Nhi Nữ Hầu Môn

Chương 32

Editor: thuyvu115257

Giây lát sau một chiếc xe chở tù được áp tải từ trong đại trong quân chạy ra, không cần nghĩ cũng biết người trong xe chắc chắn là Quốc vương Đông Khương Quốc – Bác Thác Ngạn, lầu trên lầu dưới lập tức xôn xao, thậm chí Tuệ An còn nghe được dân chúng đã có chút kích động chửi ầm lên ở phía bên dưới.

Kế tiếp là một số lễ nghi phiền phức của quần thần, từ bên đây hoàn toàn không nghe được gì, lúc này tâm trạng mọi người mới từ từ bình phục lại.

Cái nhìn lúc nãy, dường như đã tiêu hao hết tinh thần của Tuệ An, hiện tại nàng cảm thấy cả người vô lực, chỉ mong sao đại quân hãy mau đi vào thành, nàng sẽ được trở về nghỉ ngơi.

Sau khi sống lại nàng cũng từng nhiều lần nghĩ tới Lí Vân Sưởng, vốn tưởng rằng bản thân đã nghĩ thông suốt, gặp lại hắn tuy không đến mức sẽ lạnh nhạt ung dung, tâm như chỉ thủy*, nhưng ắt có thể bình tĩnh nhã nhặn, lại không ngờ tới..... Rốt cuộc Tuệ An cũng chờ được lễ tế và khao quân hoàn thành, từng nhóm đại quân bắt đầu vào thành. Tuệ An vốn cho rằng chỉ có thể ở trên lầu quan sát, nhưng ai ngờ dưới lầu đột nhiên truyền đến một trận tiếng hoan hô, tên sai vặt Bách Minh của Văn Tư Tôn tới thông báo, Hiền Khang đế hạ lệnh người sẽ cùng ăn mừng với dân chúng, gỡ bỏ nêm phong ở các tuyến đường chính, chỉ để Ngự Lâm quân duy trì trật tự hai bên đường, phòng ngừa dân chúng vì kích động mà kinh động đến thánh giá.

(*)Tâm như chỉ thủy 心 如止水 (xīn rú zhǐ shuǐ), nghĩa là Tâm (心, xīn) tĩnh như ”nước lặng” chỉ thủy (止 水, zhǐ shuǐ), mô tả một tâm thái tĩnh lặng thanh thản, ngay cả trong hoàn cảnh sóng to gió lớn và hoàn toàn bất động trước những cảm xúc bình thường của con người.

Nhóm quý nhân trong Thường Âm lâu đã bắt đầu nhao nhao chạy ra ngoài, đám người Tuệ An cũng đi xuống lầu chen lấn đứng trên lề đường chờ đại quân vào thành.

Vẫn như cũ Ngự Lâm quân dẫn đường, tiếp theo là Long liễn của thánh thượng, kế đến là xe tù áp giải Quốc vương Đông Khương quốc, đại quân đi cuối cùng.

Đến phần nghi thức Hoàng gia, dân chúng hai bên đường đều đồng loạt quỳ xuống, Tuệ An cũng quỳ theo, chẳng qua nhịp tim lại càng lúc càng nhanh, bởi vì nàng biết Lí Vân Sưởng luôn đi cùng với Hiền Khang đế. Nghĩ đến lát nữa hắn sẽ đi ngang qua trước mặt, Tuệ An không tiền đồ phát hiện hai tay mình hơi run rẩy.

“Giải cứu bệ hạ, giết chết cẩu hoàng đế, các dũng sĩ Đông Khương, giết!”

Long liễn của Hoàng thượng ngày càng đến gần, tinh thần Tuệ An cũng càng lúc càng hoảng hốt. Song, ngay khoảnh khắc nàng mất tập trung từ phía xa đột nhiên truyền đến một tiếng thét dài, giọng nói khàn khàn bén nhọn tựa như dây đàn bị đứt, giống như muốn xé rách cổ họng.

Giọng nói này làm thân thể Tuệ An run lên, nàng ngẩng đầu thì lại trông thấy một đám người giả dạng dân chúng đang quỳ trong đám đông đột nhiên lao ra, bọn họ rút ra vũ khí không biết có từ đâu, loan đao chói lọi gặp người liền chém, mang theo một mảnh mưa máu cùng với tiếng kêu thảm thiết điên cuồng đuổi theo hướng Hoàng thượng.

Tình thế này, dáng dấp đó, những người này rõ ràng đều là tử sĩ của Đông Khương quốc!

Mọi thứ xảy ra quá mức đột ngột, tiếng kêu thảm thiết rất nhanh đã bị tiếng thét chói tai đến tận trời áp chế, dân chúng bắt đầu rối loạn, la hét chạy trốn khắp nơi. Đường phố lập tức giống như bị nổ tung, hỗn loạn cả lên. Cho dù Ngự Lâm quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, giờ phút này vẫn tránh không khỏi có chút lộn xộn.

“Hộ giá!”

Người đầu tiên phản ứng kịp là Tần vương Lí Vân Sưởng, hắn hét lớn một tiếng, giục ngựa vọt tới phía trước Long liễn chỉ huy Ngự Lâm quân vây xung quanh Hiền Khang đế che chở chặc chẽ đến mức một giọt nước cũng không lọt.

Đám tử sĩ nhìn thấy máu tanh càng thêm điên cuồng, liều mạng xông về phía Hoàng thượng. Tức khắc Ngự Lâm quân liền hợp thành một bức tường kiên cố bảo vệ ngài ấy lui về phía sau.

Sắc mặt Hiền Khang đế âm u, đẩy tổng quản thái giám Toàn công công đang che ở trước người ra, đứng ở trên xe lạnh lùng nhìn chằm chằm về hướng đám tử sĩ Đông Khương, phẫn nộ quát.

“Giết cho trấm! Một người cũng không tha!”

“Hoàng thượng, thỉnh Hoàng thượng giữ gìn long thể, tạm thời theo hạ thần lánh xa nơi này ạ.” Vẫn luôn kệ cận bên cạnh, Tể tướng tiền triều Văn Quốc An thấy Hiền Khang đế không để ý đến long thể và tình huống nguy hiểm như thế lập tức bước lên phía trước can gián.

Đúng lúc một mũi tên nhọn gào thét bay qua má phải Hiền Khang đế suýt nữa đã bắn trúng ông, vẻ mặt đám đại vây quanh Long liễn sợ tới mức trắng bệch, đều quỳ xuống đất khóc lóc khuyên Hiền Khang đế rời đi.

Lúc này Hiền Khang đế đã bị chọc cho nổi giận, không để ý đến bọn họ, chỉ đỏ mắt hung ác nhìn chằm chằm phía trước, hét lớn một tiếng: “Đi dẫn Quốc vương Bạt Thác Ngạn của Đông Khương quốc lại đây cho trẫm!”

“Hoàng Thượng, vì sao Đông Khương quốc lại muốn diệt Quốc vương của họ? Những tử sĩ đó hoàn toàn không có ý cứu Bạt Thác Ngạn. Quyết định của Hoàng thượng lúc này chỉ khiến bọn hắn càng thêm điên cuồng. Chẳng qua là một đám chuột nhắt, không xứng đến gần long thể, thỉnh Hoàng Thượng vì tấm lòng lo lắng của chúng đại thần mà tạm thời di giá, nơi này cứ giao cho hạ thần và Thất hoàng tử xử lý, mọi chuyện chắc chắn sẽ được giải quyết ổn thỏa.” Quan Nguyên Hạc từ trong hàng ngũ phía sau vọt lại đây, hắn dừng cạnh Long liễn xoay người xuống ngựa, quỳ xuống đất chờ lệnh, giọng nói lạnh nhạt mà nghiêm trang.

“Thỉnh phụ hoàng yên tâm, nhi thần nhất định sẽ giết hết bọn tặc nhân này! Phụ hoàng, long thể là gốc rễ của quốc gia, nghìn lần mong phụ hoàng lấy long thể làm trọng ạ!” Lí Vân Sưởng cũng vội cúi người chờ lệnh, vẻ mặt lo lắng nhìn Hiền Khang đế.

Hiền Khang đế nghe vậy nhìn hai người, lúc này mới phất tay với Thôi Trạch là thống lĩnh Ngự Lâm quân bảo vệ Long liễn từ từ rút lui.

Nhưng mà tử sĩ Đông Khương quốc ở bên kia vừa trông thấy Long liễn dời đi lập tức điên cuồng lên, một đám giống như được rèn từ sắt, không quan tâm đến cây giáo trong tay Ngự Lâm quân gào thét xông lại đậy, nhìn tư thế đó đúng là không muốn sống nữa, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách đến gần bên này.

Quan Nguyên Hạc tung người lên ngựa, cờ trắng Đại Huy tung bay trên không trung, ngồi vững trên yên ngựa, hắn nhìn ước chừng đám tử sĩ Đông Khương quốc trước mắt, vẻ mặt ngưng trọng, vung tay, quát lạnh một tiếng: “Chuẩn bị cung tên, bắn!”

Lí Vân Sưởng bên cạnh nghe vậy chợt sửng sốt, vội hét lớn một tiếng: “Không được, bên kia còn dân chúng!”

“Thất hoàng tử, vi thần chỉ biết thánh giá là quan trọng nhất! Vả lại nếu để đám tử sĩ đó trốn thoát hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi. Nếu thánh thể có gì bất trắc, điện hạ chỉ có thể là đứa con bất hiếu đệ nhất thiên cổ rồi. Bắn!” Quan Nguyên Hạc dứt lời không chờ Lí Vân Sưởng quyết định, đã giơ cánh tay lên, quyết đoán hạ lệnh.

Mà quân Đông chinh ở phía sau hắn sớm đã giương cung lắp tên, nghe vậy một phút cũng không do dự, tiếng tên xé gió lao đi, lập tức đám người lộn xộn phía trước ngã xuống một mảnh, tiếng kêu thảm thiết vang lên.

Chỉ với một đợt mưa tên mà đã có hơn mười tử sĩ Đông Khương quốc và vô số dân chúng ngã xuống, trong không khí lập tức nồng nặc mùi máu tươi.

Lí Vân Sưởng cũng hiểu Quan Nguyên Hạc nói rất có lý, nhóm tử sĩ Đông Khương quốc đều đang ngụy trang thành dân chúng. Hiện giờ tràng diện loạn thành như vậy, sao có thể phân biệt người nào là giặc, người nào là dân chúng bình thường?

Ngộ nhỡ hắn để lọt người Đông Khương quốc trong đám dân chúng, thừa cơ đến gần phụ hoàng, vậy hậu quả khó có thể tưởng tượng rồi, chỉ còn cách từng bước khống chế tràng diện mới là thượng sách. Hơn nữa hôm nay hắn chịu trách nhiệm an toàn của phụ hoàng, nếu để người xảy ra chuyện, cho dù hắn có chết vạn lần cũng khó có thể thoát tội, chỉ cần nước bọt của người đời thôi đã đủ nhấn chìm hắn rồi!

Nhưng khi hắn chứng kiến dân chúng ngã trong vũng máu, nhìn con dân Đại Huy tay không tấc sắt vui vẻ đến chiêm ngưỡng thánh nhan, hiện tại lại đau dớn ngã xuống, không kiềm lòng được khẽ nhíu mày, bất đắc dĩ nhắm mắt lại.

Mà bên kia Quan Nguyên Hạc đã vung tay lên lần nữa, trong lúc chuẩn bị hạ lệnh, không biết hắn nhìn thấy cái gì lại híp mắt, tạm dừng động tác. Hắn bắt lấy một tên quân sĩ Đông chinh bên cạnh liếc mắt ra hiệu, lúc này mới hạ tay xuống truyền đạt mệnh lệnh.

“Bắn!”

Đồng thời lúc này Tuệ An cũng đang rất hoảng sợ đứng trong trận mưa tên, một tay nắm lấy Văn Cảnh Tâm, tay còn lại bị Tôn Tâm Từ kéo, cả người nhếch nhác, vẻ mặt tràn đầy hoảng hốt.
Bình Luận (0)
Comment