Nhất Ý Cô Hành

Chương 40

Ngày hôm sau, Tạ Duẫn Ninh lại nằm sấp trên bàn học quyết định lựa chọn hành động.

Sau khi tan học đầu tiên là đi mua đồ ăn một phen, sau đó ngồi chồm hổm trong phòng bếp nhỏ được bố trí trong phòng làm việc của Tạ Diệc Đông bắt đầu nấu canh.

Vốn dĩ hắn cực kỳ hào hứng muốn tìm người làm thực đơn ăn ngon đến — Dù sao hắn không muốn Tạ Diệc Đông sẽ cảm thấy đồ ăn tự tay mình làm ăn không ngon.

Nhưng hắn vừa nhìn thấy những yêu cầu về độ lửa, nguyên liệu trong thực đơn đã chuẩn bị, liền rất thức thời mà từ bỏ dự định…

Tôi cảm thấy, tôi vẫn là làm canh Đại Táo bình thường thì tốt hơn.

“Tiểu Ninh, đang làm gì vậy?” Tạ Diệc Đông tạm thời được nghỉ ngơi một chút, thế là đi đến cửa phòng bếp, thăm dò một chút.

Trong không khí tràn ngập mùi vị táo bị nấu cháy sém, trong thùng rác đều là táo bị nấu đến khô queo, đen thùi lùi.

Tạ Duẫn Ninh có chút chột dạ mà không dám quay đầu lại: “Em thấy anh mỗi ngày làm việc vất vả như vậy, cho nên muốn nấu cho anh chút canh gì đó để tẩm bổ.” Chỉ là, hắn thật là không có thiên phú gì, quả nhiên toàn bộ đều thất bại, chỉ còn lại có một chút trên tay, hắn cuối cùng cũng không dám ra tay làm lãng phí nữa.

Tạ Diệc Đông vô cùng cảm động, đi qua, “Tiểu Ninh là vì tôi làm sao?”

“Uhm.” Tạ Duẫn Ninh lơ mơ mà trả lời — Em chỉ là muốn ngăn lại việc anh tiếp tục tẩm bổ cho em thôi!

“Tôi thật rất vui.” Tạ Diệc Đông mang theo ý cười mà vòng qua, ngồi xổm trước mặt Tạ Duẫn Ninh: “Có làm được không?”

“A…” Tạ Duẫn Ninh cà lăm một chút: “…Hình như không được…”

Tạ Diệc Đông nhìn đống đồ rơi lả tả bên chân Tạ Duẫn Ninh, hiểu rõ mà mỉm cười: “Ân, để tôi làm cho, là canh Đại Táo, đúng không?”

“Hả?” Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt.

“Còn thừa một chút, nếu như còn để cậu làm, nhất định sẽ nấu không xong đâu.” Tạ Diệc Đông chỉ chỉ một ít táo đỏ còn lại.

Tạ Duẫn Ninh thở dài, có chút đuối lý mà cúi đầu — Em nào biết trình độ nấu ăn của em bây giờ đã thoái hoá đến mức đồ này rồi?

Lại nói tiếp, đây toàn bộ đều là lỗi của Tạ Diệc Đông!

Căn bản không cho tôi nấu cơm rửa chén, tác dụng duy nhất của tôi chính là ăn… (Mã Mã: Sướng gần chết còn muốn gì nữa, chế đây muốn kiếm người nấu cho ăn còn không có đây!)

Cho nên tôi bây giờ ngay cả món canh ngọt đơn giản như vậy mà cũng làm không được.

“Được rồi, cậu trước đi chơi đi, tôi làm xong sẽ gọi cậu.” Tạ Diệc Đông mỉm cười đứng dậy, xoa xoa đầu của Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh có chút hổ thẹn — Đổi lại là người khác thì cũng sẽ hổ thẹn, đối tượng chính mình muốn ám toán, giờ đổi lại chính mình làm vật phẩm ám toán, điều này còn có thiên lý hay không a!

Hơn nữa, nói thật, Tạ Diệc Đông thật sự rất bận rộn, thời gian nghỉ ngơi ít đến đáng thương, hắn không đành lòng để Tạ Diệc Đông quá cực khổ.

Coi như là có thiên phú kinh doanh, cũng giống như phải bỏ ra sự cố gắng rất nhiều.

Nhưng vấn đề là, hắn thật sự giúp không được gì cả, thế là cũng đứng dậy: “…Vậy em giúp anh đeo tạp dề…”

Kỳ thực, hắn cũng biết chính mình cũng không phải là tên tứ chi không được việc.

Vấn đề là, Tạ Diệc Đông đem mọi thứ toàn bộ sắp xếp thoả đáng, chính mình căn bản không có cơ hội động tay vào a…

Tạ Diệc Đông đang cởi áo khoác, kéo tạp dề, nghe vậy liền cười: “Được.” Đem tạp dề đưa cho Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Duẫn Ninh nhỏ giọng nói thầm: “Anh, anh cái gì cũng làm hộ em, vậy em đến một lúc nào đó cái gì cũng không biết làm thì làm sao?”

“Vậy thì đúng ý của tôi.” Tạ Diệc Đông mỉm cười, “Như vậy, cậu rời khỏi tôi thì không có cách nào sống được.”

Mặc dù đang mỉm cười, ngữ điệu của lời nói cũng bình thản như vậy, nhưng Tạ Duẫn Ninh biết những điều Tạ Diệc Đông nói không phải là nói dối.

Nhưng mà, hắn ngược lại cũng không có cảm thấy có cái gì không được, chỉ là nối thầm một câu: “Thật thích tính toán người khác.” Một bên vòng qua lưng của Tạ Diệc Đông, cố định lại tạp dề.

Tạ Diệc Đông mỉm cười, không nói gì.

Tạ Duẫn Ninh ma xui quỷ khiến lại vươn tay ra ôm lấy lưng của Tạ Diệc Đông, dính vào người y.

“Sao vậy?” Tạ Diệc Đông thò một tay ra, sờ sờ đầu của Tạ Duẫn Ninh.

“Không có gì, chỉ là muốn ôm một cái.” Tạ Duẫn Ninh cười, “Không được sao?” Trên thực tế là, ta đây rất xúc động mà muốn đẩy ngã anh…

“Được, cậu thích ôm bao lâu thì cứ ôm bấy lâu, nhưng mà, thời gian nghỉ ngơi của tôi chỉ có 20 phút.” Tạ Diệc Đông không biết tâm tư nho nhỏ của Tạ Duẫn Ninh, mỉm cười nói.

“Ờ…” Tạ Duẫn Ninh lúc này mới luyến tiếc mà ngưng lại việc ăn đậu hũ.

“Ra ngoài đợi đi.” Tạ Diệc Đông cười, “Tôi nhớ là cậu nói, cậu gần đây đang xem một quyển tiểu thuyết đặc sắc, không phải sao?”

Tạ Duẫn Ninh suy nghĩ một chút, lắc đầu: “Không muốn, em ở đây nói chuyện cùng anh. Anh gần đây công việc bận như thế, căn bản không có thời gian nói chuyện.”

Tạ Diệc Đông dứt khoát dọn dẹp đồ đựng dụng cụ trong phòng bếp, vừa làm vừa cười xoay đầu nhìn Tạ Duẫn Ninh một cái: “Cậu có thể cùng tôi cùng nhau làm việc.”

“Anh vừa bắt đầu tiến vào trạng thái làm việc, căn bản liền quên mất sự tồn tại của em.” Tạ Duẫn Ninh bất mãn oán trách.

“Được rồi, vậy sau này lúc tôi làm việc có thể cho cậu mượn ôm.” Tạ Diệc Đông ý cười càng đậm. “Cậu muốn làm gối ôm hay là chăn tôi đều không sao cả.”

“Không muốn, bị người khác thấy được sẽ bị chê cười.” Tạ Duẫn Ninh lập tức trả lời.

Em mới không cần a, nếu như bị anh phát hiện em có phản ứng, em không phải là phiền muộn chết sao!

Từ sau lần làm Tạ Duẫn Ninh bị thương, Tạ Diệc Đông tựa hồ căn bản cũng không có ý nghĩ đụng vào Tạ Duẫn Ninh.

Lẽ nào Tạ Diệc Đông cũng không có lúc kích thích?

Y quả nhiên là thánh nhân?

Tạ Diệc Đông khẽ cười một tiếng: “Đợi khoản thời gian này bận rộn xong, tôi có thể dẫn cậu ra ngoài chơi, cậu muốn đi đâu?”

Tạ Duẫn Ninh trừng to mắt: “Có thể sao?”

“Đương nhiên.” Tạ Diệc Đông cười, “Phần thưởng cho sự nghe lời của cậu.”

Bởi vì biết vấn đề tính cách của Tạ Diệc Đông, cho nên Tạ Duẫn Ninh mỗi lần ra ngoài đều sẽ báo cáo trước, sau đó mở máy 24 giờ, bất cứ lúc nào cũng giữ liên lạc với Tạ Diệc Đông, mỗi ngày thời gian ở cùng với Tạ Diệc Đông vượt qua 18 tiếng đồng hồ, cho dù làm gì cũng phải nói trước với Tạ Diệc Đông một câu.

Kết quả, phương pháp như vậy quả nhiên có hiệu quả.

Hoàng tử vặn vẹo dường như đã chẳng phải thèm ngọt sao, hoặc là nói, vẫn thèm ngọt, chỉ là khẩu vị không đáng sợ nữa…

Vừa nghe Tạ Diệc Đông nói như vậy, Tạ Duẫn Ninh cũng quên mất vấn đề suy tính lúc trước, ha ha vui vẻ hẳn lên, bắt đầu suy nghĩ nên đi đâu nghỉ mới tốt.

Tạ Diệc Đông nhìn nhìn vẻ mặt suy nghĩ xâu xa của Tạ Duẫn Ninh, nhịn không được mà vươn tay ra sờ sờ đầu của Tạ Duẫn Ninh, mỉm cười.

Ánh mặt trời sau buổi trưa của mùa đông từ song cửa phòng bếp chiếu vào trong, chiếu lên người Tạ Diệc Đông, trên gò má, hình thành đường viền vô cùng đẹp.

Tạ Duẫn Ninh không tự chủ được mà cà cà tay của Tạ Diệc Đông, cũng nhìn y mà cười khúc khích.

Bây giờ người con trai này trong mắt tôi, không hề hoàn mỹ, nếu như nói, kỳ thực là một tên rất vặn vẹo, tính cách cũng vô cùng có vấn đề.

Nhưng mà, cho dù là như vậy, tôi cũng sùng bái y, yêu y nhất, chỉ yêu mình y.

Ánh mặt trời màu vàng ấm áp toát ra, giống như khuếch tán, cũng chiếu lên gương mặt của Tạ Duẫn Ninh.

Tạ Diệc Đông sửng sốt nhìn vẻ mặt tươi cười của Tạ Duẫn Ninh, sau đó nâng cằm hắn lên, nhẹ nhàng tỉ mỉ mà in một nụ hôn lên khoé môi của hắn. “Tôi cảm thấy, tôi rất hạnh phúc.”

Tạ Duẫn Ninh cũng sửng sốt, sau đó cong khoé môi cười.

Luôn cảm thấy, khiến tôi yêu thương.

Tạ Diệc Đông.
Bình Luận (0)
Comment