Nhất Túy Kinh Niên

Chương 53

Hà Cố đang say giấc nồng, chợt nghe thấy chuông cửa trong nhà vang lên, anh miễn cưỡng hé mở đôi mắt, nhìn nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường, mới sáu giờ sáng.

Về nước vài ngày, anh vẫn chưa quen với sự chênh lệch múi giờ, làm việc và nghỉ ngơi có chút hỗn loạn, hiện tại vẫn buồn ngủ muốn chết.

Anh ngáp một cái, xuống giường, nhìn ra ngoài từ mắt mèo, là Tống Cư Hàn. Anh chỉ cảm thấy một trận phiền muộn, mở cửa phòng, cách cánh cửa chống trộm nhìn hắn: "Cậu đến sớm thế này làm gì?"

"Mang bữa sáng đến cho anh." Tống Cư Hàn lắc lắc cái túi trong tay, nụ cười vừa xán lạn vừa xinh đẹp.

"Cậu để trước cửa đi, tôi ngủ dậy sẽ ăn."

Tống Cư Hàn trừng anh: "Tôi cố gắng dậy sớm, vội vàng mua bữa sáng mang tới cho anh trước lịch trình ngày hôm nay, anh cũng không nỡ mời tôi vào uống chén nước?"

"Không, nếu không cậu mang đi đi." Hà Cố nói xong liền định đóng cửa.

"Hà Cố!" Tống Cư Hàn đấm lên cửa chống trộm, "Anh có lương tâm không! Mở cửa cho tôi."

"Không phải cậu mang bữa sáng đến à, muốn vào làm gì?"

"Tôi muốn..." Tống Cư Hàn tức giận nói, "Tôi muốn ôm anh."

Hà Cố đóng cửa cái rầm.

Vừa quay người đi được hai bước, anh liền nghe thấy tiếng chìa khóa mở cửa, anh nhắm mắt, hít sâu vài hơi mới áp chế được nỗi xúc động muốn gào lên.

Tống Cư Hàn đẩy cửa bước vào: "Vốn dĩ không muốn để anh biết tôi có chìa khóa."

Hà Cố nheo mắt: "Cậu lấy lúc nào?" Anh nhớ mang máng có một chìa khóa dự phòng treo trên kệ giày, nhưng khi về thì không tìm thấy, còn tưởng bản thân nhớ lầm.

"Trước lúc anh đi." Tống Cư Hàn đem bữa sáng đặt ở trên bàn trà, "Tôi cũng chưa ăn, tiểu Tùng đợi tôi dưới lầu, tôi chỉ có 15 phút, chúng ta cùng ăn bữa sáng đi."

"Trả chìa khóa cho tôi."

"Không trả." Tống Cư Hàn thuận tay cất chìa khóa vào túi áo, "Trừ phi anh ăn sáng với tôi."

Hà Cố khôi phục tâm trạng: "Tôi đi đánh răng."

"Nhanh nhé, tôi chỉ có 15 phút."

Hà Cố đánh răng xong bước ra, Tống Cư Hàn đã bày sẵn hai suất bữa sáng trên bàn, tha thiết nhìn anh, giống như chú mèo đang đợi cho ăn.

Hà Cố tiến tới.

"Anh xem, mì nè, tôi biết anh thích ăn mì vào buổi sáng." Tống Cư Hàn cười nhìn anh, "Cái này tôi không nhớ sai chứ?"

Hà Cố gật gật đầu, cầm đũa lên bắt đầu ăn.

Bát mì kia vẫn còn nóng hổi, canh xương thơm lừng, trong thịt nạc có mùi tỏi, ngon vô cùng.

Tống cư Hàn trầm ngâm nhìn cái xoáy trên đỉnh đầu Hà Cố một lúc, đáy mắt xẹt qua chút cô đơn, mới cầm đũa lên ăn.

"Hôm nay tôi đi quay hoạt động từ thiện, phải vào núi một tuần, quyên tiền cho các trường học khó khăn vùng sâu vùng xa, tuy rằng là chuyện tốt, nhưng một tuần không được nhìn thấy anh, anh đừng chạy loạn đấy nhé."

Hà Cố chẳng nói gì.

"Tiệm bán mì vằn thắn gạch cua dưới nhà tôi gần đây lại bán thêm vằn thắn da cá với vằn thắn gà lông xù, tôi vẫn chưa ăn, đợi anh cùng thử với tôi."

Hà Cố vẫn im lặng cúi đầu ăn mì

"Nơi lần này đi có đặc sản hồ đào, anh thích ăn trái hồ đào không?" Tống Cư Hàn đợi nửa ngày cũng chẳng có hồi ứng, hắn thở dài, vứt đôi đũa, nặng nề tựa lên ghế, nhíu mày nhìn Hà Cố.

Hà Cố như cũ không phản ứng, sau khi ăn xong, anh rút giấy lau miệng, sau đó rốt cục ngẩng đầu nhìn Tống Cư Hàn, đưa tay ra: "Trả chìa khóa cho tôi."

Tống Cư Hàn bực bội đá chân bàn: "Không trả, anh báo cảnh sát đi."

Hà Cố nghĩ thầm, đổi khóa là được, anh đứng dậy định trở về phòng ngủ.

Tống Cư Hàn đứng phắt lên: "Vì đến đây gặp anh một lần, cả tôi tôi chỉ ngủ hai tiếng đồng hồ, nhưng anh ngay cả ánh mắt cũng không thèm vứt cho tôi lấy một cái sao?"

Hà Cố bình thản nói: "Cái đó thì liên quan gì đến tôi."

"Anh!" Tống Cư Hàn tức đến nỗi nắm chặt tay.

"Hai năm trước, cậu qua chỗ tôi ngủ, trời đã tối khuya, nói nhất định phải ăn bánh pho mát, lần đấy cậu còn nhớ chứ?"

Tống Cư Hàn giật mình, tựa hồ nhớ tới cái gì, ánh mắt trở nên có chút né tránh.

"Tôi chạy suốt ba tiếng đồng hồ trong đêm tháng chạp, tìm thấy một tiệm kinh doanh 24 giờ, kết quả lúc về, phát hiện mình đi quá vội nên quên mang chìa khóa, tôi ấn chuông cửa, nhưng cậu đã ngủ, không mở cửa, tôi ngồi đợi trong xe đến sáng, cậu ngủ dậy lại chê bánh quá ngọt quá ngấy, bỏ cả cái bánh."

Biểu tình Hà Cố không có một tia xao động, "Kỳ thật chắc cậu chẳng ngủ say đến thế đi, chỉ là cậu lười xuống giường, đúng không?"

Tống Cư Hàn cúi đầu, chẳng còn lời gì để biện bạch.

"Chuyện giống như trên, qua rồi thì thôi, tôi lấy một ví dụ, không phải ý định khiến cậu áy náy, chỉ là tôi muốn nói cho cậu biết, người giống như cậu, không thể làm loại chuyện lấy lòng người khác đâu, cũng không chịu nổi uất ức, vậy nên đừng miễn cưỡng nữa, cậu không thoải mái, tôi cũng chẳng vui vẻ gì cho cam."

Tống Cư Hàn nhỏ giọng nói: "Trước kia, tôi thật sự đối xử không tốt với anh, đúng không?"

"Không tốt." Hà Cố thẳng thắn nói, "Nhưng không sao, cậu không có nghĩa vụ phải đối tốt với tôi."

Trái tim Tống Cư Hàn như bị thắt chặt, đau đớn vô cùng, hắn thà rằng Hà Cố tuôn hết tất cả bất mãn ra, còn hơn là nhẹ nhàng miêu tả hắn thành loại người chẳng ra gì thế này, khiến hắn càng thêm khó chịu, hắn lo âu nói: "Tôi không biết chăm sóc người khác, nhưng tôi sẽ học, anh không thể không cho tôi chút thời gian được."

"Tôi không có hứng thú." Hà Cố nói, "Chìa khóa tùy cậu xử lý, tôi sẽ đổi khóa khác."

Tống Cư Hàn rút chìa khóa ra, nhẹ nhàng đặt lên bàn ăn, ủy khuất nhìn Hà Cố.

Hà Cố bước tới cầm chìa khóa lên.

Tống Cư Hàn nhân cơ hội mạnh mẽ ôm chặt anh, nói nhỏ: "Đừng giãy dụa, để tôi ôm một lúc, chỉ một lúc thôi."

Ánh mắt Hà Cố xuyên qua hắn, thất thần nhìn bức tường trắng xóa.

"Hà Cố, tôi rất nhớ anh, thật sự rất nhớ anh." Tống Cư Hàn nhỏ giọng nói, "Từ lúc anh rời khỏi tôi đến hiện tại, đã sắp bốn tháng tôi chưa từng chạm qua bất kỳ ai, bây giờ tôi cảm thấy bọn họ đều rất nhạt nhẽo, tôi chỉ muốn anh. Nhưng tôi...sẽ không ép anh."

Hà Cố nhẹ giọng trào phúng: "Làm khó cậu rồi."

Tống Cư Hàn giả bộ không nghe thấy, hôn thật mạnh lên cổ Hà Cố, "Đợi tôi trở về." Hắn đi thẳng một mạch ra ngoài, không quay đầu lại, hắn sợ nếu hắn quay đầu sẽ không nỡ rời khỏi mất.

Không phải hắn không thể nhịn xa nhau vài ngày, chỉ là vừa không nhìn thấy Hà Cố, hắn liền cảm thấy sợ hãi, lúc đó Hà Cố bỏ đi chẳng một lời từ biệt đã rạch lên ngực hắn vài nhát dao, khoảng thời gian ấy hắn ăn không ngon ngủ không yên, mỗi ngày đều bị cảm xúc bực tức, bi phẫn tới cực điểm xoay quanh, hắn không thể chịu đựng nhiều hơn nữa.

Tống Cư Hàn đi khỏi, Hà Cố chậm rãi ngồi lên sô pha, thật lâu sau mới thở dài một hơi.

----------------

Phùng Tranh thật sự giống như những lời y nói, bắt đầu "theo đuổi" Hà Cố.

Hà Cố tận lực không bắt máy và trả lời tin nhắn từ y, nhưng không ngăn nổi việc y xuất hiện dưới lầu nhà mình, bất đắc dĩ đành đáp ứng cùng y ăn cơm.

Hà Cố cảm thấy rất xấu hổ, loại xấu hổ này vượt xa chuyện cũ khó tin giữa anh và Phùng Tranh, trở thành nguyên nhân lớn nhất mà anh không muốn tiếp xúc với y, bởi vì anh cảm thấy một người đàn ông gần 30 tuổi, trầm lắng vô vị như anh, không hợp được theo đuổi.

"Được theo đuổi" nên là để những bạn nữ hưởng thụ, hoặc ít nhất là kiểu con trai vừa hào nhoáng vừa xán lạn như Trang Tiệp Dư, đặt trên người anh, thật sự đáng xấu hổ.

Nhưng Phùng Tranh hiển nhiên không cảm thấy như thế, y xuất thân nổi trội, giơ tay nhấc chân đều tao nhã khéo léo, làm cái gì cũng đều khiến người ta thấy là chuyện đương nhiên, y không hề cố ý bày chiêu trò tán tỉnh, chỉ là sự quan tâm cùng tình cảm y đối với Hà Cố khiến người ta không thể làm lơ.

Hai người đi ăn bữa trưa, tán gẫu một số chuyện công việc, vẫn coi như hợp ý, họ từng là bạn tốt, muốn tìm thấy đề tài nói chuyện hoàn toàn không khó.

Cơm nước xong, Phùng Tranh nói muốn đưa Hà Cố đến một nơi đặc biệt.

Hà Cố có chút tò mò, thẳng đến khi xe quẹo vào con đường quen thuộc, anh mới nhớ ra, đó là thủy cung anh cùng Phùng Tranh từng đi.

Hà Cố từ trong xe nhìn công trình kiến trúc ở nơi không xa: "Không ngờ nơi đây vẫn mở cửa."

"Ừm, nhưng sắp không kinh doanh nữa rồi, nếu hiện tại không tới xem, có lẽ năm sau chẳng còn."

Hà Cố có chút cảm khái. Nhớ năm đó, thủy cung này là một trong những nơi mới mẻ nhất nổi tiếng nhất thành phố, khi ấy, nếu các cặp đôi không đến đây hẹn hò, quả thực chính là không thể tin nổi, nhưng hiện tại đã có nhiều thứ mới lạ hơn thú vị hơn thu hút mọi người, chỗ này cũng dần đi vào quên lãng.

Hai người tiến vào thủy cung, một người đàn ông trung niên đang đợi họ, Hà Cố nhận ra ông, đó chính là vị giáo sư đi theo giới thiệu cho bọn họ năm đó.

"Giáo sư Trần." Hà Cố vội vươn tay, "Lâu rồi không gặp." Anh trước giờ vô cùng tôn trọng những phần tử tri thức.

"A, tiểu Cố, thật không ngờ hai đứa sẽ đến đây." Giáo sư Trần cười cười, "Hai đứa đến đúng lúc thật, thủy cung này liên tục thua lỗ hai năm, sau này sẽ phải chuyển hướng sang nghiên cứu khoa học, nên hạn chế mở cửa cho người ngoài vào."

"Chúng cháu rất thích nơi đây, thế nào cũng phải tới thăm lần nữa." Phùng Tranh cười nói, "Lần đầu chúng cháu tới nơi này, là bác đã đi theo giới thiệu, lần cuối cùng, cũng làm phiền bác vậy."

"Không phiền không phiền, bác đã nghỉ hưu không có việc gì làm, ra ngoài đi dạo chút cũng rất tốt."

Hà Cố nhìn Phùng Tranh một cái, phát hiện Phùng Tranh cũng đang mỉm cười nhìn anh, trong lòng lập tức có chút xúc động.

Anh biết Phùng Tranh đang làm gì, hơn nữa Phùng Tranh đã đạt được mục đích, anh quả thực nhớ lại quãng thời gian niên thiếu mà bọn họ trải qua, cũng nhớ lại anh từng trân trọng người bạn này biết bao nhiêu.

Tinh thần của giáo sư Trần rất tốt, đưa bọn họ đi tham quan khắp thủy cung, giải thích giới thiệu. Hôm nay cơ hồ không có ai, dường như cả thủy cung đều là của bọn họ. Đặt mình trong thế giới xanh thăm thẳm, khiến lòng người cũng trở nên yên tĩnh.

Hà Cố nhịn không được nói rất nhiều chuyện cùng Phùng Tranh. Bức tường ngăn cách trong lòng cũng tiêu tán không ít.

Bình tĩnh mà xem xét, mặc dù năm đó Phùng Tranh giấu diếm anh, nhưng những chuyện khác, y luôn đối xử với anh rất tốt, thân là đàn ông thì nên rộng lượng một chút, cũng đến lúc buông bỏ oán hận đối với Phùng Tranh xuống rồi.

Tham quan thủy cung xong, hai người lại vào nhà hàng, phòng ăn như năm đó ăn cơm.

Hà Cố nhớ tới ngày đó chính là ngày anh đi tham gia buổi fan meeting của Tống Cư Hàn, nhưng sắp tới thời điểm bắt đầu bị Phùng Tranh gọi tới, khi ăn cơm, anh cứ nghĩ mãi về Tống Cư Hàn.

Bảy năm trôi qua, cảnh vật xung quanh vẫn thế, mà người đã đổi thay.

Phùng Tranh nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, chỉ gạt bỏ con người mang tên Tống Cư Hàn, Hà Cố đương nhiên sẽ không nhắc tới, nên bầu không khí giữa hai người rất tốt.

Cơm nước xong, Phùng Tranh đưa Hà Cố về nhà, Hà Cố nhìn y, thẳng thắn nói: "Hà Cố, hôm nay tôi nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây, nói thật, tôi rất vui, tôi sẽ quên hết quá khứ, nhưng quên thì quên, tôi vẫn chỉ có thể chấp nhận làm bạn cậu."

Phùng Tranh nở nụ cười: "Tôi thích anh thẳng thắn như thế, nhưng tôi vẫn còn rất nhiều kiên nhẫn, chúng ta cứ từ từ thôi."

Hà Cố bất đắc dĩ nhìn y.

Phùng Tranh vươn tay, Hà Cố theo bản năng lùi về sau một bước, trong mắt Phùng Tranh xẹt qua tia thất vọng, cuối cùng đặt tay lên vai anh, vỗ nhẹ, "Về nghỉ ngơi đi, gặp sau."

Hà Cố cũng có chút xấu hổ, đành gật gật đầu.

Nhìn xe Phùng Tranh rời khỏi, Hà Cố cảm thấy mệt mỏi, đột nhiên sinh ra xúc động muốn lên núi ở ẩn, không gặp ai cả.

Người với người tiếp xúc nhau phiền toái như vậy, vạn nhất dây dưa đến tình cảm, còn có khả năng nếm thử bách vị nhân gian, gặp phải đả kích mang tính hủy diệt.

Khỉ mất hàng triệu năm tiến hóa thành người, để làm gì chứ, anh thà làm một con khỉ còn hơn.

-------------------------

Phùng Tranh quả nhiên làm theo lời y nói, có rất nhiều kiên nhẫn, mỗi ngày đều gọi điện nhắn tin không ngừng, cách dăm ba bữa lại đến tìm Hà Cố, dùng một tần suất hơi dày nhưng lại không khiến người ta phiển chán, "theo đuổi" Hà Cố.

Hà Cố từ chối mấy lần, nhưng sợ đối phương mất mặt, nên chẳng trốn nổi, anh chỉ có thể làm một người cùng y ăn cơm, nói chuyện, dù sao thì chỉ cần anh không đáp, Phùng Tranh sớm muộn sẽ biết khó mà lui.

Hôm nay, hai người cùng nhau xem phim, Phùng Tranh đưa Hà Cố về nhà.

Bọn họ xem bộ phim khoa học viễn tưởng, trên đường về nhà tán gẫu cực hăng say về động cơ tên lửa, tranh luận một chủ đề, nhất thời hưng phấn, Hà Cố vậy mà chút không nỡ lên lầu, hai người ngồi trong xe tiếp tục nói chuyện.

Đúng lúc này, đèn xe trước đột nhiên tối lại, một bóng người xuất hiện trước mặt cả hai.

Hà Cố giật mình, tuy rằng khuôn mặt người kia bị khuất bóng do đứng ngược sáng, nhưng từ dáng người cao lớn quen thuộc đó, anh vẫn đoán ra đó là Tống Cư Hàn.

Phùng Tranh hiển nhiên cũng nhận ra, ánh mắt y tối sầm, tắt đèn xe, khoanh tay nhìn Tống Cư Hàn.

Tống Cư Hàn vẻ mặt âm trầm, hung hăng trừng Hà Cố một cái, sau đó nói với Phùng Tranh: "Xuống xe!"

Hà Cố nhìn ra Tống Cư Hàn lại sắp phát điên, vừa định ngăn cản, Phùng Tranh đã mở cửa bước xuống, Hà Cố đành xuống theo.

Tống Cư Hàn lạnh giọng nói: "Con mẹ nó mày có biết nhục không? Vẫn chưa thấy gây rối đủ giữa hai bọn tao à?"

Phùng Tranh châm chọc nói: "Anh và Hà Cố đã chia tay rồi, còn cái gì đâu mà "giữa" hai người? Chúng tôi vốn dĩ là bạn bè, hiện tại là cậu đang gây rối, hay là tôi đang gây rối?"

Tống Cư Hàn bước nhanh tới, nắm cổ áo Phùng Tranh, hung tợn nói: "Tránh xa người của tao ra."

Phùng Tranh cười cười: "Hà Cố không phải người của cậu, trước đây không phải, bây giờ càng không, cậu mới nên tránh xa anh ấy, cứ quấn lấy người ta mất mặt lắm."

"Chuyện của bọn tao đéo đến lượt mày quản, mày là cái thá gì, Hà Cố trước giờ chẳng liên quan gì đến mày cả!"

Hà Cố tưởng rằng Tống Cư Hàn sẽ động thủ trước, không ngờ Phùng Tranh lại vung tay trước tiên.

Tống Cư Hàn nghiêng đầu tránh thoát, Phùng Tranh lại đá một cước lên đùi hắn, hắn xoay người phản kích, cả hai lập tức trở thành đánh lộn.

Hà Cố cảm thấy vô cùng phiền toái. Anh đóng cửa xe, lạnh lùng vứt một câu: "Hai người cứ từ từ đánh, ngủ ngon."

Cả hai cùng ngây người tại chỗ.
Bình Luận (0)
Comment