Tuệ An bị y mắng đến nỗi không ngóc đầu lên được, trong lòng vừa oan ức lại khó chịu, nàng biết mặc dù đã tự nhắc nhở mình phải kiềm chế nhiều lắm, nhưng vẫn vô tình bộc lộ tính cách, liều lĩnh tùy tiện.
Kiếp trước nàng được mẫu thân bao bọc chở che có thể nói muốn gì được nấy, là tiểu công chúa của phủ Phượng Dương hầu, khó tránh khỏi tính tình có chút ương bướng, chưa bao giờ phải đắn đo đến hậu quả thế này thế kia, tùy hứng coi trời bằng vung. Mà kết cục thê thảm của nàng kiếp trước có phần lớn nguyên nhân là xuất phát từ bản thân nàng, xuất phát từ cái tính tình manh động đến là ngốc nghếch của nàng.
Nàng chỉ luôn cho rằng là hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha độc ác ích kỷ, nhưng bản thân nàng chẳng lẽ lại không ích kỷ hay sao. Nàng vì thích Lý Vân Sưởng mà bất chấp người ta có bằng lòng hay không, ngày ngày quấn quýt lấy người ta, cuối cùng còn toan tính ép buộc hắn phải cưới nàng. Nàng vì lưu luyến si mê Lý Vân Sưởng, nghĩ những lời Phương mama khuyên răn nhắn nhủ mình là thứ vô bổ dài dòng, mà dần dần sinh lòng ghét bỏ, sau lại nghe lời sàm ngôn đuổi Phương mama ra khỏi Hầu phủ, mới khiến cho tuổi thọ bà ở kiếp trước ngắn ngủi như vậy.
Về sau vào được Vương phủ, nàng lại vì không chiếm được sự yêu thích của Lý Vân Sưởng, vì ghen ghét đố kỵ mà làm khó mỹ thiếp của hắn, lần đó xém chút nữa còn vung roi quất lên khuôn mặt như hoa như ngọc hai mỹ thiếp kia.
Giờ nghĩ lại những mỹ thiếp đó sao mà vô tội đến thế, nàng đâu khác gì Đỗ Mỹ Kha, rõ ràng là tiểu thư khuê các, có biết bao lựa chọn tốt hơn mà cứ một mực thích đi quyến rũ nam tử đã có gia đình, còn chẳng biết xấu hổ lấy cớ chân tình chân ý rêu rao khắp nơi. Mấy mỹ thiếp kia là Thuần vương tặng cho Tần vương, đó là những con người không thể đi theo một con đường nào khác, chỉ là lễ vật trao qua đổi lại trên tay nam tử, Lý Vân Sưởng muốn sủng hạnh các nàng, các nàng cũng không có lý do cự tuyệt, nạt nộ một nữ tử có thân thế cô đơn đáng thương như vậy chẳng trách lại khiến Lý Vân Sưởng nổi cơn thịnh nộ, chắc hẳn khi đó hẳn phải cảm thấy Thẩm Tuệ An nàng có tâm tư độc địa rắn rết lắm.
Kiếp trước vì sự ngu dốt cùng ích kỷ mà nàng đã trả một cái giá cực kỳ đắt đỏ, bài học ấy đổi lại bằng chính tính mạng của nàng. May mắn là sau khi trọng sinh, nàng đã nỗ lực thay đổi bản thân, nhưng cái tính tình nóng nảy xúc động, ghét ác như thù vẫn nhăm nhe ló khỏi người nàng như cũ, không phải một sớm một chiều là có thể thay đổi được.
Tỷ như vừa rồi, tuy là Khương Hồng Ngọc có ý định khiêu khích trước, nhưng nếu không phải là nàng sống chết ăn thua đủ với nàng ta, không chịu nhượng bộ một phân một tấc. Thì có lẽ Khương Hồng Ngọc cũng sẽ không kêu gọi muội muội cùng nhau ra tay tấn công nàng. Nhưng nếu cứ nhịn nhục cho người sỉ vả, Tuệ An quả thật không chịu được, giờ lại nghe Quan Nguyên Hạc nói năng lạnh lùng như thế, trong lòng Tuệ An vừa uất ức lại mơ hồ, chỉ cảm thấy con người bây giờ của mình chẳng khác nào cái người ngu ngốc lỗ mãng ở kiếp trước. Nhất thời nhớ tới những chuyện xảy ra sau khi nàng sống lại, nàng có thể nhanh chóng chèn ép được hai mẹ con Đỗ Mỹ Kha, có phải toàn dựa vào may mắn thôi phải không?
Là do Đỗ Mỹ Kha không hề đề phòng, ngày đầu tiên vào phủ đã bị nàng bất ngờ đánh úp chèn ép lên đầu, khiến bà rối trí không yên nóng lòng phản kích mình, nên mới tự hại bản thân, mất đi tỉnh táo rèn luyện đã bao năm nay, sau mới làm ra cái chuyện lục soát phủ Thượng thư ngu ngốc đến thế.
Mà nếu không phải vì bà lục soát phủ Thượng thư đúng lúc bới ra chuyện xấu trong nhà, chỉ sợ Vương Ngự sử có muốn cũng không thể tấu Đỗ Liêu một bản nghiêm trọng như vậy, nếu không phải chạm trán sự kiện Đoan môn ngay lúc đó, thêm dầu vào lửa làm Hiền Khang đế tức giận, thì Đỗ Liêu cũng không bị hoàng đế mắng mỏ khiển trách, Đỗ Đại công tử cũng sẽ không bị hoàng đế đích thân giáng tội, và cuối cùng kết quả là Đỗ Liêu chẳng cần cắt đứt quan hệ với Đỗ Mỹ Kha, lại càng không có chuyện Đỗ Mỹ Kha bị đuổi cổ ra khỏi Đỗ phủ.
Tuệ An nghĩ tới những việc này, chỉ cảm thấy từng đợt uể oải cứ siết dần siết dần lấy mình, ép nàng không thở nổi mà đỏ bừng hai mắt, mũi đã bắt đầu sụt sịt khe khẽ, gò má rưng rưng.
Quan Nguyên Hạc thấy mình chỉ nói có mỗi một câu, đã làm cho tiểu nha đầu như một con gà trống hiếu chiến này biến thành một chú sóc nhỏ lạc đường, không khỏi nhíu mày. Thấy trên mặt nàng toát ra vẻ rối rắm cùng khổ sở, không biết tại sao lại nhớ tới tình cảnh gian nan khốn khó của mình khi rời khỏi phiêu bạt nhà thuở nhỏ, cũng từng lộ vẻ yếu đuối ở những nơi tăm tối không cho phép một ai trông thấy.
Tình hình của phủ Phượng Dương hầu hiện nay hắn đã nghe nói qua, phải nói Thẩm Cường đúng là một kỳ tài, ông xuất thân thôn dã, không hề có căn cơ gốc gác, nghe nói khi còn nhỏ chạy nạn đến Ung Châu, dựa vào lừa gạt mà sống qua ngày, ngay cả quê quán mình ở đâu ông cũng không biết. Về sau nhờ vào trộm mộ mà làm giàu, bắt đầu đi từ vị trí thương nhân lên, sau lại vì thời thế loạn lạc trở thành đại vương sơn tặc, lại cũng hùng bá một phương.
Khi Thái Tổ đưa quân tấn công đến Ung Châu thì có chiêu mộ đội ngũ của Thẩm Cường, nhưng cũng chỉ sắp xếp cho ông một chức Mô Kim Hiệu Úy mà thôi, nói thì nghe vẻ vang, chứ thực tế chỉ là cái chức cai quản một toán trộm mộ. May mắn sau đó Thái Tổ phát hiện Thẩm Cường lãnh binh đánh trận vô cùng tài giỏi, từ đó trở đi con đường quan lộ của Thẩm Cường mới được tính là bắt đầu phát triển, từ từ tạo dựng sự nghiệp trở thành một lão tướng quân uy phong tứ phía, được ban hầu phong tước hết đời này sang đời khác.
Vào cái thời loạn lạc khi xưa có ai mà không hy vọng có thể lấy được kho báu để mở rộng lực lượng, củng cố quân lương, mở rộng quân đội. Trước khi Đại Huy kiến triều đã có trên trăm năm loạn lạc hoành hành, khiến cho cái nghề trộm mộ bất kể là công khanh môn phiệt, cho tới bá tánh bình dân, ai ai cũng đua nhau nhảy xổ vào đó, nhưng làm nghề trộm mộ cũng chính là đào xới phần mộ tổ tiên nhà người, là đâm vào huyết mạch của người ta.
Vì sao phủ Phượng Dương hầu lại bị người khinh miệt, vì sao lại bị giới quyền quý trong kinh đồng thời ghét bỏ, còn không phải vì nguyên nhân ấy sao. Muốn đứng vững trong tình thế này đã là quá khó khăn, mà Thẩm Thanh còn qua đời sớm, một nữ nhi nhỏ bé như nàng thì gánh vác cơ ngơi kiểu gì?
Vị phụ thân kia của Thẩm Tuệ An tuy có chút danh tiếng, nhưng theo y thấy cũng chẳng khác nào một kẻ ngu ngốc, e là không hề quan tâm con gái, Thẩm Tuệ An lại không có gia tộc có thể dựa dẫm, mặc dù nắm trong tay một khối tài sản kếch sù, nhưng đối với một tiểu nha đầu như nàng mà nói không khác nào đứa bé ôm vàng bơ vơ một cõi, tuyệt đối chẳng phải chuyện hay ho. Nếu không phải có Thái hậu thường xuyên cho mời tiểu nha đầu này tiến cung hỏi han chăm sóc, còn ban thưởng nọ kia cho nàng, chỉ sợ sớm đã bị gặm không còn mẩu xương.
Quan Nguyên Hạc vừa trầm ngâm suy nghĩ vừa nhíu chặt đôi mày nhìn về phía Tuệ An, thấy nàng tinh thần hoảng hốt, vẻ mặt ỉu xìu thì thở dài một hơi, nói:
“Phụ thân cô không thể trông cậy, mẫu thân mất sớm, không có nhà cậu cũng chẳng có huynh đệ ruột thịt chở che, ngay cả gia tộc để dựa vào cũng không, nếu muốn có được cuộc sống thoải mái tự tại, chỉ bằng vài thủ đoạn tinh ranh khôn lỏi của cô thì không bao giờ đủ. Việc cấp bách lúc này là phải tìm cho được một chỗ dựa vững chắc, chứ không phải suốt ngày lo đấu đá người ta. Hiện ngờ cô đang trong tình trạng tiến thoái lưỡng nan, cho dù là ai cũng sẽ không ngại dẫm đạp thêm cho cô một cước, có quật ngã được một người thì phía sau cũng còn vô số người. Chỉ có một ngày cô đứng lên được một độ cao nhất định, quay đầu nhìn xuống, thì những kẻ đã từng làm khó cô đã chẳng còn tư cách trở thành đối thủ với cô. Cô phải học được cách khôn khéo tránh đi mũi nhọn của địch, hành sự cẩn mật đi là vừa.”
Giọng nói trầm ấm của Quan Nguyên Hạc vang lên bên tai, ban đầu Tuệ An vẫn còn cúi gằm mặt chìm đắm trong không gian suy nghĩ riêng tư mà không kịp phản ứng, đợi tới khi nghe rõ lời y nói thì kinh ngạc không thôi, hai mắt trợn trừng kinh ngạc nhìn thẳng mắt y.
“Cô vẫn nên nghĩ xem làm sao đối mặt với cơn giận dữ của Hoàng thượng trước đi.”
Dựa vào duyên phận vài lần gặp gỡ giữa họ, Quan Nguyên Hạc biết những lời này của y đã đi quá giới hạn, thấy Tuệ An trợn to hai mắt chăm chú nhìn mình, y chẳng thèm để ý, nói dứt lời cũng không chờ nàng đáp lại, đã cất bước mà đi.
Tuệ An đứng nguyên một chỗ hồi lâu, tỉ mẩn sàng lọc lại những lời mới nghe lần nữa, định thần lại thì trước mắt đã không còn bóng người, trên mặt nàng thoáng hiện lên vẻ cảm kích, ngửa đầu cho ánh nắng mặt trời tưới lên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, một lát sau mới mỉm cười ra điều đã biết, cất bước quay trở về noãn các.
Không lâu sau, Hiền Khang đế đã phái Tổng quản thái giám Toàn công công, mang theo một toán thái y đến trang trại, các thái y lại lần lượt chẩn mạch cho Bình vương, xong xuôi mới đưa hắn lên xe ngựa hộ tống về cung. Mà Tuệ An cũng theo khẩu dụ của Hiền Khang đế được truyền vào cung, hiện đang quỳ gối ở Dưỡng Tâm điện chờ Hiền Khang đế xét hỏi.
Đại khái là Hiền Khang đế đã nghe phong phanh sự việc, cho nên tỷ muội Quan Lễ Trân cùng Văn Cảnh Tâm chẳng mảy may liên quan đến chuyện này không bị gọi đến, còn Khương Hồng Ngọc thì đang kinh hãi do ngã ngựa, lại là Bình Vương phi tương lai, nên đương nhiên cũng được đưa về phủ.
Quỳ gối trong Dưỡng Tâm điện lúc này chỉ có vài vị hoàng tử có mặt ở trang trại ban nãy, thêm Quan Nguyên Hạc, Văn Tư Tồn, Tuệ An và Khương Hồng Như.
Hiền Khang đế đi thăm Bình vương trước, mấy người Tuệ An quỳ ở Dưỡng Tâm điện này đã hơn một canh giờ, tới nỗi hai chân Tuệ An đã tê rần, chỉ muốn khụy xuống. Trong điện ngột ngạt cực kỳ, Tuệ An thấy bốn góc đều đứng đầy cung tỳ nội thị, cũng không dám nhìn loạn, quỳ thật ngay ngắn, len lén liếc sang cũng thấy Khương Hồng Như mặt đã trắng bệch, không dám thở mạnh dù chỉ một hơi, còn khốn khó hơn so với mình, thế mới bớt được phần nào lo lắng.
Đang cố gắng nghĩ xem lát nữa Hiền Khang đế có thể sẽ hỏi những câu gì, nàng đã nghe bên ngoài truyền tới một giọng ngân vang:
“Hoàng thượng giá lâm.”
Tuệ An gấp rút cúi đầu, trịnh trọng rạp người hành lễ. Tiếng bước chân uy nghiêm từ từ tới gần, theo tầm mắt Tuệ An có thể thấy một đôi giày đen tuyền thêu chỉ vàng đi qua bên người nàng, nàng đang mải mê nhìn, nào ngờ đôi giày đó đột nhiên dừng ngay trước mặt, vạt long bào thêu rồng vàng uốn lượn cực kỳ tinh xảo, sắc màu chói lóa, uy nghi bệ nghễ lặng lẽ đung đưa trước mắt nàng.
“Tình huống khi đó là thế nào, tại sao đang yên đang lành Bình vương lại ngã ngựa, ngươi nói đi!”
Trên đầu truyền tới một thanh âm nghiêm trang gằn ra từng tiếng, Tuệ An nhất thời hồn bay tứ phía, đợi Toàn công công kêu nàng một tiếng, mới nhận ra là Hiền Khang đế đang hỏi mình, khủng hoảng đến run rẩy, vội vã dập đầu, trả lời:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, lúc ấy ngựa của thần nữ và Minh Hà quận chúa đều bị kinh hãi, thần nữ chỉ một mực chế ngự con ngựa… Chứ không…không nhìn thấy vì sao Bình vương điện hạ lại ngã ngựa.”
Cảm nhận được ánh mắt sắc bén uy nghi đang nhìn vào mình, Tuệ An không dám nói thừa một câu, tim đập dồn dập như trống.
“Vậy ư? Vậy tại sao ngựa của Minh Hà quận chúa và ngươi lại đồng thời bị kinh hãi?”
Nghe thế, Tuệ An lần nữa cả kinh, nàng vốn không hiểu tại sao Hiền Khang đế lại hỏi nàng đầu tiên, lúc này nghe hoàng đế nói vậy, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng đế đang nghi ngờ nàng cũng tham dự trong đó, muốn mưu hại cả Minh Hà quận chúa hay sao? Nghĩ vậy trên trán đã nổi lên một tầng mồ hôi dày đặc, trong lòng khẽ chuyển, cuối cùng quyết định nói thật:
“Hồi bẩm Hoàng thượng, là do thần nữ có chút hiểu lầm với Minh Hà quận chúa, khi chơi mã cầu thần nữ cùng Minh Hà xảy ra xích mích không vui, nên mới khiến ngựa hai bên bị kinh hãi. Lúc ấy Khương Nhị cô nương cũng có mặt, ngựa của nàng cũng vậy.”
Mặc kệ thế nào, ngàn lần không thể dính tới chuyện Bình vương bị thương dù chỉ một tấc, Khương Nhị cô nương kia chắc cũng chẳng phải kẻ ngu, ban nãy còn biết chạy nhanh như sóc cơ mà!
“Ừ?” Hiền Khang đế nghe vậy lại đưa mắt rồng nhìn về phía Khương Hồng Như.
Khương Hồng Như dù sao cũng là thứ nữ, nào đã thấy qua những chuyện nghiêm trọng bậc này, di nương đã phải hao tâm tổn trí lắm mới cầu xin được Hầu phu nhân dẫn theo nàng vào kinh, giờ được diện kiến thánh giá, lại vào tình huống không hay ho gì, so với Tuệ An còn sợ hãi hơn nhiều, làm sao dám nói nửa câu dối trá, toàn thân run lẩy bẩy, lắp bắp thưa:
“Dạ…vâng…Là…tỷ tỷ cùng thần nữ…Lúc ấy tranh chấp với Thẩm tiểu thư…Không có nhìn thấy…”
Tại sao Tuệ An tranh chấp với Khương Hồng Ngọc, Hiền Khang đế không cần nghĩ cũng biết, tự nhiên sẽ không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này, nghe vậy cũng không nhìn hai người Tuệ An thêm, đi thẳng về ngự án ngồi lên ghế. Ánh mắt sắc bén lướt qua từng đứa con trai của ông đang quỳ phía dưới, không nói nửa lời, hồi lâu sau mới nói:
“Lui ra cả đi.”
Tuệ An sững sờ, không ngờ Hoàng thượng chỉ hỏi có thế, đã tha cho bọn họ trở về rồi. Nàng tò mò ngẩng đầu, thấy trên mặt mấy người Lý Vân Sưởng cũng thoáng hiện vẻ kinh ngạc, lúc này Thái vương cùng Thuần vương hành lễ cáo từ, sau đó mọi người mới lần lượt dập đầu đứng dậy.
Tuệ An cúi đầu khom người lui ra ngoài, vừa đến bậc cửa lại nghe Hiền Khang đế nói thêm một câu:
“Văn Hiên ở lại.”
Nghe vậy, Thuần vương nhịn không được giật mình nhìn Quan Nguyên Hạc một cái, ánh mắt của Lý Vân Sưởng cũng tối lại, nháy mắt một đám người đã lui hết. Hiền Khang đế phất tay, những cung tỳ thái giám trong điện cũng lặng lẽ lui xuống, hiện tại chỉ còn một mình Quan Nguyên Hạc vẫn yên lặng đứng đó.
Quan Nguyên Hạc lần nữa cúi đầu thi lễ, Hiền Khang đế từ trên long ỷ đứng lên đi tới trước mặt y, cúi đầu, nheo mắt hỏi:
“Ngay cả khanh cũng không nhìn thấy?”
“Bẩm bệ hạ, thần nhìn thấy Bình vương vì tranh giành cầu, đụng phải Thuần vương, hai người nổi lên tranh chấp, sau Thái vương xông đến tiếp viện, rồi cầu bị đẩy tới chân sau con ngựa Bình vương đang cưỡi, khiến cho ngựa nổi điên, hất Bình vương ra ngoài.”
Hiền Khang đế nghe vậy, hai mắt nhíu lại, chăm chú nhìn Quan Nguyên Hạc, thấy y quỳ ngay ngắn, sắc mặt không đổi, mới lại nói:
“Theo ý khanh, lần này Bình vương ngã ngựa là ngoài ý muốn hay là có người cố tinh nhúng tay?”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy cũng không kinh ngạc, chỉ khẽ ngước mắt, thanh âm bình tĩnh nói:
“Bệ hạ anh minh, trong lòng tất có quyết định. Thần chỉ biết lập Thái tử, có Thái tử thì muôn dân xã tắc mới thịnh vượng, sớm định người kế vị mới có thể tránh họa từ trong nhà mà ra, ổn định kỷ cương phép tắc.”
Lời này của y chẳng khác nào đã thừa nhận chuyện vừa rồi không phải là ngoài ý muốn, chỉ có điều không nói thẳng toẹt ra mà thôi.
Hiền Khang đế nghe vậy sắc mặt càng thêm âm y, hai tay nắm chặt kêu lên răng rắc, hồi lâu mới nén cơn giận dữ, nói:
“Vẫn dám nói thật cơ đấy, lúc đó lão Thất đang làm gì hả?”
“Tần vương điện hạ cản lại đường cầu ở sân bên kia, vẫn tiếp tục đánh cầu ghi bàn.”
Hiền Khang đế nghe vậy thì trầm ngâm một chút, lại đột nhiên hỏi:
“Theo khanh, Thuần vương, Bình vương, ai thích hợp làm Thái tử hơn?”
“Bẩm bệ hạ, thần là võ tướng, chỉ biết hành quân đánh giặc, bài binh bố trận, Thái tử là người sau này sẽ bình định thiên hạ, khiến văn võ cả triều hết lòng phò tác, Hoàng thượng anh minh, thần chỉ biết trung thành với Thái tử, cũng chính là trung thành với Hoàng thượng, trung thành với Đại Huy ta.”
Hiền Khang đế vẫn nhìn chằm chặp vào Quan Nguyên Hạc, nghe y trả lời đầy khí thế, ánh mắt hơi lóe lên, sắc mặt cũng chậm rãi hòa hoãn, một lát mới nói:
“Khanh là người thẳng thắn trung tâm, hy vọng sau này có thể giữ vững tấm lòng đó, lui xuống đi.”
Giọng nói đã nhẹ hơn rất nhiều, dường như còn mang theo vài phần mệt mỏi.
“Thần cáo lui.”
Quan Nguyên Hạc nghe vậy, cũng không biến sắc, chẳng quan tâm thi lễ khom người lui khỏi. Khi đến cửa điện, lúc xoay người vô tình nhìn thấy ánh nắng mặt trời chiếu qua song cửa sổ xuyên vào đại điện, từng hạt bụi nhỏ xíu vô hình lay động dưới nắng, mà Hoàng thượng đang đứng giữa luồng sáng đó, hai bên tóc mai đã nhuốm màu hoa râm, sống lưng xưa nay thẳng tắp uy nghiêm không hiểu sao đã không còn như trước, toát vẻ mỏi mệt buông xuôi.
Tuệ An đi khỏi Dưỡng Tâm điện, được một tiểu thái giám dẫn đi theo Lưỡng Nghi môn mà ra ngoài hoàng cung, vừa xuất cung đã thấy bốn người Hạ Nhi vội vàng chạy tới. Lúc còn ở trang trại các nàng vẫn đứng một chỗ cùng Văn Cảnh Tâm, sau xảy ra chuyện Bình vương ngã ngựa, Lý Vân Sưởng liền sai thị vệ của Vương phủ canh giữ toàn bộ nha hoàn người làm có mặt ở đó, nghiêm khắc giam lỏng một nơi.
Cho đến khi Bình vương được đưa vào cung an toàn, bốn người Hạ Nhi mới được thả ra, bốn người thấy ngựa của Tuệ An nổi điên vốn luôn vô cùng lo lắng, ai ngờ các nàng còn chưa đến gần thì Tuệ An đã được tuyên triệu vào cung. Các nàng thì càng lo âu, nào đã kịp hồi phủ báo tin, gấp rút cùng nhau chạy đến trước cổng hoàng cung chờ đợi chủ tử.
Lúc này thấy Tuệ An bình thản đi ra, liền tức tốc chạy lên vây lấy nàng kiểm tra trên dưới một lần, thấy quả thật không sao mới thở phào nhẹ nhõm. Hạ Nhi nhìn Tuệ An mặt mày tái nhợt, yếu ớt hơn bình thường rất nhiều, đi đường còn chưa vững, không khỏi tự trách nói:
“Đều tại bọn muội, thấy cô nương bị tuyên vào cung là mất hết hồn vía, còn chưa cả về phủ báo tin, để Chu tổng quản cho xe tới đón. Vừa rồi thấy có xe ngựa của phủ Uy Khâm hầu đi qua, bọn muội mới nhớ tới việc này, chỉ sợ phải đợi một lát xe ngựa phủ ta mới đến đây được, phải làm thế nào bây giờ?”
Tuệ An nghe vậy mỉm cười nhợt nhạt, lại nói:
“Thôi, cưỡi ngựa trở về cũng như nhau cả.”
Nói xong phân phó Đông Nhi dắt ngựa tới, đang chuẩn bị tung người lên ngựa, ai ngờ ban nãy quỳ quá lâu, chân mềm nhũn mất thăng bằng lảo đảo ngã xuống, Đông Nhi hô lên một tiếng gấp rút đỡ lấy Tuệ An.
“Xe ngựa của Hầu phủ còn chưa tới sao? Hay là để bản vương tiễn Thẩm tiểu thư một đoạn?”
“Xe ngựa của Hầu phủ còn chưa tới sao? Hay là để bản vương tiễn Thẩm tiểu thư một đoạn?”
Sau lưng đột ngột vang lên một giọng nam ôn hòa, Tuệ An quay đầu đã thấy Lý Vân Sưởng tươi cười đầy ấm áp đi đến, đưa đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng.
Tuệ An đang muốn mở miệng từ chối, ai ngờ dường như Lý Vân Sưởng biết trước nàng sẽ trả lời thế nào, không đợi nàng mở miệng đã bồi thêm một câu nữa, hắn nói:
“Lần trước Thẩm tiểu thư ra tay cứu ta, bản vương còn chưa kịp nói lời cảm tạ, mời cô nương lên xe.”
Đối với thái độ ôn hòa không cho phép người cự tuyệt này của Lý Vân Sưởng Tuệ An không xa lạ gì, biết không thể tránh né, nàng cũng chẳng nhiều lời, yên lặng đỡ tay Đông Nhi lên xe ngựa.
Bên trong xe ngựa rất lớn, dùng da cáo làm thảm, lò sưởi bốn phía. Gối dựa bằng gấm xanh mướt một màu, nệm bông mềm mại ấm áp, bàn trà gỗ tử đàn trăm năm… Sắp xếp cực kỳ thoải mái, lại cũng xa hoa quý phái không chê vào đâu. Tuệ An vừa ngồi yên chỗ, thì rèm được hất ra, tưởng là Đông Nhi lên cùng mình, Tuệ An ngẩng đầu đã thấy Lý Vân Sưởng đang khom người bước vào, nàng giật mình ngốc lăng tại chỗ.
Đại Huy không quá khắt khe nam nữ giao thiệp, cùng ngồi một chiếc xe ngựa cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng Lý Vân Sưởng trước nay là người vô cùng xem trọng lễ nghĩa thanh danh, so với những nam tử Đại Huy khác có vẻ cổ hủ hơn nhiều. Đó cũng chính là nguyên nhân tại sao kiếp trước Tuệ An nhìn thấy hắn và Tôn Tâm Từ triền miên trong đình thì mất hết can đảm, đau đớn thấu tận tâm can như thế, cũng là lý do nàng cho rằng Tôn Tâm Từ nhất định đã chiếm được trái tim của Lý Vân Sưởng.
Này nhìn Lý Vân Sưởng ngồi đối diện mình, trong lòng Tuệ An càng bất an không thôi, chẳng hiểu rốt cuộc hắn muốn thế nào. Hình như đã nhận ra sự bất an của nàng, Lý Vân Sưởng mỉm cười đưa mắt nhìn về phía Tuệ An, ôn hòa nói;
“Vừa rồi có bị thương không?”
Tuệ An khẽ thu người, hết mực cung kính nói:
“Tạ vương gia quan tâm, tiểu nữ không sao.”
Thấy nàng cố tình vạch rõ ranh giới, Lý Vân Sưởng nhướng cao đôi mày, như cười như không, mở miệng nói tiếp:
“Không bị thương thì tốt, trong Dưỡng Tâm điện có nhiều khí lạnh, nãy quỳ lâu như vậy chỉ sợ khí lạnh đã ảnh hưởng phần nào tới cơ thể, khi trở về để bọn nha hoàn dùng rượu xoa bóp đầu gối sẽ có thể đỡ hơn.”
“Đa tạ Vương gia quan tâm.”
Tuệ An càng ngờ vực, vẫn trả lời đầy cứng nhắc.
Lại nghe Lý Vân Sưởng bỗng nhiên cười lên một tiếng, sau đó là một câu hỏi:
“Ta chỉ muốn hỏi tại sao ở Đoan môn hôm đó cô nương lại kinh hoảng như vậy, cô không cần bày ra vẻ mặt như đất trời sụp đổ thế, khiến bản vương còn tưởng mình là mãnh thú hồng thủy gì đó không bằng.”
Tuệ An bị hắn nói luôn vào chủ đề, tức thì gò má nóng lên, cũng không biết nên đáp lời thế nào, hít sâu một hơi mới nói:
“Vương gia nói đùa rồi, Vương gia há có thể là mãnh thú hồng thủy gì. Chỉ là hôm nay tiểu nữ bị kinh hãi, tình thần có hơi hoảng hốt. Về phần Đoan môn hôm đó, Vương gia là hoàng tử của Đại Huy ta, thân phận cao quý hơn người, tiểu nữ thấy có Đông Khương tử sĩ muốn làm hại Vương gia, sợ hãi quá nên lỡ tay.”
Lý Vân Sưởng nghe vậy lại cười lên ha hả, nhìn chằm chằm vào Tuệ An hồi lâu, thấy nàng từ đầu tới cuối vẫn cúi gằm mặt, cũng không ép hỏi nữa, chỉ nói:
“Bỏ đi, nếu có ngày cô nguyện ý nói ra, thì lúc nào cũng có thể tìm tới bản vương.”
Hắn nói xong liền nhắm mắt dựa vào vách xe, lặng lẽ thở đều. Nàng có thể cảm giác được tâm tình của Lý Vân Sưởng lúc này rất tốt, mà chẳng biết tại sao lại thế.
Xe ngựa một đường thẳng tiến, không bao lâu đã tới trước phủ Phượng Dương hầu, Tuệ An cảm ơn Lý Vân Sưởng lần nữa, cũng không quay đầu mà chạy trối chết vào phủ.
Trở về Dung Lê viện, Phương mama đã sớm chuẩn bị nước nóng cùng một bát canh, Tuệ An dùng xong canh, lại tẩy rửa sạch sẽ, mới phát hiện khi nàng cố gắng lấy chân kẹp chặt bụng ngựa, phía trong hai chân đã bị giày da mài xước ra máu, Phương mama tự mình bôi thuốc cho nàng, xong xuôi lại đỡ Tuệ An nằm lên chiếc giường đã trải sẵn chăn nệm, để Đông Nhi cùng Thu Nhi lấy rượu xoa bóp tan đi máu bầm trên đầu gối nàng.
Chẳng ngờ không lâu sau, đã nghe ngoài viện truyền tới giọng nói thánh thót của Thừa Ảnh:
“Nô tỳ thỉnh an lão gia.”
Tuệ An cùng Phương mama đưa mắt nhìn nhau một cái, thu dọn chỉnh tề, đứng dậy ra ngoài nghênh đón Tôn Hi Tường. Tuệ An đón Tôn Hi Tường vào phòng khách, vừa ngồi xuống, còn chưa đợi nha hoàn dâng trà, Tôn Hi Tường đã vội hỏi:
“Phụ thân nghe nói Bình vương bị thương nặng, Hoàng thượng cho gọi con đến Dưỡng Tâm điện hỏi, sau người còn gọi riêng Thái vương, Thuần vương vào Dưỡng Tâm điện, nghe nói xảy ra chuyện lớn, Rốt cuộc là chuyện gì?”
Tuệ An thấy ông còn mặc quan phục, chắc vừa từ chỗ làm về đã vội vàng chạy tới đây, sợ vì nàng mà liên lụy đến bản thân sao? Tuệ An âm thầm mỉa mai đầy giễu cợt, nhưng vẫn kể lại thật tỉ mỉ rõ ràng những chuyện xảy ra cho Tôn Hi Tường nghe.
Tôn Hi Tường nghe vậy đứng bật dậy, vẻ mặt phấn chấn đi đi lại lại ở trong phòng, một lúc sau ông mới đột nhiên nhớ ra nữ nhi mình cũng bị kinh hãi, lúng túng ho khan một tiếng:
“Xem phụ thân này, gặp chuyện còn không bình tĩnh bằng một nửa An nương, quên cả việc An nương cũng bị sợ hãi, con có bị thương ở đâu không?”
Tuệ An thấy Tôn Hi Tường giả vờ ân cần gần gũi, trong lòng buồn nôn kinh khủng, trên mặt nhưng lại cười đến là ngọt ngào, gấp rút trả lời:
“Phụ thân nói gì vậy, những điều phụ thân suy nghĩ đều là đại sự trong triều, An nương sao có thể không hiểu chuyện mà nũng nịu này kia được? Huống chi An nương chỉ hơi hoảng hốt tí xíu mà thôi, nào có chuyện gì. Làm phiền phụ thân phải lo lắng cho An nương, còn tận tình từ trong cung chạy về đây, An nương thật bất hiếu quá.”
Tôn Hi Tường nghe vậy, càng trở nên lúng túng, lại ho khan vài tiếng, thấy trên mặt Tuệ An tràn đầy thỏa mãn, có vẻ cực kỳ để ý đến sự quan tâm chăm sóc của mình, mới hài lòng gật đầu, nói:
“Không có việc gì là tốt rồi.”
Ông dừng lại một chút, thình lình hỏi tiếp:
“Nghe nói Tần vương đưa con về, là ngồi chung một xe sao?”
Tuệ An khẽ giật mình, trên mặt vẫn là vẻ sùng kính, nói:
“Là do Vương gia thấy An nương thân mình khó chịu, vừa rồi trước cửa cung còn xém chút rơi từ trên lưng ngựa xuống, nên mới có ý tốt tiễn con một đoạn, phụ thân trách An nương không hiểu lễ nghi ư? Sau này An nương sẽ không bao giờ như thế nữa.”
Tôn Hi Tường nghe xong hơi sững sờ một chút, ông thấy Tuệ An tỏ vẻ kiên quyết tránh xa Lý Vân Sưởng, vội vàng xua xua tay, lắc đầu nói:
“Không phải như vậy, ý của phụ thân là, Tần vương hành xử có lễ với An nương, quả thật là có ý kết giao với phủ Phượng Dương hầu ta, Tần vương đích thân đưa con trở về, nói đi nói lại cũng không thể thiếu lễ nghĩa đáp trả. Vừa rồi phụ thân đã phân phó Chu quản gia chuẩn bị ít lễ vật, cho người đưa bái thiếp đến phủ Tần vương, mấy hôm nữa con nên tự mình tới Vương phủ cảm ơn Tần vương điện hạ thì mới phải phép.”
Tôn Hi Tường vô cùng đồng ý với chuyện của Tuệ An và Lý Vân Sưởng, việc này và việc ngày đó ông răn dạy Đỗ Mỹ Kha quản giáo Tôn Tâm Từ chặt chẽ là hai việc hoàn toàn khác nhau. Phải biết là xuất thân của Tôn Tâm Từ thế nào, suy cho cùng vẫn chỉ là một thứ nữ không danh không phận, tuyệt đối không thể với tới Tần vương, cho dù có được Tần vương coi trọng thì cùng lắm thân phận cũng chỉ là hàng thiếp thất, chẳng làm nên chuyện gì, vì một thiếp thất mà bị dính vào mấy bè phái tranh giành đế vị thì quá là vô bổ. Thế nhưng Tuệ An lại khác, nó có xuất thân tốt, tuy không phải đời sau của thế gia danh môn gì nhưng mẫu thân đã mất, có cái danh nữ thế tử phủ Phượng Dương hầu thôi cũng đủ vừa đôi phải lứa với Tần vương rồi.
Tôn Hi Tường cũng không quên Tuệ An đang được Thái hậu Văn thị sủng ái hết mình, hơn nữa còn có một Thẩm gia quân hùng hậu làm chỗ dựa. Những năm gần đây Hiền Khang đế một lòng muốn thu hồi binh quyền, mặc dù Thẩm gia quân không có đông đảo lực lượng, nhưng Thẩm gia quân lại là đội quân duy nhất trên Đại Huy này không trực tiếp dưới quyền hoàng đế! Tất cả những thứ đó đều là tài sản thuộc về một mình Tuệ An, nếu sắp xếp cho Tuệ An gả vào phủ Tần vương thật tốt thì hoàn toàn có thể nắm được mọi thứ về tay. Người ta vẫn nói phải mạo hiểm mới có thành công, nếu như Tuệ An có thể trở thành chính phi của Tần vương, chỉ cần có cái ô mang tên Tần vương này trên đầu thì tất nhiên con đường làm quan của ông còn gì phải lo lắng nữa, dùng chút ít mạo hiểm đổi lấy điều đó, vậy cũng xứng đáng.
Còn nữa, theo ông thấy, nếu thật sự chuyện của nữ nhi và Tần vương thành công, trở thành con dâu hoàng tộc làm sao có thể hành sự tùy ý, coi thường nữ tắc như trước? Thân phận nữ thế tử phủ Phượng Dương hầu của nữ nhi này coi như là hết, từ đó về sau cũng không còn phủ Phượng Dương hầu, chỉ còn một mình Tôn phủ độc chiếm chỗ này! Lợi ích hấp dẫn nhường này, Tôn Hi Tường nghĩ được, lại há có thể không động lòng hay sao.
Tuệ An nghe ông nói còn không dám tin vào tai mình, loại người tính toán chi li như Tôn Hi Tường lại muốn cúp đuôi đẩy mình tới bên cạnh Lý Vân Sưởng, không phải công khai bán nữ cầu vinh thì là gì, nếu như ông chỉ lo lắng cho nàng dù chỉ một phần vạn thôi, sẽ không vô liêm sỉ mà đề xuất yêu cầu này! Lúc này Tuệ An đã giận tới cực điểm không thể giả vờ thêm nữa, đứng bật người dậy, lớn giọng nói:
“Phụ thân! Tần vương còn chưa định hôn, trong Vương phủ cũng không có nữ chủ nhân, Đông phi nương nương thì sống trong cung, lý nào lại đến lượt An nương đưa thiếp xin gặp? Người làm như vậy khác nào bôi nhọ thanh danh của con! An nương không đi, phụ thân mau sai người đuổi theo mang bái thiếp về đi, An nương không muốn!”
Tôn Hi Tường thấy Tuệ An thoáng cái đã thay đổi tính tình, không biết là xấu hổ hay thẹn quá hóa giận, chỉ trợn mắt trừng trừng nhìn Tuệ An không hé răng nói được một lời. Một lúc sau ông mới đập mạnh tay xuống bàn, cao giọng nói:
“Phận làm con mà ăn nói với cha kiểu gì thế hả, hở ra là la là hét, có con gái nhà ai nói năng với bậc bề trên như vậy hả?”
Sắc mặt Tuệ An càng trở nên khó coi, nàng nghiêng đầu sang chỗ khác, nhưng vẫn tỏ vẻ kiên cường không chịu lép vế.
Thấy nàng như thế Tôn Hi Tường lại không biết phải làm thế nào, hít sâu một hơi, mới chậm rãi khuyên nhủ:
“Là phụ thân không cân nhắc chu toàn, nhưng phụ thân cũng là vì tốt cho con. Mẹ con mất sớm, nay con cũng đã lớn, mặc dù hai năm sau mới đến tuổi cập kê, nhưng khuê tú trong kinh tới tuổi này của con phần lớn đã định sẵn hôn sự cả rồi. Tần vương xuất thân cao quý, vừa ôn nhu anh tuấn, lại là bậc đại trượng phu khí khái ngất trời, mối lương duyên này chẳng lẽ còn thua thiệt con chắc?”
Tuệ An bị một câu nói của Tôn Hi Tường làm cho nghẹn khuất, tức đến nỗi muốn ra tay đánh người, nhưng nàng cũng biết không thể cứng rắn đối nghịch với Tôn Hi Tường bây giờ được, nếu không thật sự bị gán cho danh bất hiếu, thì uổng luôn cả cuộc đời mới này của nàng mất. Nàng âm thấm nắm chặt hai tay, sau đó nhìn về phía Tôn Hi Tường, mắt rưng rưng chực khóc nói:
“Phụ thân nào có suy nghĩ cho nữ nhi đâu, rõ ràng là đẩy nữ nhi lên đầu sóng ngọn gió mà. Tần vương là nhân vật thế nào, phủ Tần vương được bao nhiêu nhà huân quý chú ý, chưa nói đến Tần vương chẳng thèm liếc mắt đến nữ nhi một cái, cho dù nữ nhi có ngày đêm chạy tới cũng vô dụng cả thôi, rồi việc nữ nhi vội vàng bám lấy phủ Tần vương không biết sẽ còn bị những người chướng mắt tung lời bậy bạ gì nữa.
Chưa kể, phụ thân đã nghĩ qua chưa, nếu chuyện này lại bị gián quan nghe thấy, còn không tấu phụ thân thêm cái tội mưu toan kết giao với hoàng thân quốc thích, chia bè kết phái tự tư tự lợi sao? Đợi khi Thánh thượng biết tin, thì phụ thân biết ăn nói với người thế nào đây? Phụ thân, Đỗ phủ vừa bị Vương đại nhân tấu một bản đã mất hết thể diện, chẳng lẽ phụ thân cũng muốn xui xẻo theo bên đó ư?
Rồi thì chuyện xảy ra trong trang trại hôm nay con không tin phụ thân không đoán ra có điều khuất tất! Hiện giờ các vị hoàng tử tranh giành đã kịch liệt đến thế, nếu để cho Hoàng thượng biết trong triều có đại thần âm mưu kết đảng e là… Giờ trên triều rối ren, ý tứ của Hoàng thượng với chuyện kế vị vẫn luôn mập mờ không rõ, lúc này phụ thân lại muốn nữ nhi làm cái việc người người chú ý, dính dáng vào Tần vương, nữ nhi cảm thấy vô cùng không ổn, kính xin phụ thân nhanh chóng sai người mang bái thiếp kia trở về, còn để muộn nữa sợ là không kịp.”
Tuệ An nói xong còn lo lắng nhìn Tôn Hi Tường, làm như tất cả đều vì ông mà suy nghĩ.
Tôn Hi Tường nghe vậy thật sự lưỡng lự không ít, cảm thấy Tuệ An nói không phải là hoàn toàn vô lý, lại nghĩ mình nóng lòng quá rồi, những việc thế này nên từ từ sắp xếp vẫn hơn. Vì vậy ông vội vàng đứng dậy, bỏ lại một câu cũng bước nhanh ra ngoài:
“Là phụ thân nghĩ chưa chu toàn, con yên tâm, để phụ thân sai Chu quản gia gọi người trở về.”
Tuệ An thấy ông đi xa, lúc này mới giận dữ đập tay lên bàn, thở phì phò ngồi xuống, lại nhanh chóng phái Thu Nhi ra cửa phủ chờ tin tức, đợi nàng trở về báo người đi đưa thiếp đã được gọi lại, Tuệ An mới yên lòng, buồn bực lăn lộn trên giường nghĩ ngợi đủ điều.
Buồn cười cho một kiếp si mê điên cuồng của nàng, hèn mọn cầu xin tình cảm của hắn không bằng cả một con kiến, đổi lấy lại là sự thờ ơ ghét bỏ của Lý Vân Sưởng. Kiếp này sống lại, nàng mới thật sự hiểu ra, trong tình yêu nam nữ phải coi nhau bình đẳng, đặt mình ở độ cao ngang nhau mới có thể lấy được sự tôn trọng cùng say đắm, mới không đánh mất bản thân. Thử nghĩ mà xem, một người đánh mất cả chính mình, thì làm sao còn tư cách cầu xin người khác chú ý đến mình đây?
Cho nên nhìn từ góc độ này, Tuệ An thậm chí còn cho rằng kiếp trước Lý Vân Sưởng không hề sai, có sai cũng là nàng cố chấp cưỡng cầu, nàng ép hắn cưới nàng, ép hắn yêu nàng, đối với thiên chi kiều tử như Lý Vân Sưởng đúng là cầm tù lẫn nhau. Vì thế kiếp này nàng sẽ không bao giờ phạm phải lỗi lầm đó một lần nữa, chưa nói đời này nàng không có ý định dính dáng tới Lý Vân Sưởng, ngay cả bây giờ nàng có tâm tâm niệm niệm hắn như cũ, thì Thẩm Tuệ An nàng cũng không cho phép mình liên quan đến hắn dù chỉ một phân.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Tôn Hi Tường, khuôn mặt Tuệ An lại khẽ biến, kiếp trước của nàng không phải là do bọn họ đẩy nàng lên đầu sóng ngọn gió nên mới từng bước tiến tới vực thẳm sao? Đời này nàng đã quyết định phải bảo vệ trái tim này dưới ngàn lớp băng, cho dù trong lòng có nuối tiếc Lý Vân Sưởng đến đâu, cũng sẽ không dính dáng gì đến hắn nữa, về phần ngoài hắn ra, Tuệ An cũng không nghĩ nhiều. Trải qua một đời nàng đã sớm suy nghĩ cặn kẽ, nàng là người có lòng ghen tỵ quá nặng, nếu thật gặp được một người có thể khiến nàng đem lòng yêu thương thì nhất quyết sẽ không để y có thêm ai khác ngoài nàng, đến cuối cùng rồi cũng sẽ ầm ĩ như kiếp trước mà thôi, trên đời này nào có nam tử chịu chung sống cả đời nhất thế một đôi nhân cơ chứ?
Nếu nói là dầu gì cũng phải tìm người gả đi, không yêu sẽ không để ý, nhưng tại sao nàng phải tự mình nhảy vào dầu sôi lửa bỏng làm cái gì? Không phải ngày ngày lo âu quản gia đối ngoại, không phải khép nép lấy lòng mẹ chồng, không cần hầu hạ phu quân, như vậy có thoải mái nhẹ nhàng hơn không. Tuệ An đã nghĩ thông suốt, nàng sẽ tìm một hàn môn* dễ dàng nắm bắt về ở rể Hầu phủ, rồi nhẫn nhịn sinh một đứa con nối dõi, Hầu phủ cũng có người nối nghiệp, nàng càng không bị người ngoài nói nọ nói kia. Nhưng giờ nàng lại nghĩ tới kết cục của mẫu thân, đối với việc này liền không thể không suy nghĩ kỹ càng.
*Gia đình nghèo trong sạch.
Nàng nhớ tới lời Quan Nguyên Hạc nói, bây giờ thói đời cởi mở, cho dù nàng không lấy chồng cùng lắm thì chịu vài câu bàn tán, cũng chẳng thiếu mất miếng thịt nào, quan trọng nhất là nàng phải vì mình mà tìm được một chỗ dựa vững chắc. Thái hậu vẫn luôn quan tâm săn sóc cho nàng, là nơi chống lưng lớn nhất của nàng hiện giờ, thế nhưng suy cho cùng Thái hậu với nàng không thân cũng chẳng thích, cho dù thường xuyên ban thưởng hoặc triệu nàng tiến cung, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi, nào có chuyện can thiệp vào chuyện nhà của nàng, đứng ra che chở cho nàng mọi lúc mọi nơi.
Cho nên có Thái hậu ủng hộ, người khác muốn hại đến tính mạng nàng, hoặc là thèm thuồng tính kế Hầu phủ mới cần bận tâm một ít, chỉ vậy chứ không hơn, nếu không Tôn Hi Tường sao có thể hoành hành ở Hầu phủ, khắt khe với nàng bao nhiêu năm nay như thế.
Kết luận là, chỗ dựa lớn như Thái hậu nàng không thể đánh mất, hơn nữa còn phải tìm cách gần gũi thêm với Thái hậu mới là thượng sách lúc này.
Quan Nguyên Hạc cũng nói, nàng không có nhà cậu, không có gia tộc, cũng chẳng có huynh đệ tỷ muội, nên bị người ta chèn ép là điều không thể tránh khỏi, như vậy chỗ dựa này, ngoại trừ Thái hậu, nàng cần tìm được một thế lực tương đương như nhà cậu nữa, làm thế mới có thể đối phó lại Tôn Hi Tường được, nếu mà nàng có nhà cậu phía sau, Tôn Hi Tường tính ra chỉ là phận ở rể, muốn làm gì còn phải kiêng dè chán chê.
Nàng biết rõ người làm trong phủ có vấn đề, nhưng vẫn giả ngây giả dại ở đây, là vì đâu? Còn không phải vì cố kỵ Tôn Hi Tường sao, nàng mấy lần chèn ép Đỗ Mỹ Kha, Tôn Hi Tường không ngăn cản, đó là do một là chuyện hậu viện ông không tiện nhúng tay, hai là quả thật nàng đã bắt trúng sai sót của Đỗ Mỹ Kha, Tôn Hi Tường không thể không xử trí công bằng, hơn nữa chỉ e trong lòng ông ta vẫn còn cho rằng Đỗ Mỹ Kha có thể giải quyết được nàng, nên mới chọn thái độ mập mờ không rõ thế.
Nhưng nếu nàng mà động vào sự vụ trong phủ một cái, tỷ như chỉnh đốn người làm, xử lý mấy kẻ như Chu tổng quản, nói thẳng ra một khi chạm đến lợi ích của Tôn Hi Tường, chỉ sợ ông chẳng thể bỏ mặc không lo nữa đâu, chỉ cần ông nói một câu, gán cho nàng cái danh bất hiếu, thì nàng đừng mơ yên ổn mà sống như giờ.
Nếu có nhà cậu, vậy đã tốt hơn rồi, mặc dù mẫu thân là con một, nhưng không có nghĩa là nàng không thể tạo ra. Nghĩ đến đây, Tuệ An càng thêm ngưng trọng, nghĩ đến nghĩ đi, thình lình đầu óc lóe lên ánh sáng, quả thật nàng có nhớ tới một người, nhất thời vỗ vào thành giường cái rầm, hét to một tiếng:
“Vú nuôi mau tới đây, ta có chuyện muốn hỏi.”