Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 62

Sáng sớm ngắm nhìn hai sinh linh đang dần lớn lên trong bụng chính là việc mà Đậu Đậu yêu thích nhất. Từ khi có tiểu bảo bảo, tốc độ hấp thu dinh dưỡng của đại bảo bảo cũng đã chậm lại, dường như chúng nó muốn cùng nhau phát triển, cùng nhau sinh ra. Bởi vì các bảo bảo được mang trong mình một nửa dòng máu thần linh, nên ý thức của chúng được hình thành từ rất sớm. Mới bốn tháng mà chúng đã có thể dùng vẻ mặt của mình giao tiếp với Đậu Đậu. Đương nhiên là chỉ những động tác đơn giản mà thôi. Ví dụ như khi cao hứng chúng sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, còn khi khó chịu thì mặt như hai trái khổ qua. Tuy chưa nói được, nhưng chúng có thể dùng những biểu cảm đơn giản này để thể hiện tâm tình của mình.

Tư Đồ Nhất Tương phát hiện dạo gần đây, sáng nào Đậu Đậu cũng cười khúc khích. Hỏi có chuyện gì, nó cũng không chịu nói. Nhưng hắn không muốn bức nó nên cũng không hỏi nhiều nữa, dù sao chỉ cần Đậu Đậu được vui vẻ là tốt rồi. Tuy nhiên, trong lòng không khỏi tò mò.

Sáng hôm nay cũng vậy, Đậu Đậu đang tủm tỉm cười không thành tiếng. Tư Đồ Nhất Tương thật sự muốn biết tiểu gia hỏa này đang nghĩ cái gì trong đầu: “Đậu Đậu, có thể nói cho Nhất ca ca biết vì sao lại vui đến như vậy không?”

“Ách…. Là bởi vì………vì Đậu Đậu bị giấc mơ làm cho cười!” Nói dối! Chỉ có thể nói dối thôi! Nó bây giờ làm sao có thể nói với Nhất ca ca là có đến hai tiểu nữ nhi được kia chứ.” Nếu bây giờ nói ra rồi, sau này có làm sai chuyện gì, thì lấy gì làm kim bài hộ thân chứ?

“Mơ thấy gì vậy?” Mặc dù phát hiện Đậu Đậu đang nói dối, nhưng Tư Đồ Nhất Tương vẫn làm như thuận miệng hỏi tiếp.

“Mơ thấy…………..Mơ thấy bảo bảo của chúng ta là con gái!”

“Chỉ như vậy mà ngươi cười mãi vậy sao?” Tiểu gia hỏa ngốc nghếch này, muốn gạt hắn thì cũng phải tìm ra cái cớ nào hợp lý một chút chứ!

“Đúng vậy, vì ta rất thích con gái. Nhất ca ca thì sao? Sẽ không ghét mà, đúng không?” Vấn đề này đúng là làm cho Đậu Đậu có chút lo lắng. Trong thời cổ đại của bọn họ, con gái vốn không có chút địa vị nào. Không biết ở đây như thế nào……….Vấn đề này trước kia, nó thật sự chưa từng nghĩ đến.

“Chỉ cần là ngươi sinh, ta nhất định thích.” Đúng vậy. Chỉ cần là hài tử, hắn đều sẽ trân trọng và yêu thương.

“Phốc, vậy nếu ta sinh ra một tiểu yêu thì tính sao?” Tiểu Đậu Đậu dựa vào người Tư Đồ Nhất Tương nghịch ngợm tiếp lời. Nếu nó mà sinh ra một tiểu yêu tinh chắc chắn Nhất ca ca sẽ bị dọa phát khiếp.

“Làm sao như vậy được, hài tử của ta và Đậu Đậu không phải yêu tinh, mà là thiên sứ. Bất quá nếu là yêu tinh thì không phải sẽ giống ta sao? Ha hả, đừng nghĩ bậy nữa, dù là trai hay gái, ta đều thích.”

“Ngô Đây chính là do Nhất ca ca tự nói đó nha!”

“Đậu Đậu, không phải lúc mới có thai, ngươi đã cho ca ca xem qua bảo bảo sao? Sao bây giờ không xem thử một chút?” Đột nhiên nhớ đến, lúc đó không phải là Đậu Đậu đã dùng pháp thuật cho hắn xem thử bảo bảo sao? Chẳng lẽ bây giờ lại không được? Nếu có thể hắn đương nhiên muốn nhìn thử xem hài tử thế nào rồi. Dù sao thì bảo bảo của bọn hắn cũng rất đặc biêt, vừa hình thành đã có hình dạng của tiểu hài tử rồi. Nếu có thể sử dụng phương pháp này chẳng phải là có thể biết được bảo bảo là con trai hay con gái sao? Lúc ấy thì còn quá nhỏ chưa thấy được cái gì, nhưng bây giờ cũng đã được bốn tháng rồi.

“!” Tiểu Đậu Đậu không ngờ Tư Đồ Nhất Tương lại nhớ ra chuyện này. Bây giờ làm sao có thể để Nhất ca ca xem được chứ, nhìn thấy rồi không phải sẽ lộ tẩy sao?!

“Làm sao vậy?”

“Nhất ca ca, Đậu Đậu đang có thai mà. Cho nên không thể thường xuyên dùng pháp thuật được. Ngay cả nhìn, cũng không được phép nhìn. Nếu như lỡ tay dùng nhiều quá, sẽ làm đau bảo bảo đó.”

“Thì ra là thế. Vậy thì quên đi, chúng ta cứ chờ vậy. Bất quá Đậu Đậu cũng đừng lo lắng quá, sẽ không có gì đâu. Mặc kệ là cái gì đi chăng nữa ta cũng đều thương mà.”

“Ân, cám ơn Nhất ca ca.” Tiểu Đậu Đậu lén thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay vậy là thoát nạn rồi.

Xế chiều, Cổ Thần Hi và Trần Húc Đông tới chơi. Bây giờ, Cổ Thần Hi rất ít khi đến bệnh viện. Bởi vì hắn ngủ phi thường nhiều, mặc dù bề ngoài không có gì thay đổi, nhưng khi đi làm cũng không có tinh thần, cho nên dứt khoát bắt đầu chuyển sang làm bán thời gian để từ từ vượt qua giai đoạn này. Mỗi ngày hắn đến bệnh viện làm bốn tiếng, toàn bộ thời gian còn lại hắn đều dùng để ngủ. Đậu Đậu vừa ăn được, vừa ngủ được. Cổ Thần Hi thì chỉ có thể ngủ, ăn uống chẳng được bao nhiêu. Cứ nôn thốc nôn tháo không ngừng khiến cho Hữu đường chủ đau lòng không thôi.

“Đậu Đậu, chẳng lẽ không có cách nào giải quyết được vấn đề này sao?” Trần Húc Đông đang nghĩ không biết pháp thuật của Đậu Đậu có thể giúp Thần Hi giảm bớt chút thống khổ này hay không. Ngày nào cũng không ăn uống được gì, gầy thì không nói, nhưng sắc mặt ngày càng kém.

“Có thì có, nhưng mà Thần Hi ca ca cần phải ở lại đây. Ta sẽ thường xuyên dùng pháp thuật điều trị cho anh ấy. Nhưng mà chỉ có thể làm giảm bớt khó chịu thôi, còn việc anh ấy không ăn được gì, thì ta thật sự không có cách nào xử lý được.”

Có lời của Đậu Đậu, Trần Húc Đông không thèm hỏi ý kiến của ai kia, liền đem người dọn vào Tư Đồ gia. Còn mình thì đi xử lý cho xong đống công việc chất cao như núi rồi sẽ đến sau. Bây giờ chỉ còn ba lão bà đang dạo phố. Tư Đồ Tảm Nguyệt dẫn đầu. Ai dám nói chỉ có ba người đàn bà ở cùng một chỗ mới ra đại họa chứ. Một nữ ba nam vẫn có thể ra được trò hay mà. Bất quá chỉ khổ Tiểu Đào Đào, phải cùng ba người lớn điên đảo một phen.

“Thần Hi, ngươi thật sự không biết đi xe đạp sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy giật mình. Tuy xe đạp hiện nay rất ít người dùng, hơn nữa ở đây cũng không có nhưng không phải ai lúc còn đi học cũng đều phải biết đi rồi sao?

“Thật sự là không biết. Lúc nhỏ ta chỉ biết học và học không ngừng, căn bản là không có thời gian để ý đến những thứ khác.” Nhớ đến ngày trước, hắn là con của vợ nhỏ, nên trong nhà không hề có chút địa vị nào. Ngay cả mẹ ruột cũng chỉ kêu hắn không ngừng học tập, mong đạt được chút thành tựu sẽ thu hút được sự quan tâm của cha. Khi đó, ngay cả thời gian để nghe nhạc cũng không có, sinh mệnh của hắn đều đặt cả trong đống sách vở. Sau lại bị đuổi ra khỏi nhà, vì cuộc sống mưu sinh mà cố gắng làm việc, làm gì còn thời gian mà nghĩ đến việc học đi xe đạp nữa chứ. Cũng có thể là vì đang trong tình trạng này, nên khi Húc Đông cứ nhắc đi nhắc lại chuyện đó mình mới có thời gian mà nghĩ đến.

“Vậy hôm nay chúng ta tập cho ngươi đi xe đạp nha!” Tư Đồ Tảm Nguyệt liền cho người đi mua. Vốn muốn tự đi lựa xe, nhưng mà không được, nếu còn dám ra ngoài dạo chơi lần nữa, chỉ sợ em trai yêu dấu của nàng sẽ không nương tay đâu.

Tốc độ làm việc của Dạ Hỏa luôn rất nhanh. Bốn mươi phút sau, đã có một lô xe đạp được đưa đến. Có sáu loại khác nhau. Mỗi loại lại có ba màu để lựa chọn. Như vậy tổng cộng lại là có đến mười tám chiếc.

Cổ Thần Hi xem trái ngắm phải rồi cuối cùng chọn một chiếc màu tím. Đậu Đậu chọn một chiếc màu xanh lam, cùng loại với xe của Thần Hi. Tư Đồ Tảm Nguyệt phải ôm Tiểu Đào Đào, cho nên nàng không đạp xe được, chỉ có thể thèm thuồng nhìn hai người kia đùa giỡn.

“Đậu Đậu, ngươi cũng biết đạp xe hả? Chỗ các ngươi cũng có xe đạp sao?” Tư Đồ Tảm Nguyệt nghi hoặc hỏi. Thời cổ đại mà cũng có xe đạp?!

“Ha hả, trong nhà ta cái gì cũng có. Ta biết đạp xe từ khi còn nhỏ rồi, vốn là do phụ thân biến ra. Về phần tại sao, Nguyệt tỷ tỷ cũng có thể đoán được mà.” Đương nhiên là có thể đoán ra rồi, Nguyên thúc thúc chiều Hạ thúc thúc như vậy đừng nói là xe đạp, theo nàng thấy nếu biến thêm phi cơ hay xe tăng cũng không có gì là lạ. Nghĩ lại vấn đề mà nàng vừa hỏi thật là ngốc mà.

“A, chúng ta bắt đầu đi. Ta phải ôm Tiểu Đào Đào rồi, nên Đậu Đậu, ngươi chỉ cho Thần Hi đi.”

“Không thành vấn đề.”

“Được rồi, sẽ không ngã chứ?” Dạy chính là vấn đề lớn. Nàng đã sinh rồi, còn Thần Hi thì chưa. Vạn nhất nếu có gì bất trắc, nàng không biết lấy gì mà đền cho Húc Đông.

“Đương nhiên là không rồi, có ta ở đây mà.” Đậu Đậu làm ra vẻ mặt “sao lại có chuyện gì chứ” nhìn Tư Đồ Tảm Nguyệt.

“Vậy là tốt rồi, tốt quá rồi. Hôm này thời tiết mát mẻ dễ chịu, đúng là một ngày tuyệt vời để tập xe.” Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm Tiểu Đào Đào nhìn lên trời, ánh mặt trời không quá chói chang. Còn có gió thổi hiu hiu, thật đúng lúc mà.

Tiểu Đào Đào vùi mặt vào vai Tư Đồ Tảm Nguyệt ngáp một cái thật dài. Buồn ngủ quá, sao lại không cho nó ngủ chứ! Lão nương đúng là không có chút lòng nhân đạo nào hết. Buồn ngủ chết người ta rồi.

Trong lòng Đậu Đậu biết chắc là sẽ không thể xảy ra bất trắc gì, nhưng đám người của Dạ Hỏa lại không nghĩ như vậy. Bọn họ tuy không biết là Thần Hi đang mang thai, nhưng nội cái việc tập đạp xe bị té ngã hình như cũng đã đủ phiền toái rồi. Vừa nghĩ đến đây liền hiện ra bộ mặt đen thui, đằng đằng sát khí của Hữu đường chủ………..

Có người điện thoại báo lại với Trần Húc Đông: Cổ Thần Hi đang tập đạp xe. Hắn ở bên kia nghe báo liền lạnh sống lưng, có thai rồi mà còn dám tập đạp xe?! Được rồi, tuy là những gì hắn hứa với Cổ Thần Hi đến giờ vẫn chưa thực hiện được, vốn không có gì to tát, chỉ là dạy cho Thần Hi đạp xe và cùng nhau ngắm mặt trời lặn. Nhưng mà cũng không nên………..

“Xe đạp ở đâu ra cho hắn?” Rõ ràng trong nhà đại ca làm gì có thứ này.

“Dạ, là Nguyệt tỷ sai tụi em đi mua.”

“Nữ nhân này!” Trần Húc Đông xoa xoa thái dương, tự nhiên sao lại nhức đầu vậy nè, sau đó lại nói: “Có đại tẩu ở đó không?” Hắn sao lại quên, trong nhà có một tiểu thần tiên kia mà, có Đậu Đậu ở đó thì không có gì đáng ngại rồi.

“Dạ có, đại tẩu và Nguyệt tỷ đều ở đây. Đại tẩu đang dạy bác sĩ Cổ đạp xe.”

“Vậy thì không sao rồi, ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Trần Húc Đông gác máy, trong lòng không khỏi nghi hoặc, đại tẩu thật sự sẽ không có việc gì chứ?! Mặc dù Đậu Đậu thật sự là phi thường mạnh mẽ…..

“Không phải vậy, Thần Hi ca ca, đừng có nghiêng về một bên như vậy!” Đậu Đậu thẳng người hướng Cổ Thần Hi chạy thẳng, không để hắn nghiêng về bên phải nữa.

Đậu Đậu tập chạy xe từ khi mới mấy tuổi. Lúc đó Nguyên Chiến biến ra cho nó một chiếc xe đạp phía sau có ba bánh, nên việc giữ thăng bằng hết sức dễ dàng. Sau đó lại đem bỏ hai bánh nhỏ đi, nó lúc đó đã quen nên chạy không có gì khó khăn. Nhưng Cổ Thần Hi lại không như vậy, hắn dù gì cũng đã lớn, còn đang mang thai, nên phải hết sức cẩn trọng. Đôi khi có những cái trẻ con học nhanh hơn người lớn nhiều. Trẻ con không có nhiều cố kỵ, còn người lớn thì rất khó nói.

“Cái này nhìn qua rất đơn giản, nhưng sao tập nãy giờ vẫn không được?” Cổ Thần Hi dựng xe, để qua một bên nói. Hắn vốn là người thông minh, sao có mỗi việc cỏn con này mà học mãi vẫn không xong?!

Thường thường khi bắt đầu làm quen với những sự việc mới thời gian thường trôi qua rất nhanh. Giống như lúc này, mới đó mà đã hơn ba giờ chiều.

“Oài, Thần Hi, ngươi không cần phải sợ, Đậu Đậu ở đây thì sẽ không sao đâu, ngươi cứ can đảm một chút là có thể tập được mà.” Tư Đồ Tảm Nguyệt hiện tại hận không thể chạy đến đạp thử hai vòng xe cho Thần Hi xem.

“Nguyệt tỷ, ngươi nói nghe dễ quá. Đó là vì ngươi biết chạy rồi. Ta làm sao biết đạp xe lại khó như vậy chứ. Thôi quên đi, chờ Húc Đông về ta nói hắn dạy ta cũng được.” Kỳ thật thì cũng giống những gì Đậu Đậu đã dạy. Tuy hắn biết ở cùng Đậu Đậu thì sẽ không sao, nhưng cái chính là vẫn có một cảm giác bất an lạ kỳ.

“Ân, hừ, đúng là vợ chồng son mà. Ngươi vừa nhắc, hắn đã tới.” Tư Đồ Tảm Nguyệt liếc mắt nhìn xe của Trần Húc Đông đang chạy vào.

“Hô ” Trong lòng Đậu Đậu không kiên nhẫn thở phào nhẹ nhõm. Cuối cùng cũng có người đến tiếp nhận đại sự này thay nó.

“Học thế nào rồi?” Trần Húc Đông dừng xe lại hỏi. Từ xa hắn đã nhìn thấy ba người bọn họ. Thật là hết nói nổi. Mỗi ngày lại có một ý tưởng mới. Không ngày nào giống ngày nào. Hôm qua vừa nói muốn ở nhà chuẩn bị một giỏ hoa thật lớn, hôm nay lại kéo nhau đi tập đạp xe.

“Khụ, hình như ta không có năng khiếu trong lĩnh vực này.”

“Không sao, nếu không học được thì ta chở ngươi đi vẫn được mà.”

“Nhưng, ta vẫn còn muốn tập…..” Đương nhiên rồi, hắn mới tập có một chút thôi mà….

“Vậy tập tiếp đi, ta chỉ ngươi, không cần phải sợ, cứ nhắm về phía trước mà chạy.”

Tư Đồ Tảm Nguyệt và Đậu Đậu đứng một bên nhìn hai người kia nói nói, cười cười không thèm xen vào. Dưới một góc độ nào đó, bọn họ có thể giải thích được, có lão công ở bên cạnh vẫn là an toàn nhất, cảm giác này không ai thay thế được.

Cũng không phải là do Cổ Thần Hi ngốc ngếch, chỉ là chuyện tập tành không phải là chuyện ngày một ngày hai. Nếu như có, thì quả là nhân tài hiếm thấy.

Cách Tư Đồ gia chừng mười dặm là một con sông, trên đó có một cây cầu lớn. Đứng trên cầu có thể nhìn thấy cảnh sắc mỹ lệ lúc hoàng hôn. Vì ở đây gần với khu vực của Dạ Hỏa nên thường ngày cũng rất ít người qua lại. Cố ý đi ngang lại càng hiếm. Cảnh mặt trời lặn đối với một người độc thân mà nói thường mang lại cảm giác rất thê lương. Dĩ nhiên là không giống như lúc này rồi. Nếu được cùng người mình yêu ngắm mắt trời lặn, âu cũng là một niềm hạnh phúc. (Polly: Ta chỉ thích mặt trời mọc!)

“Thần Hi, gió hơi lạnh rồi, hôm nay tập đến đây thôi, chúng ta đi ngắm mặt trời lặn đi.” Trần Húc Đông đề nghị. Hắn thề là hắn tuyệt đối, tuyệt đối không phải là vì không muốn dạy Thần Hi đạp xe.

“Ôi! Ngay cả ngươi cũng cảm thấy là ta ngốc quá sao?” Cổ Thần Hi như thể bị đả kích rất lớn, bản thân hắn cũng không hiểu tại sao không thể lãnh hội được cái môn này.

“Sao lại có chuyện đó! Ngươi đừng có nghĩ vẩn vơ. Lão công chỉ muốn đưa ngươi đi ngắm mặt trời lặn thôi mà. Không phải đã nói trước rồi sao. Chúng ta cùng nhau đạp xe đi ngắm mặt trời lặn. Bây giờ chỉ đổi lại là ta chở ngươi thôi mà!” Trần Húc Đông vội vàng khoát tay, không thể để lão bà hiểu lầm được, chuyện này không buồn cười chút nào.

“Hừ, thôi được rồi, hôm nay đi xem mặt trời lặn trước đi!” Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm Tiểu Đào Đào chạy đến. Nàng cũng chưa từng được ngắm hoàng hôn. Hơn nữa cũng nhân tiện ra ngoài dạo chơi một chút. Mỗi ngày đều phải ở nhà với hài tử đúng là nghẹn chết nàng mà. Thật muốn luyện quyền thuật, thật muốn đánh người mà……

“Ách…………Ta cũng muốn đi.” Đậu Đậu vẫn cho rằng bảo vệ bảo bảo trong bụng Thần Hi chính là nhiệm vụ của nó. Ai bảo Xích Ngọc là của cha cho làm gì.

“Ân, đốt đèn giữa ban ngày, không phải là chuyện tốt đâu.” Trần Húc Đông nói rõ ý không muốn hai người đi cùng, không lẽ vợ chồng hắn không được phép riêng tư với nhau sao?

“Xí, ta đi chung với Đậu Đậu. Các người làm gì mà ích kỷ thế. Hay là định làm chuyện gì mà sợ bọn ta phát hiện.” Ngữ khí của Tư Đồ Tảm Nguyệt luôn luôn kinh người.

“Nguyệt tỷ, ngươi thật sự là nữ nhân sao? Không phải là nam nhân khoác lớp da phụ nữ đó chứ?” Trần Húc Đông bị nữ nhân này làm cho nghẹn lời. Cả cái chuyện đó mà cũng can đảm nói ra được.

“Thì ra Trần Húc Đông nhà ngươi bị mù sao? Gọi ta là Nguyệt tỷ suốt mười năm nay mà giờ lại hỏi ta là nam hay nữ. Ta chính là quái thú đội lốt mỹ nữ đây.”

“Được rồi, không dám nói ngươi nữa. Đi thôi.” Trần Húc Đông bước đến bên chiếc xe đạp thể thao của mình, bây giờ tổng cộng có bốn người, hắn cũng có một chiếc xe. Cũng may là xe ở chỗ Tư Đồ Nhất Tương siêu nhiều, hơn nữa chìa khóa đều để ở nhà luôn.

Hôm nay đối với Tiểu Đào Đào không dễ chịu tí nào, đang nằm trong phòng lại bị ôm ra sân, giờ lại bị ôm chạy đến bên bờ sông!

Trần Húc Đông đạp xe chở Cổ Thần Hi, vừa chạy, vừa ngắm mặt trời lặn, giống như lời hắn đã hứa. Tư Đồ Tảm Nguyệt ôm Tiểu Đào Đào tản bộ bên bờ sông. Đậu Đậu đi bên cạnh nàng, thỉnh thoảng giúp nàng bế Tiểu Đào Đào. Tiểu gia hỏa này bây giờ siêu béo. Cánh tay, bắp chân toàn thịt là thịt. Tư Đồ Tảm Nguyệt cứ bế khoảng nửa tiếng thì phải nghỉ một chút, sao con trai của nàng lại béo thế này? Rõ ràng là nàng vốn gầy mà. Hứa Minh cũng chỉ là thân hình rắn chắc chứ cũng đâu có béo.

Trước khi đến bờ sông Trần Húc Đông đã điện thoại cho Tư Đồ Nhất Tương để hắn về sẽ ra đây luôn. Tư Đồ Nhất Tương nghe xong liền trực tiếp đến chỗ Hứa Minh. Về lấy xe đạp trong nhà xe phía sau ra, sau đó đến chỗ Trần Húc Đông bọn họ. Hôm nay cũng không có nhiều việc, mọi người cùng dạo mát tâm sự cũng tốt. Nghĩ là làm, chỗ họ đi qua có một nhà hàng ở gần đó. Cứ nói là muốn ra ngoài dạo mát, nhưng mãi vẫn chưa được. Nhân tiện hôm nay cứ coi như cả nhà cùng đi chơi vậy.

Tư Đồ Nhất Tương cùng Hứa Minh đứng trên cầu nhìn mấy người kia đang đi bên bờ sông. Trần Húc Đông đạp xe chở Cổ Thần Hi, Cổ Thần Hi tựa đầu lên lưng hắn, mặt của hai người ánh lên trong tia nắng cuối ngày, thoạt nhìn rất ấm áp. Đậu Đậu cùng Tư Đồ Tảm Nguyệt cứ chăm chăm nhìn xuống đất, thật không biết có phải có bức tranh xinh đẹp nào dưới đó không nữa. Tiểu Đào Đào bị ôm trên đùi mẹ, ngước đầu nhìn về hướng Hứa Minh, dường như nó biết cha và cữu cữu đang đứng ở đó.

Hứa Minh vẫy vẫy tay, sau đó cùng Tư Đồ Nhất Tương một người một xe lao xuống bờ sông, tới chỗ lão bà yêu thương. Con đường nhỏ ven sông có trồng rất nhiều dương liễu, gió thổi làm những cành liễu nhẹ nhàng đung đưa.

Kỳ thực, đối với những người có thân phận đặc biệt như bọn họ, đạp xe dạo phố là một chuyện vô cùng nhàm chán, nhàm chán hết chỗ nói. Bất quá, đời người ngắn ngủi có được mấy mươi năm. Có lúc người ta mới chợt phát hiện ra những chuyện mà mình cho là nhàm chán nhất lại là những điều phi thường hạnh phúc. Bởi vì cùng ngươi làm cái chuyện nhàm chán này chính là những người thân yêu nhất, hơn nữa còn có người mà ngươi yêu thương nhất.
Bình Luận (0)
Comment