Nhĩ Đàm Luyến Ái Vi Hà Bất Án Sáo Lộ Lai

Chương 7

Hai người sau khi xác định quan hệ, Tô Thừa là người nằm dưới, thế nhưng y nhìn thấy Cố Diễn mang vẻ mặt cô dâu nhỏ ủy khuất bị chơi đến hỏng, cảm giác sâu sắc rằng mình chiếm tiện nghi hắn. Người ngoài nhìn vào có lẽ cũng không nghĩ khác, mặt Tô Thừa có chút trung tính, xinh đẹp không phân biệt rõ giới tính. Chính là tính cách quá thô hán, thô đến nổi khiến người khác lo lắng. Cũng là mặc quần đùi đi ra ngoài lấy thức ăn, tóc không quản để luộm thuộm, chỉ có điều Cố Diễn chưa từng nhìn thấy mặt hỏng bét này của y thôi.

Hai người mất lý trí qua một lần, ánh mắt Cố Diễn luôn mang ủy khuất khiến trong lòng Tô Thừa hoảng loạn, khiến lòng y ngứa ngáy, không sa sút. Lần đó nghe bạn cùng phòng nói chuyện phiếm, nói cùng bạn gái nói chuyện đã lâu mà còn chưa làm gì, người khác cười nhạo sao tiến độ yêu chậm thế, bạn cùng phòng giáp thể hiện mình là nam nhân tốt, muốn xác định mình có thể chịu trách nhiệm với người khác mới đi tới bước cuối cùng.

Tô Thừa vô cùng chịu dẫn dắt, y cũng là trên đầu môi nói sẽ chịu trách nhiệm với Cố Diễn, thế nhưng biểu lộ đều chưa từng có.

Tô Thừa liền đi tìm tòi hai mươi cách sinh viên thường dùng để biểu lộ.

Trình tự áp dụng gặp phải một chút phiền toái, thế nhưng coi như dễ dàng giải quyết, Cố Diễn không ở ký túc xá, cũng may nhà trọ của hắn có sân thượng.

Tô Thừa suy nghĩ biện pháp chuồn êm vào, dưới đất ngoài sân thượng đặt một vòng nến, làm thành một trái tim, bản thân đứng ở giữa tim. Bên cạnh dẫn nguồn điện, một vòng đủ loại bóng đèn nhỏ nhiều màu sắc. Cố Diễn lúc nhận tin của y vô cùng khó hiểu, đã là buổi tối, sân thượng cũng không có đèn, Cố Diễn không xác định mà kêu tên Tô Thừa.

Sau đó ánh đèn sáng lên. Tô Thừa quỳ xuống dưới vòng nến kia gảy đàn ghita hát bài tình ca Cố Diễn thích nhất, “Cố Diễn! Ở cùng một chỗ với tôi đi!”

Kết quả đương nhiên là Tô Thừa ở trên sân thượng bị đè,

Cố Diễn mắt đỏ ngâu gọi tên y, nội tâm Tô Thừa nhũn như muốn hòa tan.

Không biết làm sao trên khuôn mặt thuần lương của Cố Diễn như một thiếu nữ thỏ trắng bé nhỏ mơ mộng về chuyện tình yêu, dưới quần thì còn hơn cầm thú, áo khoác Tô Thừa lót trên đất, mình lại bị Tô Thừa ấn giữ vững tư thế nằm úp sấp quỳ. Trong vòng cây nến kia ánh lửa chập chờn lóe, Tô Thừa nức nở cầu xin hắn nhẹ một chút, cảm giác mình giờ phút này mình như con dê nhỏ bị hiến tế.

Sau khi mây mưa xong, Cố Diễn ôm Tô Thừa trở về nhà của mình.

Được người này thổ lộ, Cố Diễn kỳ thực đột nhiên có chút thấp thỏm.

Lần trước hai người ở phòng hắn làm loạn, vẫn là say rượu mất lý trí. Lần này hai người tỉnh táo, Cố Diễn mở cửa phòng ngủ ra, có chút sợ sệt Tô Thừa phản ứng, sợ y nhìn thấy giấy dán tường nhìn cây anh đào hồng phấn cùng dra trải giường hình Sailor Moon sẽ ghét bỏ mình. Hắn tuy rằng giả bộ không quan tâm chuyện gì xảy ra, thế nhưng bất an hai tay xoắn vào nhau đã bán đứng nói lên hắn đang căng thẳng.

Hắn chính là tâm thiếu nữ, thích đồ màu hồng nhạt mềm mại. Trước khi gặp được Tô Thừa hắn luôn cảm thấy toàn thế giới không ai hiểu cũng không sao, hắn cũng không muốn hiểu rõ thế giới. Thế nhưng sau khi gặp được Tô Thừa hắn bắt đầu lo lắng, nếu Tô Thừa không thích thế giới của hắn, hắn nên làm sao đây.

Tô Thừa bị dáng vẻ như vậy của hắn đâm vào tim, Cố Diễn bình thường luôn đóng vai một lão bản lạnh như băng không thể ở chung, hắn khẳng định không vui vẻ.

Cố Diễn giống như không cần thiết chút nào nói: “Dra trải giường, nếu em không thích, có thể đổi.” Tra cứu kỹ càng mang theo chút ý tứ lấy lòng.

Tô Thừa không để ý eo đang đau đớn mệt mỏi, lập tức kiên quyết nằm lên, tạo dáng thủy thủ mặt trăng, quát lên “Ta thay mặt mặt trăng đến tiêu diệt ngươi!”

Cố Diễn sững sờ, đôi mắt cong cong nhiễm một chút ý cười.

Tô Thừa cũng cười rộ lên, thật sự như một vị thiên thần, y rất yêu thương Cố Diễn, nhẹ giọng nói: “Em không muốn tiêu diệt anh, em muốn thay mặt mặt trăng đến yêu anh.”

Một lời đã nói ra, nhưng lại chân thật vô cùng.

Cố Diễn nhào tới, liền nằm lên tư thế của y.

Dra trải giường đến cuối cùng vẫn phải thay đổi, bởi vì mặt thủy thủ mặt trăng dính tinh dịch của hai người.

Cố Diễn nhìn dra trải giường bị mình lam bẩn, trong lòng rối như tơ vò nghĩ đặc biệt nhiều, nghĩ đến mặt đỏ rần.

Tô Thừa yên lặng che mặt, y đã bắn không nổi, Cố Diễn vẫn như điên mà thoải mái đỉnh động eo. Mỗi lần đều phải liều chết đâm vào chỗ kia.

Tô Thừa bị hắn đè lên không có chỗ trốn, mỗi lần muốn bảo không muốn Cố Diễn liền tới hôn hắn, cuối cùng hắn chỉ có thể bất lực mà nức nở. Hai điểm trên ngực bị gặm cắn đến ngứa ngáy, môi cũng bị làm cho sưng lên. Cố Diễn đem hai chân y để lên bả vai, nhìn chằm chằm mặt Tô Thừa, thật giống như muốn ăn sạch người trước mặt này, mỗi lần ra vào đều mang theo khoái cảm vô tận, kích thích Tô Thừa cũng nhanh không chịu được: “Nhẹ một chút… A, không muốn, không muốn nơi đó…”

Cố Diễn thật sự nhẹ một chút, đem mình rút ra hết, Tô Thừa không nhịn được, ưỡn ngực đưa hai quả quả sưng tấy vào trong miệng hắn, “Anh tiến vào… Nha nha, Cố Diễn, anh tiến vào, trùng điệp, đè em.”

Cố Diễn đặc biệt nghe lời mà trùng lên.

Tô Thừa bị bức không chịu được, hoàn toàn không biết mình đang động tình nói cái gì.

Lại bị làm thêm một lần, Cố Diễn áp sức vào sau lưng y, hai người mỗi một tấc da thịt đều khớp nhau. Tô Thừa sảng khoái không nhịn được tay muốn nắm lấy dra trải giường, Cố Diễn đưa tay qua, chậm rãi mười ngón tay nắm chặt nhau. Liền trong thân thể y bắn một lần.

Tô Thừa không có chút khí lực nào, thế nhưng nhìn thấy Cố Diễn cao hứng cùng thỏa mãn, Tô Thừa vốn muốn ôm trách cứ hắn, ngẫm lại tay cuối cùng đưa qua nhu nhu tóc hắn, dùng đầu đỡ đầu hắn, hai người chóp mũi đụng chóp mũi, Cố Diễn chủ động hôn y một cái, hai người đối diện hồi lâu, bỗng nhiên đồng thời bật cười.

Rất thích. Cũng rất may mắn.
Bình Luận (0)
Comment