Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 60

Đêm, gió hiu hiu thổi. Trần Húc Đông như mọi khi đi đón Cổ Thần Hi tan sở. Hắn thích cái cảm giác tự mình đi đón người kia. Luôn cảm thấy như là sẽ có thêm nhiều thời gian ở bên và nói chuyện với ái nhân. Lúc đầu hắn là vì muốn bồi dưỡng tình cảm với Cổ Thần Hi, nhưng sau đó chuyện này hình như đã trở thành một thói quen ngọt ngào.

Xe của Cổ Thần Hi đã sớm quên chủ nhân nó trông như thế nào, bởi từ sau khi hắn chuyển đến chỗ Trần Húc Đông, hắn rất ít khi tự lái xe. Hắn muốn hưởng thụ đãi ngộ được ái nhân đưa đón. Trước giờ luôn sống một mình, nay có người bên cạnh cưng chiều thế này, trong lòng Cổ Thần Hi ấm áp vô cùng. Tuy hắn nhỏ hơn mình, nhưng cái cảm giác an toàn hắn mang tới lại là độc nhất vô nhị, không phải ai cũng có thể.

“Húc Đông, buổi tối muốn ăn gì?” Câu này mỗi ngày Cổ Thần Hi tan làm đều hỏi một lần. Bởi vì hắn ở một mình lâu dài, cho nên trù nghệ coi như cũng đã luyện được không tồi. Sau khi bọn họ ở cùng nhau đều là hắn nấu cơm. Đây là nguyên nhân chủ chốt mà lần trước Đậu Đậu muốn học trù nghệ. Nó thấy Cổ Thần Hi và Tư Đồ Tảm Nguyệt đều biết làm đồ ngon, nhưng nó lại không biết. Như vậy chỉ có Nhất ca ca không được ăn đồ mà ái nhân làm, vậy không phải rất đáng thương sao?

“Hôm nay ta đã mua đủ thức ăn rồi, ngươi nghỉ ngơi một hôm đi.” Tâm tình Trần Húc Đông dường như rất tốt. Đương nhiên, hôm nay là ngày đặc biệt a. Hắn đã chuẩn bị từ lâu, chỉ là không thể nói với Cổ Thần Hi.

“Tốt như vậy? Vậy ta sẽ làm đại gia một hôm. Ngươi sẽ hầu hạ ta. Ha hả”

Trần Húc Đông cười cười không nói gì. Một tay điều khiển vô-lăng, tay kia xoa nhẹ mặt Cổ Thần Hi. Ái nhân xinh đẹp này, hôm nay hắn sẽ cho y một kinh hỉ.

“Sao lại thần bí như vậy?” Xuống xe, Cổ Thần Hi bị Trần Húc Đông hai tay bịt mắt lại từ từ tiến vào trong phòng.

“A, lát nữa ngươi sẽ biết.” Trần Húc Đông vừa nói vừa đưa Cổ Thần Hi ngồi xuống cạnh bàn, sau đó từ từ buông mở hai tay.

Cổ Thần Hi chậm rãi mở mắt, chiếu vào trong đáy mắt là ánh nến yếu ớt, còn có một bánh gato hình tròn. “Húc Đông, xin lỗi… Ta không biết hôm nay là sinh nhật của ngươi.” Cổ Thần Hi cảm thấy rất có lỗi, làm ái nhân hắn cư nhiên lại không biết sinh nhật của Húc Đông. Đây là sinh nhật đầu tiên sau khi bọn họ ở bên nhau, nhưng hắn cư nhiên ngay cả quà cũng chưa chuẩn bị.

“Không phải ta, là ngươi a.” Nhớ lần đầu tiên hắn mang Thần Hi về nhà, ví tiền của y rơi ở đây. Lúc đó bởi vì lòng hiếu kì mà mở ra, nhìn thấy chứng minh thư của Cổ Thần Hi, sau đó liếc qua ngày sinh trên đó rồi không thể quên nổi nữa. Bởi vì sinh nhật của Thần Hi đáng yêu như con người hắn vậy, đúng vào ngày tết thiếu nhi mùng một tháng sáu.

“…” Cổ Thần Hi thực sự đã quên, hắn rốt cuộc đã bao lâu không có sinh nhật rồi? Từ sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, hắn bận rộn đến mức quên cả ngày này. Hoặc căn bản có thể nói hắn không có tâm tình. Sinh nhật hắn, chỉ một mình hắn chúc mừng, không phải là rất đáng buồn sao.

“A, vốn muốn đưa ngươi đi tổ chức sinh nhật cùng mọi người, nhưng sau đó vẫn quyết định chỉ hai người chúng ta thôi. Chung quy đây vẫn là sinh nhật đầu tiên của ngươi sau khi chúng ta ở bên nhau.”

“Ngươi sao lại biết ngày sinh nhật của ta? Ta hình như chưa từng nói cho ngươi a.”

“Khụ, chính là khi lần đầu ngươi đến chỗ ta, quên mang ví tiền đi, sau đó, ta thấy ở trong có chứng minh thư của ngươi.”

“A, trí nhớ của ngươi không tồi.” Hốc mắt Cổ Thần Hi hơi đỏ, cảm động muốn rơi lệ. Nhớ rõ ngày sinh của một người thực ra không phải chuyện gì đặc biệt, nhưng nếu nhớ giúp người đó mừng sinh nhật, vậy chính là vô cùng quan tâm.

“Đương nhiên, ngươi xem, ta là lão công của ai chứ!” Trần Húc Đông vui vẻ nói xong rồi xuống bếp mang đồ ăn lên. Thức ăn đã làm xong từ lâu, chỉ là không thể nói ra trên đường mà thôi. Để có thể làm ra những món có thể nuốt được, hắn cũng không biết đã phải cố gắng bao nhiêu.

“Hóa ra ngươi cũng biết nấu nướng, ta không ngờ đấy!”

“Lúc bắt đầu theo đuổi ngươi thì quả thật không biết, cố ý học vì hôm nay.” Sau khi mang đĩa cuối cùng ra, Trần Húc Đông ngồi xuống đối diện với Cổ Thần Hi, “Nếm một chút đi, xem thử thế nào.”

Cổ Thần Hi hít sâu một hơi nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cầm đũa lên.

“Ăn ngon không?” Trần Húc Đông không nghĩ rằng có lúc mình lại căng thẳng như thế.

“Ưm, rất ngon. Sau này ta thấy để ngươi nấu là được rồi. Hạnh phúc a Ta muốn từ biệt với phòng bếp.” Cổ Thần Hi bày ra một bộ dáng được giải thoát. Không biết có phải bởi vì tâm lý vui sướng hay không, dù sao hắn cảm thấy món này làm thực sự rất ngon.

“Cái này có thể hơi khó khăn, bởi vì ta chỉ học mấy món này… Nếu như ngươi không ngại ngày nào cũng ăn mấy món như nhau, vậy ta sẽ nấu cho ngươi ăn mỗi ngày.”

“Vậy ngày thường vẫn là ta nấu đi. Đến mỗi cuối tuần, ngươi lại nấu cho ta ăn. Bởi vì cuối tuần tương đối bận, ta về nhà hơi muộn, hại mỗi lần ngươi đều đợi ta.” Cổ Thần Hi không muốn mỗi ngày đều ăn đồ ăn giống nhau. Hơn nữa, hắn có chút thích việc nấu cơm cho tiểu gia hỏa này ăn.

“Cũng được, thời gian của ta sắp xếp khá dễ dàng. Cuối tuần ta nấu cơm xong sẽ đi đón ngươi. Hà, cảm giác thật tốt.” Trần Húc Đông nắm chặt tay Cổ Thần Hi. Hắn chưa từng nghĩ sẽ có một ngày mình như vậy. Hàng ngày đưa đón ái nhân đi làm, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem tivi, cùng nhau nói chuyện, cùng nhau làm… chuyện yêu.

Bánh sinh nhật chỉ là tượng trưng, Cổ Thần Hi và Trần Húc Đông không ăn nhiều. Nhưng đồ ăn lại được bọn họ càn quét phân nửa. Trần Húc Đông kéo Cổ Thần Hi vào phòng tắm. Dường như vào lúc này mỗi ngày hắn đều đặc biệt vui vẻ. Thưởng thức cận cảnh mỹ nam tắm, rất bổ mắt nha. (vừa ăn xong liền tắm không tốt cho sức khỏe nha)

“Thần Hi, không cảm thấy thiếu gì sao?” Trần Húc Đông ôm Cổ Thần Hi ngồi trong bồn tắm lớn hỏi. Vừa mới làm xong một lần, Thần Hi có chút lười biếng. Dựa vào vai hắn nhắm mắt nghỉ ngơi.

“Ưm? Gì cơ?” Cổ Thần Hi nghe thấy quay đầu lại. Thiếu gì sao? Không biết a. Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau đón sinh nhật, cùng nhau làm… chuyện vui vẻ. Nhưng là bởi vì một tuần rồi chưa làm, vừa nãy Húc Đông có hơi kịch liệt, làm mình mới một lần đã cảm thấy có chút mệt mỏi.

“Quay đầu lại đi, nhắm mắt lại.”

Cổ Thần Hi làm theo, Trần Húc Đông thấy thế thò tay trái vào tủ kính lấy ra một cái hộp nhỏ. Sinh nhật của lão bà sao có thể quên lễ vật?! Huống chi đây còn là sinh nhật đầu tiên bọn họ ở bên nhau.

Thứ chứa bên trong hộp chính là một cặp dây chuyền bạch kim. Giống nhau như đúc. Trên mỗi sợi đều có treo một chiếc nhẫn kim cương, cũng giống nhau như đúc. Chỉ là một cái to một cái nhỏ. Vừa nhìn đã biết cỡ to là của Trần Húc Đông, cỡ nhỏ là của Cổ Thần Hi.

Bởi vì Trần Húc Đông thường tới tìm Cổ Thần Hi, cho nên hiện giờ mọi người ở bệnh viện đều đã quen mặt hắn. Chẳng qua hoàn toàn cho hắn là bạn tốt của viện trưởng, không nghĩ nhiều hơn. Tuy nhiên cái nhẫn kim cương này rất nhạy cảm. Hắn lại không muốn mang phiền phức đến cho Cổ Thần Hi, nếu đeo vào ngón tay thì rất dễ sinh ra dị nghị.

Sau khi sợi dây chuyền lành lạnh yên vị trên cổ của Cổ Thần Hi, Trần Húc Đông nói: “Lão bà, sinh nhật vui vẻ. Có thể mở mắt rồi.”

Cổ Thần Hi mở mắt, cúi đầu nhìn trên cổ mình nhiều thêm một sợi dây chuyền. Thân sợi dây rất bình thường, nhưng cái mặt thật đặc biệt. Hắn quay người, nhìn thấy trên tay Trần Húc Đông còn có một sợi nữa, mỉm cười không nói gì liền cầm lấy đeo lên cho Trần Húc Đông.

“Ha hả, có cảm giác được che chở.” Cổ Thần Hi nhìn hai sợi dây chuyền, cười đến ngoác miệng. Hắn là nói thật, chẳng qua cảm giác này không xấu, mà vô cùng tốt.

“Ta chính là có ý này. Thần Hi, chúng ta làm đi.” Dứt lời, Trần Húc Đông liếm lên vành tai Cổ Thần Hi. Hơi thở ấm nóng trực tiếp phả vào lỗ tai hắn, có điểm ngứa, có điểm tê dại.

“Ưh” Một tiếng này, không biết là trả lời hay là rên rỉ. Dư âm vừa nãy vẫn chưa qua, đã lại bắt đầu đợt công kích mới. Đối với Húc Đông, hắn chưa từng chống đỡ được. Ngay từ lần đầu tiên, hắn đã lờ mờ phát hiện. Nam nhân nhỏ hơn mình ba tuổi này, có chút cuồng dã, có chút ôn nhu, có chút bá đạo, lại có chút đáng yêu. Cổ Thần Hi để bản thân đắm chìm vào tất cả yêu thương và sủng nịch của hắn mà không thể tự kềm chế.

“Thần Hi, Thần Hi…” Trần Húc Đông dường như luôn không gọi đủ cái tên này. Tâm tâm niệm niệm, trong đầu tràn ngập hình ảnh của người kia.

“Húc Đông, tiến, tiến vào.” Cổ Thần Hi xoay người, đối mặt với Trần Húc Đông, vẫn ngồi trên đùi hắn. Ánh mắt có chút mơ màng ngửa đầu nhìn Trần Húc Đông, hắn hiện giờ chỉ muốn đem mình cho Trần Húc Đông, muốn hắn tiến vào trong mình, trước giờ chưa từng cấp bách như vậy.

Trần Húc Đông bế Cổ Thần Hi ra khỏi bồn tắm, vuốt ve cơ thể hắn, muốn hắn đưa lưng về phía mình chống tay vào bồn. Cổ Thần Hi làm theo, Trần Húc Đông yêu thương hôn lên tấm lưng trắng bóng mà tiến vào.

Từ tuần trước hắn đã nhịn không chạm vào Cổ Thần Hi. Bởi vì muốn bồi dưỡng thể lực để hôm nay thử có thể hay không thách thức con số thiếu đạo đức kia. Trước đây nhiều nhất một tối là bốn lần, nhiều thêm một lần, muốn cũng không phải không có khả năng. Thần Hi là người hắn thực sự yêu, luôn cảm thấy muốn hắn không đủ.

Trên tấm gương to mờ hơi nước, hiện giờ đang lờ mờ phản chiếu hai bóng hình đang không ngừng quấn lấy đối phương. Một tay Trần Húc Đông giữ lấy thắt lưng của Cổ Thần Hi, cố gắng tiến vào nội bích mềm mại, tay kia dùng lực đạo thích hợp mà vỗ về phân thân cũng đang ngẩng đầu của hắn.

“Húc Đông, ha, ư” Trong vô thức Cổ Thần Hi phát ra tiếng rên rỉ như có ma lực, kích thích dục vọng của Trần Húc Đông càng thêm mãnh liệt.

Hai chiếc nhẫn kim cương trên hai sợi dây chuyền đong đưa phát ra quang mang lấp lánh. Sau sự tình, Trần Húc Đông không thanh tẩy cho Cổ Thần Hi, mà là lau khô thân thể hai người rồi quay về phòng ngủ. Hắn vẫn chưa đủ, hoàn toàn chưa đủ.

“Húc Đông, ngươi…” Thấy bộ vị nào đó của Trần Húc Đông vẫn dư thừa tinh thần, Cổ Thần Hi liền đau đầu. Đây không phải là muốn đền bù mấy hôm trước không làm chứ?! Vậy hắn sau này thà rằng mỗi ngày đều làm một lần cũng không muốn như thế này a. Sẽ mệt chết mất, ngày mai có thể đi làm hay không là một vấn đề a…

“Lão bà, ta còn muốn, chúng ta làm năm lần, được hay không?” Trần Húc Đông dùng nơi đã thẳng đứng kia cọ cọ vào đùi của Cổ Thần Hi, ở bên tai hắn khẽ hỏi.

“Ngươi… khẳng định?” Năm lần a, bọn họ đã ăn thứ đồ gọi là Xích Ngọc kia rồi.

“Ừm, khẳng định.” Mấy người bọn đại ca đều có rồi, mình cũng muốn có. Hài tử đáng yêu giống như Thần Hi, đương nhiên là muốn!

Trong nháy mắt Cổ Thần Hi nghĩ đến rất nhiều vấn đề. Cuối cùng gật gật đầu. Phía bên bệnh viện sau này có thể nửa năm không đi làm được, bất quá, chỉ cần Húc Đông mong muốn, bất kể phải trả giá bao nhiêu hắn cũng đồng ý.

Đêm dài đằng đẵng, mỗi người có hạnh phúc của mỗi người. Có người đùa giỡn với tiểu oa nhi mới sinh, có người nói chuyện với tiểu oa nhi chưa xuất thế, cũng có người nỗ lực tạo ra tiểu oa nhi.

Một tháng sau, ý nguyện đã được thoả mãn. Bệnh viện nào đó, đại viện trưởng đẹp mắt nào đó, từ miệng Đậu Đậu biết được mình có rồi!

“Phụt, Thần Hi ca ca, chúc mừng chúc mừng.” Đậu Đậu nhìn Cổ Thần Hi chúc mừng. Năm lần a! Đây tuyệt đối là một nan đề đối với phàm nhân. Húc Đông ca ca quả nhiên rất mạnh mẽ, không ngờ có thể thành công nhanh như vậy.

“Hà, Húc Đông thật sự được a, Thần Hi, phụt ha ha ha ha. Ôi trời ơi. Hai người các ngươi thực sự rất thú vị.” Có thể cười khoa trương như vậy, cơ bản chỉ có một mình Tư Đồ Tảm Nguyệt.

Không sai, hiện giờ Tư Đồ Tảm Nguyệt, Đậu Đậu, Cổ Thần Hi đều ở Tư Đồ gia. Nguyên nhân này rất đơn giản, Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy ở nhà một mình rất buồn chán, dứt khoát đưa hài tử về nhà mẹ. Mà Cổ Thần Hi cảm thấy mình gần đây có điểm không thích hợp, trốn Trần Húc Đông đến hỏi thử Đậu Đậu. Đậu Đậu dùng chút pháp thuật liền biết Cổ Thần Hi đã có rồi.

“Khụ, không cần cười khoa trương như vậy.” Cổ Thần Hi bị cười làm cho ngượng ngùng. Có cười cũng không nên cười như vậy.

“Xin lỗi xin lỗi. Đúng rồi, Húc Đông vẫn chưa biết đi?”

“Ừm, hẳn là chưa biết.”

“Vậy sao Thần Hi ca ca không gọi điện nói cho hắn a? Húc Đông ca ca mà biết nhất định sẽ rất vui mừng. Ha hả” Đậu Đậu thấy có hài tử trong người là một chuyện khiến người khác rất vui mừng.

“Tên ngốc này lát nữa nói cho hắn là được rồi. Đậu Đậu, ta muốn hỏi ngươi, nếu như này, ta… ách, chính là cái đó, bao lâu nữa bụng sẽ to lên?!” Câu này Cổ Thần Hi nói không được tự nhiên, nhưng lại không thể không hỏi.

“Gần giống như Nguyệt tỷ tỷ.”

“Các ngươi thật đáng thương. Nói như vậy chẳng phải sẽ cần ở suốt trong nhà nửa năm sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt không cho rằng bọn họ có thể vác cái bụng to xuất hiện trước mặt mọi người được.

“Gì? Ai nói vậy a. Đương nhiên có thể ra ngoài. Cái này ta sẽ nghĩ cách là được. Thần Hi ca ca ngươi không cần lo lắng.” Đậu Đậu vỗ ngực cam đoan.

“Cách gì?” Tư Đồ Tảm Nguyệt chỉ đơn thuần là hiếu kì.

“Ưm Nếu không hôm này thử đi. Đúng rồi Nguyệt tỷ tỷ, hiện giờ Đào Đào có thể ra ngoài chưa?”

“Có thể rồi, nó đã đầy tháng rồi.”

“Vậy được, ngươi thu dọn chút đồ đi. Hôm nay chúng ta sẽ ra ngoài tản bộ một chút.”

Tư Đồ Tảm Nguyệt ở nhà trông Đào Đào, rất lâu rồi chưa ra ngoài. Hôm nay có cơ hội, không ai có thể phấn khích hơn nàng. Nhanh chóng thu dọn đồ rồi chạy đến bên cạnh Đậu Đậu nói: “Chuẩn bị xong rồi!”

“Ừm, Thần Hi ca ca lát nữa ngươi đừng giật mình đó. Ta biến đổi vẻ ngoài của ngươi một xíu, để ngươi nhìn thử. Đợi khi bụng ngươi to lên cũng có thể dùng bộ dáng như đó để ra ngoài. Không có ai nhận ra đâu.”

Cổ Thần Hi gật gật đầu, Đậu Đậu niệm vài câu trong miệng, qua một lúc sau Cổ Thần Hi liền biến thành một đại mĩ nữ. Không khác dáng vẻ trước đây lắm, nhưng lại nhìn ra là một nữ nhân.

“Đậu Đậu ngươi thật thần kì” Tư Đồ Tảm Nguyệt nhìn không chớp mắt.

“Ta cũng biến nữa.” Đậu Đậu thay đổi hình dáng cho bản thân.

Cổ Thần Hi kinh ngạc không nói nên lời. Đây cũng quá…

Vốn là một nữ ba nam, (đừng ngắt lời, chính là ba đó! Tiểu Đào Đào không phải là nam sao?!), hiện giờ đã thành một nam ba nữ mang theo tâm tình kì diệu đi dạo phố.

Ngày hôm nay đều là mua trang phục nữ, xem như giữ lại sau này mặc khi ra ngoài. Sau đó xách túi to túi nhỏ, mấy người đi vào một tiệm lẩu bình ổn giá (đọc 3 chữ này nhớ tới VN ngày nay quá, mai papa đi mua hàng bình ổn giá =))). Tuy điều kiện bình thường, nhưng đồ ăn cũng rất được. Mọi người nhất thời thấy mới mẻ, đã quên không báo cáo với mấy ông lão nhà mình. Tư Đồ Nhất Tương và Hứa Minh về nhà không thấy Đậu Đậu và Tư Đồ tảm Nguyệt còn có Đào Đào đâu, đã sốt ruột, không phải sốt ruột bình thường. Không lâu sau Trần Húc Đông cũng lao như điên tìm đến, cho rằng xảy ra chuyện gì. Di động không nhận, người lại không ở bệnh viện. Thần Hi không có bạn bè, hắn có thể đi đâu?!

Mấy người bọn Cổ Thần Hi không phải là không nhận điện thoại, mà là mọi người đang ở chỗ náo nhiệt, không nghe thấy tiếng nhỏ tí đó, ba mỹ nữ ở tiệm lẩu ăn lẩu, náo nhiệt a, ầm ĩ a, chuông di động hả, căn bản không thể nghe thấy a. Điều kì lạ nhất là, tiểu Đào Đào cư nhiên hoàn toàn không bị loại không khí này dọa sợ, ngó trái ngó phải, dáng vẻ rất mới mẻ…

Loạn rồi!
Bình Luận (0)
Comment