểu gia hỏa này, một lát không thấy hắn cũng nhớ. Cũng không biết nhớ này là giống như đệ đệ hay giống như “vợ” mà nhớ......

“Khanh khách, Nhất ca ca ngươi đã về rồi.”

“Ân, Húc Đông, ta hôm nay đặc biệt đồng ý cho ngươi ở lại đây một ngày!” Tư Đồ Nhất Tương nói nghe giống như hào phóng.

“Vì cái gì?”

“Ta cùng Thần Hi đi ra ngoài ăn cơm, khi nào trở về ta cũng không nói chính xác được.” Tư Đồ Nhất Tương vuốt vuốt vành tai Đậu Đậu nói.

“Vâng, đại ca.” Trần Húc Đông trả lời là trả lời như vậy nhưng trong lòng thầm mắng Cổ Thần Hi n lần. Mẹ nó! Buổi tối hắn định ra ngoài tìm nữ nhân ! (Xì poi 5p, sau này baby của tiểu Đông sẽ do ‘bạn kia’ sinh đó hen hố hố)

Đậu Đậu từ nãy giờ không nói gì, nhưng lòng chậm rãi mà ghi lại trong sổ nợ của nó. Nam nhân xinh đẹp lần trước (Hứa Nguyện) là tình địch của nó, đánh dấu! Cổ Bác Sĩ kia cũng vậy, đánh dấu! Hơn nữa còn kẻ gọi là Thần Hi kia, lại đánh dấu! Chờ chính mình trưởng thành nhất định phải đánh đổ bọn họ, đem Nhất ca ca cướp về trọn vẹn nha!

Sau đó......

Cột vào bên người mình ai cũng không cho xem!
Bình Luận (0)
Comment