Nhất Túy Kinh Niên

Chương 71

Hà Cố giận dữ bật cười:"Biến mất? Biến đi đâu? Hay ông định chôn tôi tại đây luôn?"

"Rời khỏi Bắc Kinh, tùy cậu muốn đi đâu thì đi, bất luận nó nói gì làm gì đều không đáp lại nó, những việc khác cậu không cần phải xen vào." Tống Hà lộ ra nụ cười lạnh khiến người ta không rét mà run, "Vốn dĩ tôi nghĩ nếu nó đã thích thì cứ để cậu bên cạnh nó, nuôi thêm miệng ăn cũng chẳng có gì, nhưng nó vì cậu mà không chịu kết hôn, mất sạch thể diện, thậm chí không ca hát nữa, cậu nghĩ rằng tôi sẽ để cái thứ phiền phức như cậu đeo bám nó mãi?"

Hà Cố tức giận đến nỗi cả người run bần bật:"Mẹ nó chứ ông đây cần họ Tống các người nuôi á? Ông không quản được con trai mình còn muốn quản thêm con trai người ngoài, ông tưởng rằng ông là ai? Có vài đồng tiền rẻ rách mà đã muốn làm thượng đế luôn rồi à?" Tính cách anh ổn trọng nhã nhặn, cả đời này chưa từng văng tục chửi rủa người nào, bởi vì trước giờ anh đều cảm thấy đấu võ mồm chẳng có ý nghĩa gì cả, nhưng đối diện với Tống Hà, kẻ mang đến cho anh vô số tổn thương cùng nhục nhã, anh thật sự không kiềm chế nổi, anh dùng tia lý trí cuối cùng dằn xuống nắm đấm muốn vung ra, nhưng anh không nén nổi lời mắng mỏ đã vọt đến tận miệng.

Tống Hà híp mắt:"Hà Cố, cậu khiến tôi phát cáu, nếu không phải nể mặt Cư Hàn, cậu cho rằng hiện tại có thể sống yên ổn mà đứng đây?"

"Vậy ông giết tôi luôn đi." Hà Cố hung tợn trừng ông, "Chẳng cần ông nhắc nhở tôi cũng sẽ không dính lấy họ Tống cao quý nhà các người đâu, nhưng ông cũng bớt bớt nói mấy câu nực cười trước mặt tôi đi, tôi không nợ nhà họ Tống, là các người gieo gió gặt bão."

Ánh mắt Tống Hà cay độc:"Được, để tôi xem trong số những lời cậu vừa nói, cậu có thể làm được chừng nào. Hà Cố, cậu nhớ lấy, thủ đoạn của tôi cậu chưa nếm đến một hai phần đâu."

Tống Hà nói xong, xoay người lên xe.

Hà Cố nhìn chiếc ô tô dứt khoát xé gió mà đi kia, thực mong muốn nó bỗng dưng phát nổ.

Anh tỏ ra ngang nhiên không sợ, kỳ thật anh biết mình không có bất cứ thứ gì để chống lại Tống Hà, giáp mặt mắng vài câu đã là cực hạn của anh, mặc dù không lo lắng cho bản thân, anh cũng phải lo lắng cho mẹ cùng em gái.

Tống Cư Hàn có ích kỷ chuyên chế đến đâu, ít nhất bản tính hắn vẫn không phải là xấu xa, nhưng Tống Hà thì không, Tống Hà là kẻ không từ thủ đoạn, trong mắt ông ta anh giống như thứ côn trùng hèn mọn, tùy tùy tiện tiện liền có thể đạp chết, không đáng chút thương hại.

Lời đe dọa từ kẻ như vậy, sao anh có thể không sợ.

Nhưng Tống Cư Hàn sẽ ra sao? Liệu hắn có đang đợi anh tới thăm không...

Hà Cố ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, cảm thấy một trận choáng váng, trời lớn như vậy, mênh mông như vậy, anh lại không biết tiếp theo nên đi về hướng nào.

Khuôn mặt đẫm lệ của Tống Cư Hàn cứ quẩn trong trong đầu anh không cách nào quên được, cảm giác nghẹt thở cứ mãi nghẹn nơi lồng ngực, tại sao trên thế giới lại có một người như vậy chứ, vừa đáng hận, vừa đáng thương?

Hà Cố đi tìm Tôn Tình, hiện tại anh mờ mịt không biết nên làm gì, ít nhất ở cùng người nhà là không sai.

Tôn Tình vẫn đang dốc sức tìm chứng cứ, Hà Cố nói:"Mẹ, bỏ đi, nếu bọn họ đã vạch sẵn kế hoạch hẳn sẽ tận lực làm thật hoàn hảo, cảnh sát còn không tìm thấy, sao chúng ta tìm thấy được."

"Chẳng lẽ để bọn chúng nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật à!" Tôn Tình căm giận đến mức cắn răng, "Bọn chúng làm ra loại chuyện điên rồi này, như thế nào có thể tha thứ!"

"Giao cho Tống Hà đi, Tống Hà sẽ không buông tha cho kẻ dám làm con trai ông ta bị thương." Điểm này anh tuyệt đối tin tưởng Tống Hà, có lẽ Lí Hội có thể lách luật, nhưng Tống Hà tuyệt đối có biện pháp ác độc hơn khiến chúng trả giá, anh vô cùng hài lòng nhìn xem kết quả kia.

"Tống Hà cũng chẳng phải loại tốt lành gì cho cam." Tôn Tình ngẫm nghĩ, "Cũng được, cứ để bọn chúng tự cắn xé lẫn nhau."

"Trong khoảng thời gian này mẹ ra ngoài nhất định phải cẩn thận, nếu không phải Tố Tố còn đến trường, con thật sự muốn để hai người cùng tới Bắc Kinh."

"Không có việc gì, hiện tại bọn họ là đối tượng tình nghi số một, mẹ ngược lại được an toàn. Lí Thành Tinh cũng không đến giục mẹ nhượng cổ phần, hơn nữa còn đồng ý ly hôn, bọn họ quả nhiên chột dạ."

"Đây là chuyện tốt, mau chóng li hôn thoát khỏi nhà bọn họ."

Tôn Tình gật gật đầu, nhưng gương mặt vẫn đầy vẻ sầu lo:"Hà Cố, để con chịu khổ rồi."

"Hữu kinh vô hiểm, không có gì đâu mẹ."

"Con không cần đi thuê khách sạn, ở tại đây luôn đi." Tôn Tình nắm chặt tay anh, tựa hồ sợ anh sẽ biến mất.

Hà Cố trấn an bà vài câu.

Lúc này, di động vang hai tiếng, Hà Cố cầm lên xem, là tin nhắn Tống Cư Hàn gửi: Tôi uống thuốc rồi, cứ mơ mơ màng màng muốn ngủ mãi, anh đang ở đâu?

Sắc mặt Hà Cố có chút tái xanh.

Tôn Tình nhìn ra sự khác thường nơi anh:"Là...Tống Cư Hàn sao?"

Hà Cố mím môi gật đầu.

"Ừm, vậy..." Tôn Tình do dự một chút, đứng lên, "Hai đứa nói chuyện, mẹ đi nấu cơm." Nói xong liền đi vào phòng bếp.

Hà Cố đang định càn bà, nhưng vừa định mở miệng lại thôi, anh nhìn đi nhìn lại dòng số ít ỏi trên màn hình.

Tống Cư Hàn hẳn là rất cần anh, dù chỉ là vài câu an ủi.

Nếu anh trả lời thì nghĩa là gì? Anh sắp sống được 30 năm, luôn luôn kiên quyết triệt để, nên yêu, nên chia tay, nhưng đây là lần đầu anh mê mang -- Khi anh ý thức được anh vì Tống Cư Hàn mà dao động.

Cuối cùng anh không có nhắn lại. Bất luận là bởi vì Tống Hà uy hiếp hay là cái gì khác.

Có lẽ Tống Hà nói đúng, hễ hai người ở cạnh nhau liền con mẹ nó không có lấy một chuyện tốt lành.

Ở cạnh người nhà hai ngày, Hà Cố thỉnh thoảng nhận được tin nhắn từ Tống Cư Hàn, nhưng anh chưa từng trả lời cái nào, anh cứ ngây ngốc, âm trầm trải qua từng ngày, mỗi ngày đều như mất hồn, không biết đang suy nghĩ cái gì, hoặc là cái gì cũng không muốn nghĩ.

Tôn Tình và Tố Tố đều phát hiện ra anh có điểm khác thường, nhưng chẳng làm sao được.

Một ngày nọ, Tôn Tình rốt cục chịu không nổi:"Con trai, con không cần cứ ở bên mẹ mãi, con ra ngoài cho khuây khỏa đi, đi nước ngoài chơi cũng được?"

Hà Cố Lắc đầu:" Không cần, ở nhà rất tốt."

"Ra ngoài một chút đi, trông con thế này trong lòng mẹ cũng khó chịu. Con từng tới Singapore chưa? Muốn đi không?"

Hà Cố ngây ngẩn:"Singapore?"

"Ừ, mẹ có người bạn làm bên đại sứ quán, lập tức có thể lấy được visa, con đi một chuyến giải sầu nhé, lúc nào cảm thấy thoải mái hơn có thể quay về."

Hà Cố Cười khổ một tiếng:"Khéo như vậy... Xem ra thật sự nên đi xem xem." Thật sự là vô xảo bất thành thư, lần gần nhất anh liên lạc với Cố Thanh Bùi, Cố Thanh Bùi còn mời anh tới công ty ở Singapore tham quan.

"Khéo cái gì?"

"Bạn con làm ở bên Singapre, con vẫn muốn đi thăm anh ấy."

"Vậy vừa hay a. Vậy để mẹ bảo cô ấy làm giúp con."

Mơ mơ màng màng, Hà Cố liền bay đến Singapore. Anh trước nay không phải người thích đi chơi, lúc trước quyết định tới châu Âu chơi cũng là do ôm ấp hy vọng kết thúc mọi thứ, muốn làm chút gì cho dấu chấm hết phần tình cảm của mình, nếu không phải mẹ anh trùng hợp nhắc đến Singapore, khả năng anh sẽ ở nhà mãi.

Cố Thanh Bùi đích thân tới đón anh, vừa đến cửa xuất cảnh, anh liếc mắt liền nhìn thấy nam nhân cao ngất tuấn dật ngay trong đám người kia.

"Hà Cố." Cố Thanh Bùi cười cười giơ áo vest đen cầm trên tay lên vẫy vẫy với anh. Cố Thanh Bùi không thay đổi nhiều, nhưng ánh mắt tựa hồ thoáng qua nét u buồn, lộ ra càng thêm mê người:"Cố tổng." Hà Cố cười nhẹ tiến lên.

Cố Thanh Bùi vỗ vỗ lưng anh:"Lâu rồi không gặp, sau lại gầy thêm nữa vậy?"

"Còn Cố tổng trông thật có tinh thần."

Cố Thanh Bùi lộ ra nụ cười có chút cô đơn:"Ừm, anh ở đây cũng khá tốt."

Lên xe, Hà Cố nhìn trước ngó sau nơi đô thị xa lạ, phồn hoa này, "Nơi đây sạch sẽ thật."

"Ừm, chỉ là hơi nhỏ, anh cảm giác anh đã ăn hết tất cả nhà hàng ngon ở đây rồi." Cố Thanh Bùi tự giễu nói, "Giờ anh chỉ còn chút thú vui ấy thôi."

"Rất tốt." Hà Cố dừng một chút, cười nói, "Ít nhất anh vẫn có thú vui."

Cố Thanh Bùi nhìn anh một cái:"Chú đó, sao cứ luôn làm người ta có cảm giác già hơn tuổi thật thế, tâm tình không tốt à...Vì Tống Cư Hàn?" Chuyện Tống Cư Hàn tỏ tình trên concert chấn động cả giới nhạc Hoa ngữ, gã ở Singapore cũng biết rõ ràng.

Hà Cố lắc đầu:"Không nói nữa, lần này em đến là để giải sầu."

"OK." Cố Thanh Bùi gõ gõ tay lái, "Giải sầu cho vui, đừng nghĩ gì nữa, đi ăn chơi nhảy múa với anh là được."

Cố Thanh Bùi quả thực không hề đề cập tới cái tên Tống Cư Hàn, thậm chí cũng không đề cập tới việc để Hà Cố tới Singapre công tác, mà Hà Cố Cũng rất ăn ý không nhắc đến cái tên Nguyên Dương. Hai người chính là đôi bạn cũ lâu ngày không gặp, ôn chuyện, tán gẫu.

Công việc ở bên đây của Cố Thanh Bùi tựa hồ không quá bận, thường đưa Hà Cố dạo chơi khắp nơi, dẫn anh đi ăn món ngon, trông vừa nhàn hạ vừa nhiều tiền, khoái hoạt biết bao.

Chỉ là Hà Cố cảm giác được trong lòng bọn họ đều chôn vùi một thứ nặng trịch, từ đầu chí cuối không thể tươi cười thoải mái.

Ở Singapore mấy ngày, Hà Cố không nhận được tin nhắn của Tống Cư Hàn nữa, theo lý mà nói sức khỏe của hắn hẳn là ngày càng tốt lên, có lẽ là Tống Hà đã làm gì, có lẽ là nguyên nhân nào đó mà anh không biết. Chỉ là, anh bắt đầu thường xuyên nhìn chằm chằm di động ngẩn người, ảo tưởng nếu Tống Cư Hàn gửi tin nhắn đến, bất cứ nội dung gì, có lẽ anh nên đáp lại một chút.

Dù sao thì Tống Cư Hàn cứu anh một mạng, còn bị thương vì anh, có lẽ cánh tay đáng giá ngàn vàng kia sẽ lưu lại vết thương không thể hồi phục.

Mà anh thậm chí ngay cả vài chữ đều không trả lời, thế nào cũng thấy không ổn lắm.

Nhưng sau khi trở về thì sao? Bọn họ vừa không phải người yêu, cũng không phải bạn bè, bọn họ hiện tại... Cái gì cũng không phải. Mà ánh mắt khinh thường của Tống Hà càng trực tiếp coi anh như con thỏ nuôi bên cạnh Tống Cư Hàn.

Một lon bia lạnh đột nhiên đặt trước mặt Hà Cố, anh bị dọa sợ, ngẩng đầu nhìn, thấy Cố Thanh Bùi đang cười nhìn anh.

Hà Cố nhận lấy lon bia:"Cảm ơn."

"Cả ngày nhìn chằm chằm di động, chú nghiện mạng à?" Cố Thanh Bùi uống ngụm kia, híp mắt nhìn hồ nước gợn sóng lăn tăn trong công viên.

"Không phải, tùy tiện xem chút thôi." Hà Cố xấu hổ muốn thu điện thoại lại.

"Tắt nguồn đi." Cố Thanh Bùi nói, "tắt rồi sẽ không nghĩ nữa."

Hà Cố sững sờ, quyết đoán ấn nút tắt nguồn, sau đó khẽ cười nói, "Có lý."

Cố Thanh Bùi vươn tay ra:"Đưa đây, để anh giữ điện thoại giúp chú, đợi đến khi chú trở về anh sẽ trả lại."

Hà Cố nắm chặt di động, phì cười một tiếng:"Cố tổng, anh..." Không nghĩ tới Cố Thanh Bùi sẽ làm ra hành động ngây thơ như vậy.

Cố Thanh Bùi chớp chớp mắt:" Nghe lời, đưa cho anh, đảm bảo chữa bách bệnh."

Hà Cố đem điện thoại đặt vào lòng bàn tay gã.

Cố Thanh Bùi đút điện thoại vào túi ánh, "Được rồi, bây giờ chúng ta thảo luận một chút buổi tối ăn gì, chơi gì."

Cả buổi chiều, Hà Cố Đều có chút tâm thần không yên, vài lần anh muốn tìm Cố Thanh Bùi lấy di động, nhưng đều gắng nhịn xuống.

Ngủ một giấc tỉnh dậy, anh phát hiện Cố Thanh Bùi làm đúng, anh đã thoát khỏi cảm xúc căng thẳng ấy, dù sao thì Tống Cư Hàn gửi hay không anh đều không nhận được, mà anh cũng lười nghĩ thêm.

Vì thế, anh chuyên tâm đi theo cuộc sống mơ mơ màng màng như Cố Thanh Bùi, mỗi ngày chính là ăn chậu chơi bời, thỉnh thoảng Cố Thanh Bùi có việc phải làm, anh có thể đọc sách trong công viên. Anh thường xuyên nhớ tới những ngày anh ở châu Âu, khi đó cũng nhàn nhã ăn không ngồi rồi như vậy, mặc dù tâm tình khác nhau rất lớn, nhưng anh biết, mục đích hai lần đi đều giống nhau -- trốn tránh.

Khi anh cho rằng mình đã có thể thản nhiên đối mặt với Tống Cư Hàn, Tống Cư Hàn lại dùng hành động từng lần lại từng lần khiến anh chấn kinh, lay động trái tim anh.

Lí trí của anh nói rằng Tống Cư Hàn chính là Tống Cư Hàn, cho dù hiện tại hắn thích anh, cũng sẽ không thay đổi bản chất của hắn, nhưng nếu con người có thể quyết định chỉ nhờ hết vào lí trí, vậy thế giới này sẽ không có nhiều bi hài kịch như vậy.

Hà Cố anh chẳng qua chỉ là một phàm phu tục tử.

Anh ở châu Âu ba tháng, lần này lại cần bao nhiêu thời gian mới có thể kiên định với trái tim của chính mình, một lần nữa đối diện với Tống Cư Hàn đây?

Anh ở công viên đến tận lúc mặt trời chiều ngả về tây, Cố Thanh Bùi tới đón anh về ăn cơm. Khi hai người ăn cơm xong, quay trở về khách sạn Hà Cố thuê, bọn họ bị chặn lại trước cửa khách sạn.

"Hà tiên sinh, chào anh." Một nam nhân cao lớn khách khí nói, "Tôi là trợ lý của Tống tổng, Tống tổng mời anh trở về nước."

Hà Cố nhíu mày:"Tổng tổng nào? Tống Hà?"

"Vâng, mời anh về cùng tôi ngay bây giờ."

Hà Cố bật cười:"Ông ta? Tống Hà mời tôi về nước? Ông ta chỉ mong sao tôi di cư đến hành tinh khác đi." Anh nắm cánh tay Cố Thanh Bùi, "Đừng để ý đến hắn, đi, vào phòng em uống vài chén."

Nam nhân chặn trước người Hà Cố:" Quả thật là Tống tổng mời anh về nước, thiếu gia xảy ra chút vấn đề."

Hà Cố lập tức cứng ngắc.
Bình Luận (0)
Comment