Nhật Xuất Đông Phương

Chương 10



Tìm thấy mục tiêu, Cữu theo thói quen cong khóe môi, nhưng không dám theo quá gần. Thiếu đi âm thanh "cót két" của xe ngựa, nhất cử nhất động của hắn sẽ rất dễ truyền vào tai Thiên Hi. Hơn nữa Cữu chưa từng thấy qua võ công của Thiên Hi, chỉ nghe nàng nói hai lần, người tập võ tai thính mắt tinh, cẩn thận vẫn hơn.

Cữu cũng tập võ, biết lúc luyện công kiêng kỵ nhất là có người ngoài quấy rầy. Thứ nhất độc môn võ công thông thường không cho phép tùy tiện nhìn thấy, thứ hai cũng sẽ dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Hơn nữa sư phụ của Thiên Hi ở trong núi này, sư phụ của Công chúa không thể nào là hạng người hời hợt. Làm bậy làm bạ bị bắt gặp, nhất thời khó mà giải thích, chắc chắn sẽ rước lấy phiền toái.

Đi một đoạn đường không xa lắm, phía trước là một thác nước, thác không cao, dòng chảy cũng không siết lắm. Công chúa Thiên Hi và Linh Nhi đi qua một ngã rẽ lại không thấy nữa, Cữu có chút luống cuống. Nhưng trước mắt lại không có chỗ ẩn thân, cho nên đành phải núp tại chỗ. Cũng may Linh Nhi mặc váy đỏ lại như ẩn như hiện chỗ ngã rẽ, Cữu biết, hẳn là nơi luyện công không xa, tâm tư thoáng buông lỏng.

Đột nhiên mơ hồ nghe Linh Nhi kêu một tiếng, thoáng cái chạy mất, Cữu hoảng hốt. Đang định đi ra nhìn xem có việc gì, còn chưa làm động tác nào, đã thấy Linh Nhi hai tay cầm góc váy vội vã chạy về hướng xe ngựa.

Cữu chớp mắt một cái, có chút mê muội. Đợi một khắc, quyết định vẫn là vào xem xem. Cùng lắm là lên tiếng chào hỏi sư phụ của Thiên Hi, ông ta cũng không phải nhân vật ba đầu sáu tay gì đó, sợ cái gì.

Nghĩ như vậy, Đông Phương Cữu lập tức thăm dò đi qua chỗ ngoặc kia. Đến gần nhìn, là một hang động thiên nhiên. Cửa động không lớn không nhỏ, bên trong tối om sâu không thấy điểm cuối.

Động này khơi gợi lòng hiếu kỳ ở Cữu, không do dự liền đi vào bên trong, mượn ánh sáng ngoài động, ngược lại cũng có thể mơ hồ thấy rõ dưới chân. Đi qua một đoạn, vẫn chưa phát hiện chút gì, Cữu đè xuống nhịp tim hơi gấp gáp, chân vẫn chưa từng dừng lại.

Sau khi đi vào một lúc, vẫn nhìn rõ trong phạm vi năm bước, không phải là ánh sáng chiếu ra từ cây đuốc. Cữu nhìn xung quanh, không tìm ra nguồn sáng từ nơi nào. Trong động yên lặng không tiếng động, chỉ có âm thanh giọt nước nho nhỏ truyền đến.

Không thể làm gì khác hơn là tiếp tục đi về phía trước. Từ từ, ánh sáng rõ hơn, phía trước xuất hiện một đầu đường sáng trưng. Cữu bước vội vài bước, trước mắt rộng rãi sáng tỏ, một nham động to lớn xuất hiện trước mặt.

Con đường đá chỗ Cữu chỉ là một cửa ra vào nằm trên vách động, cách mặt đất hơn một trượng, mặt bên xây bậc thang áp sát vào vách đá, từng bước đi thẳng xuống đáy động. Cữu ló đầu ra ngoài nhìn, phát hiện hang này giống như tòa cung điện hùng vĩ. Từ đáy đến đỉnh hơn mười trượng, bốn vách tường bằng phẳng, có dấu vết rìu đục. Đỉnh động khảm hơn mười viên dạ minh châu theo hình ngôi sao, đủ để soi sáng từng cọng lông tóc trong động. Đáy động là một hồ nước xanh biếc do thiên nhiên tạo thành, cạnh hồ khảm một vòng đá trắng, có một con đường nước đi xuống từ vách động, dòng nước róc rách rót vào trong hồ, trên mặt nước lơ lửng hơi nước mông lung mờ ảo.

Đây hiển nhiên là suối nước nóng đã qua cải tạo. Cữu đi dọc theo bậc thang, chậm rãi bước xuống, càng đến gần đáy động, dần dần thấy rõ, giữa hồ nước xanh biếc, thấp thoáng có bóng người.

Người nọ đưa lưng về phía Cữu, vai lộ trên mặt nước, cực kỳ mỏng manh, tóc dài tản ra chìm vào trong nước. Làn da trắng mịn cùng mái tóc đen như mực tạo thành sự đối lập rất mãnh liệt. Phần thân thể dưới mặt nước tuy là mờ nhạt, nhưng mơ hồ nhìn ra đang khỏa thân.

Vẫn lặng im không tiếng động, Cữu chỉ cảm thấy trái tim đập cuồng loạn như muốn nhảy ra ngoài, tay run run, đi đứng bủn rủn hiếm thấy. Cước bộ chưa từng đình chỉ (dừng lại), ven theo bờ hồ, chăm chú nhìn người trong hồ, chậm rãi đi vòng qua phía chính diện của nàng.

Sở Thiên Hi.

Chắp tay trước ngực, hai mắt nhìn thẳng, gương mặt hơi ửng hồng, sợi tóc ẩm ướt rũ xuống hai bên cần cổ, phủ lên xương quai xanh tuyệt mỹ. Đôi vai thoạt nhìn gầy yếu đã có đường nét mượt mà đẹp mắt, phong cảnh ẩn bên dưới mặt nước càng làm cho Cữu không tự chủ nuốt một ngụm nước bọt, đóng đinh tại chỗ, không thể di chuyển nửa bước.

Không nghĩ tới, Thất công chúa luyện tập công pháp, lại phải tu như vậy. Chẳng trách phạm vi mười mấy dặm quanh núi Vong Ưu đều không cho người ngoài tiến vào, chẳng trách Linh Nhi phải canh giữ ở cửa động. Cữu âm thầm thán phục, nếu không phải cơ duyên xảo hợp, làm sao mình có thể được chiêm ngưỡng khung cảnh như thế.

Bên trong hồ nước, Sở Thiên Hi dựa theo sư phụ dạy, đang phong bế kinh mạch toàn thân, vận khí điều tức (vận khí công điều hòa nhịp thở). Nàng nghe tiếng động khác lạ sau lưng, chỉ cho là Linh Nhi đã cầm áo lông chồn trở lại. Nhưng không nghĩ tới, Đông Phương Cữu lại đi ra từ phía sau nàng, nhất thời tâm thần đại loạn.

Một luồng tà khí từ dưới thân mạnh mẽ chui lên, lan toả toàn thân, Sở Thiên Hi run rẩy tay chân, nhất thời lâm vào nguy cấp.


- Phong ấn ba huyệt Bách Hội, Thiên Trung, Quan Nguyên, điều khí qua đan điền, xung kích thông thủ huyệt Tam Âm, đạt đến Tam Âm, đả thông hai mạch Nhâm, Đốc, tĩnh tâm minh thần, làm hết tất cả, không được lược bỏ cái nào.

Giọng nói của sư phụ truyền đến, chỉ rơi vào tai Sở Thiên Hi. Thiên Hi nghe tiếng sư phụ, hiểu được người đã biết tình hình hiện tại, mới yên lòng, làm theo chỉ dẫn, bình ổn kinh mạch trong cơ thể. Tất nhiên không thể di chuyển thân người, chỉ ngước mắt nhìn Đông Phương Cữu, trong ánh mắt toàn là hốt hoảng phẫn nộ.

Dường như Cữu hoàn toàn không biết địch ý trong đôi mắt Thiên Hi, ánh mắt hắn mê man, đối diện đôi mắt của nàng, vẻ mặt hoàn toàn không có một chút biểu cảm.

Thời gian như ngừng lại, mọi thứ xung quanh như không tồn tại, tiếng nước chảy dung hợp cùng tiếng vang vọng truyền lại từ vách động, càng tăng thêm vài phần yên tĩnh. Trong thiên địa chỉ còn lại hai người đang nhìn nhau, thật giống như đã trôi qua rất nhiều năm. Ánh mắt Cữu thản nhiên sạch sẽ, như vậy Thiên Hi sẽ không còn cảm thấy xấu hổ vì mình khỏa thân, chỉ là lẳng lặng nhìn nhau, không nói lời nào, rồi lại tựa như, đã nói thiên ngôn vạn ngữ.

Rất lâu sau, Cữu chớp mắt một cái như vừa tỉnh đại mộng, khóe môi cong lên tiết lộ có thâm ý khác. Tựa như vừa nảy ra một quyết định quan trọng nào đó. Thiên Hi khó hiểu, đành phải tiếp tục nhìn hắn.

Không nói một lời, Cữu đưa hai tay ra sau lưng, xoay xoay vài cái, sợi dây như đuôi voi bị tháo xuống, nhẹ nhàng rơi trên mặt đất. Cữu tiếp tục cởi áo ngoài, từng cái từng cái, ung dung.

Sở Thiên Hi trợn mắt, khuôn mặt đỏ bừng.

Động tác của Cữu, rõ ràng là đang tháo đai lưng.

Đông Phương Cữu, ngươi định làm gì? Một khắc trước tâm tư cao thượng, giờ khắc này đã hiện rõ bộ mặt thật sự sao? Ở nơi động sâu hoang dã, lẽ nào ngươi muốn làm hành vi cường đạo? Lẽ nào quả nhiên nhìn lầm người, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một kẻ phàm trần tầm thường ty tiện bỉ ổi quỷ ma mà thôi? Trừ cái vỏ bọc có thể lừa gạt người người yêu thích ra, bên trong ngươi cũng chỉ có trái tim ngũ tạng thối nát thô thiển xấu xí. Chỉ tiếc, ngươi tuyệt đối không nghĩ tới trong động này còn có người thứ ba, ngươi rất nhanh sẽ biết khinh thường sẽ phải trả cái giá nặng cỡ nào.

Trong lúc Sở Thiên Hi miên man suy nghĩ, áo ngoài của Cữu đã rơi trên mặt đất từ lâu. Ngừng một chút, mới duỗi tay phải sang sườn bên trái, nhẹ nhàng xả nút thắt của quần áo bên trong.

Từ trong y phục màu trắng, một chiếc yếm hồng lộ ra giữa hai vạt áo, trên yếm thêu hình ảnh đôi chim uyên ương đang nghịch nước, thật là sáng rõ. Sở Thiên Hi quá kinh hãi, trợn mắt há mồm nhìn Đông Phương Cữu từ từ cởi bỏ y phục, giơ tay mở sợi dây phía sau cổ, tháo yếm xuống.

Nụ cười trên mặt Cữu dần dần nồng đậm, nét mặt mang theo một chút không đứng đắn thật thật giả giả. Mà phơi bày trước mặt Thiên Hi, không ngờ lại là thân thể nữ tử.

Toàn thân trắng nõn mềm mại, mảnh mai mà không gầy yếu. Cần cổ trơn nhẵn, hai cánh tay đều đặn, eo bằng phẳng nhẵn nhụi, còn có, hai khỏa trước ngực xinh xắn mềm mại, đây hiển nhiên là đặc điểm của một nữ tử.

Sở Thiên Hi bối rối rồi, nàng dường như không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thẫn thờ nhìn Cữu ung dung cởi giày, chỉ để lại một cái tiết khố (quần nhỏ), chậm rãi đi tới bên cạnh hồ.

Đi theo bậc thang làm từ đá, Cữu từng bước từng bước chìm vào trong nước, tay chân vẩy vẩy vài cái, như con cá bơi đến bên người Thiên Hi. Không tiếp tục đối mắt cùng Thiên Hi nữa, mà là chuyển ánh mắt nhìn thân thể của nàng, chậm rãi bơi quanh, say mê như đang thưởng thức một món tuyệt thế trân bảo.

Thiên Hi vẫn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, lại cảm thấy có một luồng hơi thở ấm áp phả vào cần cổ. Cữu dán nàng quá gần, nhưng lại không đụng chạm da thịt, như có như không áp sát làm thân thể nàng ửng hồng.

Tim đập như ngựa hoang thoát dây cương. Đừng tới đây, đừng tới đây, Thiên Hi thầm thỉnh cầu trong lòng.

Bỗng nhiên, có âm thanh tiếng nước vang lên khe khẽ, Cữu chợt biến mất trên mặt nước. Thiên Hi chỉ cảm thấy nước quanh thân bắt đầu lưu động, biết nàng ấy đã lặn xuống nước, lại bơi quanh mình. Nghĩ đến từng tấc trên thân thể đều bị nàng ấy nhìn gần như vậy, màu hồng trên mặt càng thêm nồng đậm.

Bên dưới mặt nước, Cữu lúc xa lúc gần, sau khi ngắm đủ mặt trước mặt sau của hình ảnh đẹp đến không gì sánh được kia, bơi vòng qua sau lưng Thiên Hi, nghịch ngợm vươn tay, dùng đầu ngón tay vuốt ve eo Thiên Hi. Xúc cảm mềm ấm chọc cho Thiên Hi cảm thấy, từng nơi bị đụng chạm truyền đến từng cơn tê dại, không nhịn được thoáng run rẩy.

Cảm giác mịn màng trơn mềm làm bàn tay Cữu luyến tiếc rời đi. Đầu ngón tay áp nhẹ trên người Thiên Hi, lướt qua lưng, sườn bên, tới giữa bụng, lại di chuyển lên nữa...

Đang lúc Thiên Hi cảm thấy không thể chịu được nữa, gần như muốn sợ hãi kêu lên, tay kia mới nhẹ nhàng rời đi...

Trồi lên từ phía sau Thiên Hi, Cữu lại tiến sát bên tai nàng, giọng nói vô cùng nhẹ mang theo khàn khàn, mê hoặc say đắm không nói nên lời:

- Theo ta về Đông Khởi, được không?

Tâm tư Thiên Hi đã loạn, nửa là hỏi nửa là trả lời:

- Ngươi là nữ tử.

- Vậy thì sao?

Ơ ơ, thật nhẹ nhàng.

Vậy thì sao? Sở Thiên Hi sửng sốt nghi hoặc chuyện lúng túng đến vậy mà nàng ấy lại ung dung chỉ có một câu "vậy thì sao"? Quả nhiên là thân vương một nước Thế tử tuyệt đại ngạo nghễ hơn người, sự tình phàm tục nặng nề như thế lại không vào mắt nàng ấy chút nào.

- Nàng thích ta không? - Âm thanh nhiễu loạn tâm thần Thiên Hi lại vang lên, cũng không đợi nàng trả lời, tự nói:

- Nếu thích, chỉ để ý ở cùng ta, ta là nam hay nữ thì có liên quan gì?

- Ngươi không sợ ta nói ra bí mật của ngươi?

- Ha ha...

Tiếng cười nhẹ nhàng, cười không ngừng khiến cho Thiên Hi hoảng sợ bối rối. Môi kề sát lỗ tai nàng, gần như trực tiếp thổi câu nói kia vào tai Thiên Hi:

- Ta tin nàng.

Câu chữ nhẹ nhàng biết bao, lại có trọng lượng nghìn cân, đây cơ hồ là bí mật kinh thiên, lại thản nhiên giao phó như vậy. Gương mặt tuấn mỹ của Đông Phương Cữu hiện vẻ không đứng đắn, nhưng con ngươi lại nhu tình như nước, dường như có gì đó mà Thiên Hi không thấy rõ lắm. Những sự việc trước đây, những sự tình lúc này, không phải là trò đùa của nàng ấy, mà là thật lòng muốn lưu giữ tình cảm giữa hai người.

Nàng ấy thật sự chưa từng để ý, trong thiên hạ này, cho dù là ai cũng không thể chấp nhận chuyện Giả phượng hư hoàng* sao?

(*) giả phượng hư hoàng: ở đây là chỉ hai người phụ nữ yêu nhau


Sở Thiên Hi tìm kiếm ánh mắt Cữu cầu cứu, muốn tìm ra đáp án từ nơi đó, có thể xoa dịu tâm tình gì đó của nàng lúc này. Nhưng mà, Cữu chỉ khẽ mỉm cười, mắt nhìn nàng, chậm rãi lui về mép hồ, lại xuôi theo bậc thang kia, lên khỏi mặt nước.

Trên bãi đá là một bộ y phục thuần trắng được xếp ngay ngắn, kế bên trên mặt đất là bộ quần áo mà Thiên Hi đã mặc lúc đi tới đây, đoán là cởi trước khi vào nước. Cữu suy nghĩ một chút, nhặt tiết khố trên đất lên, đổi với tiết khố bị ướt đang mặc trên người, lần lượt mặc yếm và quần áo trước đó vào. Lúc này, thời gian Thiên Hi công pháp cũng đến, kinh mạch tự giải, buông hai cánh tay có chút cứng ngắc, Thiên Hi nâng tay phủi tóc xuống.

Cữu đang thắt dây áo, bỗng nhiên trong động truyền đến một tiếng kêu kinh hãi xé trời:

- Aaaaaaaa!!!

Quay đầu lại, Linh Nhi đang đứng ở lối vào giữa không trung, che miệng mình, mở to mắt hết cỡ, không thể tin nhìn hai người bên dưới.

Ngây người trong chốc lát, loạng choạng chạy xuống bậc thang, vừa chạy vừa la, gần như mang theo tiếng khóc:

- Trời ạ! Đông Phương Cữu ngươi tên trời thần! Ngươi tới đây làm gì? Ngươi đã làm gì Công chúa chúng ta? Tại sao lại làm như vậy, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?? Trời ạ, ta không thể sống nữa, ta đáng chết ta đập đầu tự tử cho rồi!

Vừa nói vừa chạy đến bên hồ, quỳ trên mặt đất, tay chống bạch thạch, nhìn chăm chú Sở Thiên Hi, thì thào nói rằng:

- Công chúa, lần này nô tỳ đã gây họa lớn rồi...

Đứng sau lưng Linh Nhi, Cữu nhất thời buồn cười. Không ngờ Linh Nhi đột nhiên xoay người, nhảy dựng lên xắn tay áo, nghiến răng nghiến lợi tức giận nói:

- Ngươi làm sao biết chỗ này?! Ngươi vào bằng cách nào?! Ngươi không biết đây là cấm địa cung đình sao?? Ngươi tên sắc quỷ!! Đệ nhất thiên hạ đại sắc ma!!!

Tay chân cùng nhau giáng lên người Cữu. Cữu giơ khuỷu tay ngăn cản nắm đấm của Linh Nhi, trên mặt vẫn là ý cười nhẹ nhàng.

- Linh Nhi!

Thiên Hi quát Linh Nhi, Linh Nhi nhớ tới thân phận Đông Phương Cữu, lại cúi đầu nhìn chính mình, há miệng, cuối cùng khóc thành tiếng:

- Nói với hắn Công chúa sẽ luyện công là ta, quên áo lông cừu chạy đi lấy không giữ cửa cũng là ta, là ta hại Công chúa! Phải làm sao bây giờ? Ta còn mặt mũi nào mà sống tiếp đây?! Hoàng thượng sẽ không bỏ qua cho ta, ta có chết cũng không hết tội!! Hu hu hu...

- Linh Nhi! Không có việc gì, không phải kiểu như ngươi nghĩ, còn không nhanh đem quần áo của ta qua đây!

Thiên Hi bị Linh Nhi ầm ĩ, lập tức đầu căng như phễu, không còn cách nào khác, buộc lòng phải lớn tiếng quát bảo Linh Nhi.

Linh Nhi lập tức ngưng lại, vội vàng lấy bộ quần áo chỉnh tề kia, đi tới bờ hồ, lúc này Thiên Hi cũng lội tới, vẫn chưa nhấc chân lên bậc thang.

Linh Nhi quay đầu lại, hung dữ nhìn Cữu, lớn tiếng kêu:

- Ngươi còn không xoay qua chỗ khác?!

Cữu bất đắc dĩ cười cười, nhặt sợi dây của mình lên, quay lưng lại tự buộc vào.

Ước đoán Thiên Hi bên kia hẳn đã thay đồ xong, Cữu mới xoay người lại, Công chúa Thiên Hi đã mặc quần áo chỉnh tề, toàn thân trắng thuần phối với đôi gò má hơi ửng đỏ, cảm thấy có phong thái ủy mị khó nói nên lời.

Ánh mắt hai người đối diện nhau, mỗi người đều có tâm tư riêng, Thiên Hi cúi đầu, chỉnh sửa váy áo của chính mình.

Linh Nhi ở bên cạnh thu dọn, không dám nhiều lời nữa, nhặt lên mới phát hiện tiết khố này không phải của Thiên Hi, trong lòng tự xác định hai người chắc chắn đã làm chuyện ngượng ngùng kia, âm thầm than khổ.

Lúc cầm cái yếm trắng vừa được thay ra, bỗng nhiên Cữu mở miệng nói với Linh nhi:

- Tỷ tỷ thưởng cái này cho Cữu đi?

Linh nhi khó tin trợn to mắt, nhìn chằm chằm nàng ấy, Cữu không hiểu, vô tội nhìn lại.

- Ngươi nằm mơ! Đồ này há có thể cho ngươi??

Cữu bĩu môi:

- Không cho thì không cho, cũng không cần hung hăng như thế.

- Ngươi!! Vẫn còn mặt mũi nói?? Ngươi còn không đi mau! Ở chỗ này làm cái gì?? - Linh Nhi đến gần ranh giới vỡ bờ.

- Được được được, ta lập tức đi liền, tỷ tỷ ngàn vạn lần đừng tức giận. - Nói xong, Cữu xoay người định rời đi.

- Quay lại!

Linh Nhi lại rống to một tiếng. Cữu quay đầu lại, vô cùng khó hiểu:

- Tỷ tỷ còn có việc gì?

- Trở về nói cho Thái tử lão huynh của ngươi biết, mau đến chỗ Hoàng thượng chúng ta cầu hôn đi! Đã chiếm tiện nghi, ngươi chung quy phải đáp lại, nếu dám quên, xem ta một đao giết chết ngươi!


Cữu nghe xong, trong lòng thoải mái, cười lên:

- Ngươi nếu một đao giết ta, Công chúa các ngươi cũng chỉ có thể thủ tiết rồi.

- Ngươi!

- Ha ha, cứ yên tâm.

Hai chữ "yên tâm" này, nhìn như là trả lời Linh Nhi, nhưng cũng là nói cho Thiên Hi nghe. Cữu chậm rãi đi lên theo bậc thang bên mép tường, đến đầu con đường, quay đầu liếc mắt nhìn Thiên Hi, trong ánh mắt có thâm ý khác, nhưng cũng không dừng lại lâu, giũ giũ áo bào, xoay người đi.

Thiên Hi đứng ở chỗ cũ phân phó:

- Linh Nhi, ngươi ra ngoài trước đi, ta còn chút việc.

Linh Nhi khóc lóc thảm thiết, mang theo bộ dạng như xông vào đại họa đi ra ngoài. Lúc này Thiên Hi mới chậm rãi mở miệng:

- Sư phụ...

Trên vách đá bên kia, một phu nhân trung niên (tầm 40-50 tuổi) xuất hiện tại cửa động rất khuất, quần áo xanh nhạt, tương đối trang nhã, nhìn dung mạo, lúc còn trẻ hẳn là nữ tử vô cùng xinh đẹp, hiện tại đã trung niên, lại mang một nét thần thái khác.

- Thiên Hi, con chất vấn sư phụ, vì sao vừa rồi thờ ơ?

Bị nói trúng tâm sự, Sở Thiên Hi im lặng, nàng biết sư phụ Vân Trung Tử sẽ có câu giải thích hợp lý. Nào biết, sư phụ luôn luôn dịu dàng yêu thương nàng lại chỉ vội vàng bỏ lại một câu:

- Đây đều là nghiệt, đã tới, sẽ không tránh được. Thiên Hi, con trở về đi.

Sau đó, biến mất trong nham động.

Thiên Hi đứng yên tại chỗ, những chuyện vừa mới xảy ra vẫn còn quanh quẩn trong đầu nàng, làm cho tâm nàng loạn như ma. Mà thái độ sư phụ lại mơ hồ như thế, nhất thời khó mà lý giải manh mối, đành phải mang theo tâm sự nặng nề rời khỏi hang động.

Vân Trung Tử đợi Thiên Hi đi, xoay người đẩy cửa một gian thạch thất được đục trên vách đá. Không gian bên trong không lớn, là nơi thanh tu thường ngày của bà. Trên giường đặt một cái bồ đoàn (đệm hình tròn làm bằng lá hương bồ), bên cạnh bàn, là một người mặc đạo bào âm dương vô cực đang đứng.

- Vân Nhai.

Đạo nhân kia nghe tiếng, liền xoay người lại, chính là đạo nhân ở trên đường phố hôm trước bói toán cho Cữu, như cười như không nhìn Vân Trung Tử nói:

- Nhị sư tỷ, ngươi đã tự thân giám định rồi? Không biết suy đoán của tiểu đệ là thật hay giả?

- Ngươi đoán đều là thật.

- Ha ha, nếu không phải trước đây Đại sư tỷ đã từng có dáng vẻ như vậy, làm sao ta có thể nhìn ra, thân phận thật sự của vị Thế tử này.

- Ngươi để ý thân phận của cô nương ấy làm gì?

- Ha ha, Nhị sư tỷ, lấy ngươi cực kỳ thông minh, lẽ nào không nhìn ra, vị giả Thế tử này đối với học trò cưng của ngươi, chính là tình hữu độc chung đây. Chậc chậc, rõ là thiên đạo luân hồi a.

- Ngươi nếu biết, có dự định gì? Chuyện này không có quan hệ gì với ngươi.

- Ha ha ha... - Vân Nhai Tử ngửa đầu cười:

- Nhị sư tỷ cần gì phải căng thẳng như vậy? Không phải sư phụ đã từng nói: chuyện trên thế gian này, tự nó có định số, tất cả chẳng qua là đi theo ý trời, ai cũng không nghịch được. Ta chỉ là, đẩy cây đuốc ra mà thôi.

- Vân Nhai, ngươi có thù oán gì với ta, cứ hướng tới ta, Thiên Hi vô tội, ngươi...

- Nực cười! Lẽ nào sư tỷ cho rằng ta sẽ động thủ với lệnh đồ à? Ngươi cũng quá xem thường ta, Vân Nhai Tử ta không đê tiện tới vậy chứ? Vả lại, làm vậy có ý nghĩa gì đâu? Ha ha ha...

Tiếng cười truyền ra như tiếng diều hâu kêu hú buổi đêm khiến người ta sợ hãi, làm cho Vân Trung Tử vẫn luôn trầm ổn cũng không khỏi rùng mình.




Bình Luận (0)
Comment