Edit: Sên
Beta: Thuyền Trưởng Thuyền Lá
***
Đại quân Lỗ quốc đã tiến đến dưới thành Khánh An sát biên giới Ninh quốc, cuộc chiến Lỗ - Ninh hết sức căng thẳng.
Ninh quốc bị Chiến thần Nam Vinh Kỳ dọa đến mức nghe tiếng đã sợ mất mật, tự biết không địch lại nên không dám ứng chiến, đành từ trên thành Khánh An đổ nước xuống để nước đông lại thành một lớp băng dày cộp. Nếu bên kia muốn cưỡng ép công phá khó tránh khỏi thương vong. Bởi vậy đã giằng co mấy ngày, kéo càng lâu càng là bất lợi với Lỗ quốc.
Tôn Diệu Quang quấn chăn bông ngồi trên giường, vắt hết óc suy nghĩ, cuối cùng hắn đã nghĩ ra một ý tưởng tuyệt vời.
"Nguyên Nhi! Mau chóng gọi tướng quân đến!"
Không bao lâu, Nam Vinh Kỳ chậm rãi đi vào, "Chuyện gì?"
Tôn Diệu Quang hưng phấn vỗ tay xuống giường, "Lại đây ngồi, ta nghĩ được cách hạ thành Khánh An rồi!"
Hắn kiêu ngạo hất cằm, như đang chờ được tán thưởng.
"Biện pháp gì?" Một thời gian ngủ cùng giường với nhau, Nam Vinh Kỳ quả thực đã thân thiết hơn với hắn rất nhiều, tự nhiên như không ngồi cạnh Tôn Diệu Quang.
Tôn Diệu Quang thuận thế nhấc chăn mềm, bọc luôn tướng quân vào, "Trên người ngươi lạnh quá."
Nam Vinh Kỳ cũng đã quen sự quan tâm của hắn, thản nhiên tiếp nhận, thành thật mặc hắn dùng chăn cuốn quanh mình, lại hỏi một lần, "Biện pháp gì?"
"Hướng dòng nước chảy."
Nam Vinh Kỳ nghĩ một chút liền rõ ràng, "Ngăn nước?"
Tôn Diệu Quang còn độc hơn hắn nhiều lắm, "Hạ độc."
——————————————————
Võ lâm Trung Nguyên, bách gia chỉnh tề, Diệp thị cầm đầu, xưng bá giang hồ.
Mà gia chủ nhà họ Diệp có trưởng tử Diệp Nhượng Hoài, từ nhỏ tư chất đã rất cao, được gia tộc coi trọng, tỉ mỉ bồi dưỡng, lại được tám nhánh huynh đệ nâng đỡ, phong quang vô hạn. Diệp Nhượng Hoài trời sinh ngạo mạn, cũng trời sinh chính nghĩa, trong mắt không dung được một hạt cát. Hắn một thân bạch y, cưỡi ngựa cầm kiếm, ghét ác như kẻ thù, tại giang hồ nghe tiếng xa gần, có lời rằng, "Nhẹ nhàng như Diệp sinh, như thái dương ở hướng đông", có thể tưởng tượng được Diệp Nhượng Hoài phong thái tao nhã đến cỡ nào.
Cho nên Triệu Quan mới sống chết nhất định phải khiến cho Nam Vinh Kỳ diễn nhân vật này.
Cái hấp dẫn người khác nhất ở võ hiệp chính là mâu thuẫn giữa chính tà với yêu hận tình cừu. Giáo chủ Xuân Thu giáo Lục Sanh một lòng tu bàng môn tà đạo, giết người vô số, võ lâm người người phải trừ diệt. Nhưng từ trước đến giờ Lục Sanh đều là thần long thấy đầu mà không thấy đuôi, người gặp qua nàng đều chết vô cùng thê thảm. Bởi vậy thậm chí không có người nào biết Lục Sanh là nam hay là nữ, chỉ biết Lục Sanh ngông cuồng hư vinh, mỗi khi giết chết một hiệp khách trong chốn giang hồ có chút địa vị đều khắc lên trán thi thể hai chữ Lục Sanh.
Ma đầu như vậy tất nhiên là đáng ghê tởm, tất cả mọi người đều cho là như vậy, nên dù cho gặp ngay trước mắt cũng không thể nào nhận ra khuôn mặt trời sinh tươi cười của Lục Sanh. Nàng mặt mày cong cong, cười rộ lên hai má sẽ lộ ra hai lúm đồng tiền, mang theo một chút tính trẻ con đáng yêu hoạt bát.
Vì hai lúm đồng tiền này, chọn được người cho vai phản diện là chuyện khó càng thêm khó.
"Vinh Kỳ, cái này còn cần cậu xem thế nào. Trong kịch bản Diệp Nhượng Hoài vừa nhìn thấy Lục Sanh đã có hảo cảm với nàng, xem như muội muội, cho nên cậu thấy người nào hợp mắt cậu thì chúng ta sẽ chọn người đó luôn." Triệu Quan vừa xuống lầu vừa nói.
"Anh cũng không phải không biết tôi bị mù mặt."
"Dựa vào cảm giác ấy, thực ra hai người bọn họ đều là đồng loại, tùy cậu chọn, cậu vui là được." Từ lúc có một tỷ rơi vào trên sổ sách, Triệu Quan rất thiên vị và che chở Nam Vinh Kỳ, tuy nhiên sự thiên vị này chỉ dừng lại đến trước khi chụp ảnh quay phim mà thôi. Đối với điện ảnh, Triệu Quan cực kỳ khắt khe so với bất kể người nào.
Nơi chọn diễn viên là phòng Kịch bản ở Học viện Hí kịch ở thủ đô. Lúc Nam Vinh Kỳ và Triệu Quan đẩy cửa vào, trên sân khấu đã có hai cô bé đứng ngay ngắn, một người mặc váy màu hồng phấn, tóc dài mềm mại xõa ra trên vai, một người mặc váy màu trắng, buộc bím tóc đuôi ngựa, cả hai người đều cười với Nam Vinh Kỳ.
Nhưng sự căng thẳng trong ánh mắt lại nặng thêm.
Đến trước mặt họ, Triệu Quan nói với các cô, "Mỗi người sẽ diễn thoại qua một lần cảnh sơ ngộ cùng Diệp Nhượng Hoài."
Cô gái váy hồng phấn mở miệng trước, âm thanh hơi non nớt, mà bản lĩnh lời kịch vô cùng tốt, ngữ khí nhẹ nhàng mềm mại, "Tiểu nhị, lau lại cái bàn này mau lên, mặt bàn còn dính mỡ này! Làm bẩn bạch y của người ta thì làm sao đây ~"
Cô nàng nói xong thì lui về phía sau một bước, cười nhìn về phía cô gái mặc váy trắng.
Cô thứ hai có vẻ căng thẳng hơn, cô cúi đầu hít sâu một hơi, âm thanh so với người trước lanh lẹ chút, "Tiểu nhị, lau lại cái bàn này mau lên, mặt bàn còn dính mỡ này! Làm bẩn bạch y của người ta thì làm sao đây?"
Cùng là một câu nhưng ý tứ khác biệt một trời một vực. Váy hồng phấn đóng vai Lục Sanh là nhằm vào Diệp Nhượng Hoài, đang nhạo báng Diệp Nhượng Hoài, mà váy trắng đóng vai Lục Sanh, là dùng thiện ý với tiểu nhị để ngụy trang chính mình.
Khó trách mấy người đạo diễn với biên kịch chẳng biết chọn ai.
Nam Vinh Kỳ giơ tay, chỉ về váy hồng phấn, "Chọn cô này đi, tôi không thích tóc thắt bím đuôi ngựa."
Nhìn thấy tóc thắt bím đuôi ngựa khiến Nam Vinh Kỳ nghĩ đến La Hân Nhiên.
Cô gái phấn váy gọi là Nguyễn Nhị, năm nay đã năm hai Học viện Hí kịch Thủ đô khoa Biểu diễn. Biết mình được tuyển chọn vào vai nữ chính của đạo diễn Triệu Quan cũng không kích động lắm, cô bình tĩnh cũng một phần nghĩ Nam Vinh Kỳ sẽ chọn cô, dù sao tố chất tâm lý của cô tương đối tốt.
Diễn viên và đoàn phim đã chuẩn bị đầy đủ. Tiếp đến chính là hóa trang, quay chụp poster quảng cáo, nghi thức khởi động máy.
Trước kia khởi động máy làm nghi thức bái thần là do sợ máy móc trục trặc, dùng vải đỏ che lên máy chụp hình trấn tà, mà hiện tại làm một nghi thức đơn giản, chonj một ngày lành trời đẹp tổ chức đại hội động viên đoàn kịch, đồng thời thông báo truyền thông bộ phim này đã khai mạc.
Nghi thức khởi động máy ở ngay tại nơi quay 【 Tuổi xế chiều 】, cơ sở điện ảnh Hải Thành là một khu sông nước cổ trấn, cách không xa so với khu hai đoàn kịch 【 Bà cốt 】, chỉ có hai con đường.
Cố Nại là xem vòng bạn bè của Triệu Quan mới biết được chuyện này.
Triệu Quan: Tuổi xế chiều! Thuận lợi! Tắt mic!
Dưới phần bình luận là những lời khen và lời chúc, Cố Nại cũng bình luận một câu, không gì hơn là một lời chúc cát tường.
Sau đó, hắn nhận được phản hồi của Triệu Quan.
Triệu Quan: [liếc mắt cười]
Cố Nại nhìn cái biểu tình kia, nhìn cả buổi cũng không rõ là bên kia có ý gì.
Không bao lâu sau thì hắn hiểu rồi.
"Cố Nại! Cậu đoán nam chính đoàn kịch sát vách kia là ai!" Hồng Ảnh đạp giày cao gót bước nhanh tới trước mặt Cố Nại, bộ dạng như nữ sinh muốn buôn dưa lê vậy.
"Em không đoán." Cố Nại nắm điện thoại di động ở trong tay xoay vòng vòng, trông như không hề cảm thấy tò mò chút nào về sự thấy thố của Hồng Ảnh.
Nhưng trong lòng thì có đó.
Trái ngang thay một khi hắn lộ ra biểu tình rất muốn biết, Hồng Ảnh sẽ không nói cho hắn biết dễ dàng như vậy.
"Là cậu fan hâm mộ đó!"
Cố Nại dừng tay, "Ý chị là Nam Vinh Kỳ á?"
"Cái gì mà Nam Vinh Kỳ, anh ta là Vinh Kỳ." Thấy Cố Nại không hứng thú lắm, Hồng Ảnh cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Lúc nãy cô nhìn thấy Vinh Kỳ, trong đầu nghĩ ngay ra thuyết âm mưu nên mới kinh ngạc và kích động như vậy, bây giờ suy nghĩ lại một chút, không thể nào.
Nghĩ ra cái thuyết âm mưu này không chỉ có mình cô, còn có Mao Mao "Nam Vinh Kỳ... Không, Vinh Kỳ? Cho nên y vẫn luôn nói mình là fan Cố Nại, không phải để tạo độ hot đi? Chẳng trách Triệu Quan lúc đấy chuyển phát Weibo cái video tự biên tự diễn nọ!"
Hồng Ảnh phủ nhận, "Không thể nào, em không biết đâu, cái cậu Vinh Kỳ đó tặng Cố Nại nguyên một con ngựa bằng ngọc, trị giá hơn hai mươi triệu đó!"
Tại chợ đêm lần đó Cố Nại tận mắt nhìn thấy, hắn biết không phải là tự biên tự diễn, cũng không hề cảm thấy Nam Vinh Kỳ nói mình là fan hắn chỉ để tăng độ hot. Hắn tự luyến tự cho là Nam Vinh Kỳ chạy đến nơi này làm phim... là vì hắn.
Nghĩ đến ngày đó lúc Nam Vinh Kỳ rời đi bảo rằng ngày khác gặp, Cố Nại nở nụ cười, "Ừ, không thể nào."
Biết rõ nội tình rồi thì tự nhiên sẽ cho là không thể nào mà thôi.
Nhìn thấy truyền thông cho lộ ra tin 【 Tuổi xế chiều 】 khởi động máy, đông đảo quần chúng ăn dưa lại não bổ ra càng nhiều thuyết âm mưu, tỷ như áo sơ mi lam từ lúc mới bắt đầu vốn chính là một hồi âm mưu lăng xê từ lâu rồi.
【 Tới đây tới đây coi nào, ai nói Nam Vinh Kỳ không phải người trong giới đã tự vả mặt hay chưa? 】
【 Cho nên hai cái video kia đều là lăng xê nhỉ? Vinh Kỳ kia có kỹ năng diễn xuất rất tuyệt bổng nha [ nôn mửa ] 】
【Thủ đoạn tuyên truyền mới ha, cơ mà xem ảnh thì có vẻ không tệ lắm đâu, Vinh Kỳ xác thực rất soái, bạch y tung bay, tôi có chút động lòng rồi [ đầu chó ] 】
【 Lầu trên đang tấu hài sao, bức ảnh này khét lẹt thành thế rồi. 】
【 Được không nói, trình độ hiện tại của Triệu Quan chỉ được như này, nghe chừng hết thời rồi. Tôi tuyệt đối không đi xem Tuổi xế chiều, lãng phí tiền tài với nhân sinh của tôi. 】
Có độ hot là chuyện tốt, nhưng tuyệt đối không thể lan đến gần danh dự của mình trong ngành điện ảnh được, vì vậy Triệu Quan rất nhanh vội đưa ra lời giải thích và thanh minh trên Weibo.
Triệu Quan: "Lần thứ nhất lúc thấy Vinh Kỳ, cậu ta mặc một thân quần áo thể thao, ngồi trong mái đình ở công viên cùng bố tôi chơi cờ vây, bình tĩnh thong dong làm 30 năm cờ vây của cha tôi thua thảm hại. Giây phút ấy, nhân vật Diệp Nhượng Hoài này ngoài cậu ấy ra không thể nào là ai khác nữa. Sau đó thấy được video của cậu ấy trên mạng, tôi đã quyết định có quỳ xuống gọi bố cũng phải khiến cậu ấy nhận diễn Diệp Nhượng Hoài.
"Tuy rằng tôi rất không muốn thừa nhận, thế nhưng quả thật là tôi xin Vinh Kỳ tham gia đóng phim, không có tiền trả cát xê, tôi xao động cậu ấy, tôi nói phòng bán vé dễ dàng đạt hai tỉ, cho cậu ấy hai phần trăm, Vinh Kỳ vẫn bình tĩnh, cậu ấy trả lời tôi, cậu ấy không thiếu tiền.
"Vinh Kỳ không-thiếu-tiền xem trọng bộ phim Tuổi xế chiều này vì cậu ấy tin tưởng tôi, tin tưởng Tuổi xế chiều, cho nên đầu tư một trăm triệu, may mà gặp được cậu ấy, Tuổi xế chiều mới có thể thuận lợi khởi động máy.
"Về phần cuối cùng vì sao cậu ấy lại diễn Diệp Nhượng Hoài, có hai nguyên nhân: Một, tôi nói nếu như cậu ấy không diễn, sẽ đem một trăm triệu đều thường; Hai, tôi nói trường quay này cách chỗ Cố Nại rất gần...
"Nói chung là, xin mọi người hãy tin tưởng tôi, Tuổi xế chiều chắc chắn sẽ trở thành sự kiện quan trọng trong nền điện ảnh võ hiệp Trung Quốc."
Bài viết này vừa ra là một cú lật ngược tình thế, nhóm bình luận trên mạng chia thành hai thái cực.
【 Trời ạ, Vinh Kỳ lại là người đầu tư! Cao, phú, soái, lại có bản lĩnh, mỗi ngày thể dục buổi sáng, còn biết chơi cờ vây. Mẹ ơi người này cũng yêu thích Cố Nại giống tui! Yêu thích Cố Nại thật sự là một chuyện rất có phong cách đó! 】
【 Theo đuổi idol cảnh giới tối thượng, tui quỳ! 】
【 Tôi vẫn luôn rất yêu thích tiểu thuyết võ hiệp với phim truyền hình. Mấy năm gần đây đều không có người quay, ủng hộ Tuổi xế Chiều! Võ thuật Trung Quốc nên được phát dương quang đại! 】
【 Không có cách nào thay thế được Diệp Nhượng Hoài... Thật giống như đang bảo không tìm được một người nào như Vinh Kỳ vậy. 】
【 Ấy ấy ấy, chỉ có một mình tôi cảm thấy là người nào đó chơi phiếu? Triệu Quan xong cơm òi. 】
【 Hẳn là sự kiện quan trọng, bối rối ghê hồb. Căn bản là bây giờ không ai quay võ hiệp nên ông đương nhiên cho là sự kiện quan trọng, quay đi quay đi, nhưng mà vẫn chưa tới được trọng tâm đâu. 】
【 Mẹ nó lại còn võ hiệp, ông xem coi có phim võ hiệp nào mà nam chính còn trắng hơn cả nữ giới thế kia không? 】
【 Soái? Đôi mắt kia vừa nhìn đã biết là phẫu thuật thẩm mỹ, mũi mà không nâng bố trực tiếp phát sóng cảnh ăn shit luôn. 】
Lúc này Nam Vinh Kỳ trắng hơn nữ giới đang đau khổ trong phòng hóa trang.
Y không thích bôi cái gì lên mặt, cực kì ghét, lần thử trang thứ nhất cũng vì vấn đề này mà giãy dụa quá trời, "Chỉ có con gái mới trang điểm!"
Nam Vinh Kỳ vốn là rất soái, nhưng lên hình vẫn cần phải tân trang khuôn mặt chút, không thể không trang điểm được.
Nam Vinh Kỳ cực kì quật cường thà chết chứ không chịu khuất phục, giằng co hồi lâu với chuyên gia trang điểm, mãi đến tận khi Triệu Quan đi tới nói, "Cố Nại cũng là nam, cậu ta cũng hoá trang, có bị cái gì đâu, cậu là cái đồ thẳng nam ung thư."
Cố Nại cũng hoá trang?
"Vậy làm đi."
Sâu trong thẳng nam ung thư nọ là GAY khí...
"Được rồi, chuẩn bị quay chụp!"
Phần diễn của Nam Vinh Kỳ là phút thứ mười của phim, mở đầu phim là Diệp Nhượng Hoài nghèo túng thê lương lúc về già với Diệp Nhượng Hoài từ nhỏ đến lớn trong một chuỗi ống kính, lúc Nam Vinh Kỳ xuất hiện, cũng là khoảng thời gian nổi bật nhất, kiêu ngạo nhất trong cuộc đời Diệp Nhượng Hoài, ngay cả khí trời cũng sáng sủa hẳn ra.
Màn diễn này là tiếp trước ống kính, Nam Vinh Kỳ múa kiếm trong rừng trúc.
Thầy chỉ đạo võ thuật ngồi ở trên băng ghế nhỏ nhếch miệng ngây ngốc mà nhìn Nam Vinh Kỳ.
Mẹ ơi, chắc con thất nghiệp quá!
Nam Vinh Kỳ cầm kiếm như đưa thân vào chiến trường cát vàng đầy trời, giữa hai lông mày mang theo một luồng khí tức tiêu điều, kiếm thế cực nhanh vèo vèo xé gió, thợ chụp ảnh cách y rất gần cảm giác mình nghe được âm thanh kiếm đâm vào ngực, không khỏi tay run một cái.
"Dừng một chút, ống kính lung lay! Còn có Diệp Nhượng Hoài, thu liễm một chút đi, động tác rất đẹp, cơ mà sát khí nặng quá đó."
"Tôi có thu liễm mà..." Nam Vinh Kỳ có chút vô tội.
Triệu Quan cười, hắn mười phần mong đợi thời điểm Nam Vinh Kỳ toàn bộ thả ra, thật là hình ảnh có vô vàn lực sát thương, "Vậy thì thu liễm thêm một chút nữa."
Quay xong múa kiếm là cảnh đánh tay không, Diệp Nhượng Hoài tay không đối trận với mười mấy diễn viên phụ cầm đao.
Diễn viên phụ đóng võ đều là người luyện võ, coi thường nhất khoa chân múa tay, trước khi chụp ảnh đầu lĩnh Trương Kiến còn cố ý nói cho người dưới nương tay lại, không được thương tổn người ta, có chút xem thường Nam Vinh Kỳ.
Nam Vinh Kỳ đánh giá đoàn người vai võ phụ, khóe miệng hơi nhếch lên.
Rốt cục có thể khởi động gân cốt một chút rồi.
Cảnh quay vừa dứt, vai võ phụ người kêu khổ thấu trời, đau bỏ mẹ ấy, từng cú đấm thấu thịt, căn bản không dùng được oai đã có thể đánh bay ra ngoài, "A —— tôi phải đi bệnh viện!"
Triệu Quan kinh hỉ, rõ ràng là Nam Vinh Kỳ còn có thực lực hơn so với tưởng tượng của hắn, hạ quyết định, "Này quay lại đi!"
Nam Vinh Kỳ không am hiểu ống kính, Triệu Quan xuất thân nhiếp ảnh dứt khoát tự mình ra tay đi theo y quay chụp, "Đến đến đến, đùa nhau à! Vai võ phụ của các người không ổn rồi, mười mấy người đánh một người còn bị đánh thành như vậy!"
Những người thủ vai võ phụ vừa nghe lời này, từng người từng người càng thêm liều mạng, nghiến răng nghiến lợi muốn cho Nam Vinh Kỳ biết sự lợi hại, nhiều lần đem nơi quay phim biến thành sân luyện võ, đương nhiên, cuối cùng đều nằm bò trên mặt đất.
Lần này hiệu quả tốt gấp vạn lần so với trước, một đường lia máy đến cùng sảng khoái tràn trề. Triệu Quan hết sức hài lòng, cười không ngậm mồm vào được, "Quá mẹ nó đã, hai phát đã qua!"
Trương Kiến nhếch miệng nhe răng.
Có điều chịu thôi, bố ai quay nổi đến lần thứ ba chứ!
Nam Vinh Kỳ đi tới, đưa tay đỡ hắn dậy, "Không sao chứ?"
Trương Kiến trong nháy mắt một mặt chân chó lắc đầu, "Không có chuyện gì không có chuyện gì! Cậu thật lợi hại!"
Sau khi buổi quay chụp kết thúc, Triệu Quan cố ý cho mấy anh em vai võ phụ mấy bao lì xì lớn, "Mấy anh khổ cực rồi."
Sau đó lúc diễn sẽ phải đổi vai võ phụ khác, dù sao loại diễn cận cảnh này rất dễ bị lộ.
Trương Kiến dẫn đầu mười mấy anh em vai võ phụ trơ mắt nhìn Triệu Quan, "Đạo diễn, chúng tôi ngày mai vẫn muốn đến."
...
Phần lớn phần diễn của Nam Vinh Kỳ quay vào ban ngày, khi trời tối thì y sẽ kết thúc công việc, mà đoàn kịch Bà Cốt đều diễn vào ban đêm, buổi tối quay chụp khá nhiều, điều này làm cho Nam Vinh Kỳ rất vui vẻ.
Triệu Quan rảnh rỗi tìm người, dự định mời Nam Vinh Kỳ với mấy diễn viên cơm nước. Được biết được trời vừa tối Nam Vinh Kỳ đã chạy sang khu số hai, có chút bất đắc dĩ, "Quả thực là fan não tàn."
Lúc Nam Vinh Kỳ đến trường quay Bà Cốt cũng là lúc Cố Nại đang diễn, hắn ngồi trên băng ghế, hai chân bắt chéo, bộ dạng như thể hoa hoa công tử, "Ta thật muốn biết, đây là con đường quỷ gì, lại dám ở dưới mí mắt tiểu gia mà tác quái."
Đạo diễn đoàn kịch Bà Cốt hô một tiếng, "Quỷ ra ngoài rồi!"
Cố Nại vèo một cái nằm trên mặt đất, thân thể vê thành một đoàn, run cái không ngừng.
"Ha ha." Nam Vinh Kỳ cười khẽ.
Ừm, đoàn kịch này tương đối thú vị đó.