Đã hơn hai tháng kể từ ngày Tây Môn Hồng Tuyết và Khổng Nhậm rời khỏi Tây Côn Luân, Sở Thiên Hi hoàn toàn tiếp nhận việc của Cữu. Từ việc hái thuốc, nấu thuốc, đốc thúc nàng uống đúng hạn, đến chuyện cơm áo sinh hoạt hàng ngày, đều do đích thân Thiên Hi làm. Đến cả Bạch Yêu cũng trở nên nhàn rỗi. Đông Phương Cữu cũng dần dần ỷ lại nàng ấy. Có điều Thiên Hi vẫn mang tâm sự nặng nề, luôn có một chút gượng cười mỗi khi đối diện với Cữu. May mà còn có Dĩ Trại, thỉnh thoảng có thể phá vỡ bầu không khí hơi muộn phiền ấy.
Mặt khác, Hồng Tuyết vừa đi, phía bên Vân Chu Tử cũng trở nên chật vật. Vân Trung trong trẻo lạnh lùng mỗi ngày đều lên đỉnh Hàn Thiền, đến khi chạng vạng mới trở lại nhà trúc, hoàn toàn không đếm xỉa đến sự tồn tại của Vân Chu, thậm chí chưa từng nói chuyện dù chỉ một câu. Thế là rất nhiều bệnh nhân mộ danh mà đến đều lén lút xầm xì: Tuy rằng Vân đại phu y thuật cao siêu, vậy mà vẫn có tật xấu hay thẫn thờ. Lúc xem mạch thường hay nhìn lên trần nhà, chẳng biết đang nghĩ gì nữa.
Ở hậu viện của ngôi nhà trúc, bên dưới gốc đào, rễ cây thô to trồi lên mặt đất kia dường như trở thành vị trí dành riêng cho Đông Phương Cữu. Nhàn rỗi vô sự, nàng rất thích ngồi trên đó, nhặt mấy cánh hoa đào, thổi vài tiếng còi, hoặc là không làm gì cả mà tựa vào thân cây, nhàn nhã tự tại chợp mắt một xíu, trên gương mặt bình yên tràn đầy vẻ ung dung.
Sở Thiên Hi bước ra dược phòng, bưng thuốc đến bên cạnh nàng, nhẹ giọng kêu:
- Uống thuốc thôi.
Cữu mở mắt, đôi mắt vẫn mơ màng, thấy Thiên Hi thì tỉnh táo lại, cười tiếp nhận chén thuốc, vài hớp đã uống sạch chén nước màu nâu đen. Hai năm qua, cuộc sống của nàng gần như là ngâm mình trong ấm sắc thuốc, đối với nàng mà nói, uống thuốc cũng dễ như ăn cơm vậy. Nhớ đến dáng vẻ Cữu làm nũng dây dưa mình vì không chịu uống thuốc lúc còn ở trong cung, Thiên Hi cảm thấy lòng chua xót.
Tiếp nhận chén không, Thiên Hi cười nói:
- Đừng ngủ ở đây, cẩn thận nhiễm lạnh. Mệt thì về phòng đi.
Nói rồi xoay người định đi về dược phòng, Cữu chợt đưa tay kéo Thiên Hi lại:
- Ngươi nói chuyện với ta đi, một mình ta thật buồn chán mà.
Thiên Hi quay đầu nhìn nàng, đối diện với ánh mắt cầu xin kia, nàng ấy vô lực từ chối. Thiên Hi gật đầu, đặt chén thuốc sang một bên, đến ngồi sóng đôi với Cữu. Đông Phương Cữu duỗi thẳng một chân, kéo tay Thiên Hi hướng vào trong lòng mình, cười khanh khách nói:
- Sao ngươi cứ lạnh băng cả ngày vậy? Để ta giúp ngươi sưởi ấm một chút.
Thiên Hi bị kéo mất trọng tâm, lập tức lọt vào trong lòng nàng. Khi ngón tay chạm vào ống tay áo của Cữu, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng Cữu đẩy mình ngày đó, trong lòng hoảng loạn, vội ngẩng đầu, rồi lại thấy Cữu cúi đầu cười tinh nghịch mà ôm mình. Giữa lúc hoảng sợ mê man, Thiên Hi không muốn tránh thoát nữa, mà là thận trọng dựa vào nàng, thưởng thức mùi hương quế quen thuộc trong cái ôm ấp mà lâu rồi nàng ấy chưa có. Cữu đưa tay vòng qua hông Thiên Hi, thiết thực ôm lấy nàng ấy, khẽ nói bên tai Thiên Hi:
- Sao Thiên Hi gầy vậy? Còn nhẹ hơn cả Dĩ Trại.
Hơi thở ấm nóng của Cữu phả vào tai Thiên Hi làm mặt nàng ấy đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn. Đông Phương Cữu siết chặt tay, rồi lại buông lỏng một chút, trầm ngâm nhìn vào khoảng không phía trước. Một lát sau, mới do dự mở lời:
- Thiên Hi, trước đây chúng ta quen biết nhau, đúng không?
Thân thể Sở Thiên Hi cứng đờ, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào. Cữu tiếp tục tự nói:
- Ta không nhớ được chuyện trước kia, không nhớ rõ dù chỉ một chút. Hồng Tuyết nói, ngày trước ta sống rất vất vả, cho nên tốt nhất là quên đi, nhưng mà ta muốn biết. Thiên Hi, ngươi biết đúng không? Ngươi nói cho ta biết đi.
Thiên Hi nghiêng đầu nhìn Cữu, trong đôi mắt thuần khiết của nàng có sự chờ mong cùng với một chút vô tội, khiến cho Thiên Hi cảm thấy như có một cây gai sắc bén đâm vào lòng mình đau nhói.
- Ai lại muốn đến cả tên mình mà cũng không nhớ chứ? Cho dù cực khổ cũng đều là chuyện đã qua, để ta biết thì có gì đâu. Hồng Tuyết chưa bao giờ giao chuyện của ta cho người khác, nhưng sau khi Thiên Hi tới, nàng ta rất yên tâm rời đi. Vì vậy ta biết, chắc chắn trước kia Thiên Hi quen biết ta, nói không chừng còn thân thiết hơn cả Hồng Tuyết. Đúng không?
Thiên Hi nghe đến có chút thất thần, vô thức gật đầu.
- Ha ha, ta đoán đúng mà. Thiên Hi nhất định biết chuyện trước kia của ta, nó ra sao? Sau này đã xảy ra chuyện gì? Vì sao cả người ta toàn là vết thương? Lại còn quên hết mọi chuyện vậy?
Câu hỏi liên tiếp giục tâm tình Thiên Hi loạn như ma, đôi mắt bị phủ kín một tầng sương mờ, cắn chặt môi dưới, liên tục lắc đầu. Cữu thấy phản ứng của Thiên Hi thì có chút bất ngờ, nâng tay lên nhẹ xoa mặt nàng ấy, vội nói:
- Thiên Hi sao vậy? Không nói thì không nói, đừng như vậy mà! Thiên Hi?
Thiên Hi siết chặt ống tay áo của Cữu, ngập ngừng, hít một hơi thật sâu, ngước đôi mắt mông lung nước mắt lên:
- Trước đây, là ta đã tổn thương nàng.
Đông Phương Cữu sửng sốt, ngơ ngác nhìn Thiên Hi. Một lát sau, câu khóe môi, có chút miễn cưỡng hỏi:
- Vậy sao?
- Ta...
- Vậy thì đừng nói. - Lần này là giọng điệu quả quyết:
- Ta không muốn biết nữa, đã qua rồi thì cho qua đi. Như hiện tại cũng rất tốt.
- Nhưng...
- Thiên Hi. - Cữu nhìn vào mắt Thiên Hi, nói:
- Tuy ta rất muốn biết chuyện trước kia, nhưng những chuyện đó không quan trọng bằng Thiên Hi! Không muốn vì mấy chuyện ấy mà làm Thiên Hi đau lòng.
Nghe những lời này, Thiên Hi lăng lăng nhìn mắt Cữu, không phun ra được chữ nào.
Giữa lúc hai người nhìn nhau, thời gian như ngưng đọng, từ từ, ánh mắt Cữu mê man, từng chút từng chút tiến gần Thiên Hi thăm dò, sau đó như ngựa quen đường cũ mà chạm lên cánh môi ướt át mềm mại. Hương vị ngọt ngào làm nàng vui thích, há miệng đi cắn rồi lại ngậm không thả, đầu lưỡi thuận theo khe hở mà trượt vào, tham lam hấp thu mật ngọt. Một tay ôm chặt Thiên Hi không cho phép nàng ấy tránh thoát, tay kia dò tìm đến bàn tay mềm mại hơi lạnh lẽo, chỉ chỉ tương khấu, thân mật vô gian*.
(*) chỉ chỉ tương khấu, thân mật vô gian: đại ý là mười ngón đan xen, không một kẽ hở.
*** "Nàng" ở đoạn dưới đây là dành cho Vân Chu Tử nhé.
Vân Chu Tử cầm một góc dược thảo vội vội vàng vàng đi ra dược phòng, ngẩng đầu liền nhìn thấy cảnh tượng kiều diễm khiến nàng trợn mắt há mồm. Sững sờ giây lát, sau khi phản ứng kịp thì hốt hoảng lui trở lại dược phòng, đóng cửa "rầm" một tiếng, tựa lưng vào cửa, trái tim trong lồng ngực không ngừng đánh trống "thình thịch".
Nàng đã từng nghe Hồng Tuyết kể về một đoạn khổ tình kinh thế hãi tục của Cữu và Thiên Hi, lúc đó chỉ cảm thấy đứa nhỏ vãn bối kia có nhiều dũng khí và quyết tuyệt hơn nàng, cũng chỉ tự mình cảm thán mà thôi. Nhưng khung cảnh "hoạt sắc sinh hương" kia làm cho nàng nhất thời khó có thể chịu đựng, mặt đỏ tai phồng, tay chân mềm nhũn giống như nhìn trộm bí mật động trời của người khác.
Hai mươi năm qua, nàng vẫn cho rằng tình yêu giữa hai nữ tử là làm trái thiên luân, là đại nghịch bất đạo. Chính bản thân nàng cũng vì điều ấy mà kiên quyết bỏ qua thâm tình của sư muội, tình nguyện một mình lưu lạc khắp giang hồ. Trong biết bao đêm dài, những nỗi tương tư nhung nhớ ăn sâu vào xương tủy, bao nhiêu quạnh quẽ lạnh lẽo gặm nhấm cõi lòng, chúng chưa từng cho tâm nàng thả lỏng dù chỉ một hơi thở. Đến hôm nay, năm tháng trôi qua, nhưng thế sự cũng không theo ý người. Hai mươi năm nàng đau khổ, đồng thời cũng làm khổ người mình yêu.
Trượt người xuôi theo cánh cửa mà ngồi xuống, Vân Chu Tử đã cận kề trung niên, lần đầu tiên nếm trải mùi vị hối hận.
Dù có Nhị công chúa trở về thì Tây Viêm thế nhược lực suy (thế lực suy yếu) cũng không thể ngăn trở Bắc Thần hùng binh gót sắt. Tây Môn Hoàng đế già yếu lẩm cẩm cùng với Thái tử nhu nhược vô năng là Tây Môn Hồng Ngạn sớm đã bị dọa sợ vỡ mật, không hề nghe lọt tai lời khuyên của Hồng Tuyết, càng không tín nhiệm cái người đã từng làm Thừa tướng của Đông Khởi là Khổng Nhậm kia. Đối đầu với quân Bắc Thần tàn bạo, quân Tây Viêm chỉ mới chống cự một chút mà đã tuyên bố không thể chèo chống được nữa, cho nên Tây Viêm quốc đã bị mất vào tay giặc một cách rất dễ dàng.
Đại quân Bắc Thần thừa thắng xông lên, trực tiếp áp sát Trung Sở và Nam Minh.
Bên trong Sở đô, Sở Thiên Minh hoang dâm vô độ hai năm nay, hiện tại họa đến trước mắt mới lập tức nghĩ đến tỷ tỷ, gấp rút phái người gửi thư tới núi Vong Ưu cầu cứu. Nhưng chỗ của Vân Trung sớm đã là người đi động rỗng. Đã không còn Thất công chúa có thể một mình chống đỡ tàn cục giống như trước kia, không đến mấy ngày, Bắc Thần đã chiếm đoạt Trung Sở, ra lệnh cho đại quân đồ thành*. Sở đô hỏa hoạn thâu đêm, kể cả tòa cung điện nguy nga lộng lẫy kia cũng bị đốt đến tường xiêu vách đổ, một miếng ngói cũng không còn.
(*) đồ thành = tàn sát thành: giết hàng loạt người dân trong thành.
Hoàng đế Sở quốc Sở Thiên Minh bị quân Bắc Thần chặt đầu treo cao trên cửa cung, trải qua nhiều ngày dầm mưa dãi nắng thì từ từ thối rữa, chỉ còn lại một cái đầu lâu dùng hai hốc mắt đen sì để nhìn quê hương phồn hoa bị san bằng bởi ngoại tộc. May mà Thái hậu Yên Như đã hai tay buông xuôi sau khi gặp lại nữ nhi lần cuối cách đây một năm, vì thế mới tránh được trận tai ương này.
Phía bên kia, Nam Minh đế Nam Cung Ngọc Thiềm trời sinh khôn khéo đã nhanh chóng giơ cờ hàng mở cổng thành khi quân Bắc Thần vừa mới tới bên dưới cổng, hơn nữa còn chiếm được một tước vị tương ứng của Bắc Thần quốc. Bắc Đô Lan thấy hắn tâm cơ thâm sâu, lại còn từng có sâu xa với Hàn Sĩ Chiêu nhiếp chính Đông Khởi, cho nên trước mắt dùng quyền cao lộc hậu để giữ hắn, đợi ngày hắn có chỗ dùng.
Thế là, sau khi vô dụng nửa năm thì Bắc Thần quốc hùng khởi dùng thế như chẻ tre (mạnh như vũ bão) quét ngang tam quốc, tạo thế bao vây Đông Khởi, nhìn chằm chằm quốc gia mà mình hằng mơ ước, một quốc gia đã từng cường thịnh phì nhiêu, căn cơ vững chắc nhưng nay cũng đã ngày càng đồi bại.
Sở Thiên Hi vừa mới giải quyết ổn thỏa việc trong dược phòng thì Dĩ Trại tiến vào, nói cho nàng ấy biết rằng A Tề - cũng chính là Đông Phương Cữu - đang tìm lục đồ gì đó trong phòng Thiên Hi. Thiên Hi hơi khó hiểu, rót một chén trà, bưng nó đi về phòng ngủ của mình. Vào cửa quả nhiên thấy Cữu đang đưa lưng về phía mình, khom lưng hướng phía trong giường, chẳng biết đang chơi thứ gì. Đóng kỹ cửa phòng, xoay người lại, gọi nàng một tiếng:
- Nàng đang làm gì đấy?
Đông Phương Cữu chợt thẳng lưng, ngừng giây lát, đột nhiên quay đầu lại, nói:
- Nhìn nè! Thứ này chơi được không? Ta đeo đẹp không?
Trong tay nàng chính là chiếc mặt nạ vàng lúc trước nàng hay mang, chiếc mặt nạ che nửa bên mặt, tóc dài rũ xuống, vô cùng dọa người.
Thiên Hi lập tức trợn to mắt, mặt trắng bệch, khay trà trong tay rơi xuống đất, gây ra âm thanh vỡ vụn thật lớn.
Cữu đang phấn khởi thì bị phản ứng khác thường của Thiên Hi dọa sợ hãi, sững người chốc lát, cầm chiếc mặt nạ khó hiểu nhìn Thiên Hi. Một lúc sau mới chớp mắt vài cái, ngập ngừng hỏi:
- Làm sao vậy...
Sau khi tự tay tháo chiếc mặt nạ trên mặt Cữu xuống, Thiên Hi đã tự mình cất giữ. Sau đó trải qua bao nhiêu chuyện rối rắm, Thiên Hi vẫn luôn mang bên người, chẳng khi nào để xa tầm tay. Tuy rằng chưa từng rời tầm tay, nhưng dù sao nhìn vật sẽ nhớ người, nó là món đồ gây thêm nhiều tổn thương nên Thiên Hi sẽ không thường lấy ra. Thế mà không ngờ lại bị Đông Phương Cữu lục tìm được.
Chuyện cũ hiện lên, Sở Thiên Hi vốn đau buồn thầm lặng giờ càng trở nên hỗn loạn.
Đi vài bước tới bên giường, gần như là giành lại chiếc mặt nạ từ tay Cữu, cất lại chỗ ban đầu của nó. Thiên Hi nhíu mày không nhìn Cữu, cũng không nói chuyện.
Đông Phương Cữu khó hiểu, nhưng cũng không cảm thấy có gì quá nghiêm trọng, chỉ là biết Thiên Hi không vui lắm. Đưa tay nắm lấy cổ tay Thiên Hi, nghiêng người ló đầu quan sát biểu cảm của nàng ấy. Vành môi mỏng câu lên một vòng cung thật đẹp mắt, nửa vui đùa nửa nghiêm túc gọi:
- Thiên Hi?
Sở Thiên Hi ngừng động tác trên tay, thoáng liếc mắt nhìn Cữu rồi lập tức rũ mí mắt, muốn nói chút gì đó, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Đông Phương Cữu nhân cơ hội ngồi xuống mép giường, kéo Thiên Hi ngồi theo mà ôm nàng ấy vào lòng, đặt cằm trên vai nàng ấy cọ cọ, động tác thân thiết vô cùng ôn nhu, không hề có ý truy cứu chuyện mặt nạ kia.
Thiên Hi hơi ngây người tựa vào người Cữu, rất nhiều chuyện liên quan đến chiếc mặt nạ xuất hiện tới lui quanh quẩn trong đầu nàng ấy. Cữu không biết Thiên Hi đang nghĩ gì, ôm nàng ấy chốc lát, bắt đầu không đàng hoàng. Hôn lên cổ nàng ấy, nhẹ nhàng cắn mút, sau đó hơi hướng về trước dùng đầu lưỡi trêu đùa vành tai xinh xắn, thuận thế ngậm toàn bộ vào trong miệng. Cảm giác tê ngứa kích thích Thiên Hi hơi rùng mình mà tỉnh hồn, nghiêng đầu nhìn Cữu, vô tình lại gãi đúng chỗ ngứa, bị người ranh mãnh kia cướp đi kiều môi (đôi môi yêu kiều), bàn tay cũng được một tấc lại tiến một bước mà thăm dò bên trong vạt áo.
Trái tim hơi loạn nhịp, cũng có chút luống cuống, Thiên Hi nhất thời không tìm được lý do để từ chối ngăn cản, thuận theo Đông Phương Cữu nằm xuống, cũng tiện tay tháo móc treo buông màn che. Trong ánh sáng ảm đạm, đôi con ngươi trong trẻo lấp lánh, dịu dàng kề sát quấn chặt Thiên Hi. Bầu không khí nóng rực, nhiệt độ cơ thể tăng cao, y phục cợt nhả lúc này cũng trở nên rườm rà vướng víu dư thừa. Sau khi cởi nút áo trung y dò tìm vào bên trong, Sở Thiên Hi theo thói quen xoa vuốt thân thể quen thuộc, nhưng không hề chuẩn bị mà chạm đến những vết sẹo loang lổ khắp người Đông Phương Cữu. Đã không còn làn da mềm mại trơn nhẵn, thay vào đó là gồ ghề lồi lõm, thậm chí là da thịt lẫn lộn. Trong tầm mắt mơ hồ, tổn thương thảm thiết lại hiện lên một lần nữa, không cho phép Sở Thiên Hi tránh né một chút nào.
Tay bất giác run rẩy, đầu ngón tay dừng trên những vết sẹo khiến người thấy phát hoảng, tựa như đang vuốt lên rậm rạp gai nhọn, tựa như đang ôm lấy đầm đìa máu tươi vô hình. Sở Thiên Hi rũ rượi trên đệm giường, cả người không còn chút sức lực nào, ngay cả chút hơi sức để nghĩ chuyện đã qua cũng không có. Mỗi một vết sẹo khó coi đang rành rành nơi đó, vết thương làm sao bị xé rách, xương cốt bị gãy vụn ra sao, máu tươi đầm đìa tuông thế nào... người trước mắt làm sao sống sót, làm sao trải qua cuộc sống như luyện ngục. Hết thảy đều do chính nàng ấy tạo thành, nhưng ở thời điểm mà nàng cần mình nhất, mình lại không thể kề bên.
Gập cánh tay, Thiên Hi vòng ôm chặt cổ Cữu, kề sát mặt nàng, nơi cổ họng nghẹn ngào phát ra một vài âm tiết hỗn loạn mơ hồ. Nụ hôn của Cữu vẫn ôn tồn như xưa, đôi tay vuốt ve tấm lưng trần mịn màng của Thiên Hi, nghiêng đầu tìm kiếm cặp môi thơm, đặt lên từng cái hôn khi thì sâu lúc lại cạn. Ray rứt cùng với đau lòng làm cho Thiên Hi không biết nên bồi thường bằng cách nào, chỉ đành dâng lên chính mình, hoàn toàn đáp lại nhiệt tình của Đông Phương Cữu.
Đương lúc tình triều mãnh liệt, tiếng thở dốc hoà cùng tiếng "nỉ non", Sở Thiên Hi thoáng chốc ngẩn ngơ, phảng phất như mình đang còn ở trong hậu cung Đông Khởi, sống tháng ngày vô tư lự. Không màng yêu hận, chỉ muốn cùng người trước mắt quấn quýt không rời, đến tận vĩnh hằng.
Tuy rằng Hàn Sĩ Chiêu nhiếp chính đần độn không có năng lực cai quốc khiến cho một Đông Khởi hưng thịnh yên vui trở nên hỏng bét, nhưng về mặt chiến trận vẫn có chút thủ đoạn. Đến khi Bắc Đô Lan không kiên nhẫn dẫn quân xâm chiếm Đông Khởi, vậy mà lại đụng phải chặn đánh mãnh liệt bất ngờ, không thể trắng trợn công thành nhổ trại dễ như bỡn giống như mấy quốc gia kia. Sức mạnh quân Đông Khởi nhìn mặt ngoài dường như suy yếu không ít, nhưng mà trên chiến trường bọn họ vẫn gắng sức, hơn nữa Hàn Sĩ Chiêu vốn xuất thân võ tướng, đại quân thủ hạ vài chục vạn cũng không phải hư danh. Tuy Bắc Thần thế tới hung mãnh, quân Đông Khởi tiến lùi cũng đủ chu toàn, nhất thời làm cho quân địch không hề chiếm được tiện nghi gì.
Hai đội quân bất phân thắng bại hồi lâu, Bắc Đô Lan kiêu ngạo chính thịnh biết rõ, chiến tranh càng kéo dài thì hắn càng không có lợi. Nhưng mà vô luận cường công hay là dùng trí đều khó có hiệu quả, từng cái đều bị Đông Khởi hóa giải. Hàn Sĩ Chiêu xuất thân quân ngũ từng theo Đông Phương Cữu chinh chiến nhiều năm, tự có phương pháp bày binh bố trận, vả lại Đông Khởi rộng lớn, Bắc Thần nhất thời rất khó có thu hoạch.
Đang giữa lúc giằng co, Hàn Sĩ Chiêu lại làm ra chuyện ngoài dự đoán của mọi người và khiến cho cục diện bế tắc bị phá vỡ.
Từ sau khi Đông Phương Cữu bị loạn tiễn bắn chết, Hàn Sĩ Chiêu một mặt thì phải chú ý đến tâm tình của quần thần, mặt khác thì mơ ước Đông Phương Lâm Lang, cho nên hắn ra sức giúp đỡ Đông Phương Thứ đăng cơ làm Hoàng đế, nhưng thực chất trong lòng cũng thèm muốn đế vị kia. Hiện tại đã hai năm trôi qua, nhóm triều thần tận hiến với Đông Phương thị tộc ngày trước sớm đã bị hắn không giáng thì miễn chức, phân phát sạch sẽ rồi, ở trong triều chỉ còn lại tâm phúc của Hàn Sĩ Chiêu. Còn Đông Phương Lâm Lang thì suốt ngày thắp đèn niệm Phật, chưa từng liếc nhìn hắn một lần. Mà Đông Phương Thứ dần dần thông hiểu lí lẽ, lúc nào cũng biểu hiện địch ý đối với quyền thần* nhiếp chính là hắn. Với Hàn Sĩ Chiêu mà nói, tuy rằng cầm quyền trên vạn người, nhưng vẫn không hài lòng với thời gian qua, thậm chí có thể nói là nơm nớp lo sợ.
(*) quyền thần: lạm quyền, quan to lạm quyền, kẻ bầy tôi tiếm quyền
Hiện nay Bắc Thần xâm lấn, tình hình quốc gia khủng hoảng, Hàn Sĩ Chiêu tìm cách đánh lui địch, đồng thời cũng cảm thấy đây là cơ hội tốt mà ông trời ban cho hắn. Vài tên nịnh thần thủ hạ nắm được nỗi băn khoăn của hắn, trình diễn một trò nháo kịch "khoác hoàng bào", đăng cơ xưng đế ở ngay trận tiền. Hắn tính toán chắc chắn rằng: đợi Bắc Thần lui binh, thì danh chính ngôn thuận an vị trên thiên hạ này, trăm năm cơ nghiệp của Đông Khởi, lập tức có thể chân chân chính chính thuộc họ Hàn.
Thế nhưng hắn đã đánh giá thấp độ trung thành của người dân Đông Khởi đối với Đông Phương gia tộc, bất kể là trong quân đội hay là bách tính, bọn họ đều luôn tưởng nhớ sâu sắc danh chủ các triều đại đã tạo ra cuộc sống sung túc cho họ. Đây cũng chính là động lực để bọn họ có thể liều chết mà chiến đấu với Bắc Thần. Trong tâm của họ, Hoàng đế vẫn là huyết mạch của gia tộc Đông Phương, tuy còn nhỏ tuổi, nhưng chung quy sẽ đến ngày trưởng thành, vẫn có thể đem lại an vui của ngày xưa cho bọn họ, vẫn có thể trở thành Đông Phương Cữu thứ hai.
Tin tức Hàn Sĩ Chiêu xưng đế vừa truyền ra, toàn bộ quân doanh Đông Khởi liền rối loạn, tất cả hy vọng của mọi người đều tan biến trong phút chốc. Hàn Sĩ Chiêu cũng trở thành nghịch tặc cướp đoạt chính quyền danh chính ngôn thuận. Không còn ai sẵn lòng tiếp tục bám gót hắn tuyên chiến với Bắc Thần, lính đào ngũ trong quân doanh Đông Khởi mỗi ngày một tăng thêm.
Bắc Đô Lan bắt được cơ hội tốt, đại binh áp sát, Hàn Sĩ Chiêu dẫn quân Đông Khởi liên tục bại lui, trực tiếp lui về quốc đô Đông Khởi. Toàn bộ chiến cuộc, sớm đã là Bắc Thần nắm chắc phần thắng.
*** Lời tác giả:
Lúc đầu không định viết bi kịch, gặp phải chuyện như vậy (chuyện riêng của tác giả), càng không thể tiếp nhận tử vong và chia lìa, cho nên, ta sẽ tận khả năng hoàn thành một cái kết cục hợp tình hợp lý. Đông Phương Cữu sẽ có định số của nàng, mà Sở Thiên Hi cũng có đại giới của nàng ấy.