Vạn Tự Hạng, quý phủ Hộ bộ Thượng thư Đỗ Liêu, Phúc Xuân viện.
Đỗ phu nhân cả người áo đơn màu nho trên mặt thêu hoa Mẫu Đơn bằng tơ vàng, phối với áo cánh cùng màu, trâm ngọc cắm vào búi tóc đen kiểu Vân Tông của bà ta, nhắm mắt lười biếng tựa vào ghế thái sư lót vải nhung.
Bà ta năm nay đã xấp xỉ năm mươi, chăm sóc vô cùng tốt, mặc dù khóe mắt đã có vài nếp nhăn li ti, nhưng ngũ quan vẫn còn xinh đẹp như lúc còn trẻ, dung nhan tinh xảo, có thể thấy được đôi mắt to điềm đạm đáng yêu của Đỗ Mĩ Kha là được di truyền từ bà ta.
Đỗ Mĩ Kha đứng ở sau ghế thái sư nhẹ nhàng xoa bóp bờ vai cho bà ta, cười nói: “Mẫu thân càng nhìn càng trẻ, thật giống như tỷ tỷ Kha nhi.”
Đỗ phu nhân nghe vậy cười, khẽ ngước mắt liếc nữ nhi một cái: “Ngươi chỉ biết dỗ mẫu thân vui vẻ.” diễn&đàn@lê*quý#đôn
“Nữ nhi nói thật, thời gian qua nữ nhi vào Phượng Dương Hầu phủ quả thực...... Nữ nhi lo lắng đến mức xuất hiện cả nếp nhăn, hôm qua lại một đêm nữa không ngủ được, mẫu thân coi, mắt người ta có quầng thâm rồi này, mẫu thân không thương con sao.” Nét mặt Đỗ Mĩ Kha tủi thân tựa đầu đến trước mặt Đỗ phu nhân, ý chỉ nhờ lớp son phấn dày này mới che được quầng thâm của mắt.
Đỗ phu nhân nhìn nàng ta, con ngươi hiện lên sự đau lòng, ngưng cười nói: “Bây giờ có thể trách ai?! Tổ tiên Tôn Hi Tường chẳng qua chỉ được làm tiểu quan lục phẩm, tuy năm đó đỗ Thám hoa, nhưng cũng là một tiểu tử nghèo, lại ở rể nhà Phượng Dương Hầu. Nương thật không biết hắn có cái gì tốt, con lại liều chết đi theo hắn! Nương ngăn cản con, con lại dám trao thân cho hắn, khiến cho khuê danh bị hủy, cuối cùng mờ mịt ngần ấy năm, làm cho cha con bị bệnh nặng một thời gian, suýt nữa đã cắt đứt quan hệ phụ tử với con. Sao nương có thể sinh ra một đứa con ngu xuẩn như vậy chứ! Không nói đến bản thân con chịu nhiều khổ cực, hiện giờ ngay cả tiểu Từ cũng đi theo con chịu uất ức, con nói xem con có thể trách ai đây?!”
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy vội vàng tỏ vẻ hối hận, chua xót nói: “Lúc ấy cũng không biết sao mà bị mê hoặc như thế. Cuối cùng nếu không được, có phụ thân làm chỗ dựa con cũng có thể làm bình thê...... Dù sao thói đời cởi mở, Công chúa đáng kính còn có thể cưới Phò mã khác đấy, huống chi Thẩm Thanh đó chẳng qua là một thôn phụ quê mùa sinh ra tiện nữ hồ ly.”
Thấy Đỗ phu nhân không ủng hộ nhìn mình, Đỗ Mĩ Kha vội ngưng, nhưng lại nói thêm: “Hiện tại nữ nhi biết sai rồi, mấy năm nay nữ nhi coi như đã gánh lấy kết cuộc thảm hại, nay đã như vậy, nương người giúp con khuyên nhủ phụ thân, giúp nữ nhi đi, bây giờ nữ nhi quá thực tính không ra...... Nếu ngay cả phụ thân và nương cũng không giúp con, vậy nữ nhi...... Đời này sẽ không có nhà mẹ đẻ để nương nhờ, ai cũng có thể ức hiếp ......”
Đỗ phu nhân thấy nàng ta nói xong nước mắt đã chảy xuống, rốt cuộc vẫn là thịt trên người mình cắt ra, lập tức không nỡ, thở dài vỗ về tay Đỗ Mĩ Kha, nói.
“Không nghĩ tới Thẩm Thanh là một người thô kệt lại có thể sinh ra nữ nhi khôn khéo như vậy, chuyện phù chính con đừng nóng vội, cho dù nàng ta có thông minh nhưng chẳng qua cũng chỉ là một con nhóc mười mấy tuổi thôi, lại không được Tôn Hi Tường thương, sao có thể đấu thắng con? Con chỉ cần dỗ ngọt Tôn Hi Tường, hơn nữa còn nghĩ cách để các phu nhân quý tộc từ từ tiếp nhận con, những thứ khác nương sẽ nói với phụ thân con. Phụ thân con là người lãnh đạo trực tiếp của Tôn Hi Tường, hắn sẽ không dám bạc đãi con. Còn có, phương thuốc nương tìm cho con con có dùng không? Sớm ngày sinh con trai mới là đứng đắn, không có nhi tử con hao tổn tâm tư cuối cùng cũng chỉ làm giá y cho người khác!”
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy cũng nín khóc, tinh thần suy sụp, sắc mặt khó coi, nhiều năm như vậy sau khi nàng có Tôn Tâm Từ thì mất tin tức luôn. Mà Tôn Hi Tường mỗi ngày đều đến Phù Vân Hạng của nàng, nhưng bụng nàng vẫn không có, sao nàng có thể không biết tầm quan trọng của việc có con trai chứ? Nhưng mà cho dù nàng gấp đến phát bực nhưng bụng vẫn không có động tĩnh.
Nhiều như vậy năm, nhiều lần Tôn Hi Tường đều hỏi việc này.
Nàng nhớ rõ trước kia Tôn Hi Tường đối xử rất tốt với mình, có lần nguyệt sự của nàng bị trễ. Tôn Hi Tường phấn khích đến mấy ngày cũng chưa chịu trở về Phượng Dương Hầu phủ, mỗi ngày đều ở bên cạnh nàng, nhưng không tới vài ngày đã có trở lại, lúc ấy sắc mặt Tôn Hi Tường lặp tức thay đổi, một thời gian dài không xuất hiện ở Phù Vân Hạng, sau đó người kia lại tới, nhưng trong phủ Phượng Dương Hầu lại thêm một người thông phòng là Ngân Liên!
Trước giờ Tôn Hi Tường chưa từng như vậy, nhưng từ đó về sau hắn không còn thành thật nữa, thậm chí còn không rõ ràng với nha đầu bên cạnh nàng.
Nghĩ đến điều đó, nhớ lại hôm qua nhìn thấy Ngân Liên, cơ thể mềm mại không xương đó, Đỗ Mĩ Kha đã thấy ngực thở không ra hơi.
Năm đó nàng hoài thai Tôn Tâm Từ ngay lúc đi theo Tôn Hi Tường, Đỗ Thượng thư thỉnh chỉ xin cho nàng làm bình thê, không nghĩ tới bình thê còn chưa được làm, ngược lại rước lấy một đạo ý chỉ trách cứ của Thái hậu, khiến nàng lập tức thành trò cười trong kinh thành.
Khoảng thời gian đó nàng rất khổ sở! Vì không chăm sóc tốt cơ thể nên khi sinh Tôn Tâm Từ làm nguyên khí bị tổn hại, kế đến lại thương tâm nôn nóng, không nghỉ ngơi tốt trong thời gian ở cử. Sau này mặc dù điều trị đã nhiều năm nhưng cũng không thấy hiệu quả.
Nhưng đại phu nói, cơ thể nàng không sao, nàng không phải không thể sinh, nhưng hắn lại nhân việc này không ngừng quyến rũ nữ nhân khác...... Đỗ Mĩ Kha càng nghĩ càng giận, càng nghĩ càng oán, lại nhớ tới hôm qua Tôn Hi Tường bởi vì sợ ảnh hưởng tiền đồ mà bỏ qua chuyện của mình, chốc lát khuôn mặt đã có chút vặn vẹo.
Đỗ phu nhân không chú ý đến nàng ta, thấy nàng ta đã một lúc lâu mà vẫn chưa mở miệng, cho rằng nàng ta đang đau lòng, thở dài một tiếng, an ủi nói: “Con cũng đừng sốt ruột, con còn trẻ, còn nhiều cơ hội, tiếp tục điều trị cho tốt, không chừng có thể có. Chẳng qua con nên theo dõi, không thể để cho những nữ nhân khác trong phủ có con trước, chuyện này mới là quan trọng nhất, con đừng có mà không biết phân biệt nặng nhẹ, sẽ bị tổn thất nặng đấy.”
Lúc này Đỗ Mĩ Kha mới hoàn hồn, con ngươi thoáng hiện lên sự âm độc, tiếp theo mặt mày rạng rỡ nói: “Nương người yên tâm, nữ nhi hiểu rồi.”
Nàng lập tức lại nghĩ đến cái gì đó, ngưng cười, nghiêm nghị hỏi: “Nữ nhi nghe nói Công chúa Tĩnh Mẫn Thái hồi kinh, đúng không ạ?”
Đỗ phu nhân dường như không nghĩ tới Đỗ Mĩ Kha lại đột nhiên nhắc tới vấn đề này, hơi sửng sốt nói: “Ừ, hôm qua phụ thân con mới nói có gặp bà ở trong cung, con hỏi bà để làm gì?”
Đỗ Mĩ Kha nghe vậy ánh mắt sáng ngời, cười nói: “Tốt quá mẫu thân, người có thể giúp nữ nhi tìm hiểu hoạt động của Thái công chúa trong hai ngày này được không? Nữ nhi có chỗ dùng.”
Đỗ phu nhân thấy nàng không nói cũng không hỏi nhiều, chỉ gật đầu, nhìn đồng hồ cát trên bàn, xua tay nói: “Được rồi, đừng nắn nữa, người này tuổi cao xương cứng rắn, nắn thế nào cũng không biết mệt. Nương sẽ giúp con hỏi một chút, tìm hiểu tin tức cho con. Hôm nay cũng đã trễ rồi, con nhanh trở về đi, phụ thân con sợ là lại không trở về dùng bữa, con không cần đợi, con mang nhân sâm và nghiên mực Đoan Khê* qua đây, ta sẽ đưa cho phụ thân con xem, ông ấy cũng biết con có hiếu. Con cứ yên tâm, hiện giờ không thể so với lúc ở bên ngoài phủ, trở về trễ không chừng bọn nô tài đê tiện đã sắp đặt con cái gì đó rồi.”
(*): Một loại nghiên mực nổi tiếng sản xuất ở vùng Đoan Khê, huyện Cao Yếu, tỉnh Quảng Đông, Trung Quốc.
Đỗ Mĩ Kha nghe lại cười, nói: “Ai nói lung tung nữ nhi lặp tức rút đầu lưỡi của hắn, nương người nghỉ ngơi, nữ nhi đi về trước đây.”
Hôm sau, Tuệ An mang theo Đông nhi và Xuân nhi ra khỏi Dong Lê viên theo thường lệ đụng phải Tôn Tâm Từ ở cửa lớn. Tuệ An nghĩ trên đường phải đối mặt với gương mặt giả tạo này của Tôn Tâm Từ, tránh không khỏi buồn bực trong lòng, nhưng trời hôm nay rất lạnh không thể cưỡi ngựa đi đường vòng đến trường.
Thực ra có thể bảo quản gia lập tức chuẩn bị xe ngựa, nhưng Tuệ An vừa mới tới nên cảm thấy nếu mình đem xe ngựa tới lại càng chứng tỏ là mình đang luống cuống, cho nên lại bảo nàng nhường xe ngựa lại cho Tôn Tâm Từ, trong tư tưởng Tuệ An nghĩ sẽ không qua được trở ngại này rồi.
Thôi, dù sao Tôn Tâm Từ cũng không vui khi nhìn thấy nàng, các nàng càng trông lại càng ghét nhau, ai cũng không được thoải mái.
Ai ngờ còn chưa chờ Tuệ An đi đến trước mặt Tôn Tâm Từ, nàng ta đã cười nói: “Thật may đại tỷ tỷ đã đến, tiểu Từ vẫn chờ đại tỷ tỷ cùng nhau xuất phát đây. Hôm qua tiểu Từ chiếm xe ngựa của đại tỷ tỷ, làm hại đại tỷ tỷ phơi tuyết cưỡi ngựa, trong lòng tiểu Từ khó chịu suốt một ngày. Hôm nay, muội sợ đại tỷ tỷ vẫn còn phải đi đường vòng, nên xin phụ thân chuẩn bị cho một chiếc xe ngựa, đại tỷ tỷ nhanh lên xe đi.”
Đông nhi nghe xong toàn thân bốc khói!
Nào là nói nàng ta chiếm xe ngựa cô nương, hại cô nương phơi tuyết! Đây rõ ràng là ám chỉ cô nương không muốn ngồi cùng xe với nàng ta, còn nói cái gì sợ hôm nay cô nương vẫn còn phải đi đường vòng, rõ ràng chính là ám chỉ Tuệ An bài xích thứ muội!
Còn có, Chu tổng quản làm việc như thế nào, chuyện chuẩn bị xe ngựa cho Tôn Tâm Từ, cho dù do lão gia phân phó nhưng cũng nên lặp tức báo cho cô nương một tiếng, vậy mà lại hoàn toàn giấu giếm, quả thực đáng giận!
Tuệ An nghe vậy nhìn ra ngoài cửa, quả nhiên thấy phía trước hai chiếc xe ngựa đỗ song song nhau, nàng cười lạnh trong lòng.
Hay cho Chu Bảo Hưng ngươi, đúng là có tiến bộ, xem bổn cô nương sau này làm sao trừng trị ngươi!
“Đa tạ sự quan tâm của muội muội.” Tuệ An không nói nhiều, bỏ lại một câu rồi mang theo Đông nhi hai người bước ra cửa phủ, Tôn Tâm Từ cũng vội mang theo hai nha hoàn trước một bước đi lên chiếc xe ngựa cũ nát.
Tuệ An thấy nàng ta cướp xe vẫn không nói lời nào, chỉ híp mắt, cũng lên xe.
Suốt đường đi không nói chuyện, khi hai người đến Quốc Tử Giám đúng lúc Lưu Thanh Thanh cũng từ trên xe ngựa nhà mình bước xuống, nhìn thấy Tuệ An và Tôn Tâm Từ ngồi xe ngựa khác nhau, vô cùng ngạc nhiên gọi Tôn Tâm Từ.
“Sao lại ngồi trên hai chiếc xe thế này, Phượng Dương Hầu phủ các ngươi thật đúng là kỳ lạ.”
“Đại tỷ tỷ thích nghỉ ngơi ở trong xe, ta sợ quấy nhiễu đại tỷ tỷ, nên xin phụ thân cho ta một cổ xe ngựa khác.”
Ngay lúc Tuệ An muốn xuống xe, thì nghe đằng sau truyền đến tiếng nói chuyện của Lưu Thanh Thanh và Tôn Tâm Từ, giọng điệu Tôn Tâm Từ tràn ngập nhút nhát và băn khoăn, giống như rất tủi thân vậy. Cho dù không quay đầu lại xem, nhưng Tuệ An có thể suy đoán giờ phút này nàng ta chắc chắn đang dùng một vẻ mặt nhát gan nhìn mình, ngầm kích thích Lưu Thanh Thanh ra oai.
“Có phải nàng ta không muốn ngồi chung xe với ngươi không? Thật là......”
“Thanh Thanh tỷ đừng nói thế, chính xác là do tiểu Từ chủ động muốn như vậy...”
Tuệ An hoàn toàn không cảm thấy bất ngờ trước màn trình diễn này, ở trước cửa phủ thấy Tôn Tâm Từ cướp chiếc xe cũ kĩ kia, nàng đã đoán được nàng ta định giở trò gì rồi.
“Cô nương, thực đáng giận! Nhìn nàng ta giống tiểu tức phụ chưa kìa, không biết còn tưởng rằng chúng ta ngược đãi nàng ta lắm. Ghê tởm, ta phải đi qua nói rõ ràng cho mọi người biết!” Đông nhi thở hổn hển trừng mắt Tôn Tâm Từ đang giả bộ tủi thân sau lưng Lưu Thanh Thanh, nói xong bèn muốn xông tới tranh luận.