Nhất Tương Công Thành Đậu Đậu Khốc

Chương 67

Từ khi Đậu Tương và Đậu Đinh ra đời đến giờ, Đậu Đậu dành toàn bộ thời gian của mình vào một việc duy nhất, đó là giảm cân. Bụng đã nhỏ lại không ít, nhưng do trước đây nó ăn rất nhiều, dù phần lớn đã được bọn nhỏ hấp thụ, nhưng nó cũng tăng cân đáng kể… Khụ, tuy nhiên đã có chút khả quan. Cái này cũng đều do Chiến Thần phụ thân không chịu nói sớm. Đó là chỉ cần nó giống như trước kia, chỉ ăn đậu thôi, thì tốc độ giảm cân sẽ siêu nhanh.

Đêm nay, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu đem hai bé cưng đi tắm rửa sạch sẽ, rồi mỗi người ôm một bé về giường. Đến khi bọn nhỏ đã ngủ ngon, mới bế hai đứa về giường của chúng.

“Đậu Đậu, có thể rồi sao?” Tư Đồ Nhất Tương đè lên người Đậu Đậu, hôn nhẹ lên trán, lên mũi, lên mặt của Đậu Đậu….. Hắn không nhớ nổi đã bao nhiêu tháng rồi không làm, chỉ biết hắn sắp đói đến phát điên rồi.

“Ngô….. Ân” Đậu Đậu suy nghĩ một chút, chắc là không khác lắm. Thân hình của nó bây giờ chắc không khác lắm so với trước đây.

Tư Đồ Nhất Tương lúc này cảm thấy máu trong người dường như đang sôi lên. Từ lúc sinh bọn nhỏ tới giờ, Đậu Đậu cứ nói phải giảm cân này nọ, bắt hắn đợi đến khi nó ốm lại mới cho hắn thượng. Còn nhớ lúc Đậu Đậu chưa mang thai đã bị hắn tập cho thói quen lõa thể đi ngủ, sau này vì bọn nhỏ nên luôn mặc thêm áo ngủ. Hại hắn muốn vươn tay mơn trớn một chút cũng không được.

Thân thể của Đậu Đậu đã trở về như lúc xưa, vô cùng mềm mại. Dùng ngón tay vuốt ve, cảm giác giống như đang lướt trên tơ tằm thượng hạng làm cho Tư Đồ Nhất Tương có chút hồi tưởng về lần đầu tiên quan hệ với Đậu Đậu. Mái tóc màu lam nhạt rối tung trên giường, dưới ánh trăng nhìn Đậu Đậu như yêu tinh đầy mị hoặc, say đắm lòng người. Tư Đồ Nhất Tương không kiềm chế được, cúi đầu hôn lên mỗi tấc da thịt của Đậu Đậu. Từ đầu hôn xuống trán, rồi lướt nhẹ lên đôi mi đang khẽ run của Đậu Đậu. Làn mi dài, cong vút. Tư Đồ Nhất Tương mỗi lần hôn đến đây đều có cảm giác mình đang có được bảo vật quý giá nhất trên thế giới này.

“Đậu Đậu, ta yêu ngươi.” Tư Đồ Nhất Tương thì thầm vào tai Đậu Đậu. Làn hơi nóng hổi phà vào tai, khiến Đậu Đậu cảm thấy hơi nhột, nhưng lại rất ấm áp, mang theo chút hạnh phúc lạ kỳ.

Ta yêu ngươi, chỉ là ba chữ đơn giản, nhưng lại là âm thanh tuyệt vời nhất của những người đang yêu. Đậu Đậu khẽ cười, dụi vào cổ của Tư Đồ Nhất Tương, đầu hơi cúi xuống. Mặc dù đã ở cạnh nhau lâu như vậy, nhưng mỗi lần nghe hắn nói yêu mình, Đậu Đậu không hiểu sao vẫn đều đỏ mặt, tim cũng đập nhanh hơn.

Nôn nóng nhưng cũng không kém phần ôn nhu âu yếm nhau, đây chính là thời khắc hạnh phúc của hai người. Tư Đồ Nhất Tương ôm lấy Đậu Đậu, cùng nó hòa làm một. Đậu Đậu đầu óc trống rỗng, chỉ còn lại khoái lạc mà đối phương mang lại cho mình mà thôi. Đó là hạnh phúc, là vui sướng, là hưởng thụ, hay có thể nói là tất cả mọi thứ.

Sáng sớm hôm sau, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu cùng tỉnh dậy trong một không khí cực kỳ quỷ dị. Cả hai đều rất mệt, tối qua kịch liệt như vậy, theo thói thường thì hai người sẽ ôm nhau ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên đến đỉnh đầu. Nhưng bọn họ chợt cảm giác thấy hình như có cái gì đó đang đến.

Đậu Đậu nằm trong lòng của Tư Đồ Nhất Tương, bỗng thấy hai bé cưng đang dùng ánh mắt tò mò nghiên cứu nhìn mình.

Đậu Tương đưa tay lên chống cằm: “Không lẽ công phu trên giường của cha chính là không mặc quần áo ngủ sao?”

Đậu Đinh gãi đầu: “Nhưng tại sao cha xinh đẹp cũng không mặc quần áo? Hay là cha xinh đẹp cũng luyện loại công phu này luôn?”

Đậu Tương lắc đầu không hiểu: “Đúng vậy, kỳ quái! Kỳ quái!”

Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu hoảng sợ vội nhìn lại mình. Cũng may là đã đắp chăn đến ngực rồi. Cho dù trong chăn, cả hai người đều đang xích lõa, nhưng chuyện này làm sao thấy được chứ. Không lẽ hai người chỉ lộ ra bờ vai trần mà hai tiểu ma đầu này đã có thể nhìn ra là cha không mặc quần áo sao?

“Hai đứa dậy lúc nào?” Đậu Đậu khó khăn hỏi, nhưng trong ngữ điệu không giấu được vẻ khẩn trương. Đừng nói là hai tiểu tử này đã thấy cái không nên thấy rồi nha. Trời ạ, sao nó lại quên mất là đã có con nhỏ cần phải cẩn thận một chút chứ. Xong rồi! Xong hết rồi!

Đậu Tương nghiêng đầu nhìn Đậu Đinh hỏi: ”Em à, chúng ta dậy lúc nào vậy?”

Đậu Đinh cũng nghiêng đầu nhìn Đậu Tương: “Đúng rồi ca, chúng ta dậy từ lúc nào vậy?”

Đậu Tương cười tủm tỉm: “Hình như là từ lúc mặt trời chưa mọc……”

Đậu Đinh xoay xoay ngón trỏ: “Phải vậy không, nhưng hình như đêm qua căn bản chúng ta không có ngủ mà…..”

Tư Đồ Nhất Tương lẫn Đậu Đậu đều kinh hãi. Không ngủ! Cả đêm không ngủ!

Đậu Tương làm ra dáng vẻ không chịu được: “Ta van ngươi! Chúng ta là tiểu hài tử, làm sao có thể không ngủ được?!”

Đậu Đinh liền vỗ vào đầu ra chiều đã tỉnh ngộ: “Đúng rồi! Chúng ta có ngủ. Nhưng chúng ta dậy lúc nào?”

Đậu Tương cúi đầu tự hỏi: “Ngô chắc là mới đây thôi! Đúng rồi, chúng ta không phải vừa mới dậy sao?”

Đậu Đinh vỗ vỗ lên vai Đậu Tương: “Ca quả nhiên là có trí nhớ tốt hơn em mà. Đúng là chúng ta vừa mới dậy.”

Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu vừa nghe xong đã choáng váng mặt mày. Hai tiểu tử kia rốt cục là đã thấy được cái gì hả?!!

Đậu Đinh kéo kéo góc chăn ở phía cuối giường: “Cha, bọn con muốn đồ ăn ngon.” Tư Đồ Nhất Tương ra sức nắm chắc chăn, “Đi tìm đại cô, nói lấy đồ ăn cho.” Nếu để bọn nhỏ nhìn thấy cảnh xuân dào dạt dưới chăn lúc này thì bọn hắn….. bọn hắn đúng là không còn mặt mũi để làm cha mà.

“Oh ” Hai tiểu ma đầu không thèm nói thêm tiếng nào, nắm tay nhau đi về phía cửa. Đậu Tương mặc áo ngủ hình hổ con, còn Đậu Đinh thì mặc áo hình thỏ con. Đây đều là của Tư Đồ Tảm Nguyệt mua cho, nàng tính dùng quần áo để đổi lấy hai tiếng “cô cô’, nhưng nào ngờ kết quả lại nhận được ba tiếng “Đại cô nương”.

Thấy hai bé cưng vừa ra khỏi cửa, Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu liền dùng tốc độ nhanh như gió mặc quần áo vào.

“Nhất ca ca, ngươi nói xem chúng ta có nên cho bọn nhỏ một phòng riêng hay không?”

“Ân… Rất nên, rất nên.”

Đậu Tương nắm tay Đậu Đinh đi tìm Tư Đồ Tảm Nguyệt. Tư Đồ Tảm Nguyệt từ khi có con đã tập thành thói quen dậy từ rất sớm. Vừa mở cửa thấy hai đứa cháu ác ma đang đứng chờ liền thấy nhức đầu không thể tả: “Hai ngươi lại tới trêu chọc ta sao?”

Đậu Tương làm ra vẻ đáng thương nói: “Cha nói bọn con đến chỗ người để lấy đồ ăn.”

Đậu Đinh xoay xoay ngón trỏ tiếp lời: “Chẳng lẽ bọn con không phải là con cháu nhà Tư Đồ sao? Sáng sớm cũng không có gì để ăn.”

Tư Đồ Tảm Nguyệt cảm thấy nếu nàng không cho bọn nhỏ ăn nhanh nhanh thì sẽ là người không có nhân tính mà. Bất quá, nghĩ đi nghĩ lại, sao không tận dụng cơ hội này một chút? Tư Đồ Tảm Nguyệt ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào bọn nhỏ: “Đậu Tương, Đậu Đinh, gọi ta một tiếng cô cô, gọi rồi cô cô sẽ cho hai đứa ăn ngon.”

Đậu Đinh nước mắt lưng tròng: “Đại cô nương, người đúng là xấu tính mà!”

Đậu Tương cũng sụt sùi nói nhỏ: “Bởi vì hai anh em bọn con không có mẹ, chỉ có hai người cha thôi. Nên bọn con thấy người rất thân thiết, cực kỳ cực kỳ thân thiết, trong lòng đã xem người giống như là mẹ, vì vậy mới thêm chữ ‘nương’ vào mà.”

Tư Đồ Tảm Nguyệt vừa nghe xong mắt cũng đỏ, vội vàng nắm tay hai bé cưng đi lấy đồ ăn. Nàng chợt nhớ đến lúc nhỏ hai chị em nàng cũng không có mẹ, cảm giác này nàng hiểu rất rõ. Nói vậy là hai đứa nhỏ này hy vọng có được một người mẹ. Đúng rồi, không phải trẻ con bình thường luôn cho rằng phụ nữ mới là mẹ sao? Hiển nhiên lúc này Tư Đồ Tảm Nguyệt đã quên mất một chuyện vô cùng quan trọng. Đậu Tương và Đậu Đinh căn bản không phải là “trẻ con bình thường”.

Đậu Tương và Đậu Đinh nhịn cười, chờ đến khi đã lấy đủ đồ ăn, liền vội vàng trở mặt: “Đại cô nương, người thật ngốc mà! Bọn con nói mà người cũng tin! Cha xinh đẹp cũng chính là nương của bọn con mà oa ha ha ha ha ha”

…………….||||||

Xế chiều, Đậu Đậu trưng diện cho hai bé cưng thật đẹp, đắc ý ra ngoài mua sắm. Nếu muốn dọn một phòng riêng cho hai bé cưng, đương nhiên là phải mua thêm thật nhiều đồ dùng dễ thương rồi. Lần đầu tiên ra đường, tất cả mợi thứ đều mới mẻ, thú vị. Đậu Tương và Đậu Đinh luôn miệng hỏi không ngừng, còn Tư Đồ Nhất Tương lại luôn tỉ mỉ giảng giải cho chúng.

Thông minh đến đâu đi chăng nữa thì rốt cục hai đứa vẫn là hai tiểu hài tử, hễ mắt thấy cái gì có vẻ thú vị liền bị hấp dẫn.

“Cha, đó là nơi nào vậy? Thật là nhiều tiểu hài tử mà!” Trong lúc chờ đèn đỏ, Đậu Đinh chỉ vào nơi cách đó không xa hỏi. Nơi đó có rất nhiều động vật đầy màu sắc (bong bóng đó mà) không chỉ vậy còn có rất nhiều bạn nhỏ nữa.

Nơi Đậu Đinh chỉ chính là công viên giải trí mà Tư Đồ Nhất Tương từng đưa Đậu Đậu đến. Nhớ lúc đó Đậu Đậu còn nhỏ, nhưng lại luôn ầm ĩ đòi chơi xe cáp.

“Đó là công viên giải trí, ở đó có rất nhiều trò chơi. Đợi chúng ta mua đồ xong, có thể tới đấy chơi một chút.”

“Ôi Ôi! Cha nói được phải làm được nha, vậy chúng ta đi mua đồ nhanh nhanh đi! Mua xong liền đến chơi!”

“Không thành vấn đề.” Tư Đồ Nhất Tương liền nở một nụ cười cực kỳ đẹp trai, rồi nhấn ga tăng tốc. Hai bé cưng ngồi phía sau thấy vậy cũng đứng bật dậy hào hứng. Đậu Đậu mỗi tay ôm một bé, sợ chúng bị ngã.

Nền nhà được lát đá cẩm thạch trắng, những bóng đèn được lắp đặt công phu, độ sáng vừa phải, bên trong là những quầy hàng trưng bày những sản phẩm thượng hạng của các nước, thể hiện rõ mức độ xa hoa, hoành tráng của cửa hàng. Tư Đồ Nhất Tương và Đậu Đậu mỗi người bồng một bé, thẳng tiến đến khu bán hàng trẻ em. Nơi này từ đồ dùng trong nhà cho đến ti giả, chỉ cần là đồ của trẻ em thì đều có bán.

Đậu Tương và Đậu Đinh nhìn đến hoa cả mắt, cũng giống như lần hai đứa nhìn thấy đồ ăn trong tủ lạnh vậy, thấy thích món nào liền chỉ món đó. Tư Đồ Nhất Tương không nói hai lời liền kêu nhân viên bán hàng lấy ra. Đậu Đậu thấy vậy liền cảm thấy đau đầu. Tuy rằng bọn họ có nhiều tiền, nhưng cũng không nên lãng phí như vậy chứ.

“Nhất ca ca, bọn nhỏ sẽ bị ngươi dạy hư đó.”

“Có sao đâu, chỉ cần chúng vui là tốt rồi.”

Tư Đồ Nhất Tương nhìn hai tiểu tử kia, bây giờ hai anh em đang ôm trong tay hai con thú bông to đùng. Cái loại này còn cao hơn bọn nhỏ một cái đầu. Hai con thú bông này một con là hổ bông, một con là thỏ bông. Nhân viên bán hàng giải thích đây là sản phẩm kỷ niệm sáu mươi năm, nên tổng công ty sản xuất có giới hạn. Toàn Trung Quốc chỉ có sáu cặp, mà còn phải do đích thân quản lý của mỗi nơi đến rút thăm mang về. Trên dưới A Thị này chỉ có một đôi, nhưng vì giá bán tương đối cao nên đã trưng ở đây mấy hôm rồi mà không ai dám mua.

Đậu Tương và Đậu Đinh chẳng thèm để ý đến lời giải thích dông dài đó, hai đứa thích hai con thú bông này đơn giản chỉ vì chúng đều là màu lam nhạt. Hai đứa từ khi ra đời đến giờ chỉ thích dùng đồ màu lam nhạt. Từ quần áo cho đến đồ dùng cá nhân, tất cả đều là màu lam nhạt.

Có những món đồ, khi chúng được trưng bày thì chẳng ai thèm để ý. Nhưng khi có người vừa mắt rồi, thì sẽ thu hút thêm ánh mắt của nhiều người khác, chẳng hạn như con thỏ bông trong tay Đậu Đinh, đã lọt vào tầm ngắm của một cô bé. Cô bé đó ước chừng sáu bảy tuổi, đang nắm tay một người phụ nữ ăn mặc “siêu cực phẩm”. Trên người nàng ta đều là hàng hiệu, nhưng không hiểu sao vẫn không che đậy được tục khí cố hữu của chủ nhân.

“Này cô, con thỏ này còn không?” Nữ nhân đó mũi hếch lên trời, bộ dạng cao ngạo hỏi nhân viên bán hàng.

“Xin lỗi, đây là hàng giới hạn, toàn bộ A Thị chỉ có một đôi này thôi. Đã được vị khách hàng này mua rồi.”

“Vậy sau này có hàng nữa không?”

“Dạ không.” Nhân viên bán hồng ôn nhu trả lời, nhưng mắt vẫn hướng về bốn người nhà Tư Đồ.

Đậu Tương và Đậu Đinh vẫn đang chọn đồ, hổ bông và thỏ bông lớn quá, hai đứa cầm không vừa tay nên chỉ có thể kéo lê dưới đất. Cũng may là ở đây vô cùng sạch sẽ nên dù bị kéo lê cả ngày, hai con thú bông này cũng sẽ không bị dơ.

“Mụ mụ, con muốn con thỏ kia.” Cô bé không chịu thôi, vừa nghe ba chữ “hàng giới hạn”, thì lại càng ham. Con thú bông này, ngoài bé ra sẽ không ai có nữa, vậy bạn bè trong lớp nhất định sẽ ngưỡng mộ không thôi. Bé biết, những gì có giới hạn, đều có thể dùng tiền mà mua được.

Nữ nhân kia cũng nghĩ như con gái của mình, tự nhủ chỉ cần bỏ ra thêm chút tiền, chắc chắn bọn họ sẽ phải bán cho mình. Gia đình của nàng chính là đại lý duy nhất ở Trung Quốc của hàng hiệu Italia, trong khu thương mại này cũng có mấy cửa hàng. Quản lí ở đây đều biết mặt nàng, chính vì vậy hai mẹ con nàng mới có cái thái độ khinh khỉnh không xem ai ra gì này.

“Con thỏ này bao nhiêu tiền? Ta trả giá gấp đôi, mau bán nó cho ta.”

“Vô ý vô tứ, không lẽ bọn ta không trả nổi cái gấp đôi của cô.” Tư Đồ Nhất Tương vừa nghe liền đanh mặt lại, thứ mà con gái yêu của hắn thích, sao lại có thể nhường cho người khác.

“Hừ, vậy xin hỏi ngươi có thể trả gấp bao nhiêu lần? Nói ra thử xem.” Nữ nhân kia vừa nghe đã hừ lạnh, nàng nghĩ Tư Đồ Nhất Tương đang muốn đọ tiền, liền cố ý lấy ra toàn bộ ngân phiếu. Không thua hai lần tiền, như vậy không phải là sẽ thua nhiều lần tiền sao?

“Nhũn não!” Tư Đồ Nhất Tương nhìn nữ nhân kia từ trên xuống dưới rồi phun ra hai từ duy nhất.

Nữ nhân kia tức giận giậm chân đùng đùng, giận đến mức không để ý là con gái không còn đứng kế bên mình. Cô bé kia nhìn thấy tình hình, cho là mẹ mình đã chiếm thế thượng phong, liền chạy đến giật lấy con thỏ. Dù sao không phải sớm muộn gì cũng là của mình sao? Vậy mắc mớ gì phải cho con bé đó ôm?

“Ui da!” Đậu Đinh không đề phòng, bị giật mạnh một cái liền bị ngã xuống đất. Bé đang cùng ca ca lựa mấy cái chén nhỏ, làm sao ngờ tự dưng lại có người đi giật con thỏ của mình?! (Shjn: Con pé đáng ghét! Dám giựt đồ của pé Đinh Đinh nhà ta *chém chém chém*)

“Ngươi thật đáng ghét, con thỏ này là của muội muội!” Đậu Tương thấy Đậu Đinh bị ngã dưới đất liền nộ khí xung thiên, nhanh như cắt chạy đi đoạt con thỏ lại. Lực đạo ngang với một nam hài mười tuổi. Tiếng la cũng cực kỳ lớn, làm nọi người xung quanh đều nghe thấy.

Đậu Đậu cùng Tư Đồ Nhất Tương chạy như bay lại xem bọn nhỏ có bị sao không, nữ nhân kia cũng thế.

Đậu Đinh khóc, con bé kia cũng khóc. Quả nhiên đã thu hút không ít người đứng xem. Nữ nhân kia nhìn thấy cánh tay con mình bị thương tức thì nổi giận, la hét ầm ỹ đòi nhân viên bán hàng phải tìm giám đốc đến.

“Bát phụ” (polly: người đàn bà ngang ngược) hai tiếng này không biết từ lúc nào đã xuất hiện trong đầu của Đậu Đậu, nhưng nó nghĩ chỉ có từ này mới diễn tả được bản chất của nữ nhân kia. Giám đốc đến đây thì làm được gì chứ, cũng chỉ là đứng ra giảng hòa cho hai bên thôi. Nữ nhân này cứ thích chuyện bé xé ra to, không ngừng la hét thật chói tai. Tư Đồ Nhất Tương cười lạnh, tìm giám đốc đến đúng là hợp ý hắn, sẵn tiện hắn sẽ nói giám đốc đem cái loại khách hàng “kém chất lượng” mời ra ngoài, không cho bước chân vào đây nữa.

Đậu Đinh nằm trong lòng Đậu Đậu, trên lông mi vẫn còn rưng rưng nước mắt, một tay vẫn nắm chặt lấy cái tai thỏ. Con thỏ này chính là do ca ca giật lại cho bé.

Giám đốc không phụ lòng chờ đợi của mọi người, cuối cùng đã đến. Giám đốc Lương, dáng vẻ trung bình, ước chừng khoảng bốn mươi tuổi.

“Giám đốc Lương, chuyện này bây giờ ông tính sao đây? Con gái tôi bị người ta đả thương, ông xem đi, đã thành ra cái dạng gì rồi?” Nữ nhân cướp lời tố cáo trước.

Giám đốc Lương không nói lời nào, vừa nhìn thấy mặt của Tư Đồ Nhất Tương ông ta liền cảm thấy mất tự nhiên. Nếu được phép nói chắc chắn ông ta sẽ bảo: “Chuyện này các vị nên gọi 110”.

“Giám đốc Lương, ông nói gì đi chứ. Chuyện này nếu ông không giải quyết ổn thảo, tôi sẽ nói Vương tổng chồng mình đóng cửa hết các cửa hàng của mình ở trung tâm này!”

Người xem càng lúc càng đông, họ muốn biết chuyện này sẽ ra sao. Thấy giám đốc Lương hồi lâu không nói tiếng nào, nữ nhân kia càng lúc càng sốt ruột, đột nhiên giám đốc Lương lên tiếng: “Tổng tài, không biết ngài tự mình giá lâm. Chuyện này…….. có cần gọi bảo an không ạ?”

“À, thôi miễn đi. Không cần bảo an đâu, chỉ là chuyện trẻ con đùa giỡn với nhau thôi. Nhưng có một việc ngươi cần làm. Chính là người đàn bà này.” Tư Đồ Nhất Tương chỉ vào bát phụ: “Mặc kệ cô ta có bao nhiêu cửa hàng, đóng cửa hết cho ta. Từ nay về sau không cho phép vào đây nữa.”

Khẩu khí của Tư Đồ Nhất Tương không nóng không lạnh, toàn thân hắn tản ra một loại khí thế chỉ người thượng lưu mới có. Nữ nhân kia nghe xong liền choáng váng mặt mày, nàng chỉ là nhất thời hù dọa, chứ không hề có ý muốn đóng cửa. Phải biết rằng khu thương mại hàng năm đem lại cho gia đình nàng biết bao nhiêu là lợi nhuận!

“Đúng vậy, đúng vậy. Nhất định sẽ xử lý ổn thỏa ạ.” Giám đốc Lương cúi người nói. Tổng tài khó chịu một ngàn tám trăm năm cũng chưa thấy mặt này, sao hôm nay tự nhiên lại đến. Sáng nay vừa ra cửa đã suýt đâm phải người, hôm nay đúng là một ngày xui xẻo mà!

Tư Đồ Nhất Tương hài lòng gật đầu, rồi xoay người ôm lấy Đậu Đậu và hai bé cưng, tiếp tục đi sắm đồ. Dù sao hài tử nhà hắn không bị thương là tốt rồi. Mọi người đều xôn xao, không ngờ tổng tài của trung tâm thương mại này lại là một thanh niên anh tuấn đến vậy. Đoàn người đã tản ra từ từ, họ thoáng nghe được bốn người nhà Tư Đồ nói chuyện với nhau.

“Nhất ca ca, ngươi chưa từng nói cho ta biết ngươi chính là ông chủ của trung tâm thương mại này.”

“Cha, người thật lợi hại.” Đậu Tương và Đậu Đinh cùng khanh khách cười nói. Cha của bọn nó đúng là có phong thái của đại tướng mà.

“Sách, trước đây ta cũng chưa từng ghé qua, sợ gặp phải người quen, rất phiền phức. Hôm nay tại nghĩ sẽ phải mua nhiều đồ nên mới đến đây. Dạ Hỏa cũng gần đây để ta gọi mấy người đến. Để bọn họ đem đồ về nhà đi, còn chúng ta đi công viên giải trí chơi.”

“Ai, thật là. Sau này bọn nhỏ mà hư thì đều tại ngươi mà ra.”

“Hanh, vậy có gì cứ trách ta đi.”
Bình Luận (0)
Comment