Nhất Túy Kinh Niên

Chương 62

Như lời Vanessa hứa, Tống Cư Hàn biến mất một khoảng thời gian.

Tố Tố từ mỗi ngày hỏi anh Hàn tới hay không, đến cuối cùng nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Hà Cố thì không dám mở miệng.

Đợt trị liệu thứ nhất của Tôn Tình đã xong, tạm thời trở về nhà. Hà Cố đưa bà đi gặp bốn nhà đầu tư, giúp bà phân tích tình thế, mỗi ngày đều bận tối mắt tối mũi.

Phùng Tranh chưa bỏ cuộc, cách dăm ba bữa lại tới tìm Hà Cố, chỉ là Hà Cố giữ vững thái độ lãnh đạm khiến cho nhiệt tình của y ngày càng giảm. Dù sao thì kẻ điên cuồng bất kể hậu quả hậu quả thế nào như Tống Cư Hàn chắc chẳng có thêm người thứ hai.

Đã không còn Tống Cư Hàn, cuộc sống giống như dần dần trở về với quỹ đạo, thỉnh thoảng nhìn thấy tin tức của hắn trên TV, Hà Cố cũng có thể bình tĩnh đổi kênh, giống như đó thật sự là một minh tinh chẳng liên quan gì đến anh cả.

Thế này là được, thế này là tốt nhất, cứ để cả hai giữa một khoảng cách không thể làm tổn thương đến nhau, yên ổn sống cuộc đời của mình đi.

Trải qua nhiều lần chọn lọc cùng đàm phán, Tôn Tình thật sự tìm được một nhà đầu tư lý tưởng, đối phương bằng lòng thu mua một nửa cổ phần trong Cần Tình của Tôn Tình với giá 26.8 mỗi cổ phiếu, trừ đi phí PR, thuế và hàng loạt phỉ tổn khác, nếu giao dịch này thành công, Tôn Tình có thể mang theo hai trăm triệu thoát khỏi Cần Tình, thoát khỏi Lý gia.

Nhưng khi Tôn Tình và Lý gia bàn bạc, bà quả nhiên bị phản đối mãnh liệt.

Có lẽ do Lý Thành Tinh rống quá lớn nên khi Hà Cố đi qua phòng Tôn Tình đều nghe thấy ông ta đang nói gì "Bà bị thằng con trai bà tẩy não rồi."

Tôn Tình tức giận cúp điện thoại.

Trong lòng Hà Cố có chút cáu gắt, anh bước vào phòng:"Mẹ, không sao chứ?"

Tôn Tình khoát tay:" Không có việc gì, mẹ sớm đã đoán được."

"Ông ta muốn thế nào?"

Tôn Tình lạnh lùng nói:"Ông ta bảo mẹ nhượng lại cổ phần, nhưng giá chỉ bằng 2/3 của nhà đầu tư kia, sao mẹ có thể nhượng lại, mơ tưởng."

"Nhưng như vậy mẹ có thể nhanh chóng thoát khỏi, nếu không cổ phần hai người bằng nhau, ông ta không đồng ý, mẹ cũng không bán được mà."

Tôn Tình nhíu mày:"Hà Cố, mẹ biết con không coi trọng tiền nên con mới nói nghe nhẹ nhàng như thế, nhưng số tiền này đều do mẹ khổ cực kiếm, sao mẹ có thể dễ dàng nhượng cho ông ta!"

Hà Cố ấn đầu gối Tôn Tình, nhẹ giọng nói:"Mẹ, mẹ đừng tức giận, không phải con nói tiền của mẹ không quan trọng, chỉ là con cảm thấy đời người hẳn phải tranh giành hay buông bỏ thứ gì đó, sức khỏe mẹ không tốt..." Anh thở dài, "Nếu mẹ thực cảm thấy không nuốt trôi cục tức này, vậy để con nghĩ cách khác."

Tôn Tình gật gật đầu, mệt mỏi xoa trán:"Tiền của mẹ còn không phải để lại cho các con sao, đến một ngày mẹ không còn nữa, mẹ muốn để hai đứa sống thoải mái cả đời, tên Lý Thành Tinh đó đừng nghĩ lấy được một cắc một xèng nào từ chỗ mẹ để cho con hắn."

Hà Cố bất đắc dĩ. Anh thà không lấy phần của mình, chỉ hy vọng mẹ anh nhanh chóng thoát khỏi nơi đó, dưỡng bệnh thật tốt, nhiều tiền như vậy đối với anh mà nói chẳng có ý nghĩa, chỉ là nuôi sống bản thân không hề khó khăn chút nào với anh, nhưng anh không dám nói. Anh bảo:" Nếu không thì khởi tố ly hôn đi."

Sắc mặt Tôn Tình tái nhợt, càng không ngừng day day đầu, trông có vẻ không thoải mái lắm, "Chỉ cần lúc phân chia tài sản ông ta gây chút chuyện là có thể kéo dài thời gian, trước mắt thật sự không tìm ra cách nào tốt hơn."

Hà Cố xoa bóp huyệt thái dương giúp bà:"Nghĩ không ra thì cứ từ từ thôi mẹ, hoặc có thể đổi cách khác hợp tác với ông ta, dù sao thì có người đồng ý rót vốn đầu tư rất có lợi đối với Cần Tinh.

"Ừ, để mẹ nghĩ thêm."

Hà Cố lần nữa bắt gặp tin tức về Tống Cư Hàn liên tục, đó là hắn sắp mở concert quy mô lớn.

Bởi vì thiên vương Tống Cư Hàn im hơi lặng tiếng gần một năm sau vụ bê bối rốt cục hoạt động trở lại, hiển nhiên trong khoảng thời gian này đều đang chuẩn bị một bất ngờ lớn để át đi vết đen trong quá khứ. Vé VIP của buổi concert bị order sạch chỉ trong vòng một phút, hơn mười nhìn vé phổ thông cũng bán được một nửa chỉ trong vòng 5 phút, lập nên kỉ lục bán vé mới.

Tống Cư Hàn dùng sự thực chứng minh địa vị không thể lay động trong giới ca sĩ cùng sự nổi tiếng dần lấy lại.

"Có người vừa sinh ra đã được vạn người chú ý" hẳn là để nói về người như Tống Cư Hàn.

Ngay tại buổi tối bán vé ngày hôm ấy, Hà Cố nhận được điện thoại của Tống Cư Hàn. Anh nhìn thấy số lạ hiển thị trên màn hình, phản ứng đầu tiên chính là Tống Cư Hàn, dựa theo kinh nghiệm trong quá khứ, nếu không nhận, Tống Cư Hàn sẽ gọi mãi, vậy nên anh đóng cửa, nhấn nút chấp nhận.

"Hà Cố." Thanh âm khàn khàn của Tống Cư Hàn vang lên ở đầu dây bên kia mang theo giọng mũi dày đặc, nghe có vẻ hữu khí vô lực.

Hà Cố hơi nhíu mày, anh nhịn xuống ham muốn hỏi thăm:"Ừ, cậu nói."

"Tôi rất nhớ anh."

Tiếng hít thở của Tống Cư Hàn xuyên qua điện thoại, giống như đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Hà Cố, Hà Cố thậm chí có thể tưởng tượng ra nhiệt độ kia. Anh phục hồi tinh thần:"Nếu không có chuyện gì..."

"Đừng cúp...Cầu xin anh đừng cúp máy." Tống Cư Hàn chậm chạp nói:"Tôi...Tôi hơi sốt nên nhịn không được. Tôi đã đáp ứng mẹ trước khi buổi concert kết thúc tuyệt đối không quấy rầy anh, nhưng tôi nhịn không nổi nữa, có lẽ là do bị sốt làm cho hồ đồ mất rồi...Rất muốn nghe giọng của anh."

Hà Cố nắm chặt điện thoại, đang do dự nên cúp hay không.

"Đừng cúp..." Tống Cư Hàn cầu xin, "Nói với tôi một câu thôi, anh nói gì cũng được hết."

Hà Cố trầm ngâm chốc lát:"Dưỡng bệnh cho tốt."

Tống Cư Hàn hít hít mũi:"Không còn gì khác sao? Hơn một tháng nay tôi không được gặp anh, sắp lâu hơn cả lần anh đi châu Âu rồi, tôi đã viết bài hát tặng riêng cho anh, đợi giọng hồi phục tôi hát cho anh nghe, anh thích nghe tôi hát đúng không?"

Môi Hà Cố hơi run run, anh cúi đầu:"Tôi phải cúp rồi, không có gì quan trọng thì cậu đừng..."

"Tôi nói với mẹ rất nhiều, " Hà Cố ngắt lời anh, "Bà bảo trước khi học được cách yêu, tôi không xứng đáng có được anh, trong khoảng thời gian này tôi thường nghĩ, hóa ra...Muốn mà không được lại đau như thế, trước đây, có phải anh cũng đau như này không?"

Hà Cố tóm chặt ga trải giường, theo bản năng cong lưng, ngăn chặn cơn đau truyền đến từ nơi trái tim, muốn mà không được đến tột cùng đau tới mức nào, anh rõ ràng hơn bất kỳ ai, lời này của Tống cư Hàn đã chọc trúng hồng tâm.

"Hiện tại tôi đã hiểu tôi khiến anh khổ sở bao nhiêu. Tôi luôn làm những chuyện ngu xuẩn, luôn khiến anh thương tâm, khó trách anh không tin tôi, anh một chút cũng không tin..." Tống Cư Hàn nghẹn ngào, "Tôi có thể làm gì vì anh, và, tôi thích anh đến nhường nào."

Hà Cố hít một hơi, hốc mắt đỏ bừng, nhưng thanh âm vẫn lạnh nhạt như cũ:"Cậu nghỉ ngơi cho tốt đi." Nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại.

Đúng vậy, anh không tin, anh không tin một Tống Cư Hàn ở trong giới giải trí muôn hình vạn trạng, được vô số mỹ nhân xinh đẹp tuyệt sắc vờn quanh sẽ chung thủy cả đời vì anh, dù cho bây giờ Tống Cư Hàn thật sự thích anh, thì cái sự thích mới mẻ này sẽ duy trì bao lâu?

Nói không chừng ban đầu Tống Hà và Vanessa cũng từng thề non hẹn biển trước sau như một, chỉ là thời gian trôi qua, lòng người thay đổi, trở thành cục diện không can thiệp chuyện của nhau như hiện tại, trông thì có vẻ thoải mái, nhưng tư vị bên trong chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Tống Cư Hàn có bố mẹ như thế, có ví dụ hiện thực lại rõ ràng đến vậy, nếu anh và Tống Cư Hàn bên nhau, anh đã có thể nhìn thấy vài năm sau, bọn họ sẽ nối gót bố mẹ Tống Cư Hàn. Mà anh khi đó, đã chẳng thể dùng thân phận "bạn giường" để thỏa hiệp.

Đó là điều anh không thể chấp nhận nổi, anh cần một người, bắt buộc chỉ được có mình anh.

Hoặc là không cần.

Vài ngày sau, anh đón Tố Tố tan học, Tố Tố thiếu tự nhiên trên xe nói:"Anh ơi, anh Hàn sắp mở concert, anh biết không?"

"Ừ."

"Em có thể đi chứ ạ?"

"Không thể." Hà Cố đầu cũng không quay lại, một mực nhìn phía trước, "Anh sẽ không đi, mà em còn quá nhỏ, không thể tự đi."

Tố Tố nhỏ giọng nói:"Nhưng em muốn đi lắm."

"Đợi em lớn đã."

"Vậy em có thể xem phát trực tiếp không?"

"...Được rồi."

Xe tiến vào tiểu khu, Tố Tố đột nhiên nhảy lên từ trên chỗ ngồi:"Anh Hàn, đó là xe của anh ấy! Xe của anh ấy!"

Hà Cố cũng nhìn thấy xe của Tống Cư Hàn, anh gần như là phản xạ có điều kiện đạp chân ga, chần chờ giây lát mới bất đắc dĩ lái vào.

Hà Cố xuống xe, Tố Tố cũng vội vã nhảy xuống.

Cửa xe đó đã mở, Tống Cư Hàn đội mũ lưỡi trai cùng khẩu trang bước xuống.

"Anh Hàn!" Tố Tố nhào lên ôm chặt hắn.

Tống Cư Hàn xoa xoa đầu bé:"Tố Tố, anh bị cảm, sẽ lây sang em mất, em lên lầu trước đi."

"Em không sợ." Tố Tố ôm Tống Cư Hàn không chịu buông, "Em muốn đi concert của anh lắm."

Hà Cố ho nhẹ một tiếng:"Tố Tố, lên lầu đi."

Tố Tố không tình nguyện buông Tống Cư Hàn, cúi đầu thất vọng lên lầu.

Tống Cư Hàn thấy xung quanh vắng người, hắn tháo khẩu trang, lộ ra khuôn mặt gầy gò, tiều tụy trông thấy, sắc mặt tái nhợt, đem ngũ con hoàn mỹ như tượng tạc tôn lên vài phần phong tình u sầu ốm yếu.

Hai người trầm mặc nhìn nhau vài giây, Tống Cư Hàn lấy ra một phong thư từ trong túi áo:"Đây là concert..."

"Tôi sẽ không đi." Hà Cố nhẹ giọng nói.

Tống Cư Hàn khững tay trong không trung, hắn mím mím môi:" Tố Tố muốn đi."

"Nó còn bé quá, không họp với nơi hỗn loạn như vậy."

"Concert lần này là buổi concert lớn nhất." Tống Cư Hàn nhìn Hà Cố thật sâu, "Nếu mấy lần trước anh đã đi thì lần này cũng đừng bỏ lỡ."

"Tôi thật hy vọng tôi có thể bỏ lỡ buổi concert lần trước của cậu."

Tống Cư Hàn nhớ tới cái gì, ánh mắt ảm đạm vài phần:"Xin lỗi, lúc đó tôi..."

"Cậu không cần xin lỗi, cũng không cần giải thích, lúc đó chúng ta chẳng là gì của nhau cả." Hà Cố cúi đầu, "Cậu bị bệnh chưa khỏi, mau trở về đi, Vanessa sẽ lo lắng."

"Bà biết tôi đến." Bàn tay Tống Cư Hàn cầm vé giơ ra không được, mà rụt về cũng không xong, cuối cùng hắn xấu hổ thất vọng buông xuống, chỉ là ánh mắt căn bản không muốn dời khỏi khuôn mặt Hà Cố, hắn gần như tham lam mà nhìn, có Hà Cố ở đây, không khí dường như đều trở nên ôn nhu, hắn cố gắng muốn nói gì đó, nói những lời giữ Hà Cố ở lại, "Tôi biết mẹ anh hợp tác với công ty đầu tư đó, bà hài lòng với giá cả chứ?"

"Vừa lòng." Hà Cố thấp giọng nói, "Nhưng sự tình không đơn giản như vậy, bất luận thế nào đều cảm ơn cậu đã giúp đỡ."

"Anh có ý gì?"

"Liên quan đến...một số nhân tố phía mẹ tôi, đi bước nào hay bước ấy."

"Có gì cần giúp anh cứ nói, tôi có thể giúp anh mọi thứ."

Hà Cố lắc đầu.

"Hà Cố." Tống Cư Hàn không kiềm chế được khát vọng trong lòng, bước một bước lên phía trước.

Nửa người trên Hà Cố theo phản xạ có điều kiện rụt về phía sau.

Bộ dáng đề phòng kia như cứa vào trái tim Tống Cư Hàn một nhát thật sâu, hắn dừng bước, quay mặt đi, cánh mũi hơi nhấp nhô.

Trong lòng Hà Cố hoảng hốt, anh nói:"Tôi về đây." Nói xong liền định lên lầu.

Khi đi qua Tống cư Hàn, hắn nắm lấy cánh tay anh, trầm giọng:"Chỉ là nói chuyện với tôi một lúc cũng khiến anh khó chịu thế sao?"

"...Chúng ta còn cái gì có thể nói à?"

Tống Cư Hàn cắn chặt môi, cơ hồ dùng toàn bộ ý chí buông cánh tay anh ra.

Hà Cố đầu cũng không quay lại tiến thẳng lên lầu.

Tống Cư Hàn hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, cảm giác thế giới đang chầm chậm tan chảy trước mắt mình.

Hắn thống hận chính mình không thể phát hiện ra sớm một chút, rằng Hà Cố với hắn mà nói quan trọng đến nhường nào.
Bình Luận (0)
Comment