Mã Minh Viễn không nghĩ tới câu nói vô ý của mình lại làm cho Thẩm Tuệ An biến sắc như vậy, lại càng không ngờ rằng nàng ta đột nhiên lại vung roi lên, bỗng chốc hắn chợt sửng sốt, chỉ ngơ ngác nhìn roi da đang bay về phía mình.
Hai má đã cảm nhận được tiếng xé gió của roi da, Mã Minh Viễn theo bản năng nhắm mắt lại, trong lòng thầm kêu xong đời, khuôn mặt tuấn mĩ này của hắn chắc hẳn sẽ bị hủy, sau này không biết làm sao để gặp người khác.
Mọi người xung quanh thấy thế thì kinh hô lên, nhưng roi da trong tay Tuệ An đột nhiên thay đổi phương hướng, đánh sang chỗ cây cỏ phía bên má phải của Mã Minh Viễn.
Cây cỏ bị đánh trúng văng tung tóe, những bông tuyết trên cây rơi lả tả xuống đất.
Biến cố này khiến mọi người đều cảm thấy kinh ngạc, không biết tại sao Tuệ An lại đổi ý, chuyển hướng của roi, ngay cả Mã Minh Viễn cũng không nghĩ đến.
Tuy rằng hắn cảm thấy chỗ thái dương bị roi xẹt qua có hơi rát nhưng cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất vẫn bảo vệ được khuôn mặt của hắn, xem ra tiện nữ này còn biết chừng mực.
Hạ nhi ở một bên nhìn cũng thở phào một hơi, nhưng trong lòng lại nghĩ không biết tại sao tiểu thư lại thay đổi hướng của roi da như vậy, mắt thấy roi đã chuẩn bị trúng mặt nhưng cuối cùng lại thay đổi, đúng là quá giỏi.
Chỉ có Tuệ An mới hiểu rõ, một roi kia hoàn toàn không phải nàng đổi hướng mà là có ngoại lực đánh vào, thế nên mới khiến cho roi da trật hướng, mà ngoại lực kia chính là một viên đá nhỏ, lực của nó còn làm cho cánh tay nàng đến bây giờ vẫn hơi run run.
Tuệ An thấy Mã Minh Viễn không có việc gì thì lúc này mới quay đầu nhìn về phía cuối đường mòn, đại khái ở chỗ cách đây ba trăm thước xuất hiện một người một ngựa, người nọ vô cùng cao lớn, ngồi thẳng tắp trên lưng ngựa.
Những bông tuyết càng lúc rơi càng nhiều, một người một ngựa kia như muốn dung nhập vào màn tuyết trắng làm cho người ta cảm thấy hắn thật cô độc.
Một trận gió thổi qua, tuyết trắng bị cuốn bay lên nhiều hơn khiến cho Tuệ An nhìn không rõ bóng dáng của người nọ, chỉ cảm thấy một tầm mắt vô cùng lợi hại đang nhìn chằm chằm mình, làm cho cả người nàng rùng mình một cái.
Người này đột nhiên xuất hiện ở đó nhưng nàng lại không hề phát hiện ra. Tuệ An dám khẳng định biến cố lúc nãy là do hắn gây nên.
Ở khoảng cách xa như vậy, lại trong không gian tràn ngập tuyết bay mà hắn chỉ phi một viên đá nhỏ đã đánh trúng roi da thì nội lực phải rất mạnh, nhãn lực tốt và tính toán chuẩn xác mới có thể làm được!
Vậy người kia là ai?!
Tuệ An không hiểu nên có chút lo lắng, một khắc cũng không muốn ở lại nơi này nữa.
Nàng vốn không muốn làm Mã Minh Viễn bị thương, mới vừa rồi chẳng qua nhất thời tức giận, cũng may người nọ kịp thời ra tay ngăn cản. Tuy Tuệ An không cảm kích hắn nhưng cũng thở phào nhẹ nhõm. Trừng mắt nhìn Mã Minh Viễn đang ngây ngốc đứng đó rồi hừ lạnh một tiếng, sau đó nàng mới vung roi lên, con ngựa dưới thân kêu lên một tiếng rồi phóng về phía trước.
Cách người nọ càng lúc càng gần, không biết vì sao tim Tuệ An lại đập nhanh hơn, nàng có thể cảm nhận được ánh mắt của hắn dừng ở trên người nàng một chút rồi mới dời đi.
Mắt thấy chuẩn bị đến gần người hắn thì Tuệ An không nhịn được đưa mắt nhìn qua, người nọ dường như cũng quay lại, hai người cùng lúc chạm mắt với nhau.
Bốn mắt nhìn nhau, Tuệ An lúc này như rơi vào trong một dòng sông, người nọ có đôi mắt cực kì trong trẻo, tuy ánh mắt kia nhìn nàng không dời nhưng Tuệ An cảm thấy giống như không có gì cả, đôi đồng tử sâu thẳm đó vẫn an tĩnh như lúc đầu.
Tuệ An bất tri bất giác thả chậm tốc độ, diện mạo của người nọ cũng càng ngày càng rõ ràng.
Thân hình hắn rất cao, mặc một bộ quần áo màu lam có viền hoa văn là những áng mây, bên hông đeo một cái sừng tê giác có điểm xuyết một viên bạch ngọc, mũ trùm đầu như lông hồ ly đang bay trong gió đón tuyết.
Mái đóc đen nhánh dùng một cây trâm ngọc bích cố định, cây trâm kia nhìn có vẻ rất tốt, bị tuyết phủ lên thì trở nên trong suốt óng ánh, tóc mai chỉnh tề như đao cắt. Da thịt trắng như băng tuyết, lại phảng phất như ngọc thượng hạng, tinh tế trơn nhẵn khiến cho người ta muốn chạm vào.
Hắn có một khuôn mặt ngũ quan góc cạnh rõ ràng giống như điêu khắc, vầng trán cao và rộng, chân mày kiếm, sóng mũi cao ngất, khóe môi hơi nhếch lên tỏ vẻ rất lợi hại, mỗi một cái chớp mắt đều cho thấy sự lạnh lùng, đây giống như là một người chỉ huy nghiêm túc lạnh lùng.
Nhưng đường cong của chiếc cằm kia và đôi mắt hoa đào lại dễ dàng triệt tiêu đi ngũ quan lạnh lùng, điều này khiến cho người ta nhìn vào chỉ cảm thấy đây là một người dịu dàng trong sáng.
Mà khi nhìn vào đôi mắt hoa đào đó, đôi mắt trong sáng thanh tao như ngọc thì sự lạnh lùng và dịu dáng mới vừa rồi sẽ không còn nữa, mà chỉ cảm thấy người này phảng phất giống như có thể nhìn thấu lòng người, làm cho người khác sinh ra bất an.
Không thể nghi ngờ, đây là một nam tử quá mĩ mạo, khiến cho người nhìn quen đệ nhất mĩ nam Lý Vân Sưởng như Tuệ An cũng phải nhìn đến ngây người. Cho đến khi người nọ cảm thấy khó chịu phải nhíu mày thì Tuệ An mới phục hồi tinh thần, hai gò má khô nóng, xấu hổ cúi đầu.
Nhưng vừa mới cúi đầu thì nàng lại thấy đánh mất khí thế, vì thế lại ngẩng mạnh đầu lên, hung hăng trừng mắt liếc người nọ, hừ lạnh một tiếng rồi vung roi quất ngựa chạy đi.
Thoáng nhìn thấy vó ngựa của mình làm tuyết bay lên bám hết vào người hắn, khiến hắn phải lấy hai tay hươ hươ trước mặt, không biết vì sao Tuệ An lại cảm thấy thoải mái, khóe môi liền nhấc lên.
“Thẩm Tuệ An, việc hôm nay ta sẽ không để yên cho ngươi đâu!”
Khi Tuệ An vung roi chạy xa rồi thì Mã Minh Viễn mới từ trong sợ hãi hốt hoảng phục hồi lại tinh thần, hắn sờ hai má, chỉ cảm thấy chỗ thái dương hơi đau, đưa tay lên nhìn xem thì thấy máu đã chảy đầm đìa.
Hai mắt Mã Minh Viễn lặp tức bốc hỏa, nhìn chằm chằm bóng dáng đã đi xa của Tuệ An rống lớn, ngữ điệu đã có chút can đảm.
Nghe ở phía sau truyền đến tiếng hét lớn, Tuệ An càng cảm thấy thoải mái, giống như mọi sự phẫn hận, đau xót, bất an… trong mấy ngày nay đều tan biến.
Bỗng chốc nàng cảm thấy sau khi sống lại thì vui vẻ và khuây khỏa hơn, rốt cục không nhịn được mà khóe môi nhếch lên, cao giọng cười khanh khách, giọng cười thanh thúy giống như chuông bạc giữa núi rừng buổi sáng, tung bay như những bông tuyết khắp sơn cốc, làm cho người ta vừa nghe liền có thể dễ dàng nhận thấy chủ nhân của giọng cười này vô cùng vui vẻ đắc ý.
“Chết tiệt, tiểu tử Sa Nhị Hổ đó dám lừa ta! Nói cái gì mà nữ nhân ở kinh đô người người đều đoan trang hiền thục, cái rắm, mới vừa rồi lão tử nhìn thấy một tiểu nương tử còn hung dữ hơn nữ tặc ở Tây Sơn! Điêu ngoa, quá là điêu ngoa! Mới vừa rồi nếu không phải nhờ tướng quân thì khuôn mặt của tiểu tử kia chắc đã nở hoa rồi.”
Khi Tuệ An đã mang theo Hạ nhi cao chạy xa bay thì nam tử mặc lam y ở ven đường mới giục ngựa lên hai bước, thế nhưng ở phía sau hắn vẫn còn một người một ngựa nữa.
Người này bộ dạng cao lớn thô kệch, khuôn mặt dài với bộ râu xồm, nhìn không ra là bao nhêu tuổi, chỉ có đôi mắt đen bóng lóe ra kim quang lợi hại, hắn mặc một bộ quần áo vải thô của võ sĩ, trời lạnh như vậy mà lại không mặc áo choàng, nhìn hắn giống như một tên thổ phỉ chuyên giết người cướp của.
Người này mới vừa rồi đứng khuất ở cái bóng của tảng đá, lại bị nam nhân áo lam che mất, hơn nữa mỹ nam tử kia tồn tại quá mạnh mẽ khiến cho Tuệ An không chú ý tới sự tồn tại của đại hán này.
Khi Tuệ An đi xa rồi thì đại hán mới nhìn theo bóng lưng hai người và dùng một giọng Sơn Bắc rất nặng nói chuyện với nam tử tuấn mỹ.
Nam tử tuấn mỹ vẫn không quan tâm tới nhưng hắn không để ý mà tiếp tục nói: “Tuy rằng tiểu nương tử này điêu ngoa nhưng tiếng cười coi như dễ nghe, khuôn mặt cũng xinh đẹp, được hơn những tiểu thư trông có vẻ bệnh tật chúng ta gặp trên đường.”
Nam tử tuấn mỹ như đã quen với giọng điệu nói chuyện của đại hán, nghe vậy cũng chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn nói: “Đại Hồng, không phải ngươi rất sùng kính Phượng Dương Hầu phủ Thẩm Cường sao? Vị Thẩm Cường này chỉ còn lại duy nhất một ngoại tôn nữ, nếu ta đoán không nhầm thì người đó chính là nữ nhân vừa rồi.”
Hán tử gọi là Đại Hồng kia lặp tức sửng sốt trợn mắt, quay đầu nhìn lại phía cuối đường nhưng Tuệ An đã biến mất tự lúc nào. Đại Hồng không nhịn được ha ha cười nói: “Ha ha, thì ra là hổ nữ của tướng môn. Tiên pháp tốt! Ta nói sao nàng ấy có đảm lượng hơn người, dám trừng mắt đối kháng với tướng quân, hóa ra là huyết mạch của Thẩm lão Hầu gia. Nữ tử tốt! Nữ tử tốt nha!”
Mới vừa rồi còn nói là nữ nhân điêu ngoa vậy mà giờ phút này lại biến thành nữ tử tốt, người mình quan tâm thì đều là tốt còn không quen biết thì đều là sai. Nam tử tuấn mỹ cũng biết đến tật xấu này của Triệu Đại Hồng nên không tranh cãi với hắn, nhíu mày từ chối cho ý kiến, giơ roi giục ngựa chạy như bay về phía trước.
Triệu Đại Hồng giục ngựa đuổi theo, khi hai người đi qua đám người Mã Minh Viễn thì thấy vài gã thủ hạ đang vây quanh hắn, ba chân bốn cẳng giúp hắn xử lý vết thương, nam tử tuấn mỹ như một trận gió cuốn lướt qua, nhưng Triệu Đại Hồng thì thoáng thả chậm tốc độ, tò mà nhìn về phía Mã Minh Viễn.
Thấy Mã Minh Viễn đang tức giận la hét đám người giúp hắn lau miệng vết thương, rồi lại quất một roi vào một tên dẫn ngựa khiến hắn lảo đảo, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của một quý công tử.
Mới vừa rồi Triệu Đại Hồng hắn và tướng quân dùng một viên đá nhỏ ngăn cản Tuệ An quất một roi về phía Mã Minh Viễn, lúc ấy hắn còn tưởng Tuệ An là một nữ nhân ngoan độc, muốn hủy diện mạo của người khác. Nhưng hiện tại hắn lại vô cùng chán ghét bộ dạng công tử nhà giàu cậy thế khinh nô của Mã Minh Viễn, hắn càng cảm thấy một roi đó của Tuệ An thật quá đúng, mới vừa rồi đúng là tướng quân quá mức rảnh rỗi, khiến cho tên tiểu bạch kiểm này thoát nạn.
Nghĩ như thế thì Triệu Đại Hồng không khỏi hung hăng trừng mắt liếc nhìn Mã Minh Viễn một cái.
Mã Minh Viễn quất một roi vào một tên thủ hạ, đang muốn đá văng thêm một gã nữa rồi leo lên ngựa, nhưng vừa ngẩng đầu lên thì thấy Triệu Đại Hồng đang trừng mắt nhìn hắn.
Đôi mày rậm của Triệu Đại Hồng nhướng lên, hai mắt như chuông đồng, vẻ mặt dữ dằng, vốn đã như hung thần ác sát, nay lại trừng mắt lên thì như quỷ đòi mạng. Mã Minh Viễn nãy giờ hoàn toàn không để ý tới còn có người khác trên đường, nay đột nhiên lại xuất hiện một gương mặt như vậy, khiến hắn sợ tới mức hai chân mềm nhũn, vội vàng lùi về phía sau hai bước.
Nhìn thấy bộ dáng đáng khinh như vậy của hắn, Triệu Đại Hồng lặp tức cười ha ha, giơ roi quất ngựa, một trận gió cuồn cuộn thổi lên rồi nghênh ngang rời đi.