Edit: Sên
Beta: Mỡ Bụng Uốn Éo
***
Tôn Diệu Quang không có gì bất ngờ xảy ra bị xua trở về nhà, Nam Vinh Kỳ tới cửa chính cũng không để cho hắn đi, hắn là leo tường trở lại.
Bất quá Tôn Diệu Quang cũng không cảm thấy chịu nhục, trái lại còn mở ra tâm, hắn có thể cảm giác được, tướng quân hiện tại cũng không phải quá chán ghét hắn, bằng không tại sao lúc hắn leo tường lại ở dưới cây mai nhìn đây.
Còn không phải là sợ hắn ngã xuống.
Hắn nghĩ, lại qua mấy tháng, tướng quân nhất định sẽ đối xử với hắn thật tốt.
Đáng tiếc trời phụ lòng người.
Một tháng sau, Ninh quốc truyền đến tin tức, trưởng công chúa được phái đi hòa thân bị hoàng hậu Ninh quốc đẩy vào hồ nước đóng băng, chết vô cùng thê thảm, Tôn Thành giận dữ, muốn phái binh phạt Ninh, còn nói sẽ để Chiến Thần bất khả chiến bại lĩnh binh.
Đứng ở bên cạnh Tôn Diệu Tông, Tôn Diệu Quang trong lòng hơi hồi hộp một chút.
Cái gọi là trưởng công chúa, mọi người đều biết bất quá là một tỳ nữ, Tôn Thành bộ dạng này hiển nhiên là muốn vịn cớ cùng Ninh quốc khai chiến.
Ninh quốc tuy rằng không thể so Lỗ quốc binh cường mã tráng, nhưng người ta lại có thiên phú, chiếm hết thiên thời địa lợi, nếu muốn phạt Ninh, không mất ba năm, năm năm căn bản là nói chuyện viển vông, xem Tôn Thành thái độ kiên quyết, Nam Vinh Kỳ là không đi không được.
Tôn Diệu Quang muốn đi cùng.
Chỉ là nếu đi theo, khi trở về, Lỗ quốc liệu còn có vị trí của hắn?
Tôn Diệu Quang hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn Nam Vinh Kỳ đứng phía sau bên phải, không biết có phải là trùng hợp, Nam Vinh Kỳ cũng đang nhìn hắn, hai người ánh mắt chạm vào nhau, Nam Vinh Kỳ nhếch lên khóe miệng.
Là nụ cười không có ý tốt.
"Phụ vương." Tôn Diệu Quang tiến lên một bước, độ cong khóe miệng cùng Nam Vinh Kỳ bảy phần tương tự, "Lỗ quốc ta binh cường mã tráng, lương thảo đầy đủ, lại vừa đoạt Triệu quốc, sĩ khí đang thịnh, lúc này xuất binh phạt Ninh là thời cơ tốt, có điều... Quốc gia đại sự vừa qua, các tướng sĩ cũng không muốn cùng người thân chia lìa, không khỏi quân tâm không đồng đều, nhi thần nguyện làm gương cho binh sĩ, theo quân xuất chinh, như vậy, Ninh quốc xác định có thể nằm trong lòng bàn tay."
Tôn Thành cười to, "Hảo, Quang nhi quả nhiên có quả nhân năm đó phong phạm."
——————————————
Nam Vinh Kỳ cực kỳ hưng phấn.
Có thể không quen dùng dấu chấm than nên y không có cách nào biểu đạt ra hưng phấn của mình.
Nam Vinh Kỳ: Mới vừa nhìn thôi, xin lỗi, nếu như cậu không thích, tôi sẽ không dùng kính viễn vọng nhìn cậu.
Nam Vinh Kỳ: Cậu có thể chủ động nhắn tin cho tôi, tôi thật rất vui vẻ.
Y không được Cố Nại trả lời, bởi vì Cố Nại đang cùng Vạn Lỗi mấy người ngồi vây quanh tại một cái bàn tán gẫu.
Đề tài là Vương An Nhạc khơi lên, cô muốn mượn chương trình vòng phấn, thuận tiện nhắc một chút fan của mình, cho nên lơ đãng đem đề tài từ nhận được món quà đặc sắc nhất của fan tặng đến trên mình, "Tôi kỳ thực rất ít nhận quà... Món quà đặc sắc nhất tôi nhận được từ fan là một cái nồi."
Đơn Giản hỏi, "Đưa nồi? Tại sao lại đưa nồi?"
"Kỳ thực cũng không thể nói là nồi, là một cái nồi nhỏ dùng nấu mì sau đó cải tạo lại làm thành túi, tôi ra ngoài chơi thường đeo lên lưng, rất đẹp."
Chu Kiêu Hưu đột nhiên nở nụ cười, "Fan của cô đây là đang nói cô lưng nồi ha ha ha."
"A?" Vương An Nhạc vẻ mặt nghi hoặc.
Xem chừng là giả bộ hồ đồ.
Chu Kiêu Hưu cũng biểu lộ lại, hắn và Vương An Nhạc cùng một công ty, không thể không giúp cô tẩy trắng, "Tôi khi rảnh liền lên weibo, có một ít truyền thông nói nữ minh tinh nào đó không kỹ năng diễn xuất, đùa giỡn đại bài, cán diễn, dùng thế thân, không chuyên nghiệp, ngược lại không quản vô căn cứ nói cái gì, nhiều bình luận thái quá, luôn có người hướng trên người cô hoặc là gán ghép trên người diễn viên khác, fan cô liền tại dưới bình luận: người ngồi trong nhà bàn chuyện thiên hạ."
Vương An Nhạc cười cười, "Tôi không thường lên weibo, cũng không nhìn thấy người khác nói tôi cái gì, kỳ thực, không kể người khác nói cái gì, fan thấy được cũng không cần đi để ý tới."
Vạn Lỗi gật gật đầu, "Diễn viên chỉ dùng tác phẩm nói chuyện, Tiểu Nhạc diễn không tệ, mới chừng hai mươi tuổi, rất lợi hại."
Cảm thấy được không sai biệt lắm, Vương An Nhạc đem đề tài ném cho Cố Nại ngồi một bên đang một lòng một dạ ăn đồ ăn, "Anh có nhận cái gì thú vị fan đưa không?"
Cố Nại dừng một chút, trong đầu chợt lóe một con ngựa ngọc nhỏ cùng một khối thỏi vàng.
"Tôi a... Tôi thu được thì có chút..."
Hắn ấp a ấp úng, làm bốn người liền nổi lên hiếu kỳ, "Cái gì?"
Cố Nại đưa tay ra, khoa tay một chút, "Một con ngựa ngọc lớn cỡ như vậy."
Bốn người đều không phản ứng lại.
Ngựa ngọc thì sao? Nơi nào có thú vị?
Cố Nại gắp một khối thịt nướng bỏ vào trong miệng, nuốt xuống sau mới tiếp tục nói, "Đồ cổ, giá trị đại khái 20 triệu..."
...
"Cậu... cậu..." Vạn Lỗi nói không ra lời, không ngừng kêu hắn, tất cả mọi người nói không ra lời.
Lễ vật quý trọng không phải chưa từng nhận được qua, tuy nhiên đồ cổ 20 triệu...
Vương An Nhạc cùng Đơn Giản trợn mắt há mồm, đặc biệt là Đơn Giản xuất thân ở gia đình bình thường, hắn thấy đều chưa từng thấy.
Vạn Lỗi tốt xấu ăn nhiều hơn mấy năm muối, rất nhanh liền phản ứng lại, mang theo ý cười trêu nói, "Fan nữ đưa?"
Cố Nại nói thẳng, "Fan nam."
"Trời ơi!" Mọi người kinh hô lên.
"Bất quá tôi sẽ trả lại" Cố Nại nói, tầm mắt rơi xuống hai vai của chính mình bao thượng, "Nhận lấy thì ngại."
Nam Vinh Kỳ lấy điện thoại di động chờ lâu ơi là lâu, cuối cùng cũng chờ đến Cố Nại trả lời.
GN: Đến phòng rửa tay một chút.
"Viễn Sâm, phòng rửa tay ở đâu?" Nam Vinh Kỳ lập tức hỏi.
Thư Viễn Sâm mới từ phòng rửa tay trở về không bao lâu, "Anh muốn đi sao, tôi dẫn anh đi."
"Không cần, anh nói cho tôi vị trí là tốt rồi."
Thuận theo Thư Viễn Sâm chỉ đường, Nam Vinh Kỳ tìm được một toà nhà kiến trúc bằng gỗ, Cố Nại đang đứng ở cửa.
"Cố Nại." Nam Vinh Kỳ chạy chậm đến hắn trước mặt, cười đôi mắt híp thành một đường chỉ, lông mi thật dài đụng phải mi mắt, "Cậu tìm tôi?"
Cố Nại hơi vểnh mặt lên, chăm chú nhìn hắn, "Ai tìm ai?"
"... Tôi tìm cậu... Xin lỗi, tôi chính là nhớ cậu."
Hắn nói chuyện trắng ra như một fan nữ, Cố Nại có chút thẹn thùng sờ sờ cái cổ, từ trong túi tiền lấy ra Ngọc Mã cùng thỏi vàng vẫn luôn mang theo bên người, "Trả lại anh."
"Tại sao." Nam Vinh Kỳ nụ cười dần dần biến mất, "Cậu không thích?"
Cực kì không thích.
"Quá quý trọng." Cố Nại nắm lên hắn tay cố gắng nhét cho hắn, "Nếu tôi mà làm quan, đây chính là nhận hối lộ."
Bản tin thời sự nói sự ham muốn của con người với việc nhận hối lộ hai chữ này quá rõ ràng, y giải thích, hi vọng Cố Nại có thể nhận lấy, "Tôi không cầu cậu phục vụ, chính là đơn thuần tặng quà cho cậu."
Cố Nại trừng trừng nhìn hắn, đột nhiên nghiêng đầu nở nụ cười, trong suốt đôi mắt to sáng ngời dường như tràn đầy những vì sao, "Anh thật không có mục đích gì? Vô duyên vô cớ đưa tôi lễ vật?"
Mục đích? Có.
Nam Vinh Kỳ đàng hoàng gật đầu, "Tôi chỉ muốn nhắn tin cho cậu."
"Còn gì nữa không?" Cố Nại âm thanh nhuyễn nhu, giống như hắn giờ khắc này biểu tình.
Nam Vinh Kỳ cứ như vậy đối hắn móc tim móc phổi, "Tôi sợ cậu không có tiền, cũng sợ cậu bị bắt nạt."
"Tại sao..." Cố Nại lần này thật không rõ lời này từ đâu mà đến.
"Tôi xem trên internet nói, làm minh tinh rất khổ cực." Nam Vinh Kỳ đàng hoàng trịnh trọng đem thông tin y từ internet tra được việc liên quan với công ty giải trí chèn ép nghệ sĩ, minh tinh thiếu ngủ, ăn không đủ no cơm, các loại rất khổ cực đều cùng Cố Nại nói một lần, nhìn Cố Nại ánh mắt đau lòng vô cùng.
Cố Nại thực tại ngẩn đến nửa ngày.
Hắn chớp chớp đôi mắt, đè xuống đáy lòng cảm xúc quái dị, chấp nhất hỏi, "Còn nữa không?"
Giờ khắc này âm thanh đã không giống mới vừa như vậy mềm mại nhuyễn nhu.
"Không có."
"Thật? Anh đưa ta thứ quý trọng như thế, còn nói yêu thích tôi nhớ tôi, vậy anh đối với tôi liền không có nhu cầu gì?"
Nhu cầu? Có.
Muốn đem em mang về nhà, ôm giường, ấm mền.
Nhưng Nam Vinh Kỳ còn không có ngốc đến nỗi mà nói như vậy, "Đương nhiên không có."
Cố Nại bỗng nhiên đi về phía trước bước một bước dài, mũi giày dán chặt mũi giày Nam Vinh Kỳ, nhìn người kia môi đỏ răng trắng cùng một thân chính khí, Cố Nại nở nụ cười, đầu ngón tay xẹt qua nút thứ tư trên áo sơ mi của Nam Vinh Kỳ, "Anh không cần thật không tiện, nói thế nào anh cũng đưa tôi đồ vật quý trọng như vậy, tôi biểu hiện như vậy một chút, cũng là chuyện đương nhiên a..."
Nam Vinh Kỳ siết chặt nắm đấm, liền chậm rãi buông ra, mặt y âm trầm, nắm chặt vai Cố Nại, cùng hắn mở ra một chút khoảng cách, sau đó quay người liền đi.
"Này!" Cố Nại lấy lại tinh thần, hướng hắn hô, "Tôi nói cho anh đi chưa?"
Cái bóng lưng cao to kia nghe đến thanh âm hắn đằng sau, Ngọc Mã cùng thỏi vàng cầm trong tay liền ném vào trên sân cỏ, động tác ấu trĩ đến cực điểm, như cái đùa giỡn tính khí con nít.
A, tức rồi...
Cố Nại cố nén khóe miệng sắp tràn ra ý cười, hướng Nam Vinh Kỳ hô, "Tôi nói đùa với anh! Đồ vật của anh tôi không thèm!"
Y cũng không quay đầu.
Cố Nại bĩu môi, đi tới nhặt lên Ngọc Mã và thỏi vàng có giá trị không nhỏ lầm bầm một câu, "Lòng dạ hẹp hòi."
Trong lúc hoảng hốt, hắn cảm thấy được chính mình thật giống như ở trong mơ đã nói qua lời này.