Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 25

Trần Húc Đông đêm nay rốt cuộc không đi, dứt khoát cũng sẽ ở lại. Giống như Đậu Đậu nói, chỗ Nhất ca ca nó có rất nhiều phòng.

Sáu lớn một nhỏ, dần dần cũng bắt đầu quen nhau. Có Đậu Đậu đáng yêu ở giữa kết nối, muốn bất hoà cũng khó. Mấy người ngồi đây cũng chưa từng biết qua sự quan tâm của cha mẹ là gì. Ngay cả ngư vương tử Hạ Viễn cũng thấy vậy. Cho nên mọi người luôn có một cảm giác ăn ý. Hạ Viễn giống như một trưởng bối hoà ái dễ gần đối với lũ trẻ này. Rất nhanh hắn liền từ cha của Đậu Đậu được thăng cấp thành “Hạ thúc thúc”. Mà Nguyên Chiến cũng thành “Nguyên thúc”.

Dáng vẻ của chiến thần xem ra cũng chưa quá ba mươi tuổi, Hạ Viễn thì trông chỉ như mới hai tư, hai lăm tuổi. Bọn họ không phải là người phàm, dung mạo đương nhiên có thể tuỳ ý biến hoá như trẻ tuổi, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác ổn trọng và thân thiết không thể nào quên. Đây cũng là điều khiến cho bọn Hứa Minh hơi cảm thấy mất tự nhiên, giống như bọn họ vốn là người một nhà, từng lớn lên bên nhau vậy.

Khoảng thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh, nói chuyện cũng đến tận mười một giờ, Đậu Đậu ở trong lòng Tư Đồ Nhất Tương đã ngủ thiếp đi mà vẫn chưa dừng.

“A, Đậu Đậu vẫn giống như trước đây. Cứ vào tầm này liền đi ngủ.” Hạ Viễn nhìn Đậu Đậu ở trong lòng của Tư Đồ Nhất Tương nói.

Đậu Đậu trước đây ở chiến thần điện cũng như vậy, đến buổi chiều là buồn ngủ, đến tối liền phải ngủ, muốn thức một lúc cũng tương đối khó. Có thể chịu đến bây giờ mới ngủ, thực không dễ dàng.

“Đúng vậy, Đậu Đậu luôn như thế này. Hơn nữa buổi chiều cơ bản cũng phải ngủ một lần mới được.” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhớ lại mình mỗi khi đến buổi tối liền bị lão đệ đuổi ra ngoài, chỉ có buổi chiều mới có thể ngắm dáng vẻ khi ngủ của tiểu gia hoả này. Thực sự là quá đáng yêu, người ta thường nói trẻ con lúc tỉnh đều là tiểu quỷ, khi ngủ mới là thiên sứ. Nhưng theo nàng thấy, bất kì lúc nào Đậu Đậu cũng đều là tiểu thiên sứ.

Tư Đồ Nhất Tương không nói gì, chỉ dùng tay vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mịn của Đậu Đậu.

Nguyên Chiến và Hạ Viễn hài lòng cười cười. Bọn họ mỗi ngày có thể nhìn thấy cuộc sống ở hiện đại của đứa con thứ ba này như thế nào. Cho nên mức độ sủng nịch của Tư Đồ Nhất Tương đối với Đậu Đậu là vô cùng hiểu rõ.

“Nguyên thúc, hai người lần này đến chỉ để thăm Đậu Đậu thôi sao?” Trần Húc Đông hiếu kì mà hỏi.

“Coi như vậy đi.” Nguyên Chiến gật đầu trả lời. Lần này bọn họ đến, thăm Đậu Đậu chỉ là một nguyên nhân, nhưng nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là vấn đề trưởng thành mà Đậu Đậu sẽ gặp phải sắp tới. Đậu Đậu đã bắt đầu tới kì biến hoá thứ hai rồi, tóm lại bọn họ còn có vài việc cần làm. Ví dụ như, khi tết Trung Thu Tư Đồ Tảm Nguyệt kết hôn, hắn phải sử dụng thần chú với tất cả mọi người ở đây, để sau đó bọn họ không phát giác ra vấn đề trưởng thành của Đậu Đậu. Nếu không thì sau này tốc độ trưởng thành của nó sẽ thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.

“Kì thực Hạ thúc thúc, ta muốn hỏi tại sao Đậu Đậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây…” Tư Đồ Tảm Nguyệt yếu ớt hỏi. Thần điện đẹp đẽ Đậu Đậu không ở, tại sao lại phải tới chỗ này?

Tư Đồ Tảm Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Nguyên Chiến có một loại khí thế làm cho người ta khiếp sợ, không ôn nhu như Hạ Viễn. Có thể đây là sự khác biệt của chiến thần, cho nên vẫn là hỏi Hạ thúc thúc thì tốt hơn.

“Đại bá của Đậu Đậu tính ra nếu nó năm nay ở lại chiến thần điện sẽ gặp kiếp nạn, cách tốt nhất là đưa nó tới đây để tránh nạn. Hơn nữa, Đậu Đậu và Nhất Tương vốn được kết duyên. Bọn chúng được chủ định là phải ở cùng một chỗ, cho nên chính là sớm đưa Đậu Đậu tới đây. Nếu để sau khi nó lớn mới tới, như vậy giữa nó và Nhất Tương sẽ có nhiều đau khổ, tuy rằng cuối cùng cũng sẽ bên nhau. Nhưng đã biết sớm sẽ ở bên nhau thì tới sớm càng tốt, tại sao lại phải muốn đến muộn?”

“Ồ, hoá ra là như vậy… A?! Đậu Đậu thực sự sẽ là người yêu của Tư Đồ Nhất Tương.” Tư Đồ Tảm Nguyệt cuối cùng cũng phản ứng lại. Hoá ra thật sự để nàng nói hươu nói vượn thành ra lại đúng rồi sao? Đậu Đậu là tiểu đệ… phu của nàng.

“Ưm… Ư…” Có lẽ là vừa nãy thanh âm của Tư Đồ Tảm Nguyệt hơi to, Đậu Đậu bĩu cái môi nhỏ nhắn ậm ừ.

Tư Đồ Nhất Tương quay đầu lại trừng mắt với Tư Đồ Tảm Nguyệt, giống như thầm mắng tại nàng to tiếng, doạ đến Đậu Đậu vậy.

“A… Xin lỗi xin lỗi. Ta kích động quá.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vội vã nhỏ giọng nói. Vì sao vừa nãy nàng mới to tiếng một chút, đã nhiều người nhìn nàng như vậy? A a a, nàng biết lỗi rồi mà. Quả nhiên, Đậu Đậu là bảo bối mà

“Tảm Nguyệt, ngươi không phải căng thẳng như vậy. Đậu Đậu không dễ thức giấc như thế đâu.” Hạ Viễn cười nhìn Tư Đồ Nhất Tương lúc này vẫn còn đang trừng mắt với tỷ của hắn.

“Phù vẫn may, vẫn may. Nếu không chắc Tư Đồ Nhất Tương xé xác ta mất.” Tư Đồ Tảm Nguyệt vỗ nhẹ ngực, nhỏ giọng khoa trương nói.

“Đã muộn rồi, ta thấy mọi người nên đi nghỉ trước đi. Ngày mai vẫn có thể trò truyện tiếp, tân nương thiếu ngủ là không được.” Hạ Viễn ân cần nói.

“Nhanh thật, đã đến giờ này rồi?” Trần Húc Đông ngẩng đầu nhìn đồng hồ đeo tay.

“Vậy Nguyên thúc, Hạ thúc thúc, hai vị hãy đến phòng khách phía đông nhé, ở đó cái gì cũng có. Húc Đông, ngươi tự tìm một chỗ cho mình đi!” Hai câu này của Tư Đồ Tảm Nguyệt, hoàn toàn dùng hai ngữ khí bất đồng nói ra. Vế trước vô cùng thục nữ, vế sau lại chẳng khác gì nữ nhân lưu manh.

Nguyên Chiến và Hạ Viễn cười. Nha đầu Tảm Nguyệt này thật thú vị.

Thực ra, Nguyên Chiến và Hạ Viễn vốn là Thần tộc và Tinh linh tộc không cần phải ngủ. Chẳng qua chỉ là, vãn bối có ý tốt, thêm vào đó lát nữa bọn họ có vài việc muốn hỏi riêng Tư Đồ Nhất Tương, cho nên cũng cười đồng ý.

Đậu Đậu ở Nguyên Chiến gia là một trường hợp đặc biệt. Tất cả các huynh đệ khác đều có thể ngủ hoặc không, chỉ riêng nó, là nhất định phải ngủ! Còn về nguyên nhân, chỉ có nó là kế thừa huyết thống Tinh linh tộc của Hạ Viễn, trước khi hai lăm tuổi nhất thiết phải ngủ, đó là hiện tượng bình thường. Đợi qua hai lăm tuổi, nó muốn ngủ có thể ngủ, không muốn ngủ cũng có thể không ngủ.

Tư Đồ Nhất Tương nhẹ nhàng ôm Đậu Đậu về phòng bọn họ. Nguyên Chiến và Hạ Viễn cũng theo sau. Những người khác thì quay về chỗ mình nên ở để ngủ!

Trong tất cả lúc đó, Đậu Đậu không hề tỉnh lại. Tư Đồ Nhất Tương đem nó đặt lên giường. Bởi vì Đậu Đậu hiện tại đã hoàn toàn mang hình dáng nhân loại, nên không thể đặt vào bể cá thuỷ tinh được nữa.

“Nhất đa đa…” Trong cái miệng nho nhỏ của Đậu Đậu vang lên âm thanh nói mê. Có lẽ là đang gọi tên Tư Đồ Nhất Tương.

Tư Đồ Nhất Tương cách không xa, vừa nghe liền biết Đậu Đậu đang gọi hắn. Loại cảm giác hạnh phúc này, quả thực khó có thể diễn tả bằng lời.

“Nhất Tương, có muốn nhìn thử hình dáng thực sự của Đậu Đậu không?” Nguyên Chiến đột nhiên hỏi.

“… Đương nhiên” Tư Đồ Nhất Tương kì thực càng muốn nói “Hỏi vô ích!”

Nguyên Chiến hình như nhìn ra tâm tư của Tư Đồ Nhất Tương. Bất quá không nói câu nào, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái…

“Hoá ra thực sự là như vậy.” Tư Đồ Nhất Tương ngồi ở bên giường, nhẹ nhàng vuốt ve Đậu Đậu sau khi biến hoá. Đây cũng chính là thân ảnh hắn đã từng thấy qua đó.

Mái tóc màu lam nhạt suôn mượt, làn da trắng hồng. Dưới lông mi thật dài là đôi mắt đang nhắm chặt. Vành tai vẫn như cũ đáng yêu mũm mĩm. Cái mũi nhỏ rất thẳng, đôi môi màu hồng phấn, không gì có thể tả nổi vẻ đẹp của Đậu Đậu lúc này.

Đậu Đậu kì thực lớn lên rất giống cha Hạ Viễn của nó. Hơn nữa vẫn là giống nhất trong mấy anh em. Vẻ đẹp của nó không chỉ là đẹp, còn mang cho người ta một cảm giác thanh linh. (thanh linh: Thanh lọc tâm hồn)

Tư Đồ Nhất Tương có chút thất thần. Nhìn thấy thân ảnh và nhìn thấy người thật mang lại hai loại cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Hạ Viễn nhìn Tư Đồ Nhất Tương ngây ngốc cười. Bị đứa con trai thứ ba này của hắn mê hoặc, Nhất Tương không phải là người đầu tiên.

“Đậu Đậu sau này có thể duy trì như vậy không?” Tư Đồ Nhất Tương rốt cuộc nhịn không được hỏi.

“Không thể. Đây là do Chiến dùng thần thuật biến về hình dáng vốn có cho ngươi xem. Lát nữa Đậu Đậu vẫn là phải biến trở về. Thời gian tuy có hơi lâu, nhưng ngươi nên kiên trì một chút. Chỉ có tốc độ lớn như vậy mới có thể giúp Đậu Đậu vượt qua khỏi kiếp nạn.” Hạ Viễn ôn hoà nói.

“Rốt cuộc là kiếp nạn gì?”

“Việc này… Nếu như chúng ta không đưa Đậu Đậu tới nơi này, nó sẽ gặp một người khác trước ngươi, và sẽ phải chịu tổn thương. Sau này nó vẫn phải tới đây gặp ngươi. A, dù thế nào các ngươi cũng được chủ định sẽ ở bên nhau.” Hạ Viễn rất tự nhiên nói ra ngững lời này.

Bất luận là lúc trước trả lời câu hỏi của Tư Đồ Tảm Nguyệt, vẫn là những lời vừa nói, đáp án của Hạ Viễn vẫn ẩn giấu sự thực gì đó.

Nếu Đậu Đậu ở lại chiến thần điện, năm nó mười lăm tuổi sẽ quen với một người ở nhân gian. Người này kì thực cũng là Tư Đồ Nhất Tương, chẳng qua chỉ là hắn ở kiếp trước. Tư Đồ Nhất Tương thời đó cũng rất yêu Đậu Đậu, nhưng hắn lúc đó tính tình tàn bạo, tổn thương Đậu Đậu rất dễ dàng. Hơn nữa hắn được ấn định là đoản mệnh. Nếu như Đậu Đậu trải qua chuyện này, bọn họ đều vô cùng đau khổ. Hạ Viễn không nói tỉ mỉ ra là bởi vì không muốn bọn họ khó chịu trong lòng.

“Hạ thúc thúc, ngươi yên tâm. Ta nhất định sẽ đối tốt với Đậu Đậu.” Tư Đồ Nhất Tương có chút không tự nhiên nói. Hắn luôn cảm thấy gọi “thúc thúc” rất kì. Kì ở chỗ nào thì không rõ lắm.

“A a, ngươi không cảm thấy có cách xưng hô tốt hơn thế này sao?” Hạ Viễn cười nói.

“……” Tư Đồ Nhất Tương nhíu mày. Không hiểu

“Nếu như ngươi không ngại, có thể gọi ta một tiếng “Cha”…” Hạ Viễn tự mình khôi phục hình dạng nên có khi bốn mươi tuổi của mình.

“……” Tư Đồ Nhất Tương đờ đẫn. “Cha”, cách xưng hô này, hắn không phải là chưa từng gọi qua, nhưng đó đã là chuyện của hai mươi mốt năm trước. Cách xưng hô như vậy đã sớm trở nên quá xa lạ rồi.

“Ngươi cũng có thể gọi “phụ thân”. Đương nhiên, gọi là “nhạc phụ đại nhân” ta cũng rất vui mừng.” Nguyên Chiến cũng đi đến bên cạnh Hạ Viễn góp vui. Bất quá hình dáng thì vẫn như cũ. Hắn vạn năm nay vẫn như vậy, chẳng lẽ lại bắt hắn cố ý biến thành hình dáng một lão già sao? Không thể! Hắn sao có thể để Hạ Hạ nhìn thấy hình dáng già nua của hắn. Hoàn toàn không có cửa đâu! Ha, bỏ qua đi.

“Phụ… thân, cha.” Tư Đồ Nhất Tương không nghĩ lâu, vẫn là gọi. Bởi vì là bọn họ mang Đậu Đậu đến thế giới này, cho nên gọi một lần cũng không có gì là không thể.

“Ừm, được rồi Nào, ta còn chuyện muốn nói với ngươi. Ngươi đưa ta đến chỗ ở của ta và Hạ Hạ đi.” Nguyên Chiến nói.

Tư Đồ Nhất Tương vạn phần tiếc nuối bỏ bàn tay đang vuốt ve trên mặt Đậu Đậu ra, đứng dậy đi trước dẫn đường.

Nguyên Chiến cùng Tư Đồ Nhất Tương đi đến chỗ lát nữa hắn ngủ cùng Hạ Viễn, còn Hạ Viễn thì ở lại bên Đậu Đậu thêm một lát.

Sau khoảng một giờ nói chuyện, Tư Đồ Nhất Tương mới quay lại phòng ngủ của Đậu Đậu và hắn. Mà lúc này, Đậu Đậu lại biến về hình dáng lớn khoảng hai tuổi. Nhưng Tư Đồ Nhất Tương không buồn phiền nhiều về chuyện này. Bởi vì Nguyên Chiến nói với hắn, chờ đợi thực ra cũng không lâu lắm…
Bình Luận (0)
Comment